Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 19:




Edit: Sweetie
Biểu tình của Lý lão tứ rất hung dữ, nhưng ánh mắt lại dịu xuống, mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Đi đi, đi ăn cơm của em đi, anh vẫn chưa đến mức so đo với một cô nhóc.”
Lý Thanh Lê nhỏ hơn anh 10 tuổi, nhưng không còn là cô nhóc nữa rồi.
Lý Thanh Lê vẫn không nhúc nhích, kiên định đáp lại: “Không đi, nói không ăn là không ăn, em nuốt nước bọt được rồi!”
Lý lão tứ động động thân thể thay đổi tư thế ngồi xổm, nhìn Lý Thanh Lê từ trên xuống dưới với vẻ ghét bỏ: “Cũng đúng, ăn ít một bữa có thể tiết kiệm được bao nhiêu là cơm, còn có thể giảm béo, anh tư đang giúp em đấy!”
Khuôn mặt Lý Thanh Lê chậm rãi phồng lên thành con cá nóc.
“Anh tư nói chuyện gợi đòn thế này, làm sao kiếm được vợ thế?”
Lý lão tứ sờ sờ mình mặt, cười he he: “Mặt đẹp chứ sao!”
Lý Thanh Lê mới chỉ làm em gái tri kỉ được 5 phút đã không giả vờ nổi nữa, sau khi đá Lý lão tứ một cái liền chạy biến.
Lý lão tứ ở phía sau tức giận quát: “Cái con bé này! Không lớn không nhỏ!”
Cơm trưa không ăn gì, Lý Thanh Lê ở trong phòng cố ép mình chờ mọi người ăn xong mới được ra ngoài, bằng không cô sợ chính mình sẽ vì một miếng cơm mà làm ra hành động mất lý trí, ví dụ như cướp bát cơm của cháu trai, vậy thì mất mặt lắm.
Giữa trưa hai anh em Lý Thanh Lê và Lý lão tứ không ăn, cơm trong nồi còn lại khá nhiều, bà Điêu chỉ huy Lý tứ tẩu dọn cơm, Lý Thanh Lê ở trong phòng nghe thấy bà Điêu trong nhà bếp giáo huấn con dâu.
“… Chỉ có cơm nắm không thôi hả? Vợ Lão tứ, nhà cô có con, ba phòng còn lại không có con hay sao? Hay con nhà cô cao quý hơn con nhà khác?”
Lý Thanh Lê đi vào trấn an bà Điêu, làm nũng: “Mẹ nói chuyện đừng lớn tiếng như vậy mà, cơm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lỡ mẹ bị đau họng thì sao đây! Mẹ, chúng ta về phòng đi, con muốn nói chuyện với cha mẹ một lát.”
Bà Điêu cười hiền từ, thanh âm đột nhiên hạ thấp tám độ, “A, được thôi, chúng ta về phòng nào.”
Lý tứ tẩu tiễn được mẹ chồng khó chơi, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên một chút.
Hai mẹ con thân thiết đi vào phòng vợ chồng bà Điêu, Lý Thanh Lê đi vào lại thấy ông Lý đã vào tư thế, điều chỉnh biểu cảm nhắm mắt lại, khóe miệng hơi hơi cong lên chuẩn bị đi ngủ, người không biết thể nào cũng sẽ nghĩ ông muốn vào trong mộng hẹn tình nhân.
Lý Thanh Lê hai bước tiến lên không khỏi kéo ông Lý lên.
“Cha, cha mới buông chén đũa, không thể đi ngủ luôn được, phải đi lại một lát cho tiêu hóa thức ăn chứ!”
Ông Lý tính tình tốt, bị con gái kéo lên cũng không giận, ngược lại ôn tồn hỏi: “Tiểu Lục, buổi trưa không ăn cơm có đói bụng không? Cha lấy hai quả trứng gà làm canh trứng nấu đường cho con nha, đường đỏ bác con gửi về vẫn còn đấy.”
Lý Thanh Lê trừng mắt, “Không ăn không ăn! Cha biết rõ là con thích ăn ngon còn lấy ra dụ dỗ con, thật là đáng ghét! Mà 11 con gà nhà mình chỉ có 3 con đẻ trứng, một ngày cũng chỉ được mấy quả, con ăn sẽ có người không vui!”
Bà Điêu ngồi xuống giường, thản nhiên nói: “Dù mỗi ngày chỉ nhặt được 3 quả trứng, các anh trai chị dâu con cũng sẽ hiếu kính cha mẹ, cha mẹ thích cho con ăn, ai dám nói gì?”
Ông Lý cũng hùa theo vợ, “Đúng đúng! Bà nó nói rất đúng! Các anh con đều một bó tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn cha mẹ nhường cho mấy đứa nó ăn? Còn về đám Đại Bảo, con ai người đó đi mà thương!”
Lý Thanh Lê ngồi vào giữa hai vợ chồng ông Lý, nhìn cha mẹ bất công mà thở dài: “Cha, mẹ, những lời thế này cha mẹ đừng nói trước mặt các anh và chị dâu nhé, chúng ta tự biết là được.”
Trong lòng Lý Thanh Lê lại cực kỳ vui mừng, cha mẹ quả nhiên vẫn thương mình nhất!
Đảo mắt lại qua mấy ngày, những ngày bận rộn nhất qua đi, sau khi thu lúa về còn phải tuốt hạt, cày ruộng, cắm mạ, công việc nhẹ nhàng hơn hẳn, nhóm xã viên đội sản xuất cuối cùng cũng có thể thở phào.
Hôm nay sau khi ăn xong cơm chiều, đại gia đình Lý gia chuyển ghế dài, giường tre, ghế nhỏ ra sân chỗ đầu gió hóng mát.
Cả nhà Cam lão nhị, hàng xóm ở phía sau nhà họ Lý cũng đến góp vui.
Mẹ ruột Cam lão nhị - bà Cam khá thân thiết với bà Điêu, Cam nhị tẩu và Lý đại tẩu cũng thường xuyên qua lại, hai nhà lại là hàng xóm lâu năm, tụ lại nói chuyện không hề buồn tẻ chút nào.
Trong lúc người lớn tán gẫu, trẻ con hai nhà sẽ chơi chung với nhau, bên này giả quỷ dọa người, bên kia tôi đuổi cậu chạy, còn có mấy đứa chui vào bụi cỏ bắt đom đóm, khắp nơi đều là tiếng cười đùa ầm ĩ của trẻ con.
Hai nhà nói chuyện được một lát, Cam nhị tẩu đột nhiên hỏi: “Huệ Lan, gần đây nhà cô sao đột nhiên yên tĩnh thế? Làm tôi thấy thật không quen.”
Lý đại tẩu Giang Huệ Lan bảo Lý Lục Bảo đang ngồi trong lòng mình đi ra ngoài, sững sờ một lát mới đáp lại: “Vậy à?”
“Thật mà, nhà cô đã bảy ngày không ai tìm tới cửa rồi đấy!” Cam nhị tẩu phe phẩy quạt hương bồ, nói với vẻ khoa trương:
“Chúng ta là hàng xóm bao năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhà cô yên bình đến vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Lý đại tẩu buồn cười, đáp lại: “Nhà tôi có thể xảy ra chuyện gì được? Ngày nào cũng ra ruộng, ăn cơm, ngủ nghỉ thôi.”
Cam nhị tẩu yên lặng thêm câu: Không phải nên là ăn cơm, ngủ nghỉ, đánh con, cãi nhau gây chuyện bị người ta đánh hay sao?
Cách đó không xa, Lý Thanh Lê dựa vào vai bà Điêu ké gió quạt hương bồ cười thầm trong lòng: Chị Cam, chị đúng là quá ngốc quá ngây thơ rồi, việc tìm tới cửa có lẽ sẽ đến trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt!
Cam nhị tẩu lại nhìn về phía Lý nhị tẩu ngồi bên cạnh Lý đại tẩu, “Mỹ Quyên, cô gần đây cũng có chút khác lạ, buổi sáng ra bờ sông giặt đồ không thấy cô, tan tầm về nhà tìm cô nói chuyện cô cũng không thích nói, cả người mất tinh thần như vậy, làm việc vất vả quá hả?”
Quạt trong tay Lý nhị tẩu phe phẩy liên tục: “Tôi rất khỏe!”
“Vậy cô thì sao?” Cam nhị tẩu quay sang hỏi Lý tam tẩu
“Tôi sao? Tôi có thể làm sao? Tôi ở nhà không có địa vị, lại không bản lĩnh nói lại người ta, miệng bị khâu lại rồi đây!”
Cam nhị tẩu nghe ra oán khí, thầm ra hiệu với Lý đại tẩu, rất sáng suốt không tiếp tục hỏi.
Trong lòng Lý tam tẩu điên cuồng rít gào: Các người mau hỏi vì sao đi! Hỏi mau! Bà đây sắp nghẹn chết rồi!!!
Lý lão nhị nằm liệt thành hình chữ X trên ghế tre, duỗi một chân gác lên người Lý lão tứ đang nằm bên dưới, như có như không đá mấy cái.
Lý lão tứ trở mình tiếp tục ngủ, một ánh mắt cũng không thèm cho.
“Anh cả, chú ba…” Lý lão nhị quay đầu cắt ngang câu chuyện thiếu dinh dưỡng của Lý lão đại và Lý lão tam, hỏi: “Hai người có phát hiện ra gần đây chú tư ngày càng kì quái không?”
Lý lão tam đưa tay đập muỗi trên đùi, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Không phải rất rõ ràng sao?”
Lý lão nhị ngồi dậy, “Nhưng mà vì sao? Chú tư lười cũng gần 30 năm rồi, dạo này đi làm công đột nhiên ít đi nhà xí, bụng không đau, đầu không choáng, eo không mỏi, cũng không buồn bực, em làm bao lâu chú tư làm bấy lâu, kì cục quá!”
Lý lão tam: “Em cũng cảm thấy không giống bình thường, trước kia chú tư nói nhiều lắm, hai người nhìn xem giờ lại nằm trên giường tre như con gà bệnh kia kìa.”
Giọng Lý lão nhị đột nhiên lộ vẻ khẩn trương, “Chẳng lẽ chú tư dính phải cái gì đó dơ bẩn? Chỗ chúng ta làm công mấy hôm nay, nghe nói trước kia là nghĩa địa, còn có người chết oan…”
Lý lão đại không tán đồng: “Nói linh tinh gì đó, cẩn thận bị người ta nghe được lên công xã tố cáo! Chú tư dạo này cần mẫn là do có Tiểu Lục trông chừng, có lẽ mệt thật nên không còn sức lực nói chuyện, đừng đoán mò.”
Hai anh em Lý lão nhị và Lý lão tam chụm đầu vào nhau, trộm thương lượng sẽ đi tìm một đoạn gỗ đào làm thành kiếm, lại đốt chút giấy lấy tro làm nước bùa cho em trai uống.
Chú tư, cố lên! Các anh tới cứu chú đây!
Khó có khi Lý Thanh Lê được ngủ an tĩnh như đêm nay, cô dựa vào người bà Điêu hưởng thụ gió mát, bên tai là tiếng cười đùa nói chuyện như hát ru, mắt cũng sắp không mở nổi.
Đang mơ mơ màng màng, bên tai cô đột nhiên có thêm một giọng nói.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Oáp ~ cơm hộp tới rồi!
~⭐⭐⭐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.