Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 34:




Edit: Sweetie
Lăn lộn cả một đêm, hàng xóm xung quanh Lý gia cũng đã quen.
Tinh thần mọi người trong nhà vẫn còn ổn, chỉ có Lý lão tứ là đau thừa sống thiếu chết, thừa dịp bụng không thoải mái mà quang minh chính đại ở nhà lười biếng.
Cơ thể không thoải mái, nhưng trong lòng lại vui vẻ cực kì.
Đêm qua Lý Thanh Lê nghe Lý Tam Nha lắm mồm nói chuyện đến nửa đêm, cuối cùng cũng có cách giải quyết chuyện của Lưu Ngọc Hân, vì thế hôm nay lúc tan tầm buổi trưa, cô đến trường tìm Lưu Ngọc Hân nói chuyện.
Không chờ Lý Thanh Lê nói xong, mặt Lưu Ngọc Hân đã đen thui.
“Đồng chí Lý Thanh Lê, tôi không biết là hiểu lầm gì khiến cô cảm thấy Lương Lỗi ở bên tôi chỉ vì tôi xuất thân căn chính miêu hồng, theo tôi thấy, anh ấy vừa có tri thức vừa có trình độ, tư tưởng giác ngộ cũng rất cao, ngày thường thích giúp đỡ mọi người, làm việc không kêu khổ cũng không nói mệt…”
“Một đồng chí tốt như vậy, được hẹn hò với anh ấy là vinh hạnh của tôi, tôi không cho phép bất luận kẻ nào chửi bới, bôi nhọ anh ấy! Nếu cô đến để nói với tôi những lời bậy bạ này, vậy tôi trực tiếp nói cho cô biết, tôi không tin! Hơn nữa tôi cũng rất tức giận! Bởi vì những lời này của cô không chỉ sỉ nhục anh ấy, còn sỉ nhục cả tôi! Về sau tôi không muốn nghe người khác nói xấu anh ấy nữa. Được rồi, tôi phải về ký túc xá đây, cô cứ tự nhiên.” Nói xong Lưu Ngọc Hân liền đeo cặp sách rời đi.
Lý Thanh Lê nhìn theo bóng dáng kiên quyết rời đi của Lưu Ngọc Hân, không quên nhắc nhở: “Mặc kệ cô nghĩ về Lương Lỗi thế nào, nhưng người Lương Lỗi thật sự thích chính là Tô Nhân, lâu ngày mới rõ lòng người, cô sớm hay muộn cũng sẽ biết! Tôi thật lòng khuyên cô, dù hắn có tốt đến đâu, cô cũng đừng ngớ ngẩn đào tim đào phổi đưa hết cho hắn, đặc biệt suất đi học Đại học Công Nông Binh!”
Bước chân Lưu Ngọc Hân càng nhanh hơn.
Tuy rằng phản ứng của Lưu Ngọc Hân đều trong dự đoán của Lý Thanh Lê, nhưng trong lòng cô vẫn thấy cực kì phức tạp, hoá ra làm người xấu thì dễ, muốn làm người tốt mới khó.
Không ai phát hiện, sau khi hai người đi rồi, có một người từ phòng học bước ra.
(*Căn chính miêu hồng: người có xuất thân tốt trong thời kì cách mạng văn hoá TQ, như công nhân, bần nông, hạ trung nông, con em quân nhân liệt sĩ)
––––––––––
Toàn thể xã viên lại bận rộn mấy ngày, công việc ngoài ruộng cuối cùng cũng kết thúc.
Buổi sáng ngày làm nông cuối cùng, trời mưa nhỏ, nhóm xã viên đội nón* mặc áo tơi cấy mạ hăng hái đến tận chạng vạng, trời tạnh mưa, công việc cũng kết thúc.
Ngày hôm sau, rất nhiều xã viên đều dậy muộn, bao gồm cả mấy thanh niên trí thức, thẳng đến khi trong sân truyền đến tiếng gào đánh vỡ yên lặng.
“Này! Thanh niên trí thức Tô Nhân bị ngã vỡ đầu rồi, chảy nhiều máu lắm, sợ là sắp không xong rồi!”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, chỉ chốc lát sau, cửa ký túc xá nam nữ thanh niên trí thức đều mở ra, một đám đầu tóc rối bù, lê giày, mặc nguyên quần áo ngủ chạy ra.
Nữ thanh niên trí thức lớn tuổi nhất, khóe miệng có một nốt ruồi như hạt mè - Vương Tĩnh Vân giành hỏi: “Tiểu Nhân hiện tại đang ở đâu? Tình huống có nghiêm trọng không?”
Lý Tam Nha dùng sức gật đầu, khoa tay múa chân cực kì khoa trương:
“Nghiêm trọng lắm! Em thấy dưới đất toàn là máu thôi, óc cũng văng cả ra ngoài, chị nói xem vậy có coi là nghiêm trọng không? Lúc em đi đến, chị ấy hít còn nhiều hơn thở, mặt trắng như quỷ ấy, cũng không biết có thể kiên trì đến khi đến được bệnh viện huyện không? Mọi người mau đến bệnh viện đi, muộn nữa không kịp gặp mặt nhau lần cuối mất.”
Đám người Ngưu Kiến Quốc thấy Lý Tam Nha nói có lý có cứ, nó lại chỉ là cô nhóc mười mấy tuổi thoạt nhìn rất đơn thuần, tất cả cứ thế mà tin thật, một đám người không ai nói nhiều, về phòng thay quần áo lấy tiền, chuẩn bị đi tìm đại đội trưởng xin giấy chứng minh, mượn đại đội con la đóng xe rồi chạy lên huyện.
Lương Lỗi vội vội vàng vàng chạy xông ra sân, đột nhiên ở mép tường xuất hiện một cô gái đeo mắt kính, chính là Lưu Ngọc Hân.
Hai người mặt đối mặt, mặt Lương Lỗi trắng như tờ giấy, hai tay run rẩy, trán chảy mồ hôi ròng ròng, thảm trạng này tất nhiên lọt vào mắt Lưu Ngọc Hân.
“Lương Lỗi…”
Lương Lỗi không hề dừng lại, thậm chí không thèm liếc Lưu Ngọc Hân lấy một cái, vươn cánh tay đẩy cô ấy ra, không giải thích mà bước nhanh về phía nhà Lý Thành Năng, như thể chậm một giây là trời sụp đất nứt.
Lưu Ngọc Hân cố duy trì độ cong khóe miệng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Lương Lỗi cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất.
Chờ đến tất cả thanh niên trí thức đều rời đi, Lý Thanh Lê mới từ một góc tường đi ra, giọng vẫn bình thản:
“Tôi tin khi gặp tình huống bất ngờ, não dưới tác dụng của kích thích sẽ bộc lộ phản ứng bản năng chân thật nhất. Cô giáo Lưu, cô cảm thấy sao?”
Lưu Ngọc Hân giống như con rối gỗ không có linh hồn, chậm rãi quay trở lại ký túc xá nữ thanh niên trí thức, cầm chìa khóa nửa ngày cũng không mở cửa, sau khi chìa khóa rơi xuống đất cô ấy cũng không nhặt lên, dứt khoát ngồi dưới mái hiên không nói một lời.
Lý Thanh Lê nhìn dáng vẻ khó chịu của cô ấy, ngẫm lại lúc bản thân phát hiện bị Vương Húc Đông lừa tình lại không hề khó chịu như vậy, chẳng lẽ tình cảm cô dành cho Vương Húc Đông chỉ là giả? Cô thậm chí còn thấy hơi hối hận, nếu sớm biết tình cảm Lưu Ngọc Hân dành cho Lương Lỗi sâu đậm như vậy…
Haizzz, biết sớm cũng vô dụng, đầu cô chỉ nghĩ được từng đó, bảo cô nghĩ ra biện pháp đứng đắn không phải là làm khó cô hay sao?
Trong lúc Lý Thanh Lê vò đầu bứt tai không biết nên nói thế nào để Lưu Ngọc Hân có thể nguôi ngoai hơn một chút, mắt cô ấy lại đột nhiên có tia sáng lướt qua.
“Đúng vậy! Lương Lỗi là người nặng tình, cũng rất lương thiện, nhóm thanh niên trí thức đều đã quen biết nhau sáu bảy năm, tình cảm đậm sâu, đã sớm xem nhau trở thành anh chị em ruột. Cho nên lúc anh ấy nghe nói Tiểu Nhân bị ngã đụng đầu, gặp phải tình huống nguy hiểm mới vội vã như vậy. Lúc mình vừa biết Tiểu Nhân bị ngã cũng rất lo lắng mà!”
Lưu Ngọc Hân bỗng chốc đứng lên, nắm chặt tay, ánh mắt cũng kiên định, “Chính là như vậy! Nếu anh ấy không vội thì mới kỳ quái. Dù sao anh ấy cũng là một người tốt cơ mà!”
Lý Thanh Lê tại hiện trường: “…”
Cái cô thấy thấy và cái Lưu Ngọc Hân thấy, sợ là không phải cùng một thế giới đi? Trong mắt cô, nhóm thanh niên trí thức tính cách khác biệt, ai cũng có tâm tư, có anh chị em ruột nào xây bảy tám cái bệ bếp, từng người nấu cơm riêng không?
“Vậy chuyện hắn ta muốn cô nhường suất đi học Đại học Công Nông Binh quý giá cho hắn thì sao? Khi cô không đồng ý, hắn lạnh nhạt không để ý tới cô chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”
Hoá ra vào ngày Lý Thanh Lê đến trường học tìm Lưu Ngọc Hân, ban đêm Lương Lỗi rủ Lưu Ngọc Hân đi ngắm trăng, đồng thời cũng nói rất nhiều điều, nói cha mẹ đặt hết kỳ vọng lên hắn, nói hắn có ước mơ gì, buồn khổ thất bại thế nào, cũng nói hắn rất ái mộ Lưu Ngọc Hân, muốn cho cô ấy một tương lai tốt đẹp, nhưng hiện tại hắn vẫn bị nhốt ở nông thôn ngày ngày vật lộn dưới bùn, không có cách nào để thực hiện ước mơ...
Nói xong lời cuối cùng, cho dù Lương Lỗi không nói rõ, Lưu Ngọc Hân cũng đã hiểu, hắn ta hy vọng Lưu Ngọc Hân sẽ nhường suất đi học Đại học Công Nông Binh cho hắn, hắn là đàn ông, hắn cần cơ hội đi học này, cũng càng biết làm sao để phát huy hết giá trị của nó.
Nếu trước đây Lương Lỗi ôn tồn nhỏ nhẹ, mở rộng cửa lòng nói chuyện với Lưu Ngọc Hân như vậy, cô ấy nhất định sẽ đồng ý, vì bối cảnh gia đình cô ấy không kém, dù không học Đại học Công Nông Binh vẫn có thể trở về thành phố, chọn ở lại nông thôn, tất cả đều là vì muốn ở cạnh người yêu, thậm chí Lương Lỗi học đại học, cô ấy càng có thể trở về thành phố nhanh hơn.
Nhưng từ khi nghe mấy lời Lý Thanh Lê nói, Lưu Ngọc Hân bắt đầu do dự.
Thứ cô ấy quan tâm không chỉ là mục đích Lương Lỗi hẹn hò với mình, mà còn có lời nhắc nhở của của Lý Thanh Lê, người Lương Lỗi thích thật ra là Tô Nhân.
Tóm lại, buổi tối ngày đó Lưu Ngọc Hân không đồng ý, cũng từ đó Lương Lỗi dần lạnh nhạt vô tâm, cô ấy tìm hắn nói chuyện hắn cũng không thèm phản ứng.
Hôm nay, Lý Thanh Lê lại tới, nói muốn cho cô ấy tận mắt nhìn xem, khi Lương Lỗi nghe nói Tô Nhân bị ngã đập đầu sẽ có phản ứng gì.
Ma xui quỷ khiến, Lưu Ngọc Hân thế mà lại đồng ý, cho nên mới có một màn vừa rồi.
Đến tận lúc này, Lưu Ngọc Hân vẫn không muốn tin vào sự thật, cô ấy vẫn cho rằng Lương Lỗi là người tốt, Lương Lỗi quan tâm Tô Nhân chỉ là tình đồng chí bạn bè.
Lưu Ngọc Hân quay đầu không nhìn Lý Thanh Lê, “Anh ấy là đàn ông có chí hướng lớn, là người cũng muốn học đại học Công Nông Binh, huống chi là anh ấy? Vả lại anh ấy học không chỉ vì chính mình, còn là vì tương lai của chúng tôi!”
Lý Thanh Lê: “…”
Nội tâm Lý Thanh Lê âm thầm niệm chú 50 lần: Mình là tiên nữ mình không nên giận, mình mà giận là người ta sẽ chiếm được lợi!
Niệm xong cô mới miễn cưỡng nuốt được những lời mắng chửi người sắp sửa trào ra khỏi miệng.
Ở trong tiểu thuyết, thiết lập nhân vật của Lưu Ngọc Hân là người si tình, vì yêu chuyện gì cũng có thể làm, cho nên không thể trách cô ấy.
Lưu Ngọc Hân không muốn chấp nhận hiện thực cũng không sao, kế hoạch của cô cũng mới chỉ tiến hành được một nửa mà thôi.
Đối với kiểu người si tình như Lưu Ngọc Hân, nói chuyện ôn tồn sẽ không có tác dụng, phải hạ một liều thuốc thật mạnh, “Lưu Ngọc Hân, cô đừng hồ đồ! Người hắn thích là Tô Nhân! Hắn chỉ muốn lợi dụng cô thôi! Hắn chính là tên cặn bã thích ra vẻ đạo mạo, lạnh nhạt ích kỷ, đùa bỡn tình cảm người khác, kinh tởm không khác gì Vương Húc Đông!”
Lưu Ngọc Hân quả nhiên tức giận, lập tức đứng lên, nổi giận đùng đùng:
“Cô không được nói anh ấy như vậy! Anh ấy không phải loại người đó!”
Lý Thanh Lê cũng đứng lên, nhẹ nâng cằm, kiêu ngạo đáp lại:
“Nếu cô tin tưởng hắn đến vậy, không bằng chúng ta cá cược đi, nếu tôi thua, Lý Thanh Lê tôi đây sẽ xin lỗi cô và Lương Lỗi trước mặt toàn đội người của đội sản xuất! Bảo tôi tự tát vào mặt mình cũng được!”
Trong từ điển của cô không có bốn chữ bỏ dở giữa chừng, cô đã xen vào chuyện này rồi thì phải giải quyết đến cuối!
Lưu Ngọc Hân bị khí thế của Lý Thanh Lê làm cho đứng hình, chậm nửa nhịp mới hỏi lại: “Cá cược cái gì?”
Lý Thanh Lê tiến đến bên tai cô ấy thì thầm một hồi, mặt Lưu Ngọc Hân lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Thời điểm làm nông bận rộn nhất kết thúc, dạo này chuyện trong nhà suôn sẻ, kế hoạch hành động với Lưu Ngọc Hân cũng tiến hành thuận lợi, cho nên tâm trạng Lý Thanh Lê hôm nay khá vui vẻ, trên đường trở về còn hát «Hoa mai nở».
Lý tam tẩu đang ở bờ sông tán gẫu với Cam tam tẩu, Chu Thục Lan - mẹ Hứa Nhị Mai, Ngô Hồng Phượng - mẹ La Tiểu Miêu, thì đột nhiên nghe thấy có giọng hát từ xa truyền lại, đầu óc Lý tam tẩu còn chưa kịp định hình, cơ thể đã theo phản xạ có điều kiện mà chấn động, miệng lưỡi cũng căng thẳng.
“Chị dâu, hoá ra chị ở đây nói chuyện với chị Ngọc Phân, chị Thục Lan, chị Hồng Phượng à? Bảo sao em không thấy chị ở nhà.” Lý Thanh Lê nhẹ nhàng bước tới.
Nụ cười trên mặt Lý tam tẩu cứng đờ, quay đầu lại, “… À, Tiểu... Tiểu Lục tìm chị làm gì thế?”
Lý Thanh Lê cười ngọt ngào: “Em có một việc muốn nhờ chị giúp đây.”
~⭐⭐⭐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.