Chu Huy tay đánh FBI, chân đạp MI6, giống như anh hùng nhân dân, hùng dũng oai vệ chiến thắng trở về.
Một tuần sau, trong sân nhà của Chu gia ở núi Bất Chu.
"Mẹ ơi —-!!"
Ma Ha giống như giống như mang theo xe lu có lửa dưới bánh, đấm đá lung tung lao tới, trong nháy mắt Già Lâu La không kịp né tránh, bị đánh bay từ phòng ngủ ra phòng khách, ngay sau đó nửa quỳ trước giường, bắt con chim nhỏ.
"Mẹ ơi ——!!!!"
Tiểu Phượng Hoàng thét lên chói tai, giây kế tiếp bị Ma Ha nhét vào trong túi, xoay người chạy ra ngoài. Đúng lúc Chu Huy từ bên ngoài trở về, chặn trước mặt, lập tức rút đao ra ngăn cản, "Con đi đâu? Đứng lại cho bố mày!"
Khổng Tước đại minh vương không nói nửa lời, xoay đầu phun ra ngọn lửa kim hồng, "Ông là cái gì, tránh ra!"
Bình bịch, rầm rầm.
Căn nhà gỗ lắc lư, vách núi chấn động. Khói đen bốc lên cao, chim muông trong vòng mười dặm đều bỏ chạy.
Chu Huy và thằng con trưởng đằng đằng sát khí giằng co, đột nhiên trong ánh lửa có tiếng chiêm chiếp, chỉ thấy mắt Tiểu Phượng Hoàng đẫm lệ, liều mạng giương đôi cánh còn chưa mọc đủ lông, lảo đảo băng qua chiến trường bay về phía Chu Huy, vừa bay vào túi áo hắn lập tức nằm im.
"Sao rồi, sao rồi? Bị dọa sợ hả?" Chu Huy lập tức như tướng quân đắc thắng, giữ chặt túi áo chạy ra ngoài. Ma Ha ở phía sau giận muốn chết, vừa la, "Chu Huy, ông đừng lợi dụng người ta gặp khó khăn, ông làm vậy là muốn mẹ bị ngộp chết đúng không!" vừa cầm song kiếm chạy theo, trên đường đi lần thứ hai đá Già Lâu La vất vả bò dậy ra ngoài.
"..." Già Lâu La chậm rãi từ dưới đất bò dậy, nhìn Ma Ha đuổi theo ba trong khói mù xa xa, hắn thở dài, ngồi xếp bằng trên tảng đá.
"Cháu yêu, ăn chân thỏ không?" Trương nhị thiếu gia đeo tạp dề, nhiệt tình đứng bên đống lửa, nướng hai con thỏ rừng. Tướng đứng nướng thịt còn rất tiêu chuẩn, quay mấy vòng lại rải thêm một lớp muối, sau đó quay mấy vòng lại rải thêm gia vị, quá trình này lặp lại mấy lần, thịt cũng thấm, mùi thơm bốc lên, khiến người ta phát thèm.
Nhưng Già Lâu La nhìn hắn với dáng vẻ này, mí mắt liền giật giật đáp, "Không... không cần, cám ơn."
"Trời ơi người nhà mà xấu hổ cái gì, có người nói anh hai hiểu cháu nhất. Đây nè, cho cháu cái đùi mập nhất luôn, mắc công nói cậu không thương cháu, cháu ba!"
Già Lâu La: "..."
Già Lâu La nhận lấy chân thỏ nướng, kìm lòng không đặng nhìn thoáng lên trời, rất sợ đột nhiên có mười vạn lôi kiếp từ vô sắc thiên đánh xuống, chém mình thành than ngay tại chỗ.
Lúc Phượng Hoàng phá xác, cửu thiên thập địa đều chấn động, ngoại trừ nhân giới suy đoán có hiện tượng thiên văn quỷ dị ra, năm đạo còn lại đều biết được tin tức.
Cách hiện trường gần nhất là Chu Huy, lúc đó hắn ôm Tiểu Phượng Hoàng vào lòng, đang muốn chạy đi thì đột nhiên cảm thấy mình quên cái gì, quay đầu lại thì thấy Trương nhị thiếu gia đang cong mông nằm phía sau, mặt dính sát vào mặt đất, hai tay bịt lỗ tai lại.
Tâm trạng của Chu Huy rất khó để hình dung, một lát sau mới hỏi, "Phật tổ, cậu làm cái gì ở đây?"
"Phá xác rồi?"
"Ừ."
"Anh tôi ra rồi?"
"Ra rồi."
Trương Thuận thở phào một cái, cẩn thận nhìn bằng một con mắt, xác nhận không có nguy hiểm mới nhấc đầu dính đầy bụi lên, ngồi xuống, "Sao đột nhiên lại phá xác thế nhỉ? Sớm biết vậy xách theo mặt nạ phòng độc! Linh hồn ở đây quá dễ bị công kích, lỡ như lại tạo ra một tâm ma thì biết làm sao?! Tôi không thể phạm sai lầm như lần trước nữa!"
Chu Huy: "..."
.
Chu Huy ôm vợ vừa sinh ướt nhẹp, bắp đùi treo một vật trang sức kim Phật, khó khăn lết về nhà. Hắn vốn định hai ngày nữa sẽ quét... không, cung kính tiễn chính Phật rời khỏi nhà, đề phòng người của núi Tu Di xuống đòi người; nhưng lực uy hiếp của Phượng Hoàng quá lớn, hắn K.O hai đại A Tu La vương, giải quyết tâm ma Thích Già, đưa chính Phật trở về vô sắc thiên, người trên núi Tu Di thật không dám lỗ mãng, chẳng thấy ai tới thăm cả.
Trương Thuận vừa thấy, lập tức mang hy vọng có cuộc sống mới, mặt dày ở lại Chu gia không chịu đi. Để tỏ lòng thành, hắn chủ động gánh vác chuyện nấu nướng dọn dẹp trong nhà, lập tức cho Chu Huy thấy để cua gái mà trước đây đã đi học kỹ năng nướng thịt.
Tới ngày thứ ba, Già Lâu La ở nhân giới cảm nhận được mẹ đã chào đời, hắn lập tức từ vạn lý xa xôi chạy tới núi Bất Chu, vào cửa gặp mẹ, lập tức quỳ xuống.
Chu Huy đối với con trai vẫn mang bóng ma trong lòng, phản ứng đầu tiên định gói Già Lâu La lại đá ra ngoài, nhưng tục ngữ có câu, mất cha còn chú mất mẹ bú dì, huyết thống (...) trong linh hồn vẫn đang chảy, Trương nhị thiếu gia đã từ lâu xem hai anh em là người thân, vì thế khoác vai Già Lâu La, đón hắn vào nhà.
Cả em vợ cũng mở cửa cho vào, thì cũng đâu thể cho con trai ở ngoài được. Chu Huy đành chịu, chỉ ôm Tiểu Phượng Hoàng ngồi trong góc phòng, miễn cưỡng dùng cách nói "may mà con quỷ đòi nợ kia chưa tới" để an ủi tâm hồn.
— Ai mà ngờ, may mắn của hắn cũng bị đánh vỡ.
Một tuần sau khi Phượng Hoàng phá xác, Ma Ha cuối cùng cũng từ huyết hải mà tới, vừa vào cửa đã cướp mẹ định bỏ trốn, thiếu chút nữa gây huyết án cha con tương tàn.
Về chuyện tại sao một tuần sau Ma Ha mới tới, nguyên nhân cũng đơn giản — Phượng Hoàng sinh ra tạo thành năng lượng rất lớn, cơn lốc quét qua huyết hải, ép nước biển thành mặt bằng; Ma Ha đang bay qua huyết hải không kịp né tránh, bị đánh vào trong biển, nháy mắt hôn mê tròn một tuần.
Nhóm người tập hợp ở núi Bất Chu, đơn giản biến thành trận chiến thần ma, căn nhà gỗ ngày nào cũng bị sụp một lần. Mỗi ngày đúng sáu giờ khai chiến, Ma Ha đánh lén, Chu Huy chống lại, sau đó bắt đầu hồi cha con chém giết; Già Lâu La ngồi xếp bằng niệm Phật, nhìn Phật tổ bận rộn bên đống lửa, cảm giác mình sẽ có một ngày bị trời phạt, đánh thịt nát xương tan.
Mỗi ngày trôi qua, Chu Huy thấy không thể tiếp tục thế này được.
Khoan bàn tới chuyện Già Lâu La mỗi ngày phải mệt nhọc phụ hắn dựng lại căn nhà, thì Tiểu Phượng Hoàng mỗi ngày đều phải nằm trong nước vì nhà cháy, mắt đẫm lệ nhìn cục diện bạo lực, cũng không tốt cho quá trình trưởng thành.
Chu Huy rốt cuộc quyết định, đánh Ma Ha ngất xỉu, vứt vào trong huyết hải, sau đó chuyển nhà, đưa Tiểu Phượng Hoàng về nhân giới.
.
Máy bay yên ổn bay trong tầng mây, trong khoang hàng khách, tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn, lễ phép hỏi, "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn ăn cơm bò sốt tiêu hay mì Ý sốt cà chua?"
"Không cần, cám ơn."
Già Lâu La để lộ ánh mắt hờ hững qua lớp băng vải, nhìn chằm chằm túi thịt khô đen sì trước mặt, cúi đầu cắn một cái.
Tiếp viên hàng không: "..."
Người này là phần tử khủng bố hay sao vậy, thứ anh ta ăn là nhựa bom à... Trong lòng tiếp viên hàng không chứa đầy suy nghĩ hỗn độn.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn ăn cơm bò sốt tiêu hay mì Ý sốt cà chua?"
"Hãng của mấy cô sao không có khoang hạng nhất vậy? Chỗ ngồi này nhỏ quá, khó chịu muốn chết, với lại toàn là phim cũ của năm ngoái, cũng không có thành ý gì. À, cho tôi một phần tôm hùm hấp tỏi với một chai 2000 Hugel & Fill Gewurztraminer SGN là được... Cái gì? Không có, vậy 650g crawfish cũng được. Vẫn không có? Gan ngỗng Pháp với bánh mì nướng thì sao? Cái gì, vậy mấy cô có món gì?"
"Tiên sinh, chúng tôi chỉ có cơm bò sốt tiêu với mì Ý sốt cà chua thôi."
Trương Thuận kéo kính râm xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn kiểu minh tinh, lát sau gắng gượng nói, "Đã lâu rồi không ăn, vậy đi, cho tôi mỗi loại ba phần."
Tiếp viên hàng không: "..."
Hộp cơm để trên bàn chất thành một ngọn núi nhỏ, trong máy bay tỏa ra mùi đồ ăn nồng nặc khó mà diễn tả, kích thích dạ dày của Trương Thuận, đã mấy tháng không được ăn đồ của người bình thường.
Trương nhị thiếu gia hài lòng gật đầu, tiện tay rút hai trăm đồng đưa cho tiếp viên hàng không.
"Tiên, tiên sinh... ngài muốn ăn cơm bò sốt tiêu hay mì Ý sốt cà chua?"
Chu Huy xoay đầu nhìn em vợ và thằng con trai đang rất hài lòng, lại nhìn tiếp viên hàng không ngổn ngang suy nghĩ, nho nhã nói, "Một ly sữa tươi."
"... Vâng?"
"Thêm đường, hâm nóng, bỏ vào ly thủy tinh."
Tiếp viên hàng không quả thật không nghĩ lại dễ dàng như vậy, khó tin đẩy xe đi, lát sau quay lại đưa cho Chu Huy một ly sữa ấm.
Chu Huy nếm thử, vô cùng hài lòng nói, "Cám ơn."
Tiếp viên hàng không chợt cảm thấy mình đột nhiên gặp được người bình thường, mừng rỡ đỏ mặt nhìn gương mặt anh tuấn của Chu Huy. Đang định nói không có gì, thì thấy Chu Huy cầm ly sữa lên, đi thẳng vào WC, đóng cửa lại.
Tiếp viên hàng không: "..."
Tiếp viên hàng không hóa đá. Người nọ định làm gì ở trên máy bay?!
.
Trong buồng vệ sinh, Chu Huy đặt ly sữa lên bồn rửa tay, ngay sau đó có một con chim lông đỏ chui từ trong ngực hắn ra, phịch một tiếng nhảy lên bồn rửa mặt, chạy tới chỗ ly sữa.
"Chiếp — Chiếp!"
Tiểu Phượng Hoàng bắt đầu cúi đầu uống sữa, Chu Huy cẩn thận nắm gáy nó, sợ nó ngã vào trong ly sữa.
Chuyện như vậy đã xảy ra một lần ở sân bay, lúc đó móng của Tiểu Phượng Hoàng còn mềm, thân thể tròn vo không chịu được sức nặng, ùm một tiếng ngã vào trong ly sữa. Chu Huy còn chưa kịp lao tới, Tiểu Phượng Hoàng đã thét lên bay ra, sữa vung vãi khắp nơi, trong chớp mắt trên mặt Chu Huy toàn là sữa.
"Chiếp chiếp... chiếp chiếp..." Trên máy bay, Tiểu Phượng Hoàng dùng cái mỏ mềm cạ cạ lên ngón tay Chu Huy mè nheo, sau đó cúi đầu mổ mổ, tiện đà ợ một tiếng no nê.
Chu Huy bế nó lên, hôn lên bộ lông mềm của nó.
Một ngày trước khi hắn rời khỏi núi Bất Chu, trong đêm khuya Bạt Đề tôn giả đã tới, thừa nhận nửa tháng trước mở lối đi thông giữa hai giới thần ma, đẩy Chu Huy lên vô sắc thiên xem chính Phật là mình — Đối với chuyện này Trương Thuận vô cùng cảm kích, nói phải giữ Bạt Đề tôn giả lại cùng ăn sáng, nhưng bị đối phương khước từ.
Chu Huy cũng không quá tính toán với cái kế nho nhỏ của Bạt Đề tôn giả, hắn chỉ bận lo tới chuyện nuôi dưỡng và dạy dỗ Tiểu Phượng Hoàng, cả thiên đạo biết tuốt cũng không tra được đáp án, vừa lúc bắt được Bạt Đề tôn giả liền hỏi. Thật ra Bạt Đề tôn giả cũng không rõ quá trình trưởng thành của Tiểu Phượng Hoàng — Năm đó Tiểu Phượng Hoàng do Thích Già nuôi lớn ở sông băng, mấy đại tôn giả đừng nói là tham dự, cả mặt mũi còn không nhìn thấy; nhưng tôn giả cố gắng nhớ lại chuyện cũ, vẫn cung cấp vài ý kiến quý báu.
Đầu tiên không được cố ý đút đồ ăn, Phượng Hoàng là chim thần thái cổ, là hóa vật của trời đất, lúc nó muốn ăn sẽ đi tìm đồ thích hợp để ăn, nếu không muốn ăn thì 10-20 năm không ăn cũng không thành vấn đề.
Thứ hai, Phượng Hoàng vừa phá xác, linh trí chưa mở, giống như chim non vậy, bây giờ thân cận với ai hay không thân với ai đều làm theo bản năng. Về chuyện có khôi phục ký ức của đời trước hay không, đó là chuyện ông trời cũng không biết được.
Chu Huy hơi buồn bã, hỏi, "Vậy lúc nào hắn mới có thể khôi phục thần trí?"
"Khi Phượng Hoàng biến hóa, linh trí tự nhiên sẽ mở." Bạt Đề tôn giả mỉm cười nói, "Về chuyện chừng nào thì biến hóa, cái này thật sự không nói rõ được... Trong nhóm thần thú thái cổ, có Bạch Hổ ngàn vạn năm cũng không thay hình đổi dạng, cũng có Kỳ Lân vừa xuất hiện đã lập tức biến hóa, chỉ có thể nói muốn biến hóa lúc nào phải xem Phượng Hoàng có tình nguyện hay không, Chu thí chủ không ngại thì... tùy duyên đi."
Chu Huy nâng Tiểu Phượng Hoàng nằm trong lòng bàn tay lên, nhìn đôi mắt đen láy của nó.
"Em sẽ không để anh đợi lâu đâu đúng không?" Chu Huy hỏi.
Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu, hoàn toàn không hiểu người đàn ông anh tuấn này nói cái gì, trên mặt vô cùng hoang mang.
Nhưng mấy giây sau mắt nó sáng lên, tựa như nghĩ được cách giải quyết vấn đề, vì vậy đưa đầu tới, vỗ vỗ cánh, dùng cái mỏ mềm cọ cọ lên khóe môi Chu Huy.
"Chiếp chiếp!" Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy rất hài lòng gọi.
Chu Huy vươn một ngón tay sờ lên đỉnh đầu nó, tuy ánh mắt mang đầy nét đau thương, nhưng bên môi lộ ra ý cười.
Máy bay từ từ đáp xuống Bắc Kinh.
Nửa tiếng sau, Chu Huy đeo kính râm, chân mang boots, áo da màu đen, cất vợ trong túi, phía sau là cậu em vợ và con trai thứ, giống như ngôi sao Hollywood đi trên thảm đỏ, rời khỏi sân bay.
Từ sớm đã có người phụ trách lái xe của hắn đậu trong bãi xe, Chu Huy đứng trước chiếc xe đen tuyền, một tay cầm chìa khóa, tay kia chỉ vào logo trên đầu xe vô cùng ngang ngược, trịnh trọng nói, "Vợ ơi, đây là xe của chúng ta, mua hai năm trước, trị giá XXX vạn... Sau này nó sẽ là tiền sữa của em, biết chưa!"
Tiểu Phượng Hoàng ló đầu ra xem, quan sát con quái vật màu đen to lớn, "... Chiếp?"
"Chậc chậc chậc, còn không biết xin chút tiền bảo hiểm từ đám hòa thượng ở núi Tu Di. Đừng tưởng là cậu không biết, lần trước hắn chạy tới thần điện sông băng ở hai tháng, lúc gần đi hắn móc hết mấy viên minh châu ở trên tường, trộm được nguyên cái túi lớn luôn..." Trương Thuận rầm một tiếng đóng cửa xe, đang định tìm Già Lâu La có chung mối thù để xỉa xói, lại thấy gương mặt của đối phương rất bình tĩnh, " — Hả? Cháu không thấy thằng cha đần thối này rất quá đáng sao?"
"... Cũng được."
"Cũng được là sao?! Đó là thần điện! Cả tòa kiến trúc bị hắn móc đồ ra! Cả vàng lát dưới đất cũng bị moi lên, Bạt Đề nói hèn gì chạy nhanh vậy, còn chưa kịp đuổi nữa! Vậy mà cháu nói 'Cũng được'?!"
"..." Già Lâu La ngồi ở ghế sau xoay đầu qua, rốt cuộc thừa nhận, "Hành vi này đúng là không nên."
Trương Thuận đang định tán thành, lại nghe hắn nói tiếp, "Nhưng mà, tôi là người thừa kế, cho nên..."
Già Lâu La nhún vai, làm ra vẻ mặt đương nhiên.
"..." Trương Thuận giật giật môi, vô số con thảo nê mã gào thét chạy qua lòng Phật tổ.
Chu Huy lái xe về tổ đặc biệt của quốc an, đậu xe ở chỗ quen thuộc dưới tòa kiến trúc màu xám, xuyên qua kính xe nhìn vào cổng lớn.
Trước cửa có hai người canh gác, trên bậc thang xi măng, cửa thủy tinh thật to mở ra, so với bất kỳ công ty nào khác ở Bắc Kinh cũng không có gì khác biệt.
"Vợ ơi, đây là chỗ chúng ta đi làm kiếm tiền nè." Chu Huy vuốt đầu Tiểu Phượng Hoàng, trong giọng nói mang nét cảm khái sâu xa, "Mặc dù cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, tiền lương trừ đi năm đóng bảo hiểm với tiền nhà, ngay cả mua cho em hai bịch đồ ăn vặt cao cấp của Pháp cho chim cũng không đủ; nhưng mà ở đây có bạn bè với anh em thân thuộc, có những người đã cùng chúng ta chiến đấu. Quan trọng là, bọn họ khi gặp nguy hiểm cũng không bỏ rơi em, đối mặt với cám dỗ cũng sẽ không phản bội em..."
Tiểu Phượng Hoàng lẳng lặng lắng nghe, giống như hiểu được.
Ghế ngồi phía sau, ánh mắt của Trương Thuận và Già Lâu La đều nổi lên cảm xúc bồi hồi.
"Quan trọng là bọn họ liên kết với em cùng lừa gạt, dọa nạt đám ông chủ ở Sơn Tây phải tới Bắc Kinh thỉnh bùa bình an, hết sức là thuận lợi!" Chu Huy sung sướng nói, "Tư Đồ Anh Trì năm nay bán được hai chục cái! Lần trước gọi cho anh bảo còn tám triệu đang chờ anh về kết sổ! — Cho nên tổng thể mà nói công việc này vẫn làm ngon nghẻ, từ giờ trở đi đây chính là tiền mua đồ ăn vặt cho vợ!"
Tiểu Phượng Hoàng nghe không hiểu, nhưng thấy Chu Huy vui vẻ cũng cảm thấy rất vui, bay lên vai Chu Huy tán thành kêu, "Chiếp chiếp! Chiếp chiếp chiếp! Chiếp chiếp!"
Chỗ ngồi ở phía sau, Trương Thuận và Già Lâu La đồng loạt há to miệng, cằm muốn rớt xuống đất.
Chu Huy đạp cửa xe, hùng dũng oai vệ bước xuống, tư thế rất giống chân đạp Afghanistan, tay đánh Iraq, san bằng lầu năm góc và Buckingham, đánh sáu địa điểm quân sự thành đất trống, giống như anh hùng nhân dân chiến thắng trở về, bước vào trong đơn vị dưới ánh nhìn chăm chăm của hai cảnh vệ phụ trách gác cửa.
"Các đồng chí —!"
Tiếng rống to vang dội khiến cả tòa nhà lắc lư, mọi người ùng ùng chạy ra hành lang nhìn xuống lầu.
Chỉ thấy Chu Huy đứng giữa đại sảnh, tháo kính râm tiện tay ném đi, hai tay giơ cao Tiểu Phượng Hoàng, khuôn mặt anh tuấn không gì sánh bằng, kiêu ngạo nói, "Các đồng chí, mọi người khỏe không! Ông đây đưa Phượng Tứ trở về rồi!"
"Đã lâu không gặp! Có nhớ tôi không —-!"
Hết chương 70.