Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động

Chương 62: Anh Ơi !




Hạ Ngọc ngủ từ chiều đến tối muộn thì Lục Duy Tùng cũng đứng ngoài ban công nhà mình nhìn sang phòng cô đến tối muộn. Ngoài trời rất lạnh nhưng anh dường như không cảm thấy lạnh. Anh cứ đứng sừng sững như một cái cây ở đó mặc cho chiếc điện thoại bên cạnh đã rung lên không biết bao nhiêu âm báo tin nhắn anh cũng không buồn xem.

Cũng trong buổi chiều hôm đó, sau khi công bố kết quả xong thì mọi người cũng dọn đồ ra về. Giờ này vẫn còn sớm lên nhóm người Dạ Khả Vân rủ nhau đi sân trượt băng trong nhà để chơi, vừa hay khu trung tâm thương mại Maximus có một khu trượt băng rất rộng nên mọi người chọn đến đó luôn.
Sau khi chốt xong thì Mặc Chấn Phong theo bản năng nhìn qua hàng ghế của trường trung học Hàn Kinh. Thấy Nam An Hy đang chuẩn bị ra về cùng mọi người thì anh bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô.
[Feng: Cậu rảnh không?]
Nam An Hy cảm nhận được điện thoại trong túi áo của mình rung lên cô bèn lấy ra xem, thấy là tin nhắn của Mặc Chấn Phong gửi tới cô ngoái đầu lại nhìn anh.
[Hi Vọng Bình An: Mình rảnh, có chuyện gì sao?]
[Feng: Cậu muốn đi trượt băng cùng mình không?]
[Hi Vọng Bình An: Chỉ mình với cậu thôi á?]
[Feng: Mình, cậu và cả mấy người anh Hạo Nhiên, Minh Đức, Khả Vân và Diễm Diễm nữa.]
[Hi Vọng Bình An: Mình rủ thêm Sam Sam được không?]
[Feng: Được, càng đông càng vui, hai cậu qua đây đi.]
Nam An Hy cất điện thoại đi rồi cùng Phó Bội Sam đi qua phía trung học Hoa Hạ. Thế nhưng vừa đi được mấy bước cổ áo đã bị người nào đó kéo lại, sau đó là giọng nói lạnh hơn băng của Nam Thần Hy vang lên.
“Đi đâu vậy?”
Nam An Hy đưa tay túm lấy cổ áo mình rồi quay lại nhìn anh.
“Nam đội trưởng, tôi đi chơi thôi ạ… Với mấy người cậu ấy!” - Cô chỉ tay qua chỗ trung học Hoa Hạ.
“Ai rủ mà đi?” - Nam Thần Hy hỏi cô.
“Là Phong rủ ạ.”
Nam Thần Hy còn chưa kịp nên tiếng thì Dương Mộc cũng cầm theo đồ của mình rồi đi về phía đó. Thấy Dương Mộc cứ thế mà đi qua trước mặt mình Nam Thần Hy bèn hỏi.
“Đi đâu vậy?”
Dương Mộc cười hì hì, gãi đầu đáp.
“Đội trưởng, em đi trượt băng ạ.”
Đương nhiên là Dương Mộc được Dạ Khả Vân rủ đi rồi.
Nam Thần Hy sầm mặt.
“Tôi cũng đi.” - Dứt câu anh mặt dày bước qua phía bên trung học Hoa Hạ.
Mục Hạo Nhiên thấy Nam Thần Hy thình lình xuất hiện bên cạnh thì lên tiếng trêu chọc.
“Gì vậy, Nam đội trưởng mà cũng có hứng thú với mấy cái hoạt động này của bọn tôi à.”
Nam Thần Hy chỉ liếc anh rồi không nói gì. Tranh thủ lúc còn sớm mọi người thu dọn đồ đạc rồi gọi xe đến khu trượt tuyết của trung tâm thương mại Maximus chơi.
Trên sân trượt băng khá đông, nhưng cũng may diện tích nơi này không nhỏ nên mọi người vẫn có kha khá diện tích để di chuyển. Sau khi thay đồ xong thì mọi người mới dần di chuyển vào trong sân trượt.
Vu Minh Đức xuống sân trước sau đó là Dương Mộc, đi ngay sau Dương Mộc là Dạ Khả Vân, thế là Vu Minh Đức theo thói quen đưa tay ra để cho cô bám, trùng hợp là người bên cạnh - Dương Mộc cũng có động tác như vậy.
Dạ Khả Vân liếc mắt nhìn hai cánh tay đang giơ ra trước mắt rồi không do dự mà bước thẳng xuống sân băng rồi lướt đi luôn. Cô thong dong lướt đi như đi trên mặt đất, để lại sau lưng là ánh mắt ngỡ ngàng của hai người còn lại.
“Dương Mộc! Đến đây đi.” - Dạ Khả Vân vẫy tay với anh.
Dương Mộc cười cười rồi lướt nhanh tới chỗ cô sau đó cả hai cứ vừa đi vừa nói chuyện, lượn vòng vòng mấy vòng trên sân băng, hoàn toàn bỏ qua Vu Minh Đức.
Ở đây ai cũng biết trượt băng, chỉ có hai người Nam An Hy và Phó Bội Sam là chưa từng chơi qua bao giờ. Nam An Hy thì từ lúc có khả năng lao động thì cô đã đi tìm việc làm để mưu sinh rồi nên căn bản chẳng có lấy thời gian để đi chơi. Còn Phó Bội Sam thì hơi khác một chút, mặc dù gia đình cô nàng điều kiện sống cũng thuộc dạng khá giả, thế nhưng cô nàng này dường như không có duyên với cái bộ môn trượt băng này lắm.
Lần đầu tiên thử trượt băng, cô đứng không vững nên ngã gãy tay, bó bột 3 tháng. Lần thứ hai trượt băng cô đi được ba bước thì bị một người trượt băng chuyên nghiệp va phải, ngã rách đầu gối và phải khâu 13 mũi, đến bây giờ trên đầu gối trái của cô vẫn còn nguyên vết sẹo xấu xí ấy. Lần thứ ba cũng chính là lần này, cô vừa bám vào tay Nam An Hy để bước xuống thì giày trượt đã bị trơn tuồn về phía trước khiến cô mất thăng bằng ngả người ra sau. Bàn tay cô vẫn bám lấy tay của Nam An Hy, thế là Nam An Hy cũng bị cô kéo xuống, thiếu chút thì cả hai cùng ngã.
May mắn là Mặc Chấn Phong đứng cạnh Nam An Hy nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Nam An Hy kéo cô lại, tay còn lại vịn vào mép tường để không mất thăng bằng. Còn Phó Bội Sam đang suýt ngã đập đầu thì cô theo bản năng khuơ tay đại để tìm điểm bám. Thế nhưng chả hiểu xui rủi thế nào mà cô lại bám ngay tay của Nam Thần Hy đứng sau lưng. Toàn thân cô run rẩy không biết là đang dùng sức để lấy lại thăng bằng hay là vì sợ nữa. Cô cảm thấy cứ theo cái đà này thì cô không bị ngã đập đầu chết thì cũng bị anh doạ cho sợ chết.
Vốn ban đầu Nam Thần Hy không định đưa tay ra đỡ lấy bởi chứng dị ứng với người khác giới của anh. Chứng này nói nặng thì nặng mà nói nhẹ cũng nhẹ, căn bản còn phải tùy thuộc vào người mà anh tiếp xúc. Thế nhưng, người mà anh tiếp xúc chưa từng có ai là không xảy ra phản ứng cả, ngoại trừ Nam An Hy. Trong thoáng chốc đôi mắt anh tối sầm đi, đợi khi Phó Bội Sam đứng ổn định rồi thì anh thu tay về, khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ. Anh cũng chẳng biết vì sao mà mình lại đưa tay ra một cách vô thức như vậy nữa nhưng nói tóm lại là anh đang rất bực mình với hành động vừa rồi của mình.
Một khi phản ứng xảy ra mạnh, uống thuốc không có tác dụng thì đồng nghĩa với việc là anh sẽ phải rời khỏi nơi này mà như thế cũng đồng nghĩa với việc Nam An Hy sẽ rời khỏi tầm mắt của anh.
Thế nhưng anh cảm giác được có lẽ phản ứng của anh với Phó Bội Sam chỉ xảy ra nhẹ nên đã qua 5 phút mà anh vẫn chưa cảm thấy bản thân có bất cứ thay đổi nào cả, thế là anh quyết định rảo bước vào sân băng, không tiếp tục đứng chắn đường đi nữa.
Phó Bội Sam bám vào thanh tập đi ở rìa sân, gọi với theo Nam An Hy.
“Nam đội trưởng!”
Nam Thần Hy nghe tiếng gọi bèn quay người lại nhưng anh không đi tới mà đứng yên ở đó. Dáng người anh thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, đôi mày kiếm hơi cau lại, Phó Bội Sam cảm nhận được khuôn mặt này của anh so với cái người mặt lạnh tên Lục Duy Tùng kia cũng chẳng kém là mấy.
Cô bám vào thanh tập đi lảo đảo bước từng bước tới. Có điều do không quen nên cô suýt ngã mấy lần, thấy vậy anh thật sự mất hết kiên nhẫn trượt tới gần chỗ cô, đứng cách cô 1 mét.
“Sao?”
Phó Bội Sam cảm thấy bình thường mình cũng hoạt bát, nhanh nhẹn chứ đâu tới nỗi nào. Thế mà khi đứng trước mặt anh cô cứ như con gà rù, ủ rũ cúi thấp đầu lắp bắp nói.
“Em…em xin lỗi, vừa rồi em không cố ý bám vào người anh đâu ạ! Anh…anh vẫn ổn…chứ ạ?”
Qua hơn 10 phút Nam Thần Hy vẫn không nói gì cứ đứng như vậy. Người qua kẻ lại cũng chẳng ảnh hưởng tới anh. Thật ra là anh đang cảm nhận bản thân mình, cảm nhận mọi sự biến đổi từ trong mình.
“Ổn.” - Nam Thần Hy bỏ lại một câu rồi rời đi.
Dường như phản ứng của anh và Phó Bội Sam thực sự rất chậm, đổi lại là người khác thì anh hiện tại không chết thì cũng phải thoi thóp rồi. Thế nhưng đến phút thứ 20 kể từ khi tiếp xúc với Phó Bội Sam thì anh bắt đầu cảm thấy ngứa ở tay nhưng cũng chỉ có thế bởi sau đó thì anh đã uống thuốc rồi.
Nam An Hy cũng đang tập đi lên cô đi ngay sau lưng Phó Bội Sam nhưng không đi quá gần, sợ lỡ chẳng may cô ngã thì Phó Bội Sam cũng sẽ bị liên lụy. Đi sau lưng cô còn có Mặc Chấn Phong và Nam Thần Hy vẫn cứ chăm chăm nhìn cô.
Bị hai người nhìn chằm chằm như vậy Nam An Hy có hơi mất tự nhiên nói.
“Nam đội trưởng, anh cứ chơi tự nhiên đi ạ.”
“Không thích.” - Nam Thần Hy lạnh lùng đáp lại. Anh vẫn đứng khoanh tay, khuôn mặt lạnh lùng đi ngay sau hai người Nam An Hy và Mặc Chấn Phong.
Nam An Hy nhìn anh, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Lại qua một lúc lâu, lúc này Nam An Hy đã thích nghi được với giày trượt băng, cô đã có thể giữ thăng bằng và đi được một đoạn rồi. Ngay lúc này cô liền muốn thử trượt đi xa xa một chút để chơi, thế nhưng nhìn Phó Bội Sam trước mặt vẫn đang chật vật với đô giày trượt băng thì lại không muốn đi nữa.
Nam Thần Hy nhận thấy sự do dự trong mắt qua mấy lần cô ngoảnh lại nhìn anh, anh muốn vờ như không thấy cũng chẳng được. Thế là anh không tình nguyện lắm mà tiến đến cạnh cô.
“Muốn nói gì.”
Nam An Hy nhìn anh, nói một câu không liên quan lắm.
“Nam đội trưởng, anh không thích chơi trượt băng ạ?”
Nam Thần Hy hơi mất kiên nhẫn nói.
“Nói chuyện chính.”
Nam An Hy ngoảnh đầu lại phía sau, thấy Mặc Chấn Phong vừa rời đi mua nước rồi mới len lén níu lấy ống tay áo của anh, nhỏ giọng cầu khẩn.
“Nam đội trưởng, anh để ý Sam Sam giúp em được không ạ? Em sợ cậu ấy ngã.”
Nam Thần Hy cau mày tỏ vẻ khó chịu.
“Có cái thanh bám kia thì ngã…”
* Uỵch! - Nam Thần Hy còn chưa nói xong thì phía trước mặt vang lên tiếng ngã của ai đó, cả hai rời mắt nhìn sang thì thấy Phó Bội Sam bị một cặp tình nhân va phải. Người nam chưa rõ đúng sai đã to tiếng trách mắng Phó Bội Sam để bảo vệ bạn gái. Phó Bội Sam muốn giải thích mà miệng người đàn ông đó cứ như khẩu súng liên thanh nói mãi chẳng ngừng.
Giọng nói anh ta không hề nhỏ nên ngày càng thu hút không ít người đến xem, kể cả nhóm người Dạ Khả Vân cũng từ nửa sân kia đi tới. Ngay lúc sự việc vừa xảy ra thì Nam An Hy đã chạy tới muốn đỡ Phó Bội Sam dậy nhưng khổ nỗi sàn trơn quá, cô càng cố dùng sức thì lưỡi dao càng bị trượt khiến cô cũng khụy xuống theo. Phó Bội Sam cũng muốn vịn thanh xà đề đứng dậy nhưng vừa nãy cô bị ngã nên chống tay xuống sàn băng, ngã cũng không nhẹ, không biết có bị gì tới xương không nhưng tóm lại là cô không thể cử động được. Cô rất đau, mồ hôi lạnh trên trán cứ từng rọt từng giọt trượt theo khuôn mặt cô nhỏ xuống dưới mà cô thì chỉ có thể cắn răng chịu đựng chứ không thể nói được gì.
Thấy không ai bênh vực Phó Bội Sam, người đàn ông kia càng được nước lấn tới bắt đầu động tay động chân với Phó Bội Sam. Anh ta lấy ngón tay ấn đầu cô ra sau, càng nói càng dùng sức mà dúi. Nam An Hy thấy vậy cũng nghe không nổi nữa Vừa rồi cô mải nói chuyện với Nam Thần Hy nên không biết ai đúng ai sai, thế nên cô mới im lặng chờ nghe Phó Bội Sam giải thích nãy giờ. Cơ mà chẳng hiểu cô gái sắc bén nhanh nhẹn mọi ngày hôm nay bị làm sao nữa. Bình thường có bao giờ Phó Bội Sam để bản thân mình chịu uất ức đâu.
Nam An Hy bình thường sống khá ôn hoà, rất ít khi nổi cáu hay động tay động chân với người khác vì một vấn đề gì đó. Thế nhưng lần này là lần đầu tiên mà cô nàng để người khác thấy được một mặt khác của mình. Cô nắm lấy ngón tay của người đàn ông kia, dùng sức kéo anh ta ngã chúi xuống sàn, thân thủ Nam An Hy vốn nhanh nhẹn, dù sao cũng là học trò của Bạch Ảnh Quân mấy năm, sao có thể chậm chạp được. Cô vung tay tát anh ta tới tấp tới nỗi anh ta mắt hoa đầu váng thì Nam Thần Hy mới kịp phản ứng kéo cô lại.
Người đàn ông kia chỉ được cái ‘âm lượng’ to chứ cũng chẳng được cái giống gì, vừa bị Nam An Hy đánh đã chỉ biết nằm giãy đành đạch như cá mắc cạn còn cô gái kia thì cũng chỉ biết đứng hét mà điều hướng dư luận. Lúc Nam An Hy bị Nam Thần Hy kéo ra, sau đó bị Mặc Chấn Phong giữ lại cô vẫn còn nghiến răng nhìn người đàn ông kia như thể cô sẽ lao lên bất cứ lúc nào vậy.
Đám người vây quanh rất đông, Vu Minh Đức phải khó khăn lắm mới chen được qua đám người để nhìn tình hình bên trong. Thấy bên trong đã bắt đầu xảy ra ẩu đả anh vội tiến tới giải quyết vấn đề.
Đầu tiên anh gọi bảo vệ vào để đưa Nam An Hy và hai người kia ra để giải quyết vấn đề, cả Phó Bội Sam cũng phải đi theo để nói chuyện. Thế nhưng cô nàng cứ ngồi đó mãi mà không chịu đứng dậy, Nam An Hy lúc này cũng đã bình tĩnh lại liền quay lại hỏi Phó Bội Sam.
“Sam Sam cậu vẫn ổn chứ?”
Phó Bội Sam không đáp lời.
Nam An Hy khó hiểu tiến gần lại thì thấy khuôn mặt Phó Bội Sam tái mét, cô hốt hoảng giọng cũng cao lên mấy quãng.
“Sam Sam! Cậu đau ở đâu nói cho mình nghe xem nào! Anh ơi!” - Nam An Hy níu lấy ống quần Nam Thần Hy bên cạnh, đôi mắt cô đã hơi đỏ lên vì sợ.
Trong một giây ánh mắt Nam Thần Hy hơi thay đổi vì tiếng gọi “anh ơi” kia của Nam An Hy nhưng cũng chỉ trong vài giây. Sau đó, anh cúi người đỡ lấy Nam An Hy dậy rồi một lần nữa bế Phó Bội Sam lên. Anh ôm cô trong lòng quay sang nói với Nam An Hy.
“Yên tâm đi, để Phong đi với em, tôi đưa em ấy đến bệnh viện thay em.”
Nói xong anh đi thẳng ra ngoài, cảm giác được thân thể của người trong lòng đang căng cứng, đến tựa cũng không dám tựa vào người anh, toàn thân cứ như khúc gỗ, thi thoảng lại run lên, không biết vì đau hay vì sợ. Anh nhìn thẳng về phía trước hỏi cô.
“Đau ở đâu?”
Phó Bội Sam cứng ngắc trả lời.
“Ở cổ tay trái và…” - Phó Bội Sam đỏ mặt.
“Và?” - Nam Thần Hy vẫn ôm lấy cô đi đến khu vực thay giày. Nghe cô nói chuyện úp mở không rõ anh bèn hỏi lại.
“M…mô…mông ạ.” - Phó Bội Sam đỏ bừng mặt, toàn thân vẫn cứng ngắc không dám tựa vào người anh.
Sắc mặt của Nam Thần Hy hơi mất tự nhiên.
Đến khu vực thay giày, Nam Thần Hy hỏi cô.
“Tự đứng được không?”.
“Được ạ.”
Nam Thần Hy vốn định để cô ngồi xuống nhưng nếu bị đau ở…mông thì ngồi không tiện cho lắm, cứ để cô đứng cho khỏe.
Thế nhưng vừa đặt Phó Bội Sam xuống thì cô đã lảo đảo, hông sau chợt chuyền tới cảm giác đau nhức khiến cô nhịn không được mà “a” một tiếng.
“Sao thế?” - Nam Thần Hy cau mày hỏi.
Phó Bội Sam muốn nói không sao nhưng cô thực sự rất đau thế là cô đành phải thành thật.
“Em…xin lỗi nhưng em không đứng được, hình như xương chậu…em…em cũng không biết nữa.” - Phó Bội Sam ủ rũ cúi gằm mặt.
Thế thì sao bây giờ? Để cô ngồi không được mà đứng cũng không xong. Anh cũng đâu thể để cô bám trên mình như Koala để thay giày hay bế ngang cô như công chúa để thay giày được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.