Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 26:




Edit: Sweetie
Mọi người nhón chân mong chờ, khoảng một tiếng sau có hai thanh niên bị trói đưa ra khỏi thôn, đám người trên huyện thành xô xô đẩy đẩy quát hai người kia đi nhanh lên, đến gần mới biết hai người bị trói thế mà là thanh niên trí thức Vương Húc Đông và Từ Tự Cường!
Lần trước Vương Húc Đông bị Lý lão tứ đánh mặt mũi bầm dập, sau đó hắn cũng không có động tĩnh gì, cố nhẫn nhịn nuốt quả đắng này xuống, tĩnh dưỡng một thời gian vết thương trên mặt mới khỏi, không ngờ hôm nay lại bị đánh thành đầu heo, đi đường cũng không đi nổi.
Bạn thân từ nhỏ của hắn - Từ Tự Cường cũng không khác là bao, vốn đã cao to đen bóng, tai còn là dáng tai chiêu phong*, hiện tại mặt bị đánh thành đầu heo, đi ngoài đường trông khác gì heo đen thành tinh, nói là Trư Bát Giới cũng không quá.
(*Tai mỏng, mềm, vểnh về phía trước)
Lý Thanh Lê vốn đang ngồi suy nghĩ ở bờ ruộng, Lý đại tẩu đến báo tin Vương Húc Đông bị bắt, lúc này cô mới lấy lại tinh thần giương mắt nhìn qua, ai ngờ mới liếc mắt một cái lại vừa vặn mắt đối mắt với Vương Húc Đông.
Lý Thanh Lê sửng sốt, sau đó hung hăng trừng mắt lườm hắn, nhìn Từ Tự Cường trong lòng nghi hoặc.
Dựa theo nội dung tiểu thuyết, Vương Húc Đông và Từ Tự Cường sẽ bình yên ở đội sản xuất, Vương Húc Đông còn cùng cô đăng ký kết hôn, cho đến khi các thanh niên trí thức được quay lại thành phố vẫn yên ổn, nhưng vì sao hiện tại tiểu thuyết còn chưa bắt đầu bọn họ đã bị bắt đi rồi?
Bị người trên huyện bắt đi, hai người Vương Húc Đông lại không có bối cảnh, chẳng biết đến bao giờ mới được thả ra, có khả năng lúc cốt truyện triển khai cũng chưa thể về đại đội.
Quan trọng nhất là hai kẻ bị bắt lại trùng hợp là hai kẻ lấy sách cấm hãm hại Phó Bạch, điều này làm cô không khỏi suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà nhìn thảm cảnh hiện tại của Vương Húc Đông, Lý Thanh Lê vẫn rất vui vẻ, sung sướng như chui từ dưới đất lên làm cô nhịn không được cười toe toét, nhìn Vương Húc Đông khoa trương khoa tay múa chân: Xứng đáng! Thứ chó má!
Vương Húc Đông: “…”
Dưới ánh nhìn của các xã viên, hai tên xui xẻo Vương Húc Đông và Từ Tự Cường bị giải đi, chờ Lý Thành Năng quay lại, các xã viên như vịt thấy đồ ăn lao qua hỏi thăm.
“Đại đội trưởng, hai thanh niên trí thức kia làm gì thế?”
“Vương Húc Đông và Từ Tự Cường tới đội sản xuất chúng ta cũng đã được 5-6 năm rồi, nhìn cũng đâu đến nỗi nào đâu nhỉ?”
Lý Thành Năng ra hiệu cho cho người bình tĩnh, biểu tình trên mặt cũng không tốt lắm, trầm giọng nói: “Lần trước ở đội sản xuất số năm bên cạnh, có một hộ gia đình trộm cho một người họ hàng ở nhờ, sau đó có người tố cáo lập trường của người này có vấn đề nên bên trên phái người xuống, người bị bắt mà nhà cũng không còn! Vương Húc Đông và Từ Tự Cường đúng là hồ đồ, lén giấu tài liệu sách vở do người ta viết, đây có khác gì đốt đèn lồng tìm phân không!”
“Ngày thường giả bộ giỏi lắm, đến tôi cũng không phát hiện ra, giờ thì hay rồi, tôi cũng bị bọn họ liên luỵ! Lát nữa tôi còn phải viết tài liệu gửi lên công xã! Thật đen đủi mà!” Lý Thành Năng tức xì khói.
Mọi người thấy đại đội trưởng đang nổi nóng nào còn dám chọc vào, không cần Lý Thành Năng thét to, một đám đã tự giác đi làm việc của mình.
Nhiều người vừa làm việc vừa tán gẫu, có người nói Lý Thanh Lê đúng là may mắn, trước khi Vương Húc Đông xảy ra chuyện đã chia tay, bằng không cả Lý gia sẽ bị liên lụy.
Giữa trưa tan tầm đến giờ ăn cơm, Lý Thanh Lê rửa sạch sẽ bùn đất trên người mới trở về, đi được nửa đường vừa khéo chạm mặt Lý tam tẩu đang xuân phong đắc ý, Lý tam tẩu theo bản năng lui về sau nửa bước, nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ, ý cười trên mặt nháy mắt tắt ngóm.
“Tiểu... Tiểu Lục, em rửa chân về rồi đấy à?”
Lý Thanh Lê nhìn Lý tam tẩu từ trên xuống dưới, “Chị dâu, đi đâu thế? Vừa rồi em thấy chị cười tươi như hoa, có chuyện gì vui à?”
Lý tam tẩu vội vỗ đùi: “Trời ạ, em đừng nhìn chị như vậy, làm chị sợ lắm đó. Chị thật sự không nói gì, chị chỉ buôn chuyện với người ta về việc Vương Húc Đông và Từ Tự Cường bị bắt thôi, chị còn giúp em mắng tên súc sinh Vương Húc Đông kia nữa đấy!”
Lý Thanh Lê không chớp mắt tiếp tục nhìn Lý tam tẩu, đột nhiên cô cũng cười tươi như hoa: “Chị dâu, chị còn nhớ chuyện lần trước sao? Thật ra lần đó em cũng hơi quá đáng, chỉ cần chị không đi bịa đặt linh tinh, không mang chuyện trong nhà ra kể, không khua môi múa mép, trước khi nói chuyện sử dụng não, chị muốn nói chuyện phiếm với người trong thôn cũng cùng được mà!”
Lý tam tẩu tùy ý để Lý Thanh Lê ngoắc khuỷu tay kéo mình vào nhà, trên mặt cười nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, qua lâu như vậy rồi, sao cô em chồng lại nhắc đến chuyện trước kia? Chỉ sợ làm lành là giả, nhắc nhở mới là thật!
Lý tam tẩu không khỏi nhớ lại mấy chuyện Lý Thanh Lê làm trước đó, đầu tiên là không cho chú tư ăn cơm, ép chú tư làm việc, tối hôm qua còn nhúng tay vào chuyện của nhà bác hai, dẫn tới vợ chồng bác hai bị đánh chửi thê thảm, Nhị Nha cũng bị mang đi, giống như Lý Thanh Lê mới trụ cột của Lý gia, nói một không hai.
Vấn đề là trụ cột chân chính của Lý gia - bà Điêu và ông Lý đúng là vạn sự đều tùy theo con gái, nuông chiều đến mức trong nhà không ai dám đắc tội.
Mấy suy nghĩ ngu ngốc của Lý tam tẩu vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt
Aizz~ phiền quá đi! Không được tùy ý tám chuyện nên tóc rụng quá trời, sắp bó được thành cái chổi luôn rồi đây này, Lý tam tẩu lặng lẽ đau lòng cho bản thân ba giây.
Chị dâu em chồng đi gần đến cửa nhà, thế mà lại không nghe thấy mấy câu chỉ huy quen thuộc của bà Điêu, hai người liếc nhau, đều cảm thấy hôm nay hình như có gì đó bất thường. Tuy nhiên Lý tam tẩu không dám lượn lờ trước mặt mẹ chồng, thế là tự động đi làm việc.
Lý Thanh Lê lập tức đi vào phòng cha mẹ, vừa vào đã thấy bà Điêu nằm đưa lưng về phía cửa phòng. Cô hoảng hốt thả nhẹ bước chân đi qua nhìn, kết quả lại thấy mẹ mình đang trừng mắt như hoá đá.
Lý Thanh Lê sờ trán bà Điêu, khẩn trương hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế? Không khỏe ở chỗ nào? Hay để con đi nhờ anh họ viết giấy chứng minh rồi lên bệnh viện khám?”
Bà Điêu vừa quay người liền ngồi dậy, lấy phản ứng và tốc độ vừa rồi của bà, hoàn toàn không giống như đang bị bệnh.
Lý Thanh Lê cũng trợn mắt như cún ngáo: “Mẹ không sao à?”
Mái tóc muối tiêu của bà Điêu bù xù lộn xộn, cảnh giác nhìn ra cửa sổ, quát: “Lý Nhị Bảo, mau cút vào đây cho bà!”
Hai phút sau vẫn không thấy bóng dáng Lý Nhị Bảo đâu, lúc này bà Điêu mới thu hồi ánh mắt, hai tay đập mạnh lên đầu gối, “Ông trời ơi” một tiếng, tiếp đó khóc nức nở nói với Lý Thanh Lê: “Tiểu Lục, mẹ gây ra chuyện lớn rồi!”
Lý Thanh Lê rùng mình, giữ lấy bà Điêu thấp giọng hỏi: “Mẹ, có chuyện gì?”
Bà Điêu một hơi kể hết mọi chuyện, nghe bà nói xong Lý Thanh Lê liền trầm mặc.
“… Cho nên ý của mẹ là, lúc đội sản xuất số năm xét nhà đốt đồ, mẹ không chỉ ở đó, còn trộm cầm mấy thứ mang về, mà trên đường về mẹ còn gặp phải thanh niên trí thức Phó Bạch?”
Bà Điêu gật đầu như đảo tỏi, tái mặt vuốt ngực, trong lòng còn sợ hãi, nói: “Hôm nay lúc nghe nói bên trên phái người tới, bắt tên súc sinh và Từ Tự Cường vì tội giấu sách vở gì đó, mẹ cũng bị doạ sợ suýt ngất!”
Lý Thanh Lê vuốt ngực cho bà, tức giận nói: “Mẹ, gan mẹ cũng to quá rồi đó! Bên trên phái người xét nhà đốt đồ, mấy thứ này mẹ cũng dám sờ vào?”
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Lê: Với trình độ thích gây thị phi của nhà tôi, xảy ra chuyện này cũng không ngoài ý muốn chút nào.
~⭐⭐⭐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.