Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 17:




Edit: Sweetie
Đảo mắt Lý Thanh Lê đã làm công được hai ngày, buổi sáng ngày thứ ba dậy sớm cũng không khó khăn như cô nghĩ.
Buổi sáng làm công, bản đồ ruộng và đường nhỏ cô đều đã quen thuộc, tuần tra cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió. Lý Thành Năng thấy cô tận chức tận trách hoàn thành nhiệm vụ, không như trước đây ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới thì khen cô là đồng chí tiến bộ.
Lý Thanh Lê cảm thấy rất mới lạ, đồng chí tiến bộ? Đây là lời khen mà cô em chồng cực phẩm có thể nhận sao? Lại nói nếu không phải muốn chặn miệng anh trai chị dâu, còn lâu cô mới làm công.
Qua nửa buổi sáng, Lý Thanh Lê nghỉ chân dưới một gốc cây, thuận tiện uống miếng nước.
Uống đến ngụm thứ ba, đột nhiên có người gọi cô, “Lê Tử…”
Lý Thanh Lê không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đối phương là ai, phản ứng đầu tiên là kéo giãn khoảng cách, sau đó mới xoay người lại, xua xua tay trước mũi, biểu tình ghét bỏ:
“Vương Húc Đông, thời gian này anh không làm công mà chạy đến đây làm gì? Tôi phải bảo đại đội trưởng trừ công điểm của anh!”
“Trừ cũng được, nhưng mà Lê Tử, hôm nay chúng ta phải nói chuyện rõ ràng!” Thái độ của Vương Húc Đông rất kiên quyết, đôi mắt chằng chịt tơ máu nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê không chút thoái nhượng.
Lý Thanh Lê nhìn qua dáng vẻ uể oải lôi thôi của đối phương, lạnh mặt chất vấn:
“Anh muốn nói gì? Anh còn mặt mũi nói chuyện? Lừa tôi một lần chưa đủ, còn muốn lừa lần hai đúng không? Anh tưởng tôi không có não sao?”
Vương Húc Đông nhìn Lý Thanh Lê cố ý giữ khoảng cách đề phòng mình, trong mắt xẹt qua chút buồn bã, ánh sáng trong mắt như bị dập tắt, có vài phần ỉu xìu suy sút.
Gã hít sâu một hơi mới nói:
“Lê Tử, anh muốn thẳng thắn với em, ban đầu tiếp xúc anh đúng là có mục đích không đơn thuần. Khi đó trên người anh đến 5 mao cũng đào không ra, em không biết anh phải chịu đựng những gì đâu. Mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cơm, thời gian còn lại đều đói bụng, buổi tối thường sẽ đói ngủ không yên, chỉ có thể uống nước giếng chống đói…”
“Anh thật sự rất sợ đói, con người khi đói đến nông nỗi ấy, lễ nghi đạo đức đều không rảnh lo! Lúc ấy nguyện vọng lớn nhất của anh chính là có mỗi ngày được ăn một quả trứng gà, vậy là anh hạnh phúc lắm rồi! Vậy nên anh mới ti tiện cố ý tiếp cận em, lấy lòng em, chính là để em thích anh, như vậy anh sẽ được ăn trứng gà hoặc là một bữa cơm no.”
“Anh vì ăn no bụng mà lừa gạt em…”
Vương Húc Đông cho rằng nói đến đây Lý Thanh Lê sẽ châm chọc, sẽ cười nhạo, sẽ dùng lời lẽ ác liệt nhất mắng mình, nhưng mà không có.
Lý Thanh Lê nhìn gã với ánh mắt khó hiểu, như xuyên qua gã nhìn một người khác.
Vương Húc Đông miễn cưỡng áp cảm giác hoảng loạn trong lòng xuống, tiếp tục nói:
“Nhưng ở bên nhau thời gian dài, dần dần anh đã bị em hấp dẫn, anh từ từ nhậm ra em không hề ngang ngược vô lý, vừa lười vừa ngốc như lời người khác nói. Ngược lại, trên người em có rất nhiều điểm tốt, đối xử với bạn bè cũng rất nghĩa khí, không một chút keo kiệt, chỉ cần là người được em nhận định, em sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với họ.”
“Em không thích làm việc, nhưng đó là do em có cha mẹ và các anh trai nuông chiều! Ở bên ngoài em cũng không bao giờ làm phiền người khác. Thỉnh thoảng cãi nhau em sẽ nói những lời làm người ta tức giận, nhưng anh biết tính em không thích vòng vo, so với những người ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu thì tốt hơn nhiều!”
Nói xong gã lại cười, “Anh cũng biết là em không ngốc, chỉ là lười động não mà thôi, khi em hạ quyết tâm làm một chuyện, em nhất định sẽ làm bằng được! Điểm này anh không bằng em.”
Cuối cùng gã ngẩng đầu đối diện với Lý Thanh Lê, “Lê Tử, em không giống những cô gái anh từng gặp, anh biết rõ là anh thật sự thích em.”
Không khí im lặng trong chốc lát.
Không chờ được câu trả lời của Lý Thanh Lê, Vương Húc Đông cố chấp nhìn cô.
Lý Thanh Lê dùng sức chà xát da gà trên cánh tay biểu tình chán ghét:
“Nói rất hay rất động lòng, mong anh lần sau đừng nói nữa.”
Vương Húc Đông: “…”
“Nếu anh biết tôi ưu tú như vậy, biết mình ti tiện không xứng với tôi, vậy anh còn ở đây nhiều lời làm gì? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga hả? Không đánh anh một trận nên anh ngứa đòn đúng không? Nếu không phải đánh không lại, tôi đã xé nát cái miệng anh rồi!”
“Nhìn anh xem có giống đến xin lỗi không? Xin lỗi mà chỉ mang mỗi miệng thôi à? Anh lấy đâu ra tự tin thế? Miệng anh bằng vàng hay là nạm vàng? Tôi nói cho anh biết, lời xin lỗi của anh không hề có hiệu quả xin lỗi mà giống như đánh rắm ấy, tôi không chấp nhận! Trừ phi anh mang tiền và phiếu đến đây quỳ xuống cầu xin, còn không thì cút!”
Lừa đồ ăn lừa tình cảm, Vương Húc Đông tưởng nhỏ vài giọt nước đái chó rồi xin lỗi là xong? Trên đời này không có chuyện hời thế đâu!
Miệng lưỡi đàn ông, lừa người gạt quỷ! Tin gã cô chính là kẻ não tàn!
Lý Thanh Lê cho gã một ánh mắt xem thường, xoay người muốn đi.
Vương Húc Đông ngây người trong chốc lát, theo bản năng muốn tiến lên nắm cổ tay cô.
“Lê Tử, anh có thể từ từ tích cóp tiền...”
Lý Thanh Lê đẩy gã ra, hét lên: “Sao anh phiền thế! Lại quấn lấy tôi gọi người tới đó!”
Vương Húc Đông còn muốn nói thêm, không ngờ từ bụi cây cao nửa người đột nhiên có một người nhảy ra, từng đấm từng đấm thụi xuống làm Vương Húc Đông ngã sấp xuống đất, người này sức lực rất lớn, Vương Húc Đông hoàn toàn không có sức phản kháng.
Lý lão tứ đánh rất vui vẻ, một vừa đánh vừa chửi có tiết tấu.
“Cho mày quấn lấy em gái tao này! Đánh chết mày thằng súc sinh! Thiếu đòn này! Thiếu đòn này! Xem mày còn dám tới nữa không? Còn dám không?”
Lý Thanh Lê ôm cánh tay đứng bên cạnh xem diễn.
“Anh tư, má phải hai phát nữa đi! A, đúng rồi, như vậy mới đối xứng chứ!”
“Anh đánh vào mặt ấy, nhìn bộ mặt nhân mô cẩu dạng này là lại thấy khó chịu!”
“Vừa nhanh vừa chuẩn! Hay lắm!”
“Cú đấm này không đủ tiêu chuẩn, yếu quá!”
Vương Húc Đông bị đánh thành đầu heo: Hai anh em nhà này đúng là ma quỷ!
Lý Thanh Lê xem một lát cũng chán, đưa tay che miệng ngáp, “Anh tư, đừng để bản thân bị mệt, chúng ta đi thôi.”
Lý lão tứ lúc này mới dừng tay, phủi phủi tay nhổ “bẹt” một cái, tăng tốc đuổi theo Lý Thanh Lê.
Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện, không ai thèm quay đầu lại nhìn Vương Húc Đông bị đánh nằm bất động như con cá muối, thật sự thảm không nỡ nhìn.
“Tiểu Lục, trận này xem đã không? Hả giận chưa?” Lý lão tứ xoa tay hầm hè, đôi mắt cá chết lúc này lại lập loè hưng phấn, cười khà khà không ngừng.
Lý Thanh Lê cười đáp, “Đã! Anh tư đúng là giúp em xả giận!”
“Ai bảo nó dám đâm đầu vào họng súng! Xứng đáng!”
Lý Thanh Lê liếc xéo, “Nhưng mà anh tư, anh có thể nói cho em biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây không?”
Nụ cười trên mặt Lý lão tứ dần dần biến mất.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý lão tứ: Vai hề hoá ra lại là tôi? (🙂)
~⭐⭐⭐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.