Dịch: Cá Mòi
Biên: Cún
Bùi Khiêm chợt thấy tương lai của mình trở nên tươi sáng!
Trước đây hắn chỉ có 50.000 tệ vốn hệ thống, muốn dùng chút tiền này đi thuê nhân viên thì hơi ít.
Thế nhưng hiện tại trong tay Bùi Khiêm có tận 300.000 tệ vốn hệ thống cơ đấy!
Thuê một nhân viên, không phải quá đủ sao?
Bùi Khiêm rút kinh nghiệm xương máu, hắn tổng kết lại bài học về thất bại trước đó, đó là những điểm sau:
Đầu tiên là do xui xẻo!
Ai biết mình tiện tay làm một trò chơi rác rưởi lại bị một UP chủ nổi tiếng trong khu trò chơi để mắt tới cơ chứ?
Nếu không có tên Kiều Lão Thấp này thì mình đã có thể thành công lỗ tiền rồi.
Thứ hai, Bùi Khiêm cũng hơi hoài nghi về năng lực của mình.
Có phải vì hắn quá thông minh nên mới không thể thua lỗ?
Có những người cố gắng hết sức để kiếm tiền, nhưng làm sao vẫn thất bại và lỗ vốn.
Còn một số người vắt hết đầu óc muốn lỗ tiền thì lại không thể thua lỗ!
Bùi Khiêm cảm giác mình dường như là người sau.
Do đó hắn cảm thấy mình nên tìm người hỗ trợ.
Tuyển dụng!
Chỉ cần mình tuyển đám lưu manh để phụ trách những nhiệm vụ này thì có thể thoải mái lỗ tiền rồi.
Nghĩ như vậy, Bùi Khiêm đột nhiên không hề cảm thấy tức giận Mã Dương, cho dù hắn vừa bị cậu ta hãm hại.
"Mã Dương quả thực là món quà mà trời cao ban tặng mình!"
"Một thiên tài lưu manh như vậy chằng phải là nhân viên hoàn hảo mà mình mong đợi sao?"
"Mình cũng nên xem xét các bạn học khác một tí? Dù sao thả một con dê cũng là thả, mà thả một đàn dê cũng là thả. Trả thêm chút tiền lương còn có thể lỗ thêm một ít tiền."
"Không được không được! Những người khác quá đáng tin cậy."
Vốn dĩ Bùi Khiêm còn muốn xem xét các bạn học khác, nhưng lại sớm bỏ cuộc.
Xét cho cùng thì dù sao đại học Hán Đông cũng là đại học trọng điểm. Những ai thi vào đều sẽ có IQ không thấp.
Mã Dương là một trường hợp đặc biệt, có thể gặp mà không thể cầu.
Nếu tìm những người khác, có lẽ thực sự có thể hoàn thành công việc, đến lúc đó Bùi Khiêm chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
Sau khi quyết định, Bùi Khiêm lặng lẽ gọi Mã Dương ra khỏi phòng ngủ.
"Khiêm nhi, sao vậy? Mày có chiến thuật hay bí mật gì cần nói với tao hả?" Mã Dương mặt đầy chờ mong, cậu ta còn tưởng Bùi Khiêm muốn nói chuyện về việc chơi game.
"Gần đây tao tự mình chế tác trò chơi, thiếu nhân thủ, mày có hứng thú không?" Bùi Khiêm trực tiếp nói thẳng vào vấn đề. Dù sao Mã Dương đầu óc đơn giản, nói quá phức tạp thì ngược lại không tốt.
Mã Dương sửng sốt, cậu ta lập tức lắc đầu: "Rắc rối quá, học kỳ này nhiều tiết như vậy, mày còn làm mấy chuyện bịp bợm này."
Cậu ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Không phải mày bị mấy cái dấu hiệu giả tạo của trò chơi độc lập hố cha kia lừa chứ?"
(Trò chơi điện tử độc lập: indie games, là trò chơi do những cá nhân hoặc nhóm nhỏ tạo ra mà không có sự hỗ trợ tài chính của các hãng sản xuất trò chơi điện tử.)
(Hố cha: xỏ lá, bịp bợm, lừa đảo)
"Cái game "Xa lộ sa mạc cô độc" ấy nổi lên là do may mắn. Hơn nữa, làm trò chơi rất đốt tiền nha, tiền đến từ đâu đây?"
Bùi Khiêm ho khan hai tiếng: "Không lừa mày đâu, tao thực ra là phú nhị đại* ẩn giấu, trong nhà cho tao 300.000, có đủ không?"
(Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn)
Mã Dương há miệng, sau nửa ngày mới nghẹn ra một câu:
"Mày nghiêm túc đó à? Không đùa với tao chứ?"
Mã Dương không rõ về gia cảnh của Bùi Khiêm, nhưng cậu ta biết Bùi Khiêm không phải loại người không có chuyện gì làm liền đùa cợt người khác, tội gì phải dùng trò đùa thấp kém như này để lừa cậu ta.
Bây giờ Mã Dương mới nghiêm chỉnh suy nghĩ về chuyện này.
Bùi Khiêm hỏi ngược lại: "Trừ tiên ra còn có vấn đề nào khác không?"
Mã Dương sững sờ: "Mày có biết vẽ không? Có biết lập trình không?"
Bùi Khiêm lắc đầu: "Tao không biết, nhưng có vấn đề gì sao? Cứ dùng tiền mua tài nguyên trên mạng, tìm chuyên gia làm theo yêu cầu là được mà."
Mã Dương há hốc miệng, thật khó để diễn tả tâm trạng hiện tại của cậu ta.
Đây có phải trò đùa không??
Có tiền cũng không thể làm như thế à!
Bùi Khiêm vỗ vỗ vai cậu ta: "Mày cứ thoải mái tinh thần đi. Hiện giờ tao chỉ hỏi mày một câu, mày có muốn gia nhập không? Nếu mày đồng ý thì tao sẽ giữ lại một chân trong tổ thiết kế cho mày."
Mã Dương do dự nói: "Khiêm à, quan hệ của hai ta rất thân thiết, theo lý thuyết thì đương nhiên tao phải giúp mày vô điều kiện."
"Nhưng hai đứa mình không hề biết một chữ gì về sản xuất trò chơi à! Mặc dù 300.000 này là do người nhà cho mày nhưng tao cảm thấy mày vẫn nên cân nhắc thật kỹ, đừng dễ dàng đưa ra quyết định."
"Tao sợ rằng đến lúc đó 300.000 sẽ trôi theo dòng nước, vậy thì thật có lỗi với mày, tao không làm được."
Bùi Khiêm không nói nên lời, hắn vạn vạn không ngờ tới lương tâm của Mã Dương lại trở thành trở ngại cho chuyện này...
Nhưng nghĩ lại thì quả thực tuy Mã Dương hơi đần, hơi vụng về ngốc nghếch một chút nhưng nhân phẩm lại không thể nào bôi đen được, cậu ta là người hiền lành tiêu chuẩn.
Bùi Khiêm không thể tiết lộ nguồn gốc của số vốn này, chỉ có thể nói rằng hắn là phú nhị đại, số tiền này là người nhà cho, kết quả Mã Dương lại sợ làm mất tiền của Bùi Dương nên từ chối gia nhập.
Bùi Khiêm không còn cách nào khác nên phải lấy ra một trường hợp thành công để chứng minh bản thân: "Thật ra tao đã làm một trò chơi và kiếm được tiền."
Ma Dương sửng sốt: "Trò chơi gì?"
"Khụ khụ." Bùi Khiêm ho khan hai tiếng. "Xa lộ sa mạc cô độc".
"Phụt!" Mã Dương suýt chút nữa phun ra ngoài.
"Cái trò chơi ngớ ngẩn ấy là do mày làm?!" Mã Dương được mở rộng tầm mắt.
Trước đó cậu ta còn phàn nàn với Bùi Khiêm trò chơi hố cha ấy là do một nhà thiết kế tâm bẩn phổi nát làm, kết quả lại chửi đúng chính chủ.
Bùi Khiêm cũng rất bất đắc dĩ: "Thực sự là tao làm..."
Cảnh tượng rất khó xử.
Mã Dương bất ngờ nháy mắt và giơ ngón cái lên: "Được đó! Không ngờ mày có năng khiếu thiết kế trò chơi như vậy! Trò chơi này có thể hot như này, mày quả thật là thiên tài à! Tao đã nói khi chơi game này có một cảm giác thân thiết không thể giải thích được, hóa ra là do vậy!"
Bùi Khiêm có chút dở khóc dở cười, lão Mã này trở mặt thật nhanh!
"Được rồi được rồi, đừng có tâng bốc tao, tao chỉ hỏi mày một câu: làm hay không? Tao trả mày 3.000 tệ một tháng, bất kể lời hay lỗ mày cũng không cần chịu trách nhiệm." Bùi Khiêm nói.
Lần này thái độ của Mã Dương hoàn toàn khác trước, cậu ta mạnh mẽ gật đầu: "Không vấn đề gì không vấn đề gì. Vậy sau này tao theo mày lăn lộn, mày biết mà, mặc dù tao không có ưu điểm gì nhưng được cái đáng tin cậy!"
Sau khi biết Bùi Khiêm làm được một trò chơi thành công, Mã Dương cảm thấy hắn không phải đang chơi đùa mà ngược lại đang làm một việc rất có tiền đồ. Đương nhiên cậu ta không thể nào chờ nữa mà muốn gia nhập ngay!
Bùi Khiêm cũng rất đồng ý với Mã Dương: "Đúng đúng đúng, tao chính là chọn sự đáng tin của mày! À, đừng nói với ai về việc này nha. Trong số các bạn học tao thấy mày là người có năng khiếu nhất, nên tao không chọn những người khác."
Mã Dương mừng tít mắt: "Không thành vấn đề không thành vấn đề."
"Được, trước hết là vậy." Bùi Khiêm cũng không có gì để nói nữa. "Bên này vẫn còn rất nhiều việc phải làm, mày muốn làm gì thì cứ làm cái đó đi, khi nào có tiến triển tao lại nói cho mày."
Mã Dương gật đầu: "Được, mày yên tâm đi. Chiều nay tao đến hiệu sách xem có sách chuyên ngành gì không rồi mua về để học. Mày yên tâm, tao tuyệt đối không cản trở."
Mã Dương xoay người trở về phòng ngủ, cậu ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
"Thật ra không cần phải mua sách chuyên ngành đâu..."
Bùi Khiêm hét lên câu này trong lòng, hắn nhấc tay lên nhưng cuối cùng không nói gì.
Hắn có chút hoài nghi liệu quyết định tìm Mã Dương của mình có đúng không.
Một người có trách nhiệm và đáng tin cậy như thế, liệu có thể hợp tác với mình để hoàn thành mục tiêu của mình không đây...
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, dựa vào sự hiểu biết nhiều năm của mình về Mã Dương thì đúng là người anh em này đáng tin thật nhưng năng lực lại có hạn...
Cứ để cậu ta đọc sách chuyên ngành đi, dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng tới đại cục.