Edit: Sweetie
Lý tam tẩu quay đầu, trên mặt không còn treo nụ cười như ngày thường, đáy mắt ẩn ẩn phẫn nộ, “Tiểu Lục, em nhắc tới mấy chuyện này làm gì? Chị và anh trai lại đắc tội em? Người ngay không nói lòng vòng, em có chuyện gì thì nói đi!”
Lý Thanh Lê cười hừ một tiếng, ngồi xuống ghế gỗ, hai mắt sáng quắc:
“Chị dâu, em không phải kiểu người chuyện gì cũng nói ra, đặc biệt là thích nói ra với người ngoài như chị! Em thích sẽ tự nói cho người ta biết, vậy nên người ngoài đừng mong xen vào chuyện của em, bao gồm cả chuyện trong nhà chúng ta! Bởi vì em không muốn mình và gia đình ta trở thành đề tài tán gẫu của bọn họ!”
“Điều quan trọng nhất, em không thích trong nhà có người miệng rộng, vì họa từ miệng mà ra, sẽ có một ngày làm hại bản thân, cũng làm hại gia đình!”
Trong tiểu thuyết chính là như vậy, Lý tam tẩu nói không lựa lời, chọc không biết bao nhiêu phiền toái, nhưng bản thân chị ta luôn nghĩ mình vô tội, có sai cũng là do người khác không biết tiếp thu ý tốt, hoặc là nói mình tính tình thẳng thắn, tóm lại dạy mãi không sửa.
Lý lão tam ích kỷ khôn khéo, Lý tam tẩu mở miệng nói thả ga, hai người tự tay dồn ép mình rơi vào khó khăn.
Tác giả miêu tả vợ chồng Lý lão tam cực kỳ đáng ghét, nhưng với Lý Thanh Lê, tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra, cô không thể nào vô cớ mà oán hận, trong mắt cô anh ba vẫn là anh ba, cô đương nhiên không thể trơ mắt nhìn cả nhà anh trai mình phạm phải sai lầm.
Việc chọc ngoáy chị dâu tất nhiên chỉ là tiện tay! Mục đích chính vẫn là cho chị ta một bài học nhớ đời!
Đối phó với người như Lý tam tẩu, mềm mỏng không có tác dụng, phải dùng bạo chế bạo, lấy độc trị độc!
Khuôn mặt rải rác tàn nhang của Lý tam tẩu lúc đỏ lúc trắng, nghĩ đến mình là chị dâu lại bị em chồng răn dạy, chị ta không phục liệng chổi xuống đất.
“Chị nói gì? Chị nói gì hại đến em, còn hại cả nhà chúng ta? Trong mắt em chị là người xấu xa không có đầu óc vậy sao? Lý Tiểu Lục, chị là chị dâu của em, đừng ỷ vào mình tuổi còn nhỏ mà mồm miệng không giữ cửa. Chị ăn muối còn nhiều hơn em ăn cơm đấy, không cần em phải dạy chị cách làm người đâu! Dù sao... dù sao chị cũng không thẹn với lương tâm!”
Lý Thanh Lê “Xì” một tiếng:
“Chị dâu, chị nói vậy không thấy xấu hổ hay sao? Mới tháng trước người nói Tiểu Vượng lớn lên không giống cha nó, bị cha mẹ nó cầm đòn gánh tới tận nhà hỏi tội có phải chị không? Là ai loan tin quả phụ Vương và Lý Nhị ngoại tình, bị người ta đến chỗ anh họ tố cáo? Nếu không có anh họ ngăn cản, người ta còn định báo lên công xã đấy! Vẫn còn chuyện của mấy tháng trước trước nữa… Có cần em kể tiếp không?”
“Chuyện này có thể trách chị sao? Ai bảo Tiểu Vượng không giống cha nó? Còn cả mụ quả phụ Vương kia nữa, Lý Nhị múc nước cho cô ta, cô ta thế mà vừa nói vừa cười, chị chính mắt nhìn thấy sao có thể sai?” Lý tam tẩu ngẩng đầu không chịu thua.
Bàn về cãi nhau, Lý Thanh Lê không ngán một ai, vén tay áo đứng lên đấu mắt với Lý tam tẩu, tia lửa bắn ra xẹt xẹt, nước miếng cũng văng tung tóe.
“Chị không sai chẳng lẽ Tiểu Vượng sai? Trách nó không biết phát triển? Gia đình Tiểu Vượng đang vui vẻ hạnh phúc, chị cứ phải lắm miệng xen vào làm nhà người ta gà bay chó sủa, vợ chồng cãi nhau làm gì! Chị còn nói mình không sai? Chị là Quan Âm trên trời hạ phàm, đôi mắt nhìn thấu mọi chuyện? Hay là con chó nhà ai tu luyện mấy trăm năm thành tinh, không có việc gì thích giúp mèo bắt chuột? Chị giỏi thế sao không lên trời luôn đi?”
“Còn quả phụ Vương, người ta nuôi ba đứa con cũng không dễ dàng, chị nói vậy về sau còn ai dám giúp người ta múc nước nữa? Lại nói hai người một quả phụ một chưa vợ, chọc gì tới chị? Nhà chị ở biển à, sao mà quản rộng thế?”
“Chị... chị... dù sao chị cũng không thẹn với lương tâm!” Lý tam tẩu nghẹn nửa ngày mới nói được một câu, chị ta không biết ăn nói như Lý Thanh Lê, đến tốc độ mắng chửi người cũng không nhanh bằng, nhất thời không thể phản bác.
Lý tam tẩu càng nghĩ càng tức, tức đến mức dạ dày quặn đau cả người run rẩy, rõ ràng trước kia chỉ có người khác bị chị ta chọc phát khóc!
“Chị không thẹn với lương tâm là có thể nói hươu nói vượn? Vậy vô tâm giết người cũng vô tội đúng không? Nhị Bảo đen thui một cục, một chút cũng không giống anh ba em, chẳng lẽ người khác cũng có thể hoài nghi nó không phải con ruột?” Miệng lưỡi sắc bén cùng khí thế của Lý Thanh Lê như một ngọn núi áp chế Lý tam tẩu.
Lý tam tẩu sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên “Oà” một tiếng, ngồi bệt xuống đất vỗ đầu gối khóc lớn:
“Tôi không muốn sống nữa! Tôi không muốn sống nữa! Tôi vì Lý gia sinh ba đứa con trai, mệt chết đi sống lại, kết quả lại bị người ta ụp chậu phân này lên đầu! Tôi sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Lý Thanh Lê ôm cánh tay thờ ơ lạnh nhạt, biểu tình ghét bỏ:
“Một khóc hai nháo ba thắt cổ, mấy trò này em chơi chán rồi! Đến cãi nhau cũng không xong, nhạt nhẽo.”
Lý tam tẩu khóc càng lớn tiếng.
Bà Điêu thở phì phò chạy đến, kết quả chỉ thấy Lý tam tẩu ăn vạ dưới đất vừa đập vừa khóc y như bà điên, thấy Lý Thanh Lê không sao, vẻ mặt khẩn trương đổi thành ghét bỏ.
“Vợ Lão Tam không đi nấu cơm còn ngồi đó làm gì? Bao nhiêu tuổi rồi còn lăn lộn khóc lóc om xòm, không sợ các con nhìn thấy chê cười à? Còn không mau đi nấu cơm đi!” Bà Điêu không ngốc, vừa nhìn là biết trận này con gái mình chiếm phần thắng.
Lý tam tẩu lấy mu bàn tay gạt lệ, hung dữ nói: “Con không dậy nổi! Con phải chờ cha Nhị Bảo về, cho anh ấy xem em chồng bắt nạt chị dâu thế nào!”
Lý Thanh Lê cười xấu xa, “Sao lại là bắt nạt? Chị tiết lộ tin của em, của cha mẹ của người nhà, đến chuyện nhà khác cũng nói hăng say lắm mà? Em nói cho chị biết, Lý Thanh Lê này không dễ chọc đâu, nếu chị không quản được cái miệng rách nát này, mặc kệ chị dâu hay không chị dâu, em sẽ ra ngoài nói cho mọi người biết những chuyện chị đã làm lúc còn trẻ, em còn phải thêm mắm thêm muối, xem về sau chị còn dám vác mặt ra ngoài nói hươu nói vượn không!”
Cô không xé rách mặt ngay lúc về nhà là nể mặt chị ta lắm rồi!
Lời này không khác gì uy hiếp công khai, mặt Lý tam tẩu trướng thành màu gan heo, chỉ vào Lý Thanh Lê:
“Em... em... Tôi không muốn sống nữa!” Lý tam tẩu lại bụm mặt khóc thành tiếng.
Bà Điêu giả vờ đập Lý Thanh Lê một phen, quở mắng: “Tiểu Lục, đủ rồi đó! Khách khí với chị dâu một chút!”
Nói xong bà kéo Lý tam tẩu lên an ủi:
“Mỹ Quyên con đừng chấp nhặt với Tiểu Lục, tính tình con bé bá đạo thế đấy, cãi nhau với nó chỉ có nước tức chết. Không đáng đâu! Mẹ biết xưa nay con luôn là người rộng lượng, đừng so đo nha! Lát nữa mẹ sẽ dạy dỗ nó một trận!”
Tuy biết là bà Điêu chỉ đang phối hợp diễn với Lý Thanh Lê, nhưng Lý tam tẩu cãi không thắng người ta, cứ cố làm ầm lên mẹ chồng khẳng định sẽ trở mặt, đến lúc đó người bị thiệt vẫn là bản thân, hết cách chị ta chỉ có thể không tình nguyện đứng dậy.
Qua hôm nay chị ta cũng đã có nhận thức mới về cô em chồng bá đạo, ngang ngược, vô lý, trở mặt vô tình này.
Anh em Lý lão đại tán gẫu ngoài bờ sông, đoán sắp đến giờ ăn cơm liền trở nhà. Lúc ăn cơm Lý lão tam thấy mắt vợ mình hồng hồng, biểu tình uể oải bèn hỏi có chuyện gì.
Lý tam tẩu nghẹn một bụng ủy khuất muốn nói ra, nhưng nhìn đôi mắt tràn ngập công kích của Lý Thanh Lê, chị ta chột dạ, mồm mép giật giật cuối cùng không nói gì.
Còn việc buổi tối hai vợ chồng nói gì với nhau, người ngoài không thể nào biết.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Lê: Chiến thắng trong lĩnh vực mà đối thủ am hiểu, quá đã!
~⭐⭐⭐