Dịch: Vì anh vô tình
Biên: Cá Mòi
***
"Khiêm à, xong hết rồi!"
"Tao chạy hai lần, cũng không phát hiện có lỗi gì."
"Vậy là có thể phát hành?"
Mã Dương kích động hơn nhiều so với Bùi Khiêm, dù sao đây cũng là lần đầu cậu ta tham gia sản xuất một trò chơi.
Tuy rằng cậu ta chỉ tham gia điền bảng nhu cầu thôi.
Cái gọi là "Kiểm tra lỗi" chỉ dùng ba, bốn tiếng đồng hồ để chạy thử, nhưng Bùi Khiêm cũng không tính lãng phí thêm nhiều thời gian nữa.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trò chơi này chính là khuôn mẫu, mà bản thân cái khuôn này đã trải qua nhiều lần kiểm tra, hầu như không phát hiện có bất kỳ lỗi gì.
Bùi Khiêm cũng chỉ hơi cải biến một chút kỹ năng và thiết lập, thay đổi nhiều nhất là phần miêu tả, những thứ khác căn bản đều không đụng đến nên tự nhiên cũng không thể tạo ra lỗi nào lớn.
Mà coi như lúc này có lỗi, Bùi Khiêm cũng không thể nào sửa được, chỉ có cách chi tiền tìm người trên mạng làm giúp thôi.
"Phát hành đi."
Bùi Khiêm vẫn quyết định dựa theo quy trình đã định ra, trực tiếp gửi trò chơi để được xét duyệt.
Nhưng trước đó, hắn cần phải xác định tên gọi của trò chơi và phần giới thiệu tóm tắt, tốt nhất vẫn nên làm theo những gì đã nghĩ từ trước, tất cả mọi thứ đều nên giản lược. Làm các người chơi nhìn thấy nó liền hoàn toàn không tìm được manh mối và hoàn toàn không cách nào đoán được nội dung trong game.
Phải cố gắng làm tiêu đề không dính dáng đến bất kỳ từ khóa hot nào.
Ví dụ như, tên gọi của trò chơi, không thể xuất hiện hai từ "Tam quốc"!
Nếu không, những người chơi yêu thích Tam quốc tìm kiếm từ khóa này sẽ thấy được game, rồi ấn vào tải về chơi.
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, ánh mắt bỗng lóe lên, đánh bàn phím để điền tên và phần giới thiệu tóm tắt.
Tên gọi: ( Quỷ Tướng)
Giới thiệu tóm tắt: Đây là trò chơi thẻ bài bình thường không có gì đặc biệt.
Giá bán: 10 tệ + mua trong ứng dụng.
Bảo đảm khi các người chơi nhìn thấy cái tên này và phần giới thiệu tóm tắt sẽ hoàn toàn không có cách nào đoán được đây rốt cuộc là trò chơi như thế nào!
Đồng thời, con số 10 tệ, cũng đủ để làm rất nhiều người chơi không cẩn thận đi nhầm vào trò chơi này lùi bước.
So với ( Xa lộ sa mạc cô độc) thì lần này trò chơi dung lượng lớn hơn nhiều, vì nội dung phong phú hơn so với trò chơi lái xe kia.
Cũng vì điều đó, mà lần xét duyệt này thời gian cũng lâu hơn một chút, sớm nhất cũng phải đến ngày mai mới có thể xong phần thẩm tra.
Sau khi sắp xếp xong tất cả những thứ này, những lo lắng trước kia của Bùi Khiêm đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng.
Cho dù phần đồ họa của trò chơi được thiết kế rất đẹp thì sao?
Mọi người căn bản đều không biết đến trò chơi này, vậy làm sao nhìn thấy những bức ảnh đẹp trong game được?
Bùi Khiêm đắc ý rồi đóng máy lại, cảm thấy khá hài lòng và vô cùng chờ mong kết toán vào một tuần sau.
Hắn dường như đã thấy 300 ngàn tệ tới tay, chính mình có thể sống phóng túng thỏa thích và làm cá ướp muối trong tương lai...
...
...
Buổi chiều hôm đó, Nguyễn Quang Kiến đói bụng tới mức tỉnh giấc.
Mấy người khác cũng đã rời giường.
Lão Hoàng đang dọn phòng, cậu ta dùng một cái túi rác lớn để thu thập tất cả hộp mì ăn liền còn sót lại và các loại rác trong mấy ngày qua, chuẩn bị đóng gói để ném vào thùng.
"Mày tỉnh rồi hả Quang Kiến? Thế nào, kết quả vẽ ra sao? Bên A có đòi sửa đổi không?" Lão Hoàng vừa dọn đồ vừa nói.
Nguyễn Quang Kiến vươn mình rời giường: "Không có, Bùi tổng nói rất hài lòng, không cần sửa chữa gì thêm."
"Rất hài lòng?" Lão Hoàng có chút bất ngờ, "Mày gặp thiên thần rồi à, bên A chỉ vẽ một lần thì không có yêu cầu sửa chữa thêm gì nữa?"
Nguyễn Quang Kiến gật gù: "Ừ, tao cũng cảm thấy buồn bực. Tuy nói chất lượng vẽ của chúng ta không có chỗ nào chê được, nhưng dựa theo tính cách nước tiểu bình thường bên A... À, còn mì không?"
"Không còn, đều ăn hết rồi. Buổi tối đi ra ngoài ăn chút đi, sẵn dịp chúc mừng một hồi." Lão Hoàng Kiến nghị nói.
Nguyễn Quang Kiến gật đầu tán thành: "Được, tao cũng nghĩ như vậy. Đi ra ngoài ăn một bữa no nê, sau đó đem tiền phân phát. Mấy ngày nay mọi người đều cực khổ rồi."
"Haiz, chủ yếu vẫn là mày vất vả." Lão Hoàng kéo một túi rác lớn ra ngoài.
Đối với việc Bùi Khiêm không nói hai lời liền nhận bảng vẽ này, Nguyễn Quang Kiến cũng là không ngờ tới.
Bởi vì bình thường bên A cho dù rất hài lòng nhưng lần thứ nhất nhận bản vẽ cũng sẽ soi mói tìm ra một ít lỗi nhỏ vặt vãnh.
Cũng không thể nói tất cả bên A đều có bệnh này, vì đây chủ yếu là một cái vấn đề về quy trình công việc.
Phần lớn bên A cũng không phải một người mà là một đơn vị hoặc công ty.
Nên người giao tiếp với bên B thường chỉ là một nhân viên của bên B mà thôi.
Nếu như bên A đệ trình ra một bản phương án, nhân viên phụ trách kết nối bên B liền tiếp nhận, thì như vậy sẽ rất khó báo cáo kết quả với cấp trên.
Ngay cả một lỗi nhỏ bạn đều không ra tìm ra, chẳng phải là quá vô dụng, hoàn toàn không làm tốt công tác này hay sao?
Vì lẽ đó, phần lớn bên đại biểu B sẽ soi mói tìm ra một ít lỗi nhỏ, để chứng minh chính mình có cảm giác tồn tại.
Thậm chí sẽ xuất hiện tình huống "hay là dùng phiên bản đầu tiên đi", loại này sẽ làm người tuyệt vọng.
Nguyễn Quang Kiến bùi ngùi, lần này thật là gặp phải thiên sứ bên A.
Trả tiền không chút lằng nhằng, cũng không cò kè mặc cả, trái lại còn chủ động thêm tiền!
Tùy ý cho một cái bảng nhu cầu, thiết kế các người thoải mái làm đi!
Thiết kế xong cũng không cần sửa chữa, rất hài lòng chấp nhận rồi!
Việc này làm cho Nguyễn Quang Kiến cảm thấy không thoải mái.
Có điều suy nghĩ lại chính mình đưa bộ bản vẽ này phẩm chất đạt chuẩn, đúng là liều mạng làm ra, nên Nguyễn Quang Kiến cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Chỉ có thể nói cùng người sảng khoái hợp tác chính là thoải mái như thế!
Mấy vị huynh đệ ngủ chung phòng đồng thời liều mạng làm việc ba tuần, hiện tại việc đã xong, tiền cũng có, giờ cũng nên ăn một bữa no nê.
Nguyễn Quang Kiến mang theo mấy người đến quán nhỏ bên cạnh trường học, chọn một căn phòng nhỏ, lại từ bên cạnh siêu thị mua hai két bia.
Đây là dự định ngày hôm nay ăn lấy ăn để, không say không về.
"Đúng rồi, Quang Kiến, chúng ta làm bản vẽ này là cho trò chơi gì? Trò chơi lúc nào thì phát hành?" Lão Hoàng đang ăn rau trộn thì đột nhiên nhớ tới một vấn đề mấu chốt.
Những người này đương nhiên hi vọng nhìn thấy trò chơi chính mình tham gia chế tác sẽ sớm ngày phát hành.
Nếu như có thể nổi tiếng thì càng tốt.
"Tao cũng không biết lúc nào phát hành, không có hỏi. Có điều trò chơi nào cũng phải nhiều lần kiểm tra mới có thể được cấp phép, xem ra không thể nhanh được."
"Đúng rồi, để tao tra một chút."
Nguyễn Quang Kiến có tài khoản web tài nguyên ESRO, có thể theo tài khoản của Bùi Khiêm tìm tới công ty của hắn, từ đó tìm hết thảy trò chơi công ty này công bố.
"Holy shit, (Xa lộ sa mạc cô độc) chính là do công ty này làm?!"
Nguyễn Quang Kiến kinh ngạc.
Cậu ta đã sớm nghe thấy cái trò chơi hố vô số người này, tuy rằng không tự mình chơi, nhưng quãng thời gian trước cũng biết một chút thông qua các loại tin tức.
Sau đó tiếp tục nhìn trò chơi thứ hai.
"Nó tên ( Quỷ Tướng), game di động thẻ bài, đang chờ xét duyệt! Chắc trò chơi này dùng bản vẽ của chúng ta."
"Vậy chẳng phải rất nhanh sẽ có thể chơi được?"
"Không đúng, hiệu suất này cũng quá nhanh đi... sáng sớm hôm nay tao mới mang bản vẽ đưa đi, buổi chiều liền thẩm định, ngày mai sẽ có thể chơi được?!"
Nguyễn Quang Kiến quả thực bị loại tốc độ như gió này làm cho khiếp sợ.
Trò chơi khác kiểm tra lỗi ít nhất tốn ba, năm ngày hay một tuần chứ? Nếu không trò chơi có lỗi thì làm thế nào?
Thế nhưng công ty này làm rất nhanh, trong hôm nay đã cho phát hành rồi!
Lão Hoàng nhai đậu phộng: "Rất bình thường, có thể trình tự đều sớm làm xong, chỉ chờ tài nguyên mỹ thuật vừa hoàn thành là xong việc, không có gì kỳ quái."
Nguyễn Quang Kiến gật gù: "Ừm, chắc vậy. Vậy ngày mai chúng ta có thể tải về xem một chút."
"Tới tới tới, trò chơi thì ngày mai lại nói, trước tiên cụng một cái đã!" Lão Hoàng nâng chén, mấy anh em vô cùng phấn khởi chạm cốc, dự định uống một bữa không say không về!