Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 66:




Ma Ha hoàn thành bạo kích sau cùng.
Trong khe núi Himalaya, mặt đất nứt ra, bể thành từng tảng sụp xuống. Kim quang từ trung tâm chỉa thẳng lên trời, hài cốt gãy nát của một con chim khổng lồ từ từ bay lên, sáng cả một vùng trời.
Hài cốt kéo dài, vô số tiêu cốt rơi xuống như mưa sa, ngay sau đó vỗ cánh, trong Phượng Hoàng chân hỏa cháy hừng hực, vọt lên trời!
Ở nơi xa, trên cánh đồng tuyết Tây Tạng dài vạn dặm, vô số tín chúng nhìn thấy màn này, dưới kim quang, đồng loạt quỳ xuống bái lạy.
.
Vô sắc thiên.
Cả tòa Phật đường chấn động, quả thật giống như thuyền nhỏ vượt qua từng con sóng lớn. Chu Huy đứng không vững, cắn răng ôm lấy cột đá cách mình gần nhất, nhưng ngay sau đó tất cả cột trụ đều sụp xuống, thiếu chút nữa chôn hắn bên trong.
"Phượng Hoàng!"
Chu Huy quả thật tức giận tới cực điểm, quần áo của hắn đã rách từng lâu, lộ ra cơ thể cường tráng chằn chịt vết thương, hắn bỗng nhiên dùng sức nhấc mấy tảng đá trắng ngọc đẩy ra, "Phượng Hoàng —! Đừng làm như vậy, em quay lại đây!"
Đột nhiên có một cơn gió xẹt qua sau tai, Chu Huy vội vàng né kịp, chỉ thấy Thích Già mất một cánh tay, đang cầm thần cách của ma tôn đã hóa thành con dao vọt về phía hắn, sượt qua sau tai.
Đúng là xém chết, hô hấp của Chu Huy khựng lại, nhân tiện bắt cánh tay của Thích Già, đồng thời muốn đoạt lấy con dao. Nhưng Thích Già trong lúc bạo phát lại rất nhanh, hai người giao thủ, chỉ chốc lát Chu Huy đã bị cứa một đường vào má, cùng lúc đó hắn bay lên, hung hăng đạp Thích Già bay ra sau.
Keng một tiếng vang lên, con dao rơi xuống, Chu Huy nhanh như chớp chạy tới nhặt lên.
"Trả lại cho ta!" Thích Già lảo đảo đứng dậy trong cơn động đất, tiếng rống giận vang xa, giống như hồi chuông Kim Cang ở cửu thiên, "Con ma vật ti tiện, ngươi cũng xứng giành lấy thần cách?! Trả lại cho ta —!"
Theo âm cuối cùng quanh quẩn, Chu Huy cảm thấy thần cách trong tay bỗng nhiên vọt về trước, nó tựa như tuột khỏi tay, lúc này cố sức đâm về phía trước, trong lúc hỗn loạn đâm vào lòng bàn tay của Thích Già.
Kim Phật nhất thời phun máu, tay của Thích Già biến lớn, nặng nề đánh từ trên đầu Chu Huy xuống.
Nếu thật sự đánh trúng, có thể khiến Chu Huy biến thành một bãi bầy nhầy. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, vô sắc thiên giống như bị kéo tới tận cùng, hoàn toàn sụp đổ. Kim hồng chân hỏa bao lấy hài cốt của Phượng Hoàng, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, bỗng nhiên giương đôi cánh to lớn.
Chu Huy vốn có quyết tâm nhất định sẽ chết, dù cho phải liều mạng đâm một nhát chí mạng, cũng phải kéo Thích Già chết cùng. Mà trong nháy mắt đó cả thế giới sụp đổ, dưới chân hắn hóa thành khe sâu, cả người mất khống chế rơi xuống.
Sau một giây, hư ảnh vàng đỏ từ trên trời giáng xuống, Sở Hà vươn tay kéo hắn lại.
Khi hai bàn tay nắm lấy nhau, giữa khung cảnh sụp đổ, cả hai trao nhau một ánh mắt.
"Gặp lại sau." Sở Hà nhẹ nhàng nói.
Sở Hà lấy đi con dao tràn đầy tia chớp từ tay Chu Huy, vừa tới tay mình liền trở về hình dáng thần cách màu xám, bừng sáng, sau đó hóa thành vô hình.
Cùng lúc đó quanh thân hắn là hư ảnh của Phượng Hoàng đang cháy bừng bừng, hài cốt tung cánh bao quanh, mãi cho đến khi toàn thân hắn toát lửa hừng hực.
Đó là lửa niết bàn.
Do có thần cách của đại A Tu La vương làm năng lượng mà có thể cháy lần thứ hai, sức mạnh vô địch trong cửu thiên thập địa, lửa niết bàn của Phượng Hoàng.
Chu Huy lẩm bẩm gọi tên Phượng Hoàng, giọng nói tuyệt vọng, khàn đặc, nhưng trong tiếng long trời lở đất chẳng ai nghe thấy, kể cả hắn.
Cùng lúc đó, Thích Già ở phía sau cũng siết con ngươi, vội vàng lùi lại, nhưng không kịp nữa.
Phượng Hoàng xoay người, dùng cánh chim giữ y thật chặt, Thích Già thiếu mất một cánh tay không thể giãy dụa, nhất thời phát ra tiếng gào thét đau đớn!
"Cả ngươi cũng muốn giết ta sao, Phượng Hoàng? Cả ngươi cũng muốn giết ta chết?! Ngươi đã quên ai là người chăm sóc ngươi trưởng thành sao?!"
Trong ánh lửa, Thích Già nắm cổ áo Phượng Hoàng, sau đó thấy đối phương lắc đầu, giọng khàn khàn nhưng rất bình tĩnh, "Đúng thế... Ta quên rồi."
Thích Già ngẩn ra, chỉ nghe dưới chân ầm ầm chấn động, lá chắn duy nhất còn lại của Phật đường rốt cuộc cũng bị đốt sạch trong lửa niết bàn, toàn bộ vô sắc thiên rơi xuống địa ngục!
Một giây đó là hình ảnh tự cổ chí kim, trong cửu thiên thập địa chưa từng xảy ra. Vô sắc thiên hoàn toàn thoát khỏi tam thập tam thiên rơi xuống địa ngục, ở trên núi Bất Chu dấy lên ngọn lửa đồ sộ, giống như thần Phật lần thứ hai sáng thế.
Trong biển lửa, Sở Hà giơ thanh đao Phật cốt, trên lưỡi đao nóng rực chiếu rọi gương mặt kinh ngạc của Thích Già.
"Hồn của Phật thật..." Thích Già quả thật không tin nổi, "Phượng Hoàng chân hỏa dã luyện hồn của Phật thật?!"
"Đây là xương ngươi cho ta." Khóe miệng Sở Hà chảy máu, lại lộ ra nụ cười uể oải, "Trước đây khi ngươi cho ta, ngươi nói thì ra cảm giác rút xương đau như thế... Nhưng ngươi không biết, ngoại trừ điều này ta còn phải trải qua đau khổ, mê man và sợ hãi. Nếu như ngươi không chết, tất cả sẽ không kết thúc, hỗn loạn từ thiên đạo tới tứ ác đạo vẫn sẽ kéo dài..."
Đáy mắt của Thích Già rốt cuộc cũng hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng giây kế tiếp mũi đao Phật cốt đã kề bên cổ.
"Vĩnh biệt, Thích Già."
Sở Hà dùng sức, đâm mũi đao vào cổ họng Thích Già.
— Trong khoảnh khắc máu bắn ra, đao Phật cốt từ từ hòa tan, trên thân đao dần hiện ra một bóng người mờ ảo, rõ ràng là Trương Thuận!
Thật ra trông cũng không hoàn toàn giống Trương Thuận, tuy rằng gương mặt là tương tự, nhưng sắc mặt y như là một người khác, mang cảm giác an lành, ôn hòa, và trấn áp khó diễn tả thành lời. Thích Già vừa nhìn thấy y lập tức thét lên tiếng sợ hãi, cố gắng xoay người bỏ trốn, nhưng bị hài cốt Phượng Hoàng giữ chặt, thân thể trong lửa niết bàn phát ra tiếng tách tách đáng sợ.
Chính Phật đứng dậy, từ trong hư không đi tới chỗ Thích Già, cái bóng như được Phật quang bao phủ, dễ dàng chui vào thân thể cháy đen của y.
Theo hành động này, thân thể bị lửa niết bàn thiêu cháy dần dần được chữa trị, hồi sinh, mà những tia chớp cháy đen trên cơ thể, cũng chậm rãi "chen" ra sau lưng Phật, phát ra tiếng thét bén nhọn.
— Là Thích Già, ở vạn năm trước sinh ra từ tâm ma của chính Phật ở ma nhãn.
"Tại sao! Tại sao ngươi có thể trở về!" Tâm ma rống giận với chính Phật, cố gắng chiếm lấy kim thân, nhưng đều bị lửa niết bàn đậy ra.
"Tại sao ngươi không chết ở vô sắc thiên! Tại sao ngươi không biến mất!"
"Tại sao ngươi còn có thể quay lại —!"
Chính Phật rốt cuộc cũng hoàn toàn trở về kim thân, trong biển lửa tỏa ra hào quang, gần như bao phủ cửu thiên thập địa, ngài xoay người thương xót nhìn tâm ma, trong ánh mắt là tâm trạng phức tạp khó có thể miêu tả.
Ngài chẳng nói gì, một lát sau chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong ánh lửa, tâm ma tuôn ra hồ quang đẹp mắt, thét lên chói tai hướng về phía chính Phật, nhưng sau một giây thân thể bị cái gì kéo lại, trước mặt tối sầm.
Trước một giây ý thức biến mất, y cố sức quay đầu, lại chỉ nhìn thấy một con chim công xinh đẹp phát ra ánh sáng, há miệng về phía mình.
— Đó là Khổng Tước.
Khổng Tước xuyên qua đỉnh núi, vượt qua biển lửa, đánh về phía Phượng Hoàng, mẹ đẻ của nó trong lửa niết bàn; trong biển lửa bị tâm ma chắn trước mặt, vì thế không hề nghĩ ngợi, há miệng nuốt trôi.
Trong tuần hoàn nhân quả u minh, báo ứng không hề sai. Chính Phật sinh ra tâm ma Thích Già ở thức thứ tám, cuối cùng táng thân trong miệng của Khổng Tước minh vương.
Chính Phật nhìn Khổng Tước, lại xoay đầu nhìn Phượng Hoàng trong lửa niết bàn đang dần trở nên trong suốt, tiện đà ngó qua núi Thiết Luân ở địa ngục mênh mông, nhìn về phía nhân giới xa xôi, hiện lên vẻ hoài niệm.
Ngài rốt cuộc đứng dậy, lại thấy trên bầu trời cách đó không xa, Chu Huy đang chạy ngược dòng biển lửa mà tới.
"..."
Chính Phật lẩm bẩm gì đó, nhưng không ai nghe thấy. Một lát sau ngài thở dài, thân hình hướng về vô sắc thiên đổ nát, ở trong hư không vung tay lần thứ nhất.
Theo động tác này, biển lửa hóa thành hư vô, khói bụi bay phấp phới, cuốn về phía chân trời; chính Phật phất tay lần hai, Chu Huy bị một sức mạnh vô hình đẩy về phía trước, bay qua từng tầng mây dày, dừng lại ngay trung tâm nơi Phượng Hoàng niết bàn.
Chu Huy ngạc nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy Phật đứng giữa tầng mây, phất tay lần thứ ba.
— Nhưng đây chỉ là một động tác tạm biệt.
Kim Phật xoay người bay về vô sắc thiên, Phật quang chiếu sáng khắp nơi, nhạc tiên rền vang; Phật tổ mấy vạn năm qua không được hồi vị, rốt cuộc cũng từ đỉnh núi Bất Chu, trở về bảo tọa đài sen của mình.
Ngọn lửa dần tắt, chỉ còn lại khói bụi mịt mờ.
Trên mặt và cổ Chu Huy toàn là máu, hắn thổ hổn hển quỳ giữa không trung, tiện đà đẩy Khổng Tước minh vương nhào tới, ghim vào mây đen.
— "Nếu như tôi biến thành một trái trứng, anh sẽ nhặt tôi về chứ?"
Sẽ.
"Nếu như tôi đi, anh sẽ chờ tôi chứ?"
Sẽ.
"Nếu anh không cần tôi nữa, vậy tôi... còn có thể đi đâu?"
Em không có nơi nào để đi, cho nên nhất định phải trở về với anh.
Chu Huy phát điên lục tìm trong từng tầng mây cháy đen, hắn xuyên qua khói bụi dày đặc, trông thảm vô cùng, nhưng hắn chẳng thèm để ý. Rốt cuộc không biết tìm bao lâu, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một chỗ phát sáng trong biển mây, tuy rằng ánh sáng rất yếu, chỉ lóe lên rồi chợt tắt, nhưng hắn lập tức giống như mũi tên lao vút tới, gần như trong chớp mắt đã giữ chặt mục tiêu trong lòng bàn tay mình.
Sau đó hắn cấp tốc lao xuống, trong khí lưu mạnh mẽ đáp xuống đất, quỳ rạp bên vách núi cạnh huyết hải.
Khoảnh khắc đó hắn không dám mở lòng bàn tay mình ra, chỉ dám hơi liếc nhìn một cái. Tim của hắn đập rất nhanh, gần như muốn từ lồng ngực nhảy ra khỏi cổ họng.
"Phù..."
Một lát sau Chu Huy rốt cuộc thở hơi thật dài, hành động tựa như cố gắng kiềm chế mới không run lên, sau đó mở bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay là một trái trứng.
Trái trứng khá lớn, một bàn tay cũng không che hết, vỏ trắng xóa có ánh sáng phát ra, tựa như một viên ngọc.
— Đó là ngọc thai của Phượng Hoàng sau khi niết bàn.
Ngón tay của Chu Huy cào lên mặt đất cứng rắn, cố sức đến mức run rẩy, một lát sau phát ra tiếng khóc thét tới biến giọng.
Hết chương 66.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.