[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Đường Công Kê

Chương 22:




Quan Sơn vẫn sừng sững như núi, bất quá biểu tình cũng muốn té xỉu, hắn nhìn tuyệt mỹ phi kiếm kia, rền rĩ nói: “Tiểu…… Tiểu Cung, đây…… Đây là phi kiếm của ngươi sao? Vừa rồi cái kia…… Là chú ngữ gọi phi kiếm?”
Tuy rằng hỏi han như vậy, nhưng trong lòng Quan Sơn đã xác định đáp án. Hắn tiếc hận nhìn phi kiếm tuyệt mỹ kia, trong lòng thầm thở dài: Ai, hảo đáng tiếc a, là một phi kiếm có linh tính. Cho dù là ta có bao đan dược tương trợ cũng luyện không ra phi kiếm thông minh sắc xảo như thế. Gà trống tinh này tu vi rõ ràng thấp hơn mình, sao có thể luyện được bảo bối như vậy a?
Đang muốn hỏi, liền nghe bên kia kêu lên “Bạch Thái”. Phi kiếm liền lớn tiếng nói:
“Chủ nhân, chủ nhân, ngươi muốn cho Bạch Thái khảm ai? Nhanh nói một tiếng, hắc hắc. Trời thấy a, Bạch Thái ta cũng có ngày thống khoái được khảm người a. Cho tới bây giờ đều bị người ta nói chỉ để thái củ cải, hiện giờ xem Bạch Thái ta xoay mình khảm người, ha ha ha……”
Nó một bên bay múa quanh Đường Cung, một bên ý chí chiến đấu sục sôi, nhân tiện quan sát đám người bị hóa thạch gì gì đó chung quanh một chút. Cuối cùng, nó lượn về phía Quan Sơn, hào khí bừng bừng hô lớn:
“Chủ nhân, có phải gia khỏa này hay không? Ân, tiểu tử định lực không tồi a, thấy yêu tinh còn có thể đứng lại, bất quá chủ nhân ngươi không cần lo lắng, có Bạch Thái ta ra ngựa, hết thảy đều có thể dễ như trở bàn tay.”
Nó nói xong cũng không chờ Đường Cung mở miệng, liền cao hứng phấn chấn hướng Quan Sơn bay đến.
“Uy, Bạch Thái ngươi…… Ngươi xuống tay nhẹ thôi, đừng…… đừng khiến hắn bị thương.”
Đường Cung do do dự dự gọi với theo, lúc này nó có chút hối hận khi triệu phi kiếm Bạch Thái ra, đao kiếm không có mắt, vạn nhất khiến Quan Sơn bị thương thì làm sao?
Ai ngờ chẳng đợi Đường Cung lo lắng, Bạch Thái liền “phần phật” một tiếng bay trở về, sao tư thế lại phảng phất hương vị chạy trối chết a. Chỉ nghe nó hô to gọi nhỏ:
“Ta nói chủ nhân, ngươi…… Ngươi sao có thể bắt ta đi đối phó người kia đâu? Người ta chính là người tu chân, theo ta nhìn ra là vượt qua Nguyên Anh Kỳ a, ngươi biết rõ chúng ta tới thế gian công lực chỉ còn lại có một nửa thôi. Ngươi…… Ngươi thế nhưng còn gọi ta nhẹ tay, đừng để hắn bị thương. Ta hỏi ngươi không phải điên chứ, ngươi hẳn phải bảo hắn nương tay, đừng đả thương ta mới đúng a.”
Quan Sơn lại một lần nữa trở mình xem thường. Ông trời a, phi kiếm Bạch Thái trưng ra bộ dáng uy phong lẫm lẫm thế kia, kết quả mình vừa mới rút phi kiếm Tử Hiên ra, nó lại sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, này…… Nó và chủ nhân nhát gan kia thật đúng là giống nhau mười phần, thật không hổ là phi kiếm Đường Cung luyện ra a.
“Bạch Thái, ngươi gọi là Bạch Thái, không phải kêu ngu ngốc a.”
Đường Cung vô cùng đau đớn nói:
“Ngươi sao có thể đem bí mật chúng ta đến thế gian công lực sẽ bị suy giảm nói cho Quan Sơn biết? Lần này chúng ta không phải càng trốn không thoát sao? Dọa dọa hắn cũng tốt a.”
Đường Cung chủy hung dậm chân, mà Quan Sơn đã sớm không còn kiên nhẫn xem diễn. Hắn thu hồi phi kiếm, tiến lên từng bước giữ chặt tay Đường Cung, trầm thanh nói:
“Tốt lắm, không cần náo loạn, lúc trước ở đạo quan chính mồm ngươi nói cho ta chuyện này, hiện tại lại còn oán khởi phi kiếm của ngươi. Nói nhảm, ngươi cho rằng ta thân tu đến Độ Kiếp Kỳ mà đến chuyện yêu tinh xuống trần gian công lực sẽ bị suy giảm cũng không biết sao? Ta đây còn tư cách gì làm Quốc sư a.”
Đường Cung ủy khuất nhìn Quan Sơn, lệ bắt đầu tuôn rơi khiến ánh mắt càng thêm trong suốt mê người. Bộ dáng nó như muốn chạy lại không dám lập tức làm cho tâm Quan Sơn trùng xuống, nhẹ nhàng hôn phớt qua môi nó, sủng nịch nói:
“Ngoan, cùng lắm thì sau này trong phủ sẽ không ăn gà trống nữa được không? Hơn nữa ngươi thích tiền như vậy, ta mỗi ngày phát tiền công cho ngươi. À, một ngày một trăm văn như thế nào? Đây chính là giá mua hai con gà trống đấy.”
Đường Cung ủy khuất lập tức liền tiêu thất, nước mắt trong nháy mắt liền bốc hơi không còn tung tích, hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn Quan Sơn:
“Ngươi nói thật sao? Quan Sơn, ngươi thật sự sẽ cho ta tiền? Không cần làm công cũng có thể được nhận tiền sao?”
Bộ dáng nó cực cao hứng cũng cuốn hút Quan Sơn, hắn trịnh trọng gật đầu nói:
“Đương nhiên, ta thân là Quốc sư, nói phải giữ lời, bất quá ta muốn hỏi trước ngươi một vấn đề, ngươi đáp thật tốt, một trăm tiền này mới có thể cho ngươi nga.”
Lời còn chưa dứt, Đường Cung liền không kìm nổi vội vàng nói:
“Vấn đề gì? Vấn đề gì? Ngươi hỏi mau, ta nhất định hảo hảo trả lời.”
“Ngươi vừa mới bảo Bạch Thái đừng lộng thương ta, vì sao dặn nó như thế, ta nghĩ ngươi hận không thể giết chết ta a.”
Quan Sơn thanh âm càng thêm ôn nhu, tưởng tượng đến trong lòng Đường Cung kỳ thật cũng vướng bận hình bóng mình, hắn liền cảm thấy được mĩ vị ngọt ngào.
“A? Này a.” Đường Cung ngượng ngùng đỏ mặt:
“Ân, cái kia…… Kỳ thật không có gì, hoàn toàn vì ta tính toán, Quan Sơn, ngươi biết a, ta cùng Bạch Thái khẳng định không phải đối thủ của ngươi, cho nên cuối cùng ta nhất định sẽ bị ngươi bắt lại. Nếu Bạch Thái không cẩn thận lộng thương ngươi, tiền thuốc men nhất định phải bồi, ta hiện tại trên người chỉ có mười văn tiền, làm sao bỏ ra a. Hắc hắc, ta không phải là thực chu đáo sao? Tính toán chi ly không bỏ sót a…… Ai, ai, ngươi đừng đi a Quan Sơn, ngươi còn không có nói cho ta biết đáp án này có đủ tốt hay không a?”
Quan Sơn mặt đã hoàn toàn xanh lét. Hắn vừa bước nhanh về phía trước, vừa đối Đường Cung đang đuổi theo sau hét lớn:
“Không tốt, một chút cũng không tốt, một trăm tiền kia ngươi đừng nghĩ tới, ta thà mua gà trống để ăn cũng không cho ngươi. Con bà nó, tức chết ta.”
Quan Sơn hổn hển, cuối cùng nhịn không được tuôn ra một câu thô tục khiến cho bọn người hầu vừa mới đứng lên liền ngã rầm xuống đất không dậy nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.