Dịch: Cá Mòi
Mã Dương thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài, có lẽ cậu ta đến nhà sách gần đó để mua sách chuyên ngành về thiết kế trò chơi.
Bùi Khiêm cũng không biết liệu cậu ta có mua được sách không, nhưng dù sao nhà sách lớn như vậy chắc là sẽ tìm được thôi?
Trên thực tế thì tại thời điểm này một số nền tảng mua sắm đã xuất hiện trên internet, bao gồm các trang web chuyên bán sách.
Tuy nhiên rất nhiều người vẫn không chuyển hướng sang mua sắm trực tuyến, thậm chí một số sinh viên còn chưa hề mở dịch vụ ngân hàng trên internet.
Ví dụ như Mã Dương, cậu ta thuộc về loại sinh viên truyền thống kia. Khi nghĩ đến mua sách thì lựa chọn thứ nhất của cậu ta vẫn là chạy đến nhà sách, sau khi đọc một phần nội dung mới quyết định có mua hay không.
Đương nhiên tình trạng này sẽ thay đổi đáng kể trong vòng vài năm tới.
Bùi Khiêm trở lại giường và mở máy tính xách tay, suy nghĩ về chuyện kế tiếp.
Buổi chiều, Mã Dương trở về.
Cậu ta ôm bảy, tám quyển sách, trong đó có một cuốn sách lớn, dày khoảng hai ngón tay, khổ sách là 16. Cuốn sách này tên là "Đề cương lập trình nâng cao".
Ngoài ra còn một loạt sách khác.
Ví dụ như "Hướng dẫn sống còn về kỹ năng mềm", "Tuyển tập quản lý phát triển chương trình", "Bách khoa toàn thư về lập trình", "Mô thức thiết kế" và"Hướng dẫn phục hồi bệnh thoái hóa đốt sống cổ".
Mã Dương cảm thấy thu hoạch của cậu ta khá tốt.
Bùi Khiêm lật mấy quyển sách mà Mã Dương mang về, cuối cùng đưa mắt nhìn cuốn "Hướng dẫn phục hồi bệnh thoái hóa đốt sống cổ".
Ông bạn này chuẩn bị đầy đủ quá cơ!
Thậm chí cậu ta đã suy nghĩ đến cả việc sau này bị thoái hóa đốt sống cổ luôn?
Nhưng vấn đề lớn nhất mà các lập trình viên mắc phải không phải là bệnh thoái hóa đốt sống cổ mà là làm việc quá sức rồi đột quỵ mà!
Hơn nữa, mày không phải là một lập trình viên!
Trước đó, Bùi Khiếm thấy sự cố gắng, tận tụy và chăm chỉ của Mã Dương đối với việc này, nên hắn suýt chút nữa nghĩ rằng mình đã chọn sai người.
Kết quả sau khi thấy những cuốn sách mà Mã Dương chọn, Bùi Khiêm đã khẳng định.
Mã Dương chính là đối tác tốt nhất của mình, chắc đét luôn!
Bạn xem đi, cậu ta ra ngoài đi dạo nhà sách, cuối cùng lại chọn mấy cuốn này.
Không thể nói toàn bộ mấy cuốn sách này đều vô dụng, dù sao cũng khá liên quan.
Nhưng mà có ích hả, có ích cái quần què ấy!
Điển hình của việc phí công đây mà.
Bùi Khiêm vỗ vai Mã Dương: "Mã Dương à, chúng ta làm thiết kế, không phải làm chương trình."
"Vả lại, mày không biết là hiện giờ làm trò chơi đều dùng trình biên tập à?
"Hơn nữa, với sự phát triển bùng nổ của công nghệ hiện nay, tốc độ đổi mới quá nhanh, những kỹ thuật trong mấy quyển sách này đã bị lỗi thời từ lâu, thật sự không dùng được đâu."
Mã Dương sắc mặt tái nhợt: "Tao đã nói tại sao nhà sách lại giảm giá! Hóa ra là không bán được!"
"Tao tìm trong tiệm sách nửa ngày cũng không tìm được cuốn nào dạy thiết kế trò chơi. Nên khi thấy mấy cuốn này giảm giá tao liền chọn mua luôn."
"Vậy giờ tao phải làm gì đây, sách giảm giá không được trả lại à!"
Mã Dương hơi hoảng.
Bùi Khiêm hoàn toàn yên tâm, hắn mỉm cười nói: "Không sao, mày có lòng là được rồi. Nếu mày thấy không thể mua mấy quyển này một cách vô ích thì cứ đọc thử đi, ít ra cũng có một chút giúp ích."
Mã Dương nghe vậy liền thấy nhẹ nhõm hơn: "Thế mày có muốn xem không? Hai đứa mình thay phiên đọc."
Bùi Khiêm đen mặt, vội vàng xua tay: "Không cần không cần."
Ai muốn đọc mấy cuốn này chứ, đem sách lót gối còn cộm tới hoảng à!
Mã Dương nằm trên giường mở cuốn "Đề cương lập trình nâng cao" dày nhất ra xem.
Năm phút sau, tiếng ngáy truyền ra từ trên giường cậu ta.
Bùi Khiêm rất hài lòng.
Ừ, đáng tin cậy!
Bạn nhìn thái độ này mà xem, 100 điểm!
Nhìn lại cái năng lực này, 0 điểm!
Đây không phải là nhà thiết kế mà mình đang khổ sở tìm kiếm hay sao?
Thật đáng tiếc là Bùi Khiêm chỉ biết một người như Mã Dương.
Nếu như có thêm vài người nữa thì chẳng phải hắn sẽ sướng rơn sao? Lỗ sạch 300 ngàn tệ là chuyện đơn giản!
...
Bùi Khiêm mở trình biên tập chính thức của ERSO. Hắn ưu buồn nhìn "Xa lộ sa mạc cô độc" đã thêm vài nghìn lượt tải vào ngày hôm nay rồi bắt đầu nghiên cứu kế hoạch tiếp theo.
Là một trò chơi độc lập thì sức nóng thường đến rất nhanh và đi cũng nhanh.
Huống chi "Xa lộ sa mạc cô độc" là một trò chơi không có một chút hàm lượng kỹ thuật và không có lối chơi bền vững nào.
Trên thực tế, kiếp trước của Bùi Khiêm cũng có vài ví dụ tương tự. Trò chơi chất lượng kém, tài nguyện mỹ thuật cẩu thả, cách chơi khô khan nhàm chán, nhưng lại hot vì một số lý do đặc biệt.
Chỉ có điều, có rất ít ví dụ như vậy. Trong hàng trăm trò chơi tương tự chỉ xuất hiện một hoặc hai trò.
Bùi Khiêm vạn vạn không ngờ tới mình có thể dính phải chuyện như vậy.
Sau một thời gian thì độ hot của "Xa lộ sa mạc cô độc" sẽ sụt giảm nhanh chóng, lượng download và thu nhập tự nhiên sẽ giảm mạnh, đó là hiện tượng bình thường.
Nhưng cho dù có sụt giảm hay không thì trò chơi này cũng đã thật sự kiếm được tiền, đây là điều khó chịu nhất với Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm quyết định thay đổi mạch suy nghĩ sau khi rút kinh nghiệm xương máu.
Lần này không thể làm trò chơi độc lập được nữa, phải thay đổi thôi!
Bởi vì trước mắt thì trong tâm trí người chơi, công ty trách nhiệm hữu hạn mạng lưới công nghệ Đằng Đạt đã ràng buộc với trò chơi "Xa lộ sa mạc cô độc" rồi.
Bùi Khiêm phải đối mặt với một vấn đề nan giải.
Làm một trò chơi hố cha nữa? Nếu không làm được thì sao chép thành công của "Xa lộ sa mạc cô độc"? Cho dù không thể hot như thế này thì cũng có thể kiếm tí lời. Tuy nhiên đây lại là một đòn trí mạng với Bùi Khiêm.
Nhưng nếu không làm trò chơi hố cha nữa mà chuyển sang làm một trò chơi độc lập bình thường đường đường chính chính... Biết đâu được người chơi sẽ mua nó vì cảm thấy trò chơi này chất lượng khá tốt thì sao?
Vậy thì khó chịu lắm!
Hơn nữa, 300.000 mà dùng để làm trò chơi độc lập thì hơi khó tiêu sạch tiền.
Cần phải mua bao nhiêu khuôn mẫu, bao nhiêu tài nguyên mỹ thuật mới xài hết 300 ngàn chứ?!
Với cả, mua tài nguyên mỹ thuật đắt đỏ khiến cho trò chơi trở nên lộng lẫy sẽ có thể thu hút một nhóm người chơi đảng ngoại hình nhảy hố, như vậy thì không lỗ tiền được!
Vì thế nên Bùi Khiêm suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn quyết định tạm thời vứt bỏ những người chơi thích trò chơi độc lập mà chuyển sang lĩnh vực khác.
300 ngàn không đủ làm trò chơi cỡ lớn.
Dù mục tiêu của Bùi Khiêm là lỗ vốn tiền, nhưng vẫn là câu nói ấy: ít nhất phải hoàn thiện được một trò chơi thành phẩm cái đã.
Trò chơi không vượt qua được đánh giá thì tức là tiêu hết 300 ngàn vốn tài chính nhưng không có thành quả. Hệ thống sẽ phán định đây là hành vi trái quy tắc.
Vì thế, tiền phải tiêu hết và trò chơi cũng phải làm được.
Bùi Khiêm tìm kiếm trong nền tảng chính thức một lát và cuối cùng xác định mục tiêu của mình.
Trò chơi di động!
Đây là lựa chọn bất đắc dĩ. Một mặt là vì tiền trong tay hắn không đủ làm các trò chơi quy mô lớn, mặt khác là vì trong thời gian ngắn không thích hợp làm trò chơi độc lập nữa.
Người chơi game mobile không cùng nhóm với người chơi trò chơi độc lập.
Các người chơi game độc lập có thể chơi trò chơi mới vì họ biết công ty "Đằng Đạt" này. Nhưng người chơi game mobile sẽ không làm vậy.
Miễn là trò chơi di động này rác rưởi thì Bùi Khiêm chắc chắn trò chơi này sẽ không có ai quan tâm!
Sau khi xác định phương hướng, bước tiếp theo là nghiên cứu thị trường.
Bùi Khiêm vào nền tảng chơi game chính thức và xem tất cả các trò chơi di động phổ biến, thậm chí còn tải một số game mobile đứng đầu để trải nghiệm.
Hắn đã nhận thấy từ trước rằng trong lĩnh vực điện thoại di động, công nghệ của thế giới song song dường như nhanh hơn nhiều so với kiếp trước.