Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 27:




Edit: Sweetie
Bà Điêu mặt ủ mày ê, “Mẹ con không ngốc vậy đâu, mấy thứ có chữ mẹ không lấy, lúc trốn sau bụi cỏ mẹ nhìn thấy có một cái vòng ngọc rơi ở chỗ ngoặt, nhân lúc không ai chú ý mới cầm đi, còn cả mười mấy quyển vở nữa, mẹ một chữ cũng không biết, muốn lấy về chùi đít không được sao?”
“... Mẹ chỉ lấy mấy thứ đó thôi! Aizzz, tại nam thanh niên trí thức Phó đấy chứ, không có việc thì chạy lung tung làm gì? Cả đời mẹ mới nhặt được của rơi một lần, lại bị cậu ta nhìn! Haizz, đúng là xui mà!”
Bà Điêu hối hận đến xanh ruột.
Lý Thanh Lê lập tức nghĩ đến nội dung tiểu thuyết, trước khi mất mẹ cô trộm đưa cho cô một cái vòng ngọc, sau này cô bị bệnh cần tiền liền bán đi, nhưng khi đó ngọc cũng không đáng giá, chẳng bán được bao nhiêu, vòng ngọc trong tiểu thuyết hẳn là chiếc vòng nhặt được này.
Tuy nhiên qua lời mẹ cô kể, có thể xác định việc Vương Húc Đông và Từ Tự Cường bị bắt chắc chắn có liên quan đến Phó Bạch, nếu không Phó Bạch đến đội sản xuất số năm là trùng hợp hay sao? Mặc kệ nói như thế nào, cô cũng từng giúp Phó Bạch, hắn hẳn sẽ không đi tố cáo mẹ cô đâu ha?
Trong lòng Lý Thanh Lê đã nghĩ thông, nói với bà Điêu: “Mẹ yên tâm, con quen Phó Bạch, bảo đảm không có việc gì! Nhưng mẹ cũng đừng nói chuyện này cho người khác biết, nếu con không giải quyết được, mẹ lại thương lượng cùng các anh.”
“Được được, mẹ đều nghe Tiểu Lục!”
“Chỉ là lần sau mẹ ngàn vạn đừng làm mấy chuyện thế này nữa! Trộm gà không được còn mất nắm gạo!”
“Lần sau có bị kề dao vào cổ mẹ cũng không làm!” Bà Điêu sợ hãi đáp lại.
Lý Thanh Lê sợ mẹ mình lo lắng, không ăn cơm mà đội mũ rơm đi luôn đến ký túc xá thanh niên trí thức. Cô không gặp được Phó Bạch ở ký túc xá, lại đi dọc theo sông Tiểu Vượng, cuối cùng ở dưới một cây đại thụ tìm được đối phương.
Sông Tiểu Vượng xanh biếc một màu, Phó Bạch chân dài ngồi trên tảng đá lớn, ngực ướt đẫm.
Từ góc nhìn của Lý Thanh Lê, chỉ thấy Phó Bạch trần trụi nửa thân trên, tóc ướt dầm dề, nước theo mái tóc đen nhánh chảy xuống, phác họa ra đường cong vai lưng xinh đẹp.
“Đồng chí Phó Bạch!”
Phó Bạch quay đầu lại, nước trên mặt còn chưa khô, vài sợi sợi tóc dán lên trán, lông mày ướt nhẹp, lông mi vì dính nước mà trông càng đen càng dài, đặc biệt đôi mắt phượng kia sáng quắc diễm lệ, vẻ ngoài vốn đã thập phần xuất chúng, thêm dôi mắt này càng tuấn mỹ hơn.
Dưới ánh mặt trời, Lý Thanh Lê suýt chút nữa bị Phó Bạch mê hoặc.
Không ngờ cơ thể anh ta lại rắn chắc đến vậy.
Lý Thanh Lê không nhìn thấy lúc Phó Bạch quay đầu lại khóe miệng chợt lóe lên ý cười, cô dẫm lên hòn đá nhỏ đi tới gần, cười nói: “Đồng chí Phó Bạch, tâm trạng không tồi ha?”
Phó Bạch vẫn hơi nghiêng đầu nhìn cô, tự hỏi một lát mới đáp lại: “Đúng vậy, quả thực không tồi.”
Một lần nói hai câu, vượt qua năm chữ, tâm trạng đúng là rất tốt.
Lý Thanh Lê đi đến gần, tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống.
“Nhìn kẻ thù rơi vào kết cục bi thảm, tâm trạng thật thoải mái!”
Phó Bạch cười khẽ không đáp, hỏi cô: “Tìm tôi có việc?”
Lý Thanh Lê ngồi ngay ngắn, mi mắt cong cong hỏi: “Động chí Phó Bạch, anh nhất định đã nghe qua câu đền ơn đáp nghĩa rồi đúng không?”
Đáy mắt Phó Bạch xẹt qua một tia sáng, “Tất nhiên là nghe qua.”
“Nghe qua là tốt rồi!” Lý Thanh Lê cười càng tươi.
“Cho nên người có nguyên tắc, có giới hạn, có văn hóa, đẹp người lại đẹp nết như thanh niên trí thức Phó, nhất định sẽ không tố cáo người thân của ân nhân đâu đúng không!” Hai mắt Lý Thanh Lê chan chứa nóng bỏng cùng chờ mong.
Dù thứ bà Điêu lấy không phải là thứ không gì quá cấm kỵ, nhưng hành vi lại rất không ổn, cho nên vẫn phải cẩn thận một chút.
Mặt Phó Bạch bất biến, “Cái này… Phải xem là chuyện gì đã.”
Ý cười trên mặt Lý Thanh Lê lập tức cứng đờ, cô đứng bật dậy, phẫn nộ chỉ vào mặt Phó Bạch:
“Anh, anh, anh…! Tôi còn cứu mạng anh đó! Anh đến người nhà của ân nhân cũng không tha, đồ không có lương tâm! Tôi cho anh một cơ hội nữa, anh rốt cuộc có giúp không?”
Phó Bạch chớp chớp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm nhưng lời nói lại có chút vô sỉ: “Chỉ cần đồ về đúng chỗ, tôi đương nhiên sẽ giúp.”
Lý Thanh Lê: Bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này có hơi quen thuộc là sao ta?
“Động chí Phó Bạch, tôi khuyên anh không nên quá phận, tôi biết bí mật của anh đó nha!”
Phó Bạch cười ha ha hai tiếng, duỗi thẳng chân nhảy xuống tảng đá, đi từng bước về phía Lý Thanh Lê, đến khi cách Lý Thanh Lê 1m mới dừng lại, gần đến mức có thể nhìn rõ vân da và đường cong xinh đẹp trước ngực cô.
“Tôi hỏi cô một vấn đề, nếu câu trả lời làm tôi vừa lòng, tôi sẽ không nhiều chuyện.”
Lý Thanh Lê: Cảm giác quen thuộc càng rõ ràng!
Lý Thanh Lê mở to mắt theo bản năng nhìn nhìn người trước mặt, lại ngẩng đầu, “Anh muốn hỏi cái gì?”
“Thím Điêu đã nhặt được cái gì?”
“Có hai thứ, một cái vòng ngọc và mười mấy quyển vở sạch sẽ, vở là để dùng trong nhà vệ sinh, một chữ cũng không có!”
Phó Bạch rũ mi khiến người ta không đoán được là hắn đang nghĩ gì, rất nhanh hắn đã lần nữa giương mắt, khôi phục lại dáng vẻ thanh lãnh thường ngày, nói: “Dạo này tôi vừa vặn hết vở dùng, cũng lười đến Cung Tiêu Xã mua, như vậy đi, cô bán rẻ chỗ vở đó cho tôi, được không?”
Lý Thanh Lê không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý, “Được được, tiền tôi cũng không lấy, đưa hết vở cho anh đấy!”
Việc này giống như tham quan nhận hối lộ thời phong kiến, nếu tham quan không lấy cái gì, cô cũng hoài nghi đối phương không thật sự muốn giúp mình làm việc, với tính cách của Phó Bạch, hắn nhận lấy đồ cô cũng an tâm.
Từ bờ sông rời đi, đi được một đoạn đường Lý Thanh Lê mới nhận ra, có vẻ như ngay từ đầu Phó Bạch đã không định đi tố cáo mẹ cô. Nhưng hắn một lát muốn cái này, lát sau còn muốn được vừa lòng, không phải giống y như đúc lần trước cô muốn hắn báo đáp hay sao?
Lý Thanh Lê tỉnh ngộ, hoá ra Phó Bạch là người lòng dạ hẹp hòi! Chẳng trách Vương Húc Đông và Từ Tự Cường lại có kết cục thảm như vậy!
Bà Điêu sợ toát một thân mồ hôi lạnh, dứt khoát cầm quạt hương bồ đứng ngoài cửa chờ Lý Thanh Lê về, thấy Lý Thanh Lê vừa hát vừa về nhà, lúc này bà mới dám thả lỏng, chỉ cảm thấy con gái mình hát còn hay hơn cả chim hoàng anh hót.
Bà Điêu chạy kên đón, vội hỏi: “Tiểu Lục, Tiểu Lục? Chuyện thế nào rồi?”
Lý Thanh Lê cười lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, vỗ vỗ ngực, “Đương nhiên là giải quyết xong rồi! Mẹ cứ yên tâm đi!”
“Tiểu Lục của mẹ đúng là lợi hại! Mới một lát đã xong rồi! Thật không uổng công mẹ thương con!” Bà Điêu ôm Lý Thanh Lê cười híp mắt.
Lý Thanh Lê kéo tay bà Điêu đang xoa xoa tóc mình xuống, kéo bà vào nhà, vừa đi vừa làm nũng: “Mẹ, vừa rồi con nói chuyện với Phó Bạch một hồi lâu, miệng khô, bụng cũng đói rồi đây này…”
“Ừ, nhà vẫn còn một ít đậu xanh, mẹ bảo chị dâu con đi nấu, buổi chiều cho con uống chè đậu xanh nha!”
“Mẹ là tốt nhất!”
Buổi trưa cả gia đình ăn cơm, bà Điêu lại khen Lý Thanh Lê một trận làm mọi người nghe mà không hiểu gì.
Lý lão nhị hỏi: “Mẹ, mẹ cứ khen từ nãy đến giờ, rốt cuộc Tiểu Lục làm chuyện tốt gì?”
Bà Điêu trừng mắt: “Các con không cần biết Tiểu Lục đã làm chuyện gì, chỉ cần biết em gái các con vừa có năng lực vừa hiếu thuận, giỏi hơn bốn đứa các con là được!”
Bốn anh em Lý: Nằm không cũng trúng đạn!
Lý Thanh Lê ôm bát cơm to bự, hai má căng phồng trông cực kỳ giống con sóc.
Đang ăn cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện!
~⭐⭐⭐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.