Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 89: Nhất chi hoa




Chiều nay, sau khi xong việc trong sở quân cơ, Tiêu Phong vẫn như mấy năm qua không về phủ Viễn mà ghé vào tân giả khố.  Chàng ngồi một mình bất động trên thành giếng, đưa mắt nhìn mấy bụi cúc mà hai năm trước chàng đã trồng xung quanh giếng nước cho nữ thần y.  Đối với chàng thì không có nàng ở bên, xuân hạ thu đông, mặt trời, cây cỏ, lá hoa... mọi thứ gần như vô nghĩa.  Vết thương trên người chàng chỉ cần một tháng đã lành lại, thế nhưng, vết thương trong tim chàng chẳng hề có chút tiến triển nào.  Từ khi từ Chiêu Tây lăng trở về kinh thành, Tiêu Phong chưa được gặp nữ thần y lần nào.  Thỉnh thoảng, sau một đêm ngủ dậy, chàng đến căn phòng nàng đã từng ở trong phủ Viễn, nhìn mấy sợi tóc dài vẫn còn cuốn quanh chiếc gối trên trường kỷ, chàng cứ cầm mãi những sợi tóc ngắm nghía.  
Tiêu Phong không biết chàng đã ngồi dưới hàng bạch quả bao lâu rồi, vẫn cứ một lần lại một lần, tự nhủ đừng nên nhớ đến nàng nữa, trăm ngàn lần đừng nghĩ đến nàng nữa.  Nhưng chàng dường nghe được có người ở bên tai nhẹ nhàng gọi chàng, giọng nói quá đỗi thân thương.  Chàng chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là một mảnh mơ màng, mới biết chính mình đang hoang tưởng.
Tiêu Phong ngồi đến giờ Dậu thì lần này có tiếng gọi thật, nhưng người đến là Tân Nguyên.  
- Vết thương của ngài còn đau không?
Bấy giờ Tiêu Phong đã quên bẵng vết thương do chất độc trong móng tay Hà Tử Lăng gây nên, nghe hỏi mới nhớ, định đáp vết thương ngoài da dễ lành nhưng vết thương trong lòng khó trị. Nhưng, Tiêu Phong chỉ thần người một lúc rồi chậm chạp đứng dậy nói:
- Tham kiến cách cách, hạ quan không sao, tạ ơn cách cách quan hoài.
Tân Nguyên đưa mắt nhìn mấy bụi cúc vàng, gật gật đầu, ban sáng, nàng có dịp qua điện Thái Hòa, quan sát tướng đi của chàng, lúc chàng bước lên bậc cấp để vào điện dáng người chàng rất thẳng, hẳn nhiên vết thương đã lành lặn, tuy vậy, gương mặt vẫn tiêu điều quá đỗi, ánh mắt cũng hằn tia đớn đau.  Tân Nguyên đương nhiên biết chàng không cam lòng rời nữ thần y nên hằng ngày tâm tình cứ buồn bực, sau khi tảo triều đi về một mình, ai tới gần nói chuyện chàng cũng đều ậm ừ cho qua.  Người khác ngó thấy chàng chẳng nói chẳng rằng như thế, ai cũng sợ hãi tản lui ra hết.  Ngay cả hảo bằng hữu của chàng là Sách Ngạch Đồ cũng chẳng dám hó hé nửa lời.
Tiêu Phong chào Tân Nguyên một câu xong hoàn toàn yên lặng.  Tân Nguyên cũng im lặng. 
Một lát sau Tân Nguyên nói có việc phải đi trước, Tiêu Phong khom mình hành lễ. 
- Ở đây gió lớn lắm – Trước khi quay đi, Tân Nguyên dịu giọng bảo - Tướng quân nên về phủ, nghỉ ngơi cho khỏe.  Bổn cung biết ngài rất buồn, nhưng yêu đương dang dở có thể đau lòng một dạo, suy sụp một dạo, nhưng không thể vì thế mà bỏ mặc bá tánh không lo tới được.
Tân Nguyên dứt lời đi ra khỏi cổng tân giả khố, Tiểu Điệp chờ ngoài cổng, hai cô gái song bước tới Trường Tinh môn.  Tiểu Điệp vừa đi bên cạnh Tân Nguyên vừa quay mặt nhìn Tiêu Phong, nét mặt Tiểu Điệp buồn dàu dàu.  Chiều này Tiểu Điệp thấy mặt mày Tiêu Phong râu ria lởm chởm, cặp mắt chẳng còn sáng lấp lánh linh động, hai tròng mắt thẫn thờ, khi nói chuyện với Tân Nguyên Tiêu Phong nhìn vào một khoảng xa xăm, giống như bị vật gì ở phương trời xa mê hoặc.  Cái dáng vẻ kiêu hùng hằng ngày của chàng biến mất, nụ cười nửa miệng, khiến người ta khó lòng suy đoán nụ cười đó hàm súc những gì cũng không còn, chỉ còn vẻ đau khổ hiện trên khuôn mặt xanh xao. 
- Cách cách à - Tiểu Điệp quay nhìn Tân Nguyên hỏi - Sao ngài ấy lại để cho chuyện tình cảm nam nữ tiêm nhiễm hồn phách đến như vậy?  Cái khí độ bất phàm của ngài ấy đâu rồi, cái dung mạo không nộ mà uy?  Chẳng lẽ ngài ấy không hiểu câu “Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa?”  Tại sao lại chỉ vì một nữ nhân mà để bản thân mình từ một nam nhân có thành tựu, đầy đủ tài hoa, văn võ, hội tụ cả cá tính và bề sâu thành ra nông nổi?
- Không thể trách ngài ấy sa đọa được - Tân Nguyên đáp lời Tiểu Điệp - Tự cổ chữ tình vốn làm khổ nhiều người.  
- Nhưng mà – Tiểu Điệp chớp mắt - Không phải cách cách thường bảo khi yêu một người cần nên quảng đại hay sao?  Cách cách bảo nếu người đó không đáp lại tình yêu của ta, thì ta cứ việc cách xa người ấy một cự li, thấy họ vui, buồn, được, mất, trải qua nhiều sóng gió, thấy họ tìm được tình yêu, cùng hưởng chung hạnh phúc với người họ yêu, cách cách nói những chuyện đó cũng có thể coi như là… thứ hạnh phúc của chính bản thân mình.
- Đúng như vậy nhưng mà – Tân Nguyên lắc đầu - Chuyện của Phủ Viễn tướng quân không giống bổn cung chút nào.  Bổn cung chưa bao giờ chạm vào được trái tim Tần Thiên Văn nhưng ngài ấy thì được. Nữ thần y rõ ràng có tình cảm với ngài ấy, cho nên, cảm giác ngài ấy bây giờ, như bị người con gái đó khoét lấy mất trái tim, mang đi, rồi bỏ mặc sự sống chết của ngài ấy.
Tân Nguyên dứt lời chuyện trong hang đá trên Ngũ Đài sơn hiện về trong đầu nàng, hôm đó, nụ hôn của Cửu Dương… thật ra, chỉ là sự cuốn hút thân xác giữa hai giới tính, không phải tình yêu xuất phát từ trái tim.  Ai mà không có lúc rung động vì một người.  Nhưng, chàng đã đủ tỉnh táo để nhận ra đâu là cảm xúc thoáng qua, đâu là tình yêu đích thực của đời chàng, nữ thần y là tình yêu thực sự mà chàng ấp ủ.  Chàng hiểu rất rõ cái gì là yêu một người bằng đôi mắt khác với yêu một người bằng cả trái tim.
Tân Nguyên nén nước mắt cho chảy ngược vào lòng, nhủ bụng, dù thế nào đi nữa, nàng cũng cầu mong chàng được hạnh phúc. 
Hai cô gái bước ra khỏi Trường Tinh môn, Tiểu Điệp vén rèm cho Tân Nguyên leo lên ngồi trong cỗ xe.  Sau đó Tiểu Điệp buông rèm, lên ngồi trước đầu xe giật dây cương xua ngựa chạy hướng Đông Thành.  
Gió chiều nhè nhẹ thổi qua làm rung rinh tấm rèm the trắng buông phủ cửa sổ xe.  Hai tay Tân Nguyên đan vào nhau, nàng giữ lấy mười ngón tay chặt vào đùi cho khỏi run rẩy như tấm rèm cửa sổ.  Trong lòng Tân Nguyên vô cùng hồi hộp, mấy nay, khi màn chiều buông, nàng đều đến Đông Thành, tìm Nghị Chánh hy vọng có thể nghe được tin tức từ Cửu Dương.  Nàng ước ao, chiều nay gặp Nghị Chánh sẽ được nghe nói Cửu Dương đã trở về.  
Tân Nguyên nâng hai tay lên ôm đầu.  Không biết Cửu Dương đã đi đâu mà hai tuần qua mất biệt tông tích?  Chàng như giọt nước bốc hơi khỏi cô nhi viện vậy.  
Tân Nguyên nhớ một buổi sáng nàng đến cô nhi viện tìm Cửu Dương, để hỏi chàng về chuyện trồng trà, nhưng vừa vào cổng thì thấy gương mặt Phi Yến buồn hiu hắt, linh cảm báo trước cho nàng điều gì đó không tốt lành.  Quả thật, sau khi gặng hỏi, Phi Yến nói vì nữ thần y khuyên chàng đề danh thi cử để làm quan, nên ngay trong đêm, chàng bỏ đi.  Tân Nguyên nhớ sau khi hay tin chẳng lành đó mặt nàng bỗng nhiên biến đổi, từ trắng hồng trở thành tái xanh, nàng đã sửng sốt đến độ hai mắt tối sầm lại, đầu óc quay cuồng.  Phải mất một khắc nàng mới trấn tĩnh được, rời cô nhi viện, nàng đến phủ Viễn tìm chàng, rồi ghé phủ Sách Ngạch Đồ, nhưng, rốt cuộc chỉ hoài công.  Nghị Chánh, Tiểu Tường và Phi Yến cũng đã đi khắp các nhà trọ trong thành tìm chàng, không biết ở kinh thành này có chỗ nào đáng để chàng phải đi?  
Tân Nguyên thở một hơi dài, lại nhớ gương mặt đầy nước mắt của nữ thần y, hằng ngày, nữ thần y đều lấy nước mắt rửa mặt, tâm tình rất tệ, lại nữa cứ nhốt mình trong phòng.  Nghị Chánh, Tiểu Tường và Phi Yến khuyên mãi nữ thần y mới chịu ra khỏi phòng, hít thở không khí một chút, nhưng mà là đến Vô Định hà ngồi khóc trên cầu.  
Tiểu Điệp cho xe quẹo vào cổng chợ Đông Thành, chợ đêm náo nhiệt, không mấy khó để Tiểu Điệp tìm thấy cái sạp nhỏ treo đầy lồng đèn sắc màu rực rỡ của Nghị Chánh. 
Nghị Chánh dựng sạp bán lồng đèn cách cổng chợ vài chục thước.  Phi Yến cũng có mặt sau cái sạp, mài mực cho Nghị Chánh để chàng vẽ tranh và đề thơ lên lồng đèn.  Nữ thần y thì đứng cạnh Phi Yến.  
Tân Nguyên thấy nữ thần y như ngó thấy gì đó bên kia đường, nữ thần y rảo bước sang, hắng giọng gọi.  Một thanh niên quay lại nhìn nữ thần y bằng ánh mắt không quen biết.  Nữ thần y cúi đầu nói gì đó, thanh niên kia cười cười, cũng nói gì đó với nữ thần y, rồi Tân Nguyên thấy nữ thần y thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cao lớn của gã thanh niên vận y phục màu trắng biến mất trong biển người mênh mông.  Tân Nguyên bước xuống xe, lại gần nữ thần y, đặt tay lên vai nữ thần y, nhưng chưa kịp nói lời nào thì Tiểu Điệp đậu xe xong chạy lại hỏi:
- Nhìn cô như thế này chắc chàng ấy chưa về?
Nữ thần y im lặng.  Tân Nguyên khẽ đạp lên chân Tiểu Điệp.
Ba cô gái bước đến chỗ cái sạp, Nghị Chánh đang bán lồng đèn cho một đôi nam nữ. Tiểu Điệp lại hỏi:
- Hay chàng ấy trở về Hàng Châu rồi?
Nghị Chánh vừa tươi cười cất tiền vào tay áo vừa quay sang Tiểu Điệp, trả lời bằng giọng chắc như đinh đóng cột:
- Không bao giờ có chuyện đó xảy ra, Thiên Văn không bao giờ bỏ muội ấy một mình mà không lo!
Phi Yến đang tích cực mài mực, nghe vậy, tức thì dừng tay, khẽ bĩu môi rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đang vào đêm, chép miệng bâng quơ:
- Không phải khi còn là đương gia huynh ấy cũng bỏ lại muội ấy đi Đồng sơn sao?
Phi Yến nói câu này, đầu nàng hiện lên cảnh nàng gặp Cửu Dương trên hành lang cô nhi viện lần cuối cùng.  Từ khi quen chàng, nàng luôn ngó thấy dáng điệu chàng luôn luôn bất cần, như không có việc gì trên đời này có thể làm chàng buồn phiền.  Nhưng, buổi tối hôm đó, gương mặt chàng căng thẳng, hai mắt thăm thẳm, u ám như hai cái hố đen tối, hoàn toàn không xác định được phương hướng.  Bây giờ nghĩ tới, Phi Yến vẫn còn chạnh lòng.  Phi Yến thầm nghĩ cõi đời này sao mà bất công?  Nàng yêu chàng nhiều đến vậy, sẵn sàng hy sinh tất cả, chàng lại không đoái hoài, còn người con gái được chàng trao cả linh hồn đối đãi chàng chẳng ra gì!  Phi Yến chỉ muốn ngay bây giờ có thể tát một cái thật mạnh vào mặt nữ thần y, rồi trở về cô nhi viện, vào phòng của nàng, nằm trùm chăn trên giường, lặng lẽ khóc trong sự nhớ nhung vô tận.  Sự ra đi không từ giã của chàng khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.  Đây là lần đầu tiên nàng thực sự yêu một người đàn ông, nàng không thể mất chàng.  Chàng là niềm hy vọng của nàng, là tất cả, là cuộc sống, nàng yêu chàng vô cùng.  Ngoài chàng ra, cuộc sống này là một tờ giấy trắng.  Chẳng cần chàng phải là của nàng, mà chỉ cần có chàng cạnh bên, được nhìn thấy chàng thì nàng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, chỉ bấy nhiêu đã là niềm vui, nàng có thể dẹp bỏ mọi dục vọng của mình, không cần phải chiếm lấy chàng.  Thế mà cái ước mơ nhỏ nhoi đó nữ thần y cũng không cho nàng toại nguyện, tại sao buộc chàng phải bỏ đi chứ?
Nghị Chánh đứng cạnh Phi Yến nghe câu nói có ẩn ý sâu xa, tằng hắng một tiếng.  Phi Yến khác Tiểu Điệp không nói năng gì nữa, xong vẫn khẽ bĩu môi liếc nữ thần y thêm một cái nữa rồi tiếp tục cúi xuống mài mực.
Nữ thần y không để ý lời trách móc của Phi Yến và cái bĩu môi đầy oán ghét vừa rồi, nữ thần y đang vùi đầu vào hai tay, trong đầu nàng, hình dung gương mặt hiền từ như nước của Cửu Dương, tánh tình chàng cũng vô cùng thiện lương, từ nhỏ đến lớn, chàng chưa từng khiến nàng buồn, luôn luôn tìm cách làm nàng vui lòng.  Nàng yêu những cảnh sông, núi, hoa, cỏ, chim chóc và trăng sao...  Bất cứ điều gì nàng thích chàng đều thích, những gì nàng khen chàng cũng khen.  Chàng đã vẽ cho nàng bức tranh Minh Nguyệt Thanh Phong.  Trong tranh là cô thiếu nữ đứng bên Tây hồ nhìn ra dãy núi phía xa xa, trên trời trăng sáng lung linh, chung quanh nàng tơ liễu lơ thơ, ngoài ra còn cá trong hồ nữa... Nữ thần y lại nhớ tới kỷ niệm khi hai người còn nhỏ, chàng và nàng cùng đánh cờ trong nhà thủy tạ giữa Tây hồ, nàng đã kêu lên:
- Đến lượt huynh đi cờ đấy! Nhưng mà huynh đừng đi con cờ này.  Ối huynh đừng đi con ấy, huynh đừng ăn mất con xe của muội! 
Tóc nữ thần y tết thành hai bím dài, má đỏ hây hây, như hai quả táo, còn đôi mắt Cửu Dương thì to và đen lay láy đang tập trung tinh lực vào bàn cờ.  Hiển nhiên cục thế bên nữ thần y luôn bất lợi, mất xe, mất pháo, mà bên Cửu Dương thì còn đủ cả, chỉ mất vài ba con tốt.  Đánh thêm một hồi, Cửu Dương tập trung đuổi con xe của nữ thần y không đề phòng mã hậu pháo tướng quân của nàng, chàng "ái chà" một tiếng rồi nói: 
- Thật là xúi quẩy, cứ mải ăn con xe của muội mà quên mất lão già của huynh. Không được, phải cho huynh hoãn một nước chứ? 
- Không cho đâu!  Không được đâu! - Nữ thần y ấn tay lên quân cờ, nói - Đã nói trước rồi, bước chân đi cấm kì quay trở lại cơ mà! Huynh thua rồi! 
- Ván này rõ ràng huynh hơn - Cửu Dương nói - Chỉ tội quá tham lam thôi! Không được, ván này không tính, chúng mình chơi lại ván này! 
- Sao lại không tính? - Nữ thần y vênh mặt, hất mũi nói - Huynh thua rồi, từ rày huynh thôi múa mép nữa đi.  Muội đã thắng được huynh rồi đấy! 
- Thôi được, thôi được! - Cửu Dương nhìn nữ thần y bằng vẻ mặt thán phục, vừa nói vừa ôm quyền bái nàng - Muội đánh cờ rất tốt, muội đã thắng, huynh cam bại hạ phong, từ nay chiếc ghế vô địch kỳ thủ trong bang hội chúng ta chỉ thuộc về một mình muội thôi. 
Nữ thần y đang phấn chấn cả người, chợt nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Cửu Dương nhìn nàng, ngộ ra, rằng ván cờ này chàng cố tình giả vờ thua.
Bây giờ nhớ chuyện cũ, nữ thần y không cầm được nước mắt trào qua mi chảy xuống má.  Nàng bỏ tay khỏi mặt, nhìn Tân Nguyên, hỏi:
- Tiểu nữ không biết hiện tại huynh ấy thế nào, tiểu nữ buồn quá.  Tiểu nữ không biết mình đang làm đúng hay là sai nữa, tiểu nữ vốn biết rõ khi huynh ấy còn nhỏ cả nhà đều bị triều đình giết hại, bây giờ lại ép huynh ấy làm quan, có phải bất công với huynh ấy lắm không?  
Tân Nguyên móc khăn tay lau nước mắt cho nữ thần y, không biết nói gì, nữ thần y lại kể cho Tân Nguyên nghe sau khi nàng ôm thau đồ đã giặt xong vào trong nhà sau cô nhi viện rồi, tối đó, Cửu Dương đến gõ cửa phòng nàng, nàng đã đứng phía sau cánh cửa nói vọng ra bằng giọng khẩn cầu: 
- Xin huynh, muội xin huynh đừng đến tìm muội nữa!
Nhằm lúc ấy ánh trăng hiện ra sau cụm mây và khe cửa lọt sáng, nữ thần y nhìn thấy Cửu Dương lặng người trước cánh cửa đóng im ỉm một lúc chàng chậm rãi quay đầu rời đi.  Cửu Dương bước xuống hành lang, đi được vài bước chân, chàng dừng chân, đứng dưới gốc cây bạch lê mọc trong sân, lá cây thưa thớt che trên mái đầu chàng, ánh trăng chiếu từng đốm một trên thân hình cao to của chàng.
Nữ thần y thấy Cửu Dương quay đầu nhìn căn phòng nàng một lần nữa trước khi tiếp tục cất bước đi qua cổng sau cô nhi viện.  Lòng nàng quặn thắt, nàng phải tựa lưng vào cánh cửa, nhắm nghiền mắt, ngăn những giọt lệ không thể trào ra.
Nửa đêm lại có tiếng gõ cửa, nữ thần y vẫn không mở cửa, như mấy canh giờ trước nàng nói vọng ra ngoài: 
- Muộn quá rồi, muội muốn đi ngủ, huynh về ngủ đi, vả lại huynh không đồng ý làm quan muội cũng không muốn gặp huynh nữa đâu, sau này huynh đừng đến tìm muội nữa! 
Ngoài cửa không có tiếng đáp, nàng biết chàng đã đi khỏi.
Nữ thần y kể tới đây tiếp tục khóc rưng rức, quay sang Nghị Chánh:
- Đều do muội bậy hết, lẽ ra muội không nên nói mấy thứ ấy với huynh ấy.  
Và như sực nhớ điều gì, nữ thần y mím môi, ánh mắt buồn rười rượi, nhìn Nghị Chánh thêm lời:
- Muội bắt ép huynh ấy đi làm quan, huynh… có hận muội không?
Nghị Chánh đang vẽ hình Hằng Nga và Bạch Thố lên một chiếc lồng đèn, gác cây bút lên khay mực, quay sang nữ thần y mỉm cười:
- Đừng nói thế.  Sao huynh lại hận muội chứ?  Huynh biết văn tự ngục không liên quan đến hoàng đế đương triều, huynh cũng hy vọng sau khi tam mệnh đại thần không còn quyền lực nữa văn tự ngục cũng sẽ tự động chấm dứt.
Nữ thần y gật gật đầu, dời mắt từ mặt Nghị Chánh sang biển người trong Đông Thành.  Ước gì, Cửu Dương bước ra từ trong dòng người đang ra vào cổng chợ Đông Thành.  Nàng sẽ reo to một tiếng, chạy nhanh đến, nhảy bổ vào lòng chàng.  Không.  Trước khi nhảy bổ vào lòng chàng, nàng sẽ nắm hai tay, đấm vào ngực chàng, hỏi tại sao chàng bỏ nàng một mình?  Chàng đã hứa đời này kiếp này không bao giờ rời nàng kia mà.  Khi đó, chàng sẽ vội chụp lấy tay nàng, rồi ôm vào lòng.  Nàng cũng ôm chầm lấy chàng, rúc chặt toàn thân nàng vào tấm thân ấm áp của chàng, khuôn mặt tràn đầy nét rạng rỡ ngước lên, nhìn nụ cười thật ngọt ngào, thật chân tình, và quyến rũ như thuở nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.