Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 32:




Edit: Sweetie
Ánh mắt Phó Bạch và Lý Thanh Lê va chạm nhau, hai người đều sửng sốt chớp mắt, tim cũng bắt đầu đập rối loạn.
Nhưng chỉ nháy mắt sau, Phó Bạch vội đứng dậy, nhanh chóng giải thích: “Có rắn!”
Lý Thanh Lê theo ánh mắt hắn nhìn qua, quả nhiên thấy một con rắn to bằng cánh tay trẻ con đang lẩn trốn, cả người sắp chui vào trong bụi cỏ.
Lý Thanh Lê không thể ngồi yên, thuận tay cầm một hòn đá, một tay khác mượn lực tay Phó Bạch đứng dậy, còn chưa đứng vững đã kéo Phó Bạch đến chỗ con rắn đang trốn, mặt mày hớn hở nhắc nhở: “Phó Bạch, đây là rắn cỏ, ngon lắm đó! Thằng nhóc nhà anh có lộc ăn rồi!”
Phó Bạch:??? Hình như tui có hiểu lầm về việc cô sợ rắn thì phải?
Rắn cỏ trốn rất nhanh, vào bụi cỏ thì dần chậm lại, sau đó bất động, màu da của nó hoàn toàn hòa lẫn vào màu cỏ xung quanh
Nhưng cái sai của nó là chọc phải thiếu nữ vất vả làm ruộng thèm ăn ngon, mắt Lý Thanh Lê được cơn thèm ăn tôi luyện càng thêm sắc bén độc ác, khát vọng ăn canh rắn chưa bao giờ mãnh liệt như hiện tại.
Gần đây ngày ngày đi làm công, lại không có đồ ăn vặt, cô thèm ăn đến mức buổi tối cũng nằm mơ bản thân đang rong chơi trong biển thịt ngon kẹo ngọt.
Phó Bạch thấy Lý Thanh Lê bỗng nhiên đi chậm lại, nín thở ngưng thần dò từng bước về phía bụi cỏ, khuôn mặt cũng lộ vẻ căng thẳng, đôi mắt vốn không nhỏ nay lại càng lớn, dáng vẻ nghiêm túc mai phục này làm Phó Bạch nhất thời quên rút tay lại, hô hấp cũng không tự chủ được mà thả nhẹ theo cô.
Không hề báo trước, Lý Thanh Lê nâng cục đá trong tay đập thật mạnh vào bụi cỏ, bụi cỏ cũng theo đó mà rung rinh, tựa như có thứ gì đó đang điên cuồng giãy giụa. Cô lại vô thức buông tay Phó Bạch ra, trở tay đẩy đẩy đối phương, “Phó Bạch anh mau đẩy cỏ ra xem tôi đập trúng chưa?”
Phó Bạch trầm mặc một hồi.
“Không phải cô không sợ rắn sao?”
Ánh mắt sắc bén của Lý Thanh lướt qua Phó Bạch, cô lấy tay che ngực, “Sao lại không sợ rắn được? Người ta là con gái đó!”
Phó Bạch giương mắt nhìn cô:
“… Được, tôi tin cô.”
“Nghe anh nói cứ thấy sai sai là sao nhỉ?” Lý Thanh Lê đi theo sau lên án.
Phó Bạch chân dài bước qua bụi cỏ, lần theo vết máu tiến lên phía trước 2 mét mới thấy một con rắn nằm ngửa bụng, thê thảm cuộn tròn trên mặt đất.
Sức tay này của Lý Thanh Lê, đến quỷ Nhật cũng đập chết được luôn ấy chứ.
Lý Thanh Lê nhìn con rắn cỏ như thể nhìn thấy ấm canh rắn bốc khói nóng hổi, hai mắt sáng lên nói với Phó Bạch: “Đưa rắn đưa đến tây thiên, xin anh thương xót đưa nó về nhà tôi, để tôi siêu độ cho cơ thể nó.”
Phó Bạch yên lặng nhìn cô.
Lý Thanh Lê vô tội chớp chớp mắt, “Sao thế?”
Phó Bạch bình tĩnh nói: “Muốn nhìn xem người hảo tâm dáng dấp thế nào.”
Lý Thanh Lê: “…”
“Người hảo tâm nấu canh rắn đột nhiên không quen biết anh nữa rồi.”
Phó Bạch nhíu mà, nhắc nhở: “Tôi vừa mới cứu cô đó.”
Lý Thanh Lê buột miệng thốt ra: “Đó không phải là vinh hạnh của anh sao? Người khác muốn cứu tôi cũng không có cơ hội đâu.”
Phó Bạch: “…” Đột nhiên cảm thấy cạn lời.
Cuối cùng Phó Bạch vẫn lấy dây cỏ buộc con rắn treo lủng lẳng, đưa cho Lý Thanh Lê mang về nhà.
Lúc này mấy người Lý lão đại đang đi làm công, ở Lý gia chỉ còn lại bà Điêu và mỹ nam cao tuổi là ông Lý, bà Điêu thấy con rắn cỏ nằm ngoài sân, không cần Lý Thanh Lê mở miệng đã bắt đầu lột da rắn, vừa làm vừa nói:
“Rắn này nhiều thịt, buổi chiều mẹ hầm bằng ấm sành, để đến tối cho con ăn!”
Bà Điêu nói để cho cô ăn, ý là để cô ăn một mình, vì dù sao thì cô ăn cũng khỏe hơn cả năm người anh trai, một ấm canh rắn chỉ là chuyện nhỏ.
Lý Thanh Lê từ nhỏ đã được hưởng thụ đãi ngộ ăn một mình thế này, cũng không cảm thấy gì không ổn cho nên chỉ gật đầu thật mạnh, vẫy vẫy tay: “Vậy mẹ cứ làm từ từ, con đi làm đây!”
“Đi đi, nhớ là làm việc đừng thành thật quá, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, anh họ con không dám trừ công điểm của con đâu!” Giọng bà Điêu vang thật xa.
Vì nhớ ở nhà vẫn còn một bữa ngon chờ mình, buổi chiều Lý Thanh Lê làm việc cực kì nhiệt tình, đến cấy mạ cũng đẹp hơn ngày thường, nụ cười trên mặt cũng chưa từng biến mất.
Lý Thanh Lê nhanh tay cấy mạ, miệng còn ngâm nga bài «Thảo nguyên chi dạ» nghe được ở chỗ các thanh niên trí thức
“… Chờ đến khi ngàn dặm tuyết tan rã, chờ đến khi thảo nguyên nổi gió xuân, Kokdala thay đổi ngoại hình, cô gái sẽ tới cùng tôi đàn hát…”
“Cô nhỏ hát hay ghê!”
Lý Thanh Lê quay đầu lại, thấy Lý Tam Nha nhe răng cười ngây ngô với mình.
“Tam Nha, buổi chiều không đi học à?”
Lý Tam Nha chu miệng, “Cô nhỏ, cô giáo Lưu lên huyện kiểm tra sức khoẻ rồi, cả buổi sáng cháu cấy mạ ở ruộng bên cạnh, còn nói chuyện cùng cô nữa đấy!”
Lý Thanh Lê dùng sức hồi tưởng, cuối cùng lắc lắc đầu, “Buổi sáng chỉ có thân thể cô thức dậy, linh hồn vẫn còn nằm trên giường, sáng nay chỉ là xác không hồn, đương nhiên là cô không nhớ rồi.”
Lý Tam Nha tò mò nhìn lại, “Cô nhỏ, ai cũng có một cái miệng, sao chỉ có mình cô là ăn nói giỏi thế?”
Lý Thanh Lê nhấp môi liếc nó một cái, “Lý Tam Nha, có chuyện thì nói, quỷ nghịch ngợm nhà cháu lại muốn làm gì?”
Lý Tam Nha thấy trái phải không người, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Cô nhỏ, cô cùng thanh niên trí thức Phó ấy... Cháu thấy hết rồi!”
Lý Thanh Lê không hiểu ra sao, “Nhìn thấy gì?”
“Thì nhìn thấy... nhìn thấy hai người ôm nhau...”
Lý Thanh Lê nắm mạ đứng thẳng dậy, vặn người hỏi tiếp, “Cho nên?”
Biểu tình trên mặt Lý Tam Nha thay đổi nhanh chóng, chớp chớp mắt đáng thương: “Cô nhỏ~ phòng cha mẹ cháu mùa hè vừa nóng vừa ngột ngạt, thêm anh cả, chị cả và Lục Bảo cướp chỗ của cháu nữa, cả đêm cháu ngủ không ngon, cô nhỏ tốt bụng như vậy, có thể cho cháu ngủ nhờ mấy đêm không? Thật sự chỉ mấy đêm thôi, cháu không tham đâu, lừa cô là chó!”
Lý Thanh Lê tỏ vẻ nguy hiểm nheo nheo mắt, “Tam Nha, một thời gian không được ăn đòn của cô nên ngứa da phải không?”
Lý Tam Nha đột nhiên nhớ tới Lý Nhị Bảo bị đánh đến da tróc thịt bong, theo bản lui về sau, nuốt nước miếng cười cười: “Không, không có…”
Ánh mắt Lý Thanh Lê đảo quanh mặt Lý Tam Nha, đột nhiên nhếch miệng cười một cái, lông tơ sau lưng Lý Tam Nha không kìm được mà dựng đứng lên.
“Nếu cháu có thể giúp cô làm hai việc, cô cũng không phải không thể cho cháu ngủ cùng.”
Đứa cháu gái Tam Nha này của cô bất luận là trong tiểu thuyết hay là hiện tại đều đều vô cùng ranh mãnh, chỉ số thông minh có thể nói là nghiền áp toàn bộ 9 đứa anh chị em còn lại, tuy không muốn thừa nhận, nhưng nó đúng là thông minh hơn người cô nhỏ là cô vài lần.
Hai mắt Lý Tam Nha tỏa sáng, nhưng nó không lập tức đồng ý mà cẩn thận hỏi lại: “Cô nhỏ, tuổi cháu còn nhỏ, có một số chuyện chắc làm không được tốt lắm đâu, không bằng cô nói trước cho cháu biết là hai việc nào được không?”
Lý Thanh Lê cong môi cười, nhìn về phía trước: “Chuyện đầu tiên chính là thay cô cấy toàn bộ chỗ mạ này.”
Mấy ngày nay, ngày nào cũng phải cấy mạ, 19 năm cuộc đời cô đã bao giờ nỗ lực đến vậy chưa? Hiện tại cô mệt đến mức hận không thể trực tiếp nằm luôn xuống ruộng, thế nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, lười biếng là không có khả năng.
Nhưng mà quang minh chính đại lười biếng không được, tìm người làm giúp vẫn được đúng không?
Lý Tam Nha nhìn từ trước ra sau, còn khoảng 1/3 ruộng chưa làm, lấy tốc độ hiện tại của nó, làm khoảng một tiếng là xong, vì thế nó gật đầu nói: “Cô nhỏ, cái này cháu làm được.”
Lý Thanh Lê vừa lòng gật đầu, “Chuyện thứ hai, có một tên đàn ông ích kỷ bạc tình, mưu mô xảo quyệt, trong lòng thích một cô gái, nhưng gia cảnh cô gái đó không tốt nên giả vờ như không thích. Quay đầu theo đuổi một cô gái khác có điều kiện tốt hơn, lời ngon tiếng ngọt như thể thích cô ấy lắm, nhưng thật ra là muốn lợi dụng cô ấy! Cháu nói xem, cô nên dùng cách gì để vạch trần bộ mặt thật của tên khốn ấy, giúp cô gái kia nhận ra mình đang bị lừa?”
Lý Tam Nha chớp chớp mắt, Lý Thanh Lê cũng chớp chớp mắt, hai cô cháu mắt to trừng mắt nhỏ.
Lý Tam Nha cẩn thận nhìn cô mình: “Cô nhỏ, cái đó… Cô thích tên đàn ông kia hả?”
Gân xanh trên trán Lý Thanh Lê nhảy giật giật, nghiến răng quát, “LÝ TAM NHA, cháu có thể tùy ý sỉ nhục tên đàn ông đó, nhưng tuyệt không được sỉ nhục phẩm vị của cô!”
“Vậy hai cô gái kia là người rất thân thiết với cô?”
“Không thân lắm.”
Lý Tam Nha càng nghi hoặc, “Vậy cô giúp người không liên quan làm gì?”
Lý Thanh Lê động não suy nghĩ, “Lý Tam Nha, cháu có ý gì? Cô của cháu không thể đột nhiên có hứng thú, đại phát thiện tâm làm đồng chí tốt hay sao? Chưa thấy bao giờ à?”
Lý Tam Nha cổ rụt rụt, nhỏ giọng nói thầm: “Chưa thấy qua, đúng là hiếm lạ……”
“Cháu không muốn làm thì nói thẳng!”
Nói xong cô liền quay người cấy mạ tiếp.
Lý Tam Nha cân nhắc trong chốc lát, sau đó dẫm lên bùn vui vẻ chạy qua, “Cô nhỏ, cháu nghĩ ra một cách!”
Lý Thanh Lê quay đầu lại, “Cách gì?”
Lý Tam Nha cười ha ha: “Cô nhỏ, cháu còn nhìn thấy cô bắt được một con rắn, cháu cũng muốn ăn thịt rắn…”
Lý Thanh Lê: “…”
Má nó! Bị nắm thóp rồi!
Buổi tối sau khi tắm xong, Lý Thanh Lê phe phẩy quạt hương bồ ngồi trước bàn, nhìn ấm canh rắn chỉ còn lại một phần ba, không nhịn được mà thở dài, vốn phải là một ấm đầy ắp canh, chia cho cha mẹ vẫn miễn cưỡng đủ cho cô ăn, giờ thì sao, tặng Phó Bạch một chén, Tam Nha đòi một chén, cũng không thể để Nhị Nha trơ mắt nhìn cô và Tam Nha ăn, cho nên cũng phải chia cho nó một chén, đến cuối cùng chỉ còn dư lại một phần ba.
Lý Thanh Lê vừa ăn vừa rưng rưng nhìn trăng trên trời, trong lòng điên cuồng hối hận, nếu cô không muốn làm người tốt, nếu cô vẫn là cực phẩm, cô sẽ không lưu lạc đến mức con rắn cũng không được ăn nguyên vẹn!
Ở phòng Tây, Lý Đại Nha nằm trên giường không thấy Lý Tam Nha đâu, lại nghĩ tới dáng vẻ như nhặt được tiền của em gái, nó không nhịn được bèn lê giày mở cửa đi tìm người.
Không ai hiểu em gái bằng chị, Lý Đại Nha không đi tìm lòng vòng, chạy thẳng một mạch tới cửa phòng Lý Thanh Lê, sau khi nghe thấy tiếng Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha nhỏ giọng nói nhỏ, nó mới đánh bạo tiến lên đẩy mở cửa phòng.
~⭐⭐⭐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.