Sấm chớp đùng đoàng, mưa xối xả.
Trên ngọn núi ở ngoại ô kinh thành, một toán quân binh phi ngựa như bay giữa màn đêm.
Thình lình, một động tĩnh cực khẽ từ khu vực bên cạnh truyền tới, như tiếng chim giật mình vỗ cánh.
“Phạch ——”
Quan sai dẫn đầu kéo cương ngựa, đôi mắt như chim ưng tức khắc nhìn vào trong rừng, “Đi xem thế nào.”
“Tuân lệnh.”
Đội vệ binh chấn chỉnh châm đuốc, chia nhau tản vào rừng.
Đó là ngọn đuốc được bọc vải dầu, dẫu đi mưa cũng không bị dập tắt, soi sáng vùng xung quanh như ban ngày. Mượn ánh lửa bập bùng, có thể thấy được hoa văn đại bàng thêu trên vạt áo toán quân binh, bọn họ phi thân thoăn thoắt tựa thoi, như một tấm lưới nhẹ nhàng giăng khắp sơn dã, đến độ khiến chim muông rắn rết trong rừng không còn nơi ẩn náu.
Thôi Chi Vân nấp trong một hang động lùn tịt, trông cảnh ấy mà cơ thể run lên, nàng cố gắng bụm chặt miệng, kìm nén tiếng nghẹn ngào – trước khi rời đi, Thanh Duy đã dặn nàng tuyệt đối không được vọng động.
Tuy nhiên, chỉ cần người hiểu biết ắt sẽ rõ, toán quân đang lùng sục trong rừng không phải nha dịch quan phủ bình thường, mà là cận vệ của thiên tử chỉ nghe theo lệnh đế vương, là Huyền Ưng ti.
Bấy giờ là đầu thu năm Gia Ninh thứ ba, từ khi tân đế lên ngôi, có một thời gian dài ngài không sử dụng cận vệ có tiếng xấu nổi danh này, ấy thế mà giờ đây bỗng xuất hiện tại ngoại ô kinh thành, không rõ là đã xảy ra án lớn gì rồi.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài hang động truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Thôi Chi Vân ngước mắt, dây leo phủ trước cửa hang được gạt lên, một cô gái khoác áo choàng tiến vào.
Nàng ta kéo thấp vành nón, che khuất hơn nửa gương mặt, chỉ thấy được mỗi phần cằm dưới nhợt nhạt trắng bợt.
“Thanh Duy.” Thôi Chi Vân nắm tay nàng, “Vì sao, vì sao chúng ta lại kinh động đến cả Huyền Ưng ti.”
“Có lẽ do lúc nãy tỉ dò đường đã kinh động đến họ.”
“Vậy chúng ta... còn trốn nổi không?”
Thanh Duy lắc đầu: “Không, bọn họ có thính giác rất nhạy, e đã sớm phát hiện được điểm kỳ quặc của hang động này.”
Bây giờ bọn họ không lục soát nữa là bởi lo có cá lọt lưới, muốn khóa chặt cả ngọn núi vào tấm lưới lớn của mình.
“Vậy phải làm sao đây?” Thôi Chi Vân tái mặt, ủ rũ ngồi phịch xuống đất, “Lẽ nào chỉ còn một con đường chết?”
Nàng nhìn ra ngoài hang động, mưa rơi như sợi chỉ đứt đoạn. Màn mưa như tấm mạng nhện nhốt bọn họ trong hang động tối tăm, lại giống như đồng hồ nước đơn sơ, từng giọt từng giọt rỉ ra như đòi mạng đoạt hồn.
Thôi Chi Vân nghĩ hoài chẳng ra, cớ gì mà chỉ trong một đêm, từ thiên kim tiểu thư mình lại biến thành thủ phạm giết người.
Nàng ta ra đời tại Lăng Xuyên, cha là phú thương bản địa, sau lại, nhờ một đại thần chỉ điểm nên cả nhà chuyển đến Nhạc Châu kinh doanh, quả nhiên quan lộ lẫn thương lộ đều xuôi chèo mát mái.
Nàng ta lớn lên trong cẩm y ngọc thực, kể từ khi chào đời đến nay, ngoại trừ nhân duyên thì hầu như không gặp bất trắc lận đận nào.
Hôn nhân của nàng ta đã được định từ bé, thông gia họ Giang, là người kinh thành, vì cách biệt phương trời mà dần bớt qua lại. Cứ ngỡ mối duyên này chẳng đi đâu về đâu, nhưng vào đầu mùa đông năm ngoái, đối phương chợt gửi thư đến – nghe bảo còn là vị hôn phu của nàng tự viết, nói là đã chuẩn bị sính lễ xong xuôi, chỉ chờ rước Thôi Chi Vân về làm dâu.
Thôi phụ cầm lá thư trong tay, thở dài lên xuống.
Ông biết Chi Vân đã có người trong lòng, bèn nói với nàng: “Nếu con thật sự không muốn cưới thì cứ để phụ thân lo, phụ thân sẽ tìm lý do viết thư từ chối.”
Song, thư chưa ráo mực mà họa đã ập xuống nhà.
Tối hôm ấy người của quan phủ tới, dẫn cha và già trẻ cả nhà đi, thậm chí còn không nói rõ lý do. Về sau Thôi Chi Vân mới hay tin qua mồm miệng hàng xóm láng nghiềng.
“Nghe nói là án cũ của phụ thân cô trong lúc kinh thương năm xưa, án vẫn chưa được giải.”
“Chẳng phải chính đại quan Tri phủ bắt phụ thân cô đi à, là đại quan từ kinh thành đến!”
Lại có người chủng chẳng, “Vì sao cả nhà đều bị thẩm vấn, mà chỉ có cô và tiểu tỉ muội kia là bình an vô sự?”
Người đó nói rất chói tai, ý là, chẳng qua ỷ nàng xinh đẹp, làm vài chuyện dơ bẩn không để người khác biết.
Cả nhà bị liên lụy là thật, người thân bị giam trong đại lao, bị thẩm vấn ngày đêm cũng là thật, thậm chí bà vú chăm sóc nàng từ nhỏ cũng bị bắt đi.
Thôi Chi Vân nhớ khi quan sai đến cửa, cha đã chỉ vào nàng, khẩn cầu vị đại nhân mặc áo tím đến từ kinh thành: “Thảo dân không có con trai nối dõi, chỉ có mỗi một cô con gái này, cầu xin đại nhân tha mạng cho nó. Tiểu nữ, tiểu nữ đã hứa hôn với Giang gia ở kinh thành rồi, có thư làm chứng!”
Đại nhân mặc áo tím kiểm tra phong thư, rồi cha lại chỉ và Thanh Duy nói: “Nàng là con gái của huynh trưởng thảo dân, được gửi gắm cho thảo dân nuôi, nó cũng không biết gì cả, đại nhân có thể kiểm tra.”
Lúc bị kéo đi, cha còn chẳng hô “oan uổng” mà chỉ khẩn cầu Thanh Duy: “Con nhất định phải đưa Chi Vân đến kinh thành bình an.”
Thanh Duy chỉ lớn hơn Chi Vân một tuổi, dẫu hồi bé từng lang bạt bên ngoài, biết chút công phu mèo cào song cũng chỉ là kẻ yếu. Chuyến này lên kinh, sông núi trùng trùng, Thôi Chi Vân không hiểu vì sao cha lại giao phó nhiệm vụ nguy hiểm như thế cho tỉ ấy, nhưng sau đó mới vỡ lẽ, bởi nhẽ trong số họ hàng láng giềng xung quanh, đã không còn ai có thể nhờ vả.
Bạn bè năm xưa của cha sợ bị dính líu nên đóng cửa từ chối gặp nàng, có người tốt bụng lại chỉ nói: “Dù gì Viên đại công tử cũng thích ngươi, ngươi còn lo cái gì?”
Cũng có người nói thẳng rất khó nghe, “Kinh thành xa xôi mấy trăm dặm, hai cô gái như các ngươi lên đường thế nào? Hơn nữa, vị hôn phu của ngươi có tiếng xấu khắp kinh thành, nếu ngươi cưới hắn thì không phải chuyển từ vũng bùn này sang vũng bùn khác hả? Còn chẳng bằng đi theo Viên đại công tử.”
“Ngươi có người thân ở kinh thành thì đã sao? Phụ thân ngươi phạm phải trọng tội, thân nhân gì đó chưa chắc đã giúp ngươi.”
“Nghe nói Viên công tử đã mời bà mối làm mai, ngươi đi theo hắn coi như có chỗ dừng chân, dù ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho tiểu tỉ muội kia chứ, nàng ta sinh ra đã số khổ, ngươi đi theo Viên công tử, ít nhiều gì sau này cũng có mái hiên che mưa chắn gió.”
Những “lời tâm huyết” đó vào tai này của Thôi Chi Vân, lại trôi thẳng ra tai bên kia.
Đúng thế, vị hôn phu của nàng có tiếng xấu nổi danh, nhưng Viên Văn Quang là người tốt ư?
Đó mới thật sự là cường hào ác bá, ức hiếp nam nữ, tội ác tày trời!
Kể từ khi cha gặp chuyện, nếu không phải nha sai quan phủ còn tuần tra bên ngoài Thôi trạch, thì chỉ e Viên Văn Quang đã dẫn người xông vào.
Thôi Chi Vân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định lên kinh thành.
Không phải vì thành thân mà là vì cha, cho dù không thể rửa oan thì ít nhất cũng phải biết cha bị gán tội gì. Nếu đã không thể hỏi thêm về vụ án của cha ở Nhạc Châu, vậy đến kinh thành hỏi.
***
Nhân lúc màn đêm buông, hai cô gái tranh thủ lên đường, vì để cắt đuôi theo dõi của Viên Văn Quang nên lúc đi lúc nghỉ, lúc che lúc nấp.
Đến dịch quán ở ngoại ô kinh thành, Thanh Duy mượn ngựa từ quan lại ở dịch trạm, đến khu chợ gần đó mua đồ.
Các nàng cứ tưởng đã hoàn toàn cắt đuôi được Viên Văn Quang, nào ngờ Thanh Duy chỉ mới rời đi nửa ngày thì Viên Văn Quang cũng đã mò đến dịch trạm nghỉ chân.
Gã ta bám theo suốt chặng đường, cuối cùng lại mất dấu người đẹp, ảo não gọi rượu mạnh uống như điên. Uống đến say bí tỉ, chẳng ngờ không hẹn mà gặp người đẹp đang múc nước bên giếng.
Không có Thanh Duy ở bên cạnh, nên khi vừa trông thấy Viên Văn Quang, phản ứng đầu tiên của Thôi Chi Vân là bỏ chạy.
Nơi đây là vùng ngoại ô, xung quanh chỉ có mây mù cùng cỏ dại bất tận. Nàng hốt hoảng lạc hướng, chỉ nhớ lùm cỏ hai bên ngày càng một dày, ngày một sâu.
Xem chừng Viên đại công tử rất thỏa mãn cuộc đuổi bắt này, cảm giác chán chường khi không tìm thấy đã biến mất, gã ta như mãnh thú, vui vẻ nhìn con mồi đang dần kiệt sức trong lúc chạy trối chết, gã đang chờ nàng giãy giụa, tốt nhất là giãy giụa dưới người gã, như thế lúc ăn mới tận hứng.
Gã ra lệnh cho gia nhân: “Các ngươi đợi ở đây.” Rồi từng bước từng bước lại gần con mồi.
Thôi Chi Vân không nhớ mình đã chạy bao lâu, chỉ nhớ mùi rượu nồng nặc trong miệng gã hòa cùng mùi rêu trong ao hồ gần đó khiến người ta buồn nôn, gã thở dốc, cúi người xuống nói vào tai nàng: “Mỹ nhân à, chưa có cô nương nào khiến ta phải ngày nhớ đêm mong như nàng.”
“Mỹ nhân, ngay từ lần đầu gặp gỡ ta đã nhớ nhung nàng, đã biết bao năm rồi, người có tình chúng ta cũng coi như trở thành người thân.”
“Vân Vân đừng chạy nữa, phụ thân nàng phạm phải trọng án, ông ta không về được đâu, từ nay trở đi, gia sẽ là nhà của nàng.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn cơn mưa từ trên trời rơi xuống.
Tiếng xé váy như xé đôi con tim nàng, bổ nàng rời khỏi cuộc sống vô ưu vô lo sung sướng hạnh phúc của quá khứ, ngay khoảnh khắc ấy, bao ấm ức, phẫn nộ và không cam lòng phải kìm nén mấy ngày qua ập đến, hóa thành lửa giận nghi ngút.
Vì sao phụ thân không về được? Còn không phải do hắn dúi bạc cho quan phủ ngăn ông về sao? Nếu không phải hắn, thì quãng đường mình lên kinh đã không long đong đến vậy!
Dưới lửa giận, Thôi Chi Vân lại bình tĩnh lạ thay, nàng lặng lẽ rút tay về, lần sờ con dao găm dắt sau lưng.
Mỗi lần rời đi, Thanh Duy luôn để lại con dao găm này cho nàng.
Tỉ ấy luôn dặn nàng: “Nếu không gặp chuyện nguy hiểm thì không được rút dao găm khỏi vỏ.”
Còn chuyện gì nguy hiểm hơn bây giờ nữa?
Thôi Chi Vân âm thầm tháo dao găm, cạy bao ra, vào khoảnh khắc Viên Văn Quang không đề phòng, nàng đâm thẳng vào bụng gã ta.
Nhưng bất ngờ thay nàng không gặp trở lực lớn, trước khi Viên Văn Quang kịp thời phản ứng, con dao găm đã ghim hẳn vào bụng gã.
Thôi Chi Vân ngẩn người.
Cô gái khuê phòng như nàng đến trói gà còn không chặt, có thể cầm một con dao găm dễ dàng khiến đối phương bị thương, phần lớn đều nhờ công của con dao găm này.
Nó có thể gọt được sắt cắt được vàng, độ sắc bén của lưỡi dao có thể xếp vào hạng hiếm có khó tìm trên thế gian.
Máu trào ra từ bụng Viên Văn Quang dính bê bết người Thôi Chi Vân, trong cơn kinh hãi, nàng vẫn nhớ bứt cỏ chặn miệng Viên Văn Quang, không để gã la thành tiếng, gọi gia nhân ở bên kia tới.
Rồi nàng chạy trốn thục mạng, chẳng biết mình phải chạy trốn đi đâu, sự sợ hãi vì suýt bị cưỡng hiếp và giết người quấn thành mớ bòng bong, nàng cứ đi mãi đi mãi giữa đồng cỏ bao la, cho tới khi ngất xỉu vì kiệt sức.
Thôi Chi Vân được người ta gọi dậy.
May mắn thay, người tìm được nàng đầu tiên không phải là gia nhân nhà họ Viên, cũng không phải quan binh, mà là Thanh Duy.
Nàng mở mắt, đập vào mắt là bộ đồ đen và chiếc áo khoác quen thuộc, cùng với chiếc nón che kín nửa gương mặt.
Thôi Chi Vân giàn giụa nước mắt, hoảng hốt nói: “Thanh Duy, hình như muội... giết người rồi, muội đã giết Viên đại công tử.”
Thanh Duy nhìn máu trên người nàng, cũng đã đoán được đại khái, nói: “Chi Vân, muội phải nhớ, muội không giết người, hôm nay chúng ta vẫn luôn đi cùng nhau, chưa bao giờ tách ra, muội cũng chưa từng gặp Viên Văn Quang, đã biết chưa?”
Thôi Chi Vân nửa hiểu nửa không gật đầu.
Nàng nhìn Thanh Duy.
Nàng luôn mặc áo choàng đen, cơ thể dưới áo choàng gầy gò yếu ớt, nhưng giờ đây, sự yếu ớt được che giấu ấy chính là nơi nàng dựa dẫm lệ thuộc.
Thôi Chi Vân lập tức nhào vào lòng Thanh Duy, nước mắt rơi như mưa: “A tỉ, sao giờ tỉ mới về...”
Các nàng luôn đội nón che khi đi đường, dịch quan, phu xe, chủ quán chưa chắc đã nhìn rõ mặt nàng, hơn nữa để cắt đuôi Viên Văn Quang nên các nàng không hề đi đường cái, người gặp trên đường chưa chắc đã biết được hành tung của bọn họ, cho nên, dù sau đó gia nhân Viên gia có đến quan phủ tố cáo, thì chỉ cần hai người nhất mực quả quyết luôn đi chung với nhau, không hề gặp Viên đại công tử, hai bên đều khăng khăng, quan phủ cũng khó kết án.
Không ai thấy nàng giết người.
Không, nàng phải tin mình chưa bao giờ giết người.
Song, người tính lại chẳng bằng trời tính, hai người tính lẩn trốn phong ba, từ đường núi đi vòng lại đường cái, giả như đang lên kinh thành, nhưng chỉ mới một ngày trôi qua mà đã kinh động tới Huyền Ưng ti.
...
Tiếng bước chân sục sạo ngoài hang động ngày một gần, có lẽ Huyền Ưng ti đã phong tỏa toàn ngọn núi, tiến về phía các nàng.
Thôi Chi Vân run lẩy bẩy.
Thanh Duy nhìn ra ngoài qua kẽ hở dây leo, ánh sáng từ đuốc lửa chiếu sáng trong vòng ba trượng.
“Không trốn được nữa.” Nàng nắm lấy cổ tay Thôi Chi Vân, “Chúng ta ra ngoài thôi.”
“Không, không...” Thôi Chi Vân kinh hãi, trở tay nắm lấy nàng, “Nếu ra ngoài, là chết đấy.”
Mưa vẫn còn đang rơi, chợt một tiếng sấm đánh xuống, dưới sự sợ hãi, Thôi Chi Vân run rẩy nói qua kẽ răng, “Chắc chắn là, chắc chắn là dịch quan, phu xe, nhớ dáng người của chúng ta, nên đã báo quan. Huyền Ưng vệ này, chắc chắn là tới bắt chúng ta. Sơ hở quá nhiều, Thanh Duy, chúng ta không lừa nổi đâu. Nếu ra ngoài, muội chỉ có nước chết...”
Thanh Duy nói: “Mới có một ngày, cho dù có là Huyền Ưng ti cũng không thể điều tra nhanh như đến vậy. Hơn nữa Viên Văn Quang chỉ trúng một nhát dao, chưa chắc đã chết.”
“Chưa chắc... chết?” Thôi Chi Vân ngẩn ngơ nhìn Thanh Duy.
Nhưng nàng vẫn sợ, chưa chắc chết, cũng chưa chắc còn sống, gã đã bị bịt miệng, lại còn ở đồng hoang, tới khi tìm được chỉ e máu đã khô.
Khóe miệng Thanh Duy giật giật song không nói thêm gì, bởi tiếng bước chân ngoài hang động đã tới sát bên tai.
Dây leo trước hang được vén lên, ánh lửa tức khắc soi sáng toàn hang động.
“Kẻ nào đó? Ra ngoài!”
***
Qin: Nữ chính là Thanh Duy nha.