Thanh Xuân: Khi Trái Tim Rung Động

Chương 67: Ngoan




Lục Duy Tùng đã ba ngày không đi học, theo lời của Vu Minh Đức cho hay thì chẳng biết cái con người ấy đi đâu mà để tuyết lạnh ngấm vào đầu lên mới lên cơn sốt. Nghe bảo lần này Lục Duy Tùng sốt kinh lắm, hôm đầu tiên sốt đến hơn 40 độ, Diêu Hà - mẹ của Lục Duy Tùng còn lo lắng tới nỗi thức nguyên một đêm trông chừng bên giường con trai.
Thấy bảo sáng hôm sau anh cũng chưa tỉnh lại mà cũng không hạ sốt. Hôm đầu tiên Diêu Hà còn gọi bác sĩ riêng tới nhà để kiểm tra cho anh. Thế nhưng sang đến ngày thứ hai thấy tình trạng sức khoẻ của anh chuyển biến xấu đi bà liền cho anh nhập viện cấp cứu luôn trong sáng hôm đó.
Đến chiều hôm thứ hai thì anh đã hạ từ 42 độ xuống còn 39 độ, anh vẫn là không tỉnh, cứ ngủ mê man như thế hai ngày liền. Ngày thứ ba anh sốt thì cũng là ngày chủ nhật hôm nay. Buổi chiều hôm đó mọi người rủ nhau đến nhà Lục Duy Tùng để thăm anh, buổi sáng nay anh đã được bác sĩ cho xuất viện về nhà.
Trong nhóm Wechat, Vu Minh Đức liên tục tag tên của Hạ Ngọc hỏi cô có đi không.
[MDe_Yu: @-XY- Cậu đi thăm Duy Tùng không?]
[MDe_Yu: @-XY- Đi đi nha, cậu ấy vừa mới tỉnh trưa nay, cơ mà cứ ngồi ngây ngẩn như bị đần ấy. Không biết đầu óc có làm sao không nữa.]
[HR_Mu: Em nói Duy Tùng nó đần nó có biết không? Coi chừng nó mà đọc được nó đấm em to đầu.]
[MDe_Yu: Cậu ấy mà chịu tỉnh lại đấm em thì em cũng mừng. Từ lúc tỉnh dậy tới giờ cậu ấy cứ như bị ngáo ấy, làm gì cũng lờ đà lờ đờ, dì Diêu lo lắm luôn!]
[W_FuBảo: Cỡ đó luôn hả!?]
[W_FuBảo: Đừng có nói cậu ấy sốt đến hỏng não luôn rồi nhá!]
[MDe_Yu: Phủi phui cái mồm cậu. Ai thèm lấy chuyện này ra đùa, tí đến thăm tận mắt nhìn thấy không phải biết rồi sao!]
[MDe_Yu: @-XY- cậu đến không vậy?]
Lúc này Hạ Ngọc vừa ngủ dậy.
[-XY-: Không đi.]
[-XY-: Cậu ấy có sốt hỏng não cũng không thể trách mình được. Mà hỏng não rồi thì mình cũng đâu phải bác sĩ, đến đó cũng đâu chữa được.]
[-XY-: Liên quan gì đến mình đâu chứ.]
Hạ Ngọc nói vậy chẳng biết đã chọc phải sợi dây thần kinh nào của Vu Minh Đức mà anh đột nhiên như phát điên lên, nhắn tin cũng vô cùng nặng lời.
[MDe_Yu: Liên quan gì đến cậu?! Cậu còn hỏi liên quan gì đến cậu?]
[MDe_Yu: Hạ Ngọc, sao cậu vô tâm thế? Lục Duy Tùng là bạn trai của cậu đấy!]
[MDe_Yu: Mẹ nó! Cậu giận dỗ gì cậu ấy thì cũng phải cho cậu ấy biết lý do chứ! Ít nhiều gì cũng phải nghe cậu ấy giải thích chứ!]
[MDe_Yu: Nếu không phải tại cậu thì làm sao cậu ấy lại phát điên mà đứng ở dưới nhà cậu từ rạng sáng đến khi cậu đi học chứ!]
[MDe_Yu: Con mẹ nó mình chưa thấy ai vô lương tâm như cậu luôn đấy Hạ Ngọc!]
[-XY-: Vô lương tâm?] - Hạ Ngọc bùng nổ.
[-XY-: Mình mà vô tâm thì mình sẽ nói với cậu ấy là mình cần thời gian à? Cậu thử hỏi xem có con nào phát hiện trong nhật ký của người yêu nó có nhắc đến người con gái khác mà có thể bình tĩnh được như mình không?]
[-XY-: Mẹ nó! Hành xử như mình chưa đủ bình tĩnh à? Đổi lại là người khác xem Lục Duy Tùng nhà cậu có bị người ta đá sang Bắc cực ngồi rồi không?]
[-XY-: Hơn nữa, ai bắt cậu ấy đến nhà mình ngồi? Ai bắt? Mình à? Hay ai?]
[-XY-: Mình chịu đả kích lớn như vậy, tránh mặt không muốn gặp cậu ấy một thời gian thì có gì là sai! Mẹ nó mình làm sai cái gì chứ!]
[-XY-: Được thôi! Cậu muốn mình đến xem cậu ấy chứ gì! Nếu mình đến mà cậu ấy vẫn không có phản ứng gì thì cậu lên tìm người làm mai cho Lục Duy Tùng đi! Bọn mình không hợp nhau, ở bên Lục Duy Tùng nhà cậu chỉ khiến cậu ấy thêm tổn thương. Mình đi, được chưa?]
[HR_Mu: Từ từ, hai đứa có gì từ từ nói, đừng nóng mà!] - Mục Hạo Nhiên khuyên ngăn.
[Killed While: Phải đó, Hạ Hạ, cậu đừng nóng, một lát đến hỏi Lục Duy Tùng để chính miệng cậu ấy nói ra không phải được rồi sao.]
[Feng: Khả Vân nói có lý, đến lúc đó để Minh Đức trực tiếp xin lỗi cậu. Đều là bạn bè mà, có gì mà không thể giải quyết được chứ!]
[…] - Mọi người khuyên ngăn rất lâu. Cũng không biết lời nói của ai đã khiến hai người họ bình tĩnh lại nhưng mà nhìn chung thì hai người đã không còn gay gắt như trước nữa.
Hai giờ chiều, Mục Hạo Nhiên lái xe đến nhà Trương Diễm Diễm đón cô. Do anh báo muộn nên lúc anh sang đến nơi thì cô mới đang chuẩn bị. Trong nhà không có ai lên Trương Diễm Diễm mời anh vào nhà ngồi luôn.
“Anh cứ tự nhiên như ở nhà nhé, em lên phòng một lát.”
“Vẫn còn sớm, em không cần vội đâu.” - Mục Hạo Nhiên bỏ khăn quàng cổ xuống ghế.
Nhà Trương Diễm Diễm đã có ba đời làm y lên gia đình cũng thuộc vào hàng khá giả. Thế nhưng gia đình cô ngoại trừ có người giúp việc đến quét dọn định kỳ và tài xế riêng ra, còn lại mẹ Trương rất thích việc bếp núc lên trong nhà cũng không thuê người làm.
Mục Hạo Nhiên ở dưới nhà một mình, chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, lục tủ lạnh, ổ chó ổ mèo gì cũng ngó lấy vài cái đúng kiểu “tự nhiên như ở nhà”. Mục Hạo Nhiên vừa quay đầu đi khỏi ổ mèo thì có một bé mèo con chạy ra dụi dụi vào chân anh. Sau đó thì hai con, ba con rồi bốn con bò ra cuốn lấy chân anh.
Mấy bé mèo con bé xíu giống như mới sinh được mấy tháng, bước đi còn chưa vững. Kích thước chỉ to bằng lòng bàn tay Mục Hạo Nhiên, bộ lông trắng toát, mắt xanh tai dựng thẳng trông vừa xinh vừa đáng yêu.
Bốn bé mèo cứ quẩn quanh bên chân của Mục Hạo Nhiên kêu meo meo như đang đòi ăn. Anh thích thú ngồi xuống vuốt vuốt bộ lông của bốn bé mèo con sau đó đi tìm sữa pha cho mấy nhóc.
Mục Hạo Nhiên vào bếp đun nước, trong lúc chờ nước sôi thì anh đi đến kệ để đồ của thú cưng lấy sữa và bình pha. Anh pha sữa rất nhanh, thử độ ấm vừa phải rồi mới đem đi cho mấy nhóc uống.
Anh cho từng bé mèo uống một, mấy bé mèo được ăn no hoạt bát hơn hẳn, thi nhau trèo lên người anh mà nghịch.
Lúc này có tiếng bước chân từ trên tầng đi xuống, nhà này ngoài anh và Trương Diễm Diễm ra thì không còn ai cả.
“Diễm Diễm, mẹ của mấy bé mèo này đâu rồi?” - Mục Hạo Nhiên vừa cho bé mèo cuối cùng uống sữa vừa hỏi.
Trương Diễm Diễm vừa xuống nhà đã bắt gặp cảnh tượng Mục Hạo Nhiên to xác bị mấy bé mèo con “đè đầu cưỡi cổ” thì không nhịn được cười.
“Sao mà anh lại để mấy nhóc con này đè đầu cưỡi cổ vậy chứ!”
Trương Diễm Diễm bế một bé mèo đang nằm gọn trên đầu Mục Hạo Nhiên xuống. Trên vai cũng có một nhóc nghịch đang muốn trèo lên đầu anh ngồi, sau lưng cũng có một nhóc đang tập “leo núi”, cứ đánh đu qua lại ở lưng của anh mãi. Một nhóc còn lại thì đang được anh ôm trong lòng cho ăn lên không quậy.
Trương Diễm Diễm ôm ba bé mèo vào lòng, ngồi xuống cạnh anh bên ổ mèo rồi trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.
“Mẹ của mấy nhóc này mất rồi. Ốm lên mất.”
Bé mèo cuối cùng đã được ăn no, Mục Hạo Nhiên thả bé ra rồi để gọn bình sữa qua một bên. Anh nhìn theo bé mèo “vong ơn bội nghĩa” vừa mới được anh cho ăn lo xong đã tung tăng chạy vào lòng Trương Diễm Diễm mà bật cười.
“Anh thích mèo lắm à? Em đâu thấy nhà anh nuôi thú cưng gì đâu.” - Trương Diễm Diễm nhìn chàng trai đang chọc chọc mấy bé mèo trong lòng cô, nhịn không được mà hỏi.
Mục Hạo Nhiên rời mắt khỏi mấy bé mèo nhìn cô. Thoáng chốc ánh mắt anh hiện vẻ ranh mãnh không báo trước mà áp sát mặt mình đến mặt cô, mũi hai người chạm nhau.
“Anh thích mèo thật, cơ mà…anh thích em hơn!”
Nói đoạn, anh định tiến đến hôn Trương Diễm Diễm thì bị cô đánh cho một cái vào ngực.
“Camera kìa!” - Cô thì thầm.
Mục Hạo Nhiên nhìn theo hướng cô ra hiệu, quả nhiên phát hiện một chiếc camera đang loé sáng đỏ. Mục Hạo Nhiên nuốt nước bọt cái “ực” cảm giác như thể anh đang bị bố mẹ người yêu bắt được mình đang có ý đồ xấu với con gái họ vậy. Bỗng chốc anh thấy mình nghiêm túc hẳn lên.
Mục Hạo Nhiên chỉnh trang lại quần áo cho ngay ngắn chỉnh tề rồi làm ra vẻ lịch lãm nhìn vào camera nói.
“Cháu chào cô chú!”
Trương Diễm Diễm phì cười.
“Em cười cái gì vậy?” - Mục Hạo Nhiên khó hiểu nhìn cô.
Trương Diễm Diễm vươn tay lên đầu anh lấy xuống một nhúm lông màu trắng.
“Lông mèo đây này!”
Cô chỉnh lại tóc cho anh.
“Rồi, đẹp trai rồi.”
Mục Hạo Nhiên vươn ngón tay chạm vào mũi Trương Diễm Diễm một cái rồi đứng dậy.
“Đi thôi, chắc mọi người cũng đến rồi.”
“Vâng.” - Trương Diễm Diễm cũng đứng dậy.
Đột nhiên cô thấy có gì đó sai sai. Đếm đi đếm lại cũng chỉ có ba con mèo, thế nào lại thiếu mất một con rồi?
“Hạo Nhiên, anh có thấy một bé mèo nữa đâu không?”
Mục Hạo Nhiên ngây ngốc lắc đầu.
“Không…”
“Meo.” - Bé mèo chui đầu ra từ túi áo của Mục Hạo Nhiên.
Trương Diễm Diễm đánh nhẹ anh.
“Sao lại bỏ vào túi, lỡ bé ngạt thì sao!”
Mục Hạo Nhiên lấy bé mèo ra đặt trong lòng bàn tay, chu môi tỏ vẻ đáng thương nói.
“Nhưng mà anh thích bé này! Anh đem về nuôi nha!” - Anh dụi đầu vào vai cô.
“Vâng, anh nuôi cẩn thận đấy. Đi thôi!” - Trương Diễm Diễm kéo anh đi ra ngoài.
Mục Hạo Nhiên mở cửa xe cho Trương Diễm Diễm, sau đó cúi đầu thắt dây an toàn cho cô luôn, “tiện thể” cũng hôn cái chụt lên môi cô luôn.
Hai người vừa đến nơi, chẳng hiểu Hạ Ngọc và Vu Minh Đức lại lời qua tiếng lại chuyện gì mà Hạ Ngọc uất ức chạy thẳng vào phòng Lục Duy Tùng luôn. Mấy người kia thấy vậy cũng tức tốc chạy theo, Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm cũng nhanh chóng chạy theo lên.
Hạ Ngọc đẩy cửa cái “uỳnh” khiến Diêu Hà giật bắn mình còn Lục Duy Tùng chỉ phản ứng chậm chạp quay đầu ra.
Hạ Ngọc không để ý tới ánh mắt kỳ quái của Diêu Hà đang nhìn mình, cô bước nhanh tới trước giường Lục Duy Tùng, không kiêng nể gì mà đẩy mạnh vai anh một cái.
“Lục Duy Tùng cậu tỉnh táo lại cho mình! Cậu nghe cho rõ đây mình hỏi cậu.”
Hạ Ngọc truy vấn anh.
“Lục Duy Tùng, đêm hôm trước mình có bắt cậu đến đứng dưới cổng nhà mình suốt mấy tiếng liền không?”
Lục Duy Tùng ngước đầu nhìn cô, lắc đầu. Vậy là mọi người đều đã có đáp án cho câu hỏi thứ nhất, chuyện này chính là do Lục Duy Tùng tự nguyện.
“Câu hỏi thứ hai, mình hỏi cậu. Lục Duy Tùng, mình có từng nói giữa hai chúng ta cần thời gian để bình tĩnh lại hay không?” - Khoé mắt Hạ Ngọc hơi ướt do phải chịu ấm ức.
Lục Duy Tùng vẫn giữ nguyên tư thế ngước nhìn cô, gật đầu.
“Tại mình cố chấp.” - Giọng nói anh khàn đặc, nghe không rõ lời. Có lẽ do cơn sốt khiến phế quản anh sưng lên lên nói chuyện có chút khó khăn. Dẫu vậy anh vẫn cố bổ sung thêm.
Vậy là mọi người đều đã có đáp án cho câu hỏi thứ hai, chuyện này cũng chính là do Lục Duy Tùng tự nguyện. Hay nói cách khác mọi chuyện đều do Lục Duy Tùng tự nguyện.
Nước mắt Hạ Ngọc không kìm được nữa mà rơi xuống, bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu đều tích tụ hết lại trong một khắc này mà phát tiết. Hạ Ngọc che mặt khóc lớn, giọng nói nghẹn ngào.
“Vậy mà Vu Minh Đức - bạn thân của cậu còn nói mình là vô tâm, không có lương tâm! Cậu ấy mắng mình! Mình làm gì sai chứ!”
Lục Duy Tùng nhìn cô khóc mà sót, anh vươn bàn tay nóng rực vì sốt của mình nắm lấy tay cô kéo cô ôm vào trong lòng. Hạ Ngọc vốn còn muốn vùng vẫy thoát ra nhưng nghe Lục Duy Tùng khàn giọng nói.
“Đừng giẫy, tay mình đang chuyền nước.”
Anh kéo cô ôm vào lòng, bàn tay anh nóng rực khẽ xoa đầu cô.
“Ngoan, mình ôm một lát thôi nhé!”
Hạ Ngọc nghe vậy cũng không giẫy nữa, gục đầu trên vai anh mà khóc, bao nhiêu ủy khuất đều trong một lần này trút hết xuống.
Lục Duy Tùng cau mày khiển trách Vu Minh Đức.
“Khi không lại đi nói lăng nặng lời thế làm gì.”
Vu Minh Đức bất mãn.
“Lo cho cậu còn gì!”
Cổ họng Lục Duy Tùng đau rát nhưng anh vẫn cố nhịn đau nói cho xong.
“Giờ biết rõ đầu đuôi rồi thì xin lỗi cậu ấy đi! Sao lần nào cũng phải để nhắc thế!”
Lần đầu tiên va phải cô cũng phải để nhắc, đến lần thứ hai hiểu lầm cô cũng vẫn phải để nhắc, chẳng biết bao giờ anh mới lớn được nữa.
Vu Minh Đức đi tới cạnh Hạ Ngọc, nắm lấy góc áo của cô.
“Hạ Hạ, vừa rồi là mình nóng nảy, mình không đúng, cho mình xin lỗi.”
Hạ Ngọc định vùng tay ra khỏi tay Vu Minh Đức nhưng chợt nhớ tới bàn tay đang truyền nước của Lục Duy Tùng đang đặt trên lưng mình cô lại thôi.
“Bỏ tay ra!” - Hạ Ngọc thút thít.
“Hạ Hạ~” - Vu Minh Đức lắc qua lắc lại áo cô.
“Lúc cậu mắng mình…sao không nghĩ đến việc bạn thân của cậu mới là người sai chứ! Tự nhiên đem toàn bộ lỗi lầm đổ…đổ lên đầu mình!” - Hạ Ngọc nấc lên trách cứ.
Lục Duy Tùng càng nghe Hạ Ngọc khóc càng thấy sót.
“Hôm nay ông đây không có sức đánh cậu, biến ra ngoài đi. Đợi ông đây khoẻ lại ông đây tính sổ với cậu sau!”
Anh còn đang định nhân cơ hội này ôm lấy cô chặt hơn thì Hạ Ngọc đã đứng dậy khỏi người anh, tùy ý lấy tay áo lau nước mắt rồi đi ra ngoài.
Lục Duy Tùng nhìn qua khe cửa thấy Hạ Ngọc đang đứng ngoài hành lang không chịu đi vào. Anh khó khăn bước xuống giường đi tới chỗ cánh cửa.
“Hạ Hạ…” - Giọng nói anh khàn đặc, yếu ớt vô cùng.
“Gì!?” - Hạ Ngọc đang quay lưng lại với anh, nghe anh đột ngột lên tiếng cô bị doạ cho giật nảy mình quay phắt người lại.
Bấy giờ cô mới để ý tới sắc mặt tiều tụy của anh. Khuôn mặt anh xanh xao, sắc môi anh cũng tái nhợt. Phần tóc trước trán đã bị mồ hôi làm cho bết lại rủ xuống. Vừa rồi cô còn bận chất vấn anh lên không chú ý, lần này thì nhìn anh đúng là rất thê thảm.
“Vào trong ngồi đi, mấy người này nói nhiều lắm, cậu đợi bọn họ thì mỏi chân chết.”
Anh mở to cửa ra, anh gần như chẳng còn mấy sức, lấy cánh cửa phòng làm điểm tựa duy nhất, toàn thân vô lực tựa vào cửa. Hiện tại anh thấy chóng mặt vô cùng, nhìn một Hạ Ngọc cũng thành hai, ba Hạ Ngọc. Cái này mà để Hạ Ngọc biết được chắc cô đấm cho anh mấy phát mất.
Cô không vào, vẫn đứng yên bất động ở ngoài hành lang, mắt đối mắt với anh. Cuối cùng Lục Duy Tùng vẫn là người chịu thua trước.
“Cậu không vào thì xuống sofa dưới nhà ngồi đi, nhé!”
Hạ Ngọc không nói câu nào mà quay người đi thẳng xuống nhà. Lục Duy Tùng yếu ớt cười nhìn theo bóng lưng xa dần của cô rồi…
*Uỳnh!" - Trong lúc anh quay người đi vào trong thì toàn thân kiệt sức, đôi mắt anh tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.
Vu Minh Đức đứng gần phản ứng nhanh vội chạy lấy đỡ, ngay sau đó Mục Hạo Nhiên cũng kịp chạy như bay qua cái giường ngủ đến đỡ giúp Vu Minh Đức một tay.
Tiếng “uỳnh” kia thực ra là phát ra từ cú bay qua giường kia của Mục Hạo Nhiên chứ không phải do Lục Duy Tùng kiệt sức ngất đi. Anh không sao cả, chỉ là đầu gối bị đập xuống sàn một cái thôi. Nhiều nhất là bị tím đầu gối thôi chứ cũng không sao tại dưới sàn có trải thảm dày rồi.
Đỡ Lục Duy Tùng lên giường xong thì Vu Minh Đức đi tới gần bên Diêu Hà, anh kéo bà đến một chỗ vắng rồi thì thầm cái gì đó với bà. Vẻ mặt Diêu Hà thay đổi liên tục và kết thúc bằng một vẻ mặt quyết tâm tràn trề. Bà cười ôn hoà với mấy người trong phòng rồi nói.
“Cô xuống nhà nhé, mấy đứa trên này cứ tự nhiên nhé!”
Diêu Hà xuống nhà thì thấy Hạ Ngọc đang ngồi uống nước ở sofa dưới nhà, bà đứng trên cầu thang quan sát cô nàng một hồi rồi mới bước xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.