Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 210: Em đau lòng
Đại đội trưởng trực tiếp lên tiếng trấn áp dư luận: “Anh Chu cứ yên chí, nếu có một ai dám đi tố giác linh tinh, mọi người trong thôn sẽ thay anh đứng ra làm chứng.”
Những người trước giờ có giao hảo với nhà họ Chu bắt đầu lên tiếng nhiều hơn, tỏ thái độ ủng hộ.
Nhìn tình hình trước mắt, làm gì có ai muốn đắc tội Chu gia? Chu Thanh Bách tuy đã xuất ngũ nhưng mạng lưới quan hệ rộng, còn có nhân mạch trong cục cảnh sát trên huyện thành.
Mấy đội sản xuất xung quanh muốn mua nông dược hay phân bón hoá học gì đó đều phải chạy sang tận đây tìm Chu Thanh Bách hỗ trợ còn gì?
Đấy là chưa kể tới Lâm Thanh Hoà, hiện giờ là giáo viên trường Trung học công xã, biết đâu sau này có thể dạy ra vài sinh viên, sinh viên tiền đồ vô lượng, có quan hệ với những người đó thì khỏi phải nói ghê gớm cỡ nào rồi?!
Cuối cùng mấu chốt chính là Đại Oa. Mới tí tuổi đã học Sơ nhất, chuẩn bị nhảy lớp lên Sơ nhị, rục rịch vào Cao trung?? Cái này không phải thiên tài thì là gì?
Ở thời phong kiến người ta gọi là cái gì nhỉ? À chính là Tú tài.
Ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra Chu gia đang phất lên như diều gặp gió.
Hơn nữa Chu gia sống trong thôn vẫn luôn thân thiện chan hoà với mọi người, nhà ai có việc gì đều rất nhiệt tình giúp đỡ.
Tới lúc này, một vài người có tính toán riêng không dám lên tiếng nữa, buộc phải thuận theo số đông.
Rất nhanh chóng, đồ tể của thôn được gọi đến để xử lý con heo rừng này.
Thịt heo được chia từ trong Tết đã ăn hết lâu rồi, giờ không tranh thủ mua thì phải đợi tới cuối năm mới lại có thịt mà ăn.
Vì thế có không ít người xếp hàng.
Chu Đông cũng xếp hàng mua thịt cho vợ ở cữ. Thịt gì cũng là thịt, cứ có tác dụng cho vợ anh tẩm bổ, xuống sữa là được.
Đều là tình làng nghĩa xóm cho nên Chu Thanh Bách bán hàng tương đối hào sảng. Chỗ thân quen anh sẽ cắt dôi ra tầm 1, 2 lạng, thân vừa vừa thì tặng thêm nửa lạng, còn quen biết xã giao thì nới rộng tay hơn chút đỉnh.
Quay đi quay lại đều là bà con sống trong cùng một thôn cả, ngẩng mặt cúi mặt đều thấy nhau, ít nhiều vẫn phải giữ lấy giao tình, về lâu về dài sẽ không có thiệt thòi.
Tới lượt Chu Đông, Lâm Thanh Hoà đưa cho nó hai cái móng heo, Chu Đông cảm kích vô cùng.
Hầm hai cái móng heo này cho Bát Muội ăn là tha hồ xuống sữa, Bà Thái đứng bên cạnh tươi cười hớn hở nói: “Vợ Thanh Bách à, có rảnh qua nhà ngồi chơi nha.”
Lâm Thanh Hoà cười đáp lời: “Dạ, hôm nào rảnh cháu qua chơi.”
Anh cả Chu, anh hai Chu, anh ba Chu cũng qua mua, tiền thì vẫn thu chỉ có điều số lượng thịt được nhiều hơn người khác mấy phần.
Tóm lại, thịt heo rừng rất được ưa chuộng, cầm thịt trên tay, người nào người nấy đều cười tươi như hoa.
Con heo này ước chừng nặng gần 400 cân, Chu Thanh Bách phân thịt ra làm 3 loại: loại 1, loại 2, loại 3, tổng cộng bán được hơn 270 đồng.
Anh cho cậu ba Lâm 50 đồng và hơn 4 cân thịt mỡ.
Cậu ba Lâm xấu hổ gãi đâu: “Cái này…anh cho em nhiều quá…”
Lúc con heo rừng xuất hiện, cậu sợ nghệt cả mặt, tay chân luống cuống còn không biết để vào đâu, cũng may Đại Oa nhanh tay lẹ mắt túm cậu chạy.
Từ đầu tới cuối chỉ có một mình anh rể chiến đấu, chứ bằng cái thân thể gầy gò ốm nhách này của cậu nó húc cho một phát chắc quy tiên luôn rồi chứ ở đó mà đòi săn với chẳng bắt.
Chẳng qua là lúc kéo heo từ trên núi xuống, cậu có ra sức hỗ trợ, nói thật, lúc kéo về tới cửa nhà, cậu tưởng mình đứt hơi luôn rồi.
Chu Thanh Bách nói: “Cầm lấy.”
Lâm Thanh Hoà liền đem tiền nhét vào trong túi áo ngực của cậu em trai: “Anh rể bảo cầm thì cậu cứ cầm đi. Bây giờ trễ rồi còn không mau trở về, chắc mợ với mấy đứa nhỏ đang sốt ruột trông ngóng ở nhà đấy.”
Cậu ba Lâm vẫn còn bối rối: “Chị, nhưng mà chỗ này…quá nhiều.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Nếu không có cậu rủ Thanh Bách đi săn thì cũng không gặp được con heo rừng này. Thôi được rồi mau về đi kẻo muộn.”
Cậu ba Lâm ngại quá nhưng anh chị đã nói vậy rồi, cậu đành nhận lấy, cám ơn rối rít rồi rảo bước ra về.
Mợ ba Lâm ở nhà đang đứng ngồi không yên, đã trễ thế này rồi mà sao anh ấy còn chưa về, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa? Nếu lỡ may nửa đường gặp chuyện gì bất trắc … thì mẹ con cô biết phải sống tiếp thế nào đây???
Mặc kệ gió rét mợ ba cứ bám rịt lấy cánh cửa, mắt hướng về phía xa, thấp thỏm đợi chồng.
Một lúc sau, thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, mợ ba Lâm mừng muốn khóc…nhưng nước mắt chưa kịp trào ra đã chết lặng vì miếng thịt mỡ to đùng trên tay chồng.
“Trời đất, anh lấy ở đâu ra miếng thịt to như vậy?”
Cậu ba Lâm xách đồ vào nhà, uống một cốc nước nóng cho ấm rồi mới đem sự tình ngày hôm nay thuật lại một lần.
Hôm nay đi lên rừng không săn gà, săn thỏ mà săn được một con heo rừng đen xì, to đùng còn có răng nanh.
Nghe từng lời kể của chồng mà mợ ba sợ run rẩy, trời ơi, heo rừng là dã thú đấy, không đùa được đâu, mấy người đàn ông to khoẻ gộp lại còn chưa phải là đối thủ của nó, thế mà chồng cô….
“Lúc đó anh cũng bị doạ phát ngốc, may nhờ Đại Oa kéo anh trèo lên cây chứ không thì toi rồi, một mình anh rể ở dưới giết hạ nó, anh chỉ phụ giúp kéo nó xuống núi thế mà anh rể cho anh những 50 đồng đây này.” Cậu ba Lâm vừa nói vừa móc tiền từ trong túi ra, ai da, tới giờ cậu vẫn còn thấy ngượng đây này!
Mợ ba nhìn xấp tiền và một khối thịt mỡ to, dày, óng ánh, trong lòng trào dâng xúc động, quay qua nhìn ông chồng nhà mình đang ngây ngốc, mợ bật cười: “Không kiếp trước anh tu thân tích đức bao nhiêu mà kiếp này gặp được người chị gái với anh rể tốt thế này.”
Cậu ba cười cười, đặt tiền vào tay vợ, nói: “Tiền này em giữ lên đi, sang năm cho con lớn nhà mình đi học.”
“Ơ… dạ.” Mợ ba tính nói “không” nhưng nghĩ tới chị Thanh Hoà rất coi trọng giáo dục nên vội sửa lại.
=====
Nhà Chu Thanh Bách.
Đúng là phải mạo hiểm thì mới có thu hoạch lớn, sau khi cho cậu ba Lâm 50 đồng, vẫn còn dư lại hơn 200 và quan trọng là cả nhà được ăn thịt thoả thích.
Nhị Oa với Tam Oa vẫn còn quấn lấy Đại Oa bắt anh cả kể đi kể lại quá trình cha đơn thương độc mã giết hạ con heo rừng 400 cân như thế nào, cha chiến đấu dũng mãnh, oai phong ra sao?
Lâm Thanh Hoà bắt Chu Thanh Bách vào phòng, cởi quần áo ra để cô kiểm tra. Cô không tin, đối đầu với một con dã thú to khoẻ như thế mà trên người anh không có 1 chút thương tổn nào…quả nhiên, trên đùi xuất hiện một mảng xanh tím.
Lâm Thanh Hoà sầm mặt, xoay người lấy chai rượu thuốc rồi trừng mắt cảnh cáo Chu Thanh Bách: “Nếu lần sau còn để em thấy anh dám vì chút tiền cỏn con này mà liệu mạng thì đừng trách em!”
“Chỉ là vết thương nhỏ.” Đúng, quá nhỏ, Chu Thanh Bách lười để ý. Khi còn trong quân ngũ, anh từng bị thương nghiêm trọng hơn nhiều. Hôm nay anh đã rất cẩn thận không để bản thân bị thương, chỗ này là do vô ý đụng phải tảng đá nên mới bị bầm tím.
Lâm Thanh Hoà: “Anh phớt lờ lời nói của em có phải hay không?”
Lúc này Chu Thanh Bách mới nghiêm túc nhìn vợ: “Lần sau anh sẽ chú ý.”
Haizz, Lâm Thanh Hoà không biết phải nói sao với người đàn ông này nữa, cô hiểu ý anh, muốn anh từ bỏ đi săn, căn bản là không thể.
Cô vừa thoa rượu thuốc cho anh vừa nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nhà mình có hơn 5000 tiền tiết kiệm, không cần anh phải làm chuyện mạo hiểm, Anh như thế này, em đau lòng lắm!”
Anh cũng là con người có máu có thịt chứ có phải người sắt đâu, anh không biết đau nhưng em xót!
Chu Thanh Bách cúi đầu ngắm nhìn cô vợ nhỏ đang cẩn thận từng li từng tí xoa rượu thuốc cho mình. Lúc này, sóng mắt anh mềm mại như nước, chan chứa tình yêu thương.