Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 70: Điệu hổ ly sơn (hạ)




Tiêu Phong bước vào cổng chính phủ Viễn, trong sân vắng tanh vắng ngắt, đại sảnh cũng chẳng có ai.  Chàng cố xua đuổi cái linh cảm bất an, nhưng lồng ngực chùng xuống khi chàng vào hậu viên và thấy một đám đông người đang đứng trong hoa viên.
Hiểu Quân đứng ở bên ngoài vòng người, nghe tiếng chân đi đến sau lưng bèn quay lại dùng đôi mắt đong đầy lệ nhìn Tiêu Phong.  Tiểu Tuyền cũng ở cạnh đó và đang nắm lấy cánh tay Hiểu Quân, miệng vẫn còn thút thít khóc.  Tiêu Phong thấy bọn a hoàn nước mắt sì sụp như thế, như người vừa tỉnh cơn mộng lớn. 
- Tướng quân… - Hiểu Quân ngập ngừng - Phu nhân... phu nhân... đã...
- Phu nhân làm sao? 
- Phu nhân chết rồi! 
Tiêu Phong không tin vào tai mình, vội chen vào đám đông.  Đập vào mắt chàng là hình ảnh Mẫn Mẫn nằm trên đất, mắt nhắm nghiền.  Tiêu Phong buông phịch người xuống bên Mẫn Mẫn, lẹ làng đưa tay ra, chụp ngay lấy cánh tay nàng, vẫn không thể tin vào mắt mình!
Tiêu Phong ngẩng lên nhìn Lôi Kiến Minh ra ý hỏi.
- Không phải phu nhân tự tử - Lôi Kiến Minh lắc đầu đáp - Lão nô đã vào trong thư phòng của ngài thấy trên sàn lổng chổng đủ thứ, cái có thể lật thì đã lật ngược lên hết, còn cái có thể xáo được thì đã xáo tung, vả lại ở bên giếng nước bọn lính của chúng ta đã nhặt được một vật... 
- Huyết trích tử - Tiêu Phong chậm rãi nói, chàng chẳng cần nhìn đóa hoa vải, sắc diện càng lúc càng trắng bệch.
Lôi Kiến Minh gật gật đầu, thay cho câu trả lời vì quá đau buồn nên không nói ra tiếp được.  Đúng vậy!  Chỉ có Liên Hoa sát thủ mới có thể sở hữu khinh công tuyệt hảo đến như thế, làm cho mọi người trong phủ từ hàng gia nhân nô bộc chí đến quản gia, bọn lính canh cửa, cơ hồ không một ai phát giác là trong đêm tối có một người lặng lẽ khẩn trương săn lùng thứ gì đó trong phòng sách... 
Tin Mẫn Mẫn qua đời nhanh chóng được gởi đến Lâm Đan.  Chỉ ba ngày sau Lâm Đan có mặt tại kinh thành.  Bấy giờ linh cữu của Mẫn Mẫn đặt giữa sảnh, hôm đó là ngày cuối cùng khách đến viếng linh cữu nàng.  Tiêu Phong luôn ngồi bên quan tài.  Trên trời mây đen phủ kín, làm cho bầu trời âm u nhưng không mưa.  
Đến chiều khách không còn đến viếng, đèn đuốc trong phủ được thắp lên.  Một ngọn gió đông luồn qua song cửa làm ánh đèn tọa đăng chập chờn, nhảy múa trên gương mặt kiều diễm của Mẫn Mẫn.  Mặc dù Tiêu Phong yêu tha thiết người con gái khác nhưng trong phút giây vĩnh biệt chàng không nén nổi lòng, cúi xuống hôn lên trán Mẫn Mẫn.  Chàng tự nhủ rằng đây là hành động tình cảm cuối cùng của mình dành cho nàng, người vợ chàng chưa từng dao động dầu chỉ một lần, sau đó chua xót kéo chăn đắp kín từ đầu tới chân cho Mẫn Mẫn.
Tiêu Phong nhớ lại đêm trước khi chàng bỏ đi, Mẫn Mẫn đã tuyệt vọng nhìn chàng, đôi mắt nàng đong đầy lệ, giọng nói đau thương bi thảm… bây giờ nhớ lại làm cho cả trái tim của chàng như đau thắt lại.  Chàng cảm thấy trong lòng chứa đầy sự tự trách, và nỗi sầu muộn không nói nên lời.  Lòng chàng nguội lạnh như một đống tro tàn than vụn. 
Lâm Đan không chịu được hành động này của Tiêu Phong, lao đến đấm một quả vào giữa mặt Tiêu Phong, quát nói:
- Đừng diễn cái vai trò đau khổ nữa!  Bây giờ ngươi làm thế có ích gì?  Ngươi đối đãi lạnh nhạt với nó A Lan đã kể hết với ta rồi!
Lâm Đan lại đấm thêm một đấm như búa tạ vào một bên má của Tiêu Phong, thêm lời:
- Mẫn Mẫn là do một tay ta nuôi lớn.  Từ nhỏ nó đã yêu sâu xa ngươi rồi, nhưng ngươi không bao giờ thấy sự tồn tại của nó, ngay cả đến khi hai người thành thân nó đã luôn một lòng một dạ với ngươi, đối xử rất mực chân thành thủy chung, nhưng trong lòng ngươi luôn luôn có hình bóng kẻ khác!
Lâm Đan vừa nói vừa chụp cổ áo Tiêu Phong, hai mắt mở to, nói tiếp bằng giọng giận dữ: 
- Cái chết của Mẫn Mẫn ngươi phải chịu trách nhiệm, ta sẽ đánh chết ngươi! 
Đài Nã và Hiếu Trang cũng có mặt trong sảnh chờ đưa tang Mẫn Mẫn, Hiếu Trang không ngừng buông những tiếng thở dài còn Đài Nã khóc nói:
- Phủ Viễn tướng quân, nếu như sau khi ngài đọc lá thư ngài không bỏ đi Mẫn Mẫn đã không ra nông nỗi này!
Lời này càng làm cho Lâm Đan thêm điên tiết.
Tiêu Phong từ đầu chí cuối không nói không rằng, cũng không phản kháng lại, chỉ âm thầm chịu đựng những cú đánh trút xuống như mưa từ Lâm Đan.  Tiêu Phong cũng như Đài Nã, cũng nghĩ nếu như sau khi chàng nghe câu hỏi của Vân Anh trên hành lang chàng rời tân giả khố thì việc đau lòng này đã không xảy ra.  Mẫn Mẫn có ngang bướng thế nào cũng không đáng phải chết.  Thế nên chàng nhìn nhận lỗi của mình không tha thứ được. 
Tiêu Phong liên tục nhủ bụng, để đến nước này, thì dầu muốn hay không chàng cũng đã thành người phụ bạc mất rồi.  Không chỉ phụ bạc Mẫn Mẫn, mà cả phụ bạc Hiếu Trang, Khang Hi, vì chàng rời phủ bỏ đi nên bản danh sách mới bị người khác lấy mất, Mẫn Mẫn bị sát hại...  Đêm đó... nữ thần y trong sáng, thanh nhã, mỹ miều... như một mặt nước hồ.  Còn nhiệt tình của chàng đối với nữ thần y đương nhiên lúc nào cũng như Hoả diệm sơn, hoàn toàn bị nung đốt, chàng rời nữ thần y không được mà nữ thần y rời chàng cũng không được...
Phi Nhi và bọn a hoàn đứng lặng, hoang mang đưa mắt nhìn nhau, trước mắt họ đã trải giăng một màn nước mắt khi những cú đánh như một trận ba đào bủa đập vào Tiêu Phong.  
Tân Nguyên đứng bên Hiếu Trang tay chân run rẩy, cảm giác chua xót trong lòng, nàng chua xót cho Tiêu Phong nhưng dầu gì Mẫn Mẫn đối với nàng cũng là tri kỷ.  Cho nên nàng rất muốn can ngăn Lâm Đan, song cả người nàng vô lực, ngay sức vận dụng tư tưởng cũng không có, nàng chỉ lặng thinh đứng nhìn Tiêu Phong liên tục nhận đòn.
Sách Ngạch Đồ đang ở Thiểm Tây theo dõi tình hình kho thuốc nên rốt cuộc chỉ có Lôi Kiến Minh là lên tiếng ngăn cản Lâm Đan, tuy ông lão ra sức khuyên giải song cũng không cản được những cú đánh của Lâm Đan giáng xuống đầu Tiêu Phong. 
Một lát sau mặt mũi Tiêu Phong dính đầy máu.  Ánh mắt chàng trở thành mơ hồ, nhạt nhòa. Trong mơ hồ, trong nhạt nhòa đó dường như chàng nghe được giọng nói của Mẫn Mẫn.  Nhớ lại bên bàn ăn nàng hết khóc lại cười, hết cười lại khóc, nàng đã nói thật nhiều với chàng, nàng đã hết lòng muốn chàng ở lại với nàng.  Nhưng vì lá thư của huyết trích tử chàng đã nghe được gì đâu, đôi mắt chàng như tóe lửa thiêu đốt, lòng chàng như miếng sắt trong lò, hoàn toàn bị nội dung bức thư nung đỏ ra, cái cảnh tượng nữ thần y bệnh liệt giường làm cho lòng chàng đau nhói, thần trí đâm ra hồ đồ…  Để rồi bây giờ và mai này tiếng nói của Mẫn Mẫn sẽ chẳng bao giờ vang lên một lần nào nữa.  
Tiêu Phong đưa mắt nhìn Mẫn Mẫn đang nằm trong quan tài, ngày đưa tang, Đài Nã đã bận cho nàng một bộ áo quần màu trắng, không phải bộ y phục màu đỏ mà nàng ưa thích.  Lúc trước, nàng giống như một quầng lửa đang cháy, chạy qua chạy lại như con thoi, mỗi lần từ Mông Cổ đến thăm chàng nàng đều tươi cười, không ngừng nói, không ngừng cười, mắt nàng lóe sáng long lanh giống như hai ngọn đèn, giống như hai ngôi sao…
Lâm Đan vẫn không ngừng giáng những cú đấm xuống đầu cổ và mình mẩy Tiêu Phong.  Chỉ đến khi Phi Nhi chạy đến chen vào giữa, ôm chầm lấy cổ Tiêu Phong để đỡ đòn, Lâm Đan mới ngừng tay lại.  
- Ðừng đánh nữa! - Phi Nhi rơi nước mắt nói - Đại hãn ngài đừng đánh nữa!  Ngài có tức giận thì hãy đi tìm tam mệnh đại thần, ngài hãy tìm huyết trích tử, đi tìm Ngao Bái vì muốn đoạt cho bằng được món đồ gì đấy trong thư phòng bọn chúng đã ra tay giết chết một người con gái không có chút sức lực phản kháng!  Xin ngài hãy tha cho Phủ Viễn tướng quân!
Phi Nhi nói rồi đưa cặp mắt như van cầu nhìn người đàn ông với khuôn mặt phong trần, ông ta khoảng năm mươi mà cũng có thể là sáu mươi.  Đôi mày sậm, mắt sâu, xương má nhô cao, gầy nhưng gương mặt góc cạnh cương nghị.
Lời của Phi Nhi tác động đến Lâm Đan, Lâm Đan nghĩ ngay đến bản danh sách, nghĩ ngay đến nhóm người của Ngao Bái những kẻ chủ mưu giết hại Mẫn Mẫn chỉ vì một tờ giấy.  Lâm Đan bèn bỏ tay xuống, song quay phắt người lại, không muốn tiếp xúc thêm với ánh mắt của Tiêu Phong và cũng không thể tiếp xúc thêm với gương mặt của Tiêu Phong nữa, vì gương mặt đó chỉ làm cho Lâm Đan càng thêm tức giận.  Lâm Đan cắn răng, cất từng bước thật dài đi khỏi đại sảnh mà không hề quay đầu nhìn lại.
Đài Nã cũng như Lâm Đan không thèm nhìn Tiêu Phong thêm chút nào nữa thở hắt ra, quay sang kéo tay Hiếu Trang rời đi.  Hiếu Trang lắc đầu ảo não cùng Đài Nã đi theo Lâm Đan.
Phi Nhi chờ cho ba người kia đi rồi, cúi xuống lay nhẹ cánh tay Tiêu Phong, có ý dìu chàng đứng lên nhưng Tiêu Phong ngồi bệch trên sàn nhà, không buồn lau những vệt máu trên mặt, cũng không đứng dậy, ánh mắt chàng đỏ ngầu những đường gân máu. 
Tiêu Phong ngồi lặng nhìn quan tài, lúc nãy chàng không biết phải nói lời gì để xin lỗi Đài Nã và Lâm Đan.  Khá lâu sau, chàng ôm lấy đầu khổ sở nói: 
- Mẫn Mẫn, đều là lỗi do ta, xin tha thứ cho ta, xin hãy tha thứ cho ta...
Phi Nhi trước sau như một, vẫn dùng đôi mắt dịu dàng nhìn Tiêu Phong không rời.  Nàng không nói thêm gì, cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào.  
Tân Nguyên, bọn a hoàn và Lôi Kiến Minh cũng im lặng, trong sảnh tràn ngập một bầu không khí thê lương. 
Phải một chập sau nữa Tân Nguyên mới bước lại gần Tiêu Phong đặt tay lên vai chàng nói nhỏ:
- Đi thôi, mọi người đang chờ ngài ngoài cổng, đã đến giờ đưa tang Mẫn Mẫn.
Sau khi làm lễ cúng Thổ thần và hạ huyệt xong Tiêu Phong trở về phủ Viễn, từ giây phút đó chàng nhốt mình lại trong thư phòng không cho ai vào, suốt ba ngày ba đêm không ra gặp ai, cũng không chịu ăn uống, nghỉ ngơi.  Tuy vậy một ngày ba buổi bọn a hoàn vẫn mang cơm nước đến đặt trước cửa thư phòng cho chàng.
Một buổi chiều Tiêu Phong ở trong thư phòng lặng lẽ nhìn bức họa chân dung Mẫn Mẫn trên bàn, đôi mắt nàng to trên giấy vẫn như đang mong mỏi, đôi mắt ấy nhìn thư phòng, nhìn chàng, nhìn cái người với trái tim mà nàng đã cố hết sức vẫn không làm sao chạm vào được này.  Ðâu đâu cũng đầy rẫy những rào cản, những bức tường ngăn chặn nàng đến trong tim chàng… 
Tiêu Phong không thể nhìn bức họa được lâu, lật úp tấm tranh xuống bàn.  Hình như chỉ cần không nhìn cặp mắt ấy là chạy trốn được tội lỗi phụ bạc, chạy trốn được sự cắn rứt của lương tâm.  
Cửa thư phòng kẹt một tiếng rồi mở ra, Phi Nhi bước vào.  
Phi Nhi thấy Tiêu Phong đang ngồi đằng sau chiếc bàn, ánh mắt chàng thẫn thờ, trong phòng vắng lặng, không một tiếng động.  Tiêu Phong thẫn thờ nghĩ ngợi đến xuất thần, thậm chí chàng không nghe thấy tiếng bước chân Phi Nhi đi gần tới, mãi khi có một bóng người lắc lư ở trước mặt chàng mới khẽ ngẩng đầu lên.
Tiêu Phong ngẩng lên với đôi mắt tràn ngập bi thương nhìn Phi Nhi.  Phi Nhi thấy chàng xanh xao, tiều tụy, nét suy yếu của chàng làm lòng nàng đau đớn.  
Phi Nhi tiến lại trước bàn, trên bàn chỉ có một bức họa, nàng bèn cầm lên xem.  Phi Nhi ngắm chân dung Mẫn Mẫn được ai đó họa trong tranh, mái tóc mềm mịn đen bóng, xõa xuống hai vai thon gầy, trong sáng và phiêu dật.  Lông mày thanh tú, mắt to và sáng, lông mi dài.  Mũi cao, môi hơi mỏng, khóe môi hơi cong lên có phần bướng bỉnh. 
Phi Nhi đặt tấm tranh xuống trở lại bàn, lặng lẽ chăm chú nhìn Tiêu Phong, ánh mắt nàng lúc nào cũng dịu dàng chứa đầy tình cảm dành cho chàng.
Tiêu Phong ngồi cúi đầu không nói gì, một lúc sau bất giác kêu lên:
- Là lỗi của ta… Tất cả là lỗi do ta…
Tiêu Phong lẩm bẩm, chàng không che giấu nỗi xốn xang và ân hận.  Đã mấy đêm rồi cứ có ác mộng làm chàng thức giấc, tim đập nhanh, lòng đau khổ không làm sao thốt nên lời được.  Dầu gì Mẫn Mẫn cũng là người vợ bái đường của chàng, mặc dù hễ mỗi lần trò chuyện là chưa bao giờ chàng nói với nàng quá năm câu, cũng chưa bao giờ có thiện cảm với nàng. 
- Nàng ấy không đáng chết… Nàng ấy không đáng chết... 
Tiêu Phong tiếp tục lẩm bẩm.
Phi Nhi đứng yên không nói gì.  Thật lâu sau, nàng quyết định lên tiếng, song hai chân mềm nhũn, đầu tối sầm, ánh mắt mơ hồ, nước mắt bỗng dưng rân rấn qua khoé mi.  Nàng đưa tay vịn cạnh bàn một cách yếu ớt, tự giày vò tâm tư.
Cuối cùng Phi Nhi cũng nói bằng giọng run rẩy:
- Tiểu nữ có vật này muốn trả ngài.
Phi Nhi cho tay vào tay áo lấy phong thư màu vàng đặt lên bàn, Tiêu Phong nhận ra ngay lá thư này.  Phi Nhi nói:
- Buổi tối đêm đó tiểu nữ lấy được nó trước khi huyết trích tử vào trong phòng này, tiểu nữ không phải huyết trích tử, ngài tin không?
Tiêu Phong im lặng.  Phi Nhi nghe tan nát trong tim, lại tiếp tục nói: 
- Mấy năm nay tiểu nữ lặng lẽ mai phục bên mình ngài, tiểu nữ muốn tìm cơ hội báo thù cho bang hội, giúp Thiên Văn đòi lại món nợ máu đồn Bạch Nhật.
Phi Nhi dứt lời nhìn Tiêu Phong bằng ánh mắt bất đắc dĩ, chàng cũng nhìn đăm đăm lại nàng.  Chàng không dám tin vào đôi tai mình, môi mấp máy, chàng có cảm giác cực kỳ xa lạ như lần đầu tiên quen nàng.
Sau một thoáng không thể thốt nên lời Tiêu Phong lên tiếng:
- Nàng vốn đã có rất nhiều cơ hội để giết ta, rất tiếc nàng đã không ra tay.
Chàng chỉ nói bấy nhiêu.
Phi Nhi cố nén không cho nước mắt chảy xuống má nàng, nàng chợt nhớ tới cái ngày nàng cưỡi con Đồng Nhi ở biệt viện ngoài thành, nàng bị té từ trên yên ngựa xuống đồi, xuýt gãy một chân.  Chàng đã đuổi theo và tìm được nàng, bế nàng lên, để nàng dựa vào lòng chàng, nàng được đôi tay chàng ôm chặt.  Khoảnh khắc ấy nàng cảm thấy đây mới là thế giới của nàng, ấm áp, ngọt ngào.  Nàng tựa đầu vào ngực chàng, lắng nghe tiếng nhịp tim đập không ổn định của chàng vì lo lắng cho nàng.  Nàng ngước mắt, thấy đôi mắt chàng nhìn xuống nàng hàm chứa bao nhiêu nhu tình, quan hoài và thương xót... 
Phi Nhi thở ra, thành thật trả lời:
- Bởi vì khi ở bên ngài tiểu nữ tìm được một thứ còn quan trọng hơn hận thù.
Hai người chìm vào im lặng.
Tiêu Phong vẫn còn ngồi trên ghế, đầu khẽ cúi xuống, thẫn thờ mà tư lự.  Một lúc sau chàng nói:
- Hằng ngày vào giờ này là lúc ta đọc tấu sớ, nàng có thể đi được rồi.
Phi Nhi ngó chàng ngạc nhiên:
- Ngài chịu để tiểu nữ đi sao?
Tiêu Phong khẽ gật đầu:
- Lúc ta xem sớ không muốn người khác bên cạnh.
- Ngài có thể dễ dàng tha thứ cho một gián điệp sao?  Lẽ nào ngài không giết tiểu nữ?
Tiêu Phong lại gật đầu, chàng nói bằng giọng nghiêm túc:
- Trước giờ ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày giết nàng.
Chàng đưa cặp mắt nhìn ra bầu trời đen ngoài cửa:
- Cám ơn nàng đã trả bản danh sách.  Nàng đi đi, đồ đạc trong lầu Vọng Yến nàng thích gì có thể mang theo.  
Tuy được tha bổng nhưng gương mặt Phi Nhi biến thành nhợt nhạt, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống:
- Xin ngài đừng gây khó dễ cho Thiên Văn, là do tiểu nữ ngoan cố đột nhập vào phủ, huynh ấy vốn không biết và nếu biết cũng không cản được tiểu nữ.
Tiêu Phong chưa kịp đáp, Phi Nhi ngó Tiêu Phong một cái, không chờ chàng nói thêm lời nào nàng xoay mình bỏ chạy như bay, thoắt một cái đã ra khỏi thư phòng.  Tiêu Phong ngồi chết lặng lúc lâu mới thở dài nhìn xuống phong thư. 
Phi Nhi đi được một đỗi xa nàng vẫn không kềm chế được nước mắt, hối hả chạy trên hành lang, nàng trở về lầu Vọng Yến thu dọn hành trang.  
Phi Nhi cài then cửa phòng nàng, ngã vật trên giường. Nhưng trong đầu óc nàng cứ mãi xuất hiện bộ mặt, giọng nói của Tiêu Phong.  Khép mắt, nàng hoảng hốt thấy mình vùi người vào lòng chàng một cách ngây ngất, say sưa…
Hôm sau, trời chưa sáng Phi Nhi đã rời phủ Viễn, không nói tiếng nào với Tiểu Tuyền và Hiểu Quân, nàng chỉ đến bên giường Tiểu Tuyền và Hiểu Quân trìu mến ngó hai cô a hoàn của nàng một lúc rồi xuống lầu rời đi.  Tiểu Tuyền thức dậy, vào phòng Phi Nhi thấy trên gối Phi Nhi có một mảnh giấy: "Tiểu nữ hy vọng ngài sẽ sớm tìm lại được chính mình, thật tình xin lỗi đã lừa dối ngài trong bốn năm qua."
Ngày hôm sau Tiêu Phong vẫn sống trong cái cảm giác chán đời như thế.  Mẫn Mẫn chết, Hà Tử Lăng rời khỏi kinh thành không rõ đã đi đâu, Phi Nhi lừa dối chàng, chàng cũng không thể đi gặp nữ thần y.  Chàng nhìn lại mảnh giấy của Phi Nhi, cảm thấy mình như một con thú lạc đường, đi trong sương mù mờ mịt mà không biết nên đi về hướng nào.  "Hãy giúp tôi! Hãy giúp tôi! Hãy giúp tôi!"  Trong lòng chàng kêu gọi, song chàng không biết mình đang kêu gọi ai cứu giúp cũng không biết ai có thể cứu giúp được chàng điều gì?  Chàng chỉ muốn từ quan và rời khỏi kinh thành nhưng chàng biết Hiếu Trang dẫu chết cũng không bằng lòng.
Lôi Kiến Minh và mọi người trong phủ lo lắng cho sức khỏe của chàng, đã gần một tuần Tiêu Phong chưa ăn một hạt cơm nào. Lôi Kiến Minh không biết làm sao khuyên chàng, bèn đi tìm Sách Ngạch Đồ.  Nhưng Sách Ngạch Đồ vẫn chưa về nên Lôi Kiến Minh nhờ Khang Nạp nhập cung tìm Tân Nguyên.
Buổi chiều hôm đó Tân Nguyên đưa nữ thần y xuất cung.  Khi cỗ xe của Tân Nguyên đỗ trước cổng phủ Viễn nữ thần y vén rèm cửa sổ nhìn căn phủ với tấm bảng lớn, nàng nhíu mày, răng cắn nhẹ vào môi, hơi chần chừ một lát rồi theo Tân Nguyên và Tiểu Điệp xuống xe.  Tiểu Điệp căng dù ra che cho Tân Nguyên trong khi Lôi Kiến Minh che dù cho nữ thần y.  Mưa đang đầy trời.  Ba người con gái theo Lôi Kiến Minh vượt qua khoảnh sân rộng để vào hậu viên, những tàn cây đọng nước lóng lánh trông như những chuỗi ngọc trắng toát.  Nước tuôn theo mái ngói đổ xuống sân, vạn vật mang nét buồn ủ rũ.
Tới trước cửa thư phòng Tân Nguyên bảo nữ thần y và Tiểu Điệp chờ bên ngoài hành lang, một mình Tân Nguyên vào thư phòng.
Tiêu Phong ngồi ôm lấy đầu trên trường kỉ đặt một góc trong phòng.
Tân Nguyên lại gần chàng nói:
- Ngài tưởng mình không ăn không ngủ, Mẫn Mẫn sẽ sống lại sao?
Tiêu Phong không có phản ứng, vẫn còn ngồi ôm đầu.  Tân Nguyên hỏi chàng một câu xong khẽ lắc đầu rồi bỏ ra ngoài.
Một lát sau Tiêu Phong nghe có tiếng chân đi đến gần chàng nhưng chàng vẫn như vừa nãy, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn.
Bên ngoài mưa vẫn rơi tầm tã, tiếng mưa rơi đều đều trên mái ngói như một điệu khúc buồn.
- Đều là lỗi của tiểu nữ.  Tiểu nữ sẽ không để tướng quân phu nhân chết một cách oan uổng.
Thì ra người đến là nữ thần y.  Tuy nàng chỉ nói bấy nhiêu nhưng những lời vừa rồi của nàng có hiệu lực ngay tức thì.  Nàng vừa nói xong Tiêu Phong ngẩng lên nhìn nàng.  Mãi đến bây giờ hai hạt châu to mới chảy dài theo hai bên má nữ thần y rớt xuống cổ áo nàng.  Tiêu Phong bị lời nói và thần sắc của nữ thần y làm cho chấn động mãnh liệt.
Nữ thần y dứt lời định đi ra ngoài nhưng nàng chỉ vừa dợm chân chưa kịp xoay mình, Tiêu Phong liền đứng vụt lên.  Hai người nhìn nhau một hồi, nữ thần y thấy gương mặt Tiêu Phong sưng húp, hai má bầm tím, trên đầu chàng quấn một miếng vải trắng còn dính máu, dáng vẻ mệt mỏi. 
Nữ thần y biết nàng không thể mềm lòng, nàng không thể nhẹ dạ nữa.  Dầu nàng không cố tâm nhưng Mẫn Mẫn cũng vì nàng mà chết.  Còn nàng... dẫu sao nàng cũng đã có những khoảnh khắc đáng nhớ bên chàng!  Đã đủ.  Hà tất cầu mong chi cho nhiều?
Nữ thần y quay mình bước nhanh ra khỏi phòng, Tiêu Phong lao theo ra đến ngưỡng cửa gọi: 
- Nàng đừng đi! 
Nữ thần y dừng chân, nhưng nàng nói mà không quay lại nhìn chàng: 
- Ngài đã có bản danh sách trong tay rồi, trận đánh sẽ xảy ra trong vài ngày tới, ngài cần phải ăn ngủ cho đủ sức.  Ngài đừng tự trách mình nữa.  Mọi việc đã xảy ra thế này hai ta không thể trở về với nhau được.  Thế thì… đến đây là hết!  
Nữ thần y nói giọng lạnh băng và chắc nịch, có đầy đủ sức mạnh không cho phép phản đối.  Tiêu Phong như bị đóng đinh ở cửa, không làm sao nhích chân di động.  Tân Nguyên và Tiểu Điệp đang chờ nữ thần y trên hành lang, hai người nhìn Tiêu Phong một cái rồi lật đật đi theo nữ thần y. 
Nữ thần y ra khỏi phủ Viễn, hướng đến tàn cây nơi cỗ xe của Tân Nguyên đang đậu, nàng bỗng nhiên lảo đảo.  Theo bản năng, Tân Nguyên và Tiểu Điệp chụp tay nàng đỡ lại.  Nữ thần y cắn răng, lúc người đứng vững được rồi thì mặt lại rất xanh.
Tân Nguyên siết cổ tay nữ thần y nói: 
- Cô đã suy nghĩ kỹ rồi chưa?  Nếu như cô thay đổi ý định muốn ở bên ngài ấy không làm theo kế hoạch nữa bổn cung và thái hoàng thái hậu sẽ không trách cô.
Nữ thần y thoáng im lặng, nàng thật lòng không muốn phải rời Tiêu Phong xong nghĩ tới tình yêu mà chàng dành cho nàng đã làm liên lụy Mẫn Mẫn, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.  Từ đầu, nàng vốn không nên sa chân sẩy bước vào con đường oan nghiệt của cuộc tình này.  Nữ thần y cắn chặt môi dưới đến sắp tứa máu, gật đầu với Tân Nguyên.
Nữ thần y bước đi được một vài bước nữa, nàng quay đầu lại nhìn căn phủ Viễn, tự nhiên nàng thấy yếu đuối và cô độc làm sao!  Hai cánh cửa lớn của căn phủ đã đóng lại, gió nổi lên từng chập.  
Ba người con gái tới nơi cỗ xe đang đậu, Tiểu Điệp vén rèm sang một bên nhưng nữ thần y không lên xe, nhìn Tân Nguyên nói:
- Tiểu nữ chưa muốn hồi cung ngay bây giờ, nhưng tiểu nữ sẽ làm theo lời đã hứa với cách cách và thái hoàng thái hậu, không nối lại tình cảm với ngài ấy nên xin cách cách hãy an tâm về cung trước, tiểu nữ muốn được một mình yên tịnh một lúc.
Tân Nguyên gật đầu, bảo Tiểu Điệp đưa dù và thẻ bài cho nữ thần y để khi nữ thần y bình tâm lại có thể hồi cung.  Nữ thần y vừa cầm dù và thẻ bài vừa đưa tay lau nước mắt trên má, rẽ sang một hướng khác.
Trời thật lạnh, gió thổi như cắt vào mặt.  Nữ thần y cứ tiếp tục bước tới trước, theo quán tính mà đi, một lúc đến Vô Định hà.  Bờ sông sỏi đá chông chênh, khiến mỗi bước đi của nàng đau điếng, chân ướt lạnh, cái lạnh từ lòng bàn chân xoáy thẳng lên tim.
Nữ thần y lầm lũi cất bước, nước mắt lăn dài trên má nàng, nhớ có lần hai người ngồi bên bờ sông này chàng đã vuốt nhẹ tóc nàng thì thầm:
- Ngày đầu gặp nàng ta đã yêu nàng rồi.
Khi đó nàng đã hỏi chàng:
- Yêu tới chừng nào mới thôi?
Chàng đáp:
- Đời này, kiếp sau, và mãi mãi.  Nàng có thể không tin những gì trên đời này nhưng xin nàng hãy tin ta!  Cho dù nhật nguyệt thiên địa có đổi dời nhưng lòng ta sẽ mãi mãi không hề thay đổi!
Nàng nhìn chàng gượng gạo nở một nụ cười, hai mắt sáng long lanh, mặt nàng đỏ bừng bừng với tất cả dáng điệu của một người chếnh choáng trong một cơn say sưa bất tận...
Mưa càng lúc càng nặng hạt, mặc dù nữ thần y mang theo dù nhưng làm thế nào thì làm, nước vẫn tạt vào đầu, vào áo nàng.  Mưa càng to gió càng lớn, những cơn gió lạnh đầy ác ý mang đầy bụi nước, tung cả váy nàng lên. Người ngợm như chuột lột, nàng cắn răng để quên cái lạnh ngoài da và cả trong lòng.  
(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.