Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 36: 1




Edit: Sweetie
Hai vợ chồng Lý lão đại tiến vào nhà chính.
Lý đại tẩu theo bản năng tới gần Lý lão đại, hai người đều hít sâu một hơi, Lý lão đại lúc này mới hỏi:
“Tiểu Lục, Đại Bảo gây rắc rối gì?”
Nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy trong thanh âm Lý lão đại có một tí xíu âm rung.
Lý Thanh Lê ngồi xuống bàn vuông, lòng đầy căm phẫn nói với Lý lão đại:
“Anh cả, chị dâu, hai người biết không, Lý Đại Bảo dám ve vãn tán tỉnh con gái nhà người ta, không chỉ một cô thôi đâu, tận bốn năm cô liền một lượt luôn cơ đấy! Hai người mà không quản lý, sớm muộn gì nó cũng bị tố cáo tội lưu manh! Đến lúc đó coi như xong đời!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong nhà chính im như gà trong chuồng.
Vợ chồng Lý lão đại mất nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Cái gì?!”
“Sao có thể!”
Lý Đại Bảo phản ứng chậm một bước, gân cổ lên thề thốt phủ nhận:
“Con không có!”
Sau đó nó chuyển hướng, sốt ruột giải thích với cha mẹ:
“Cha! Mẹ! Con không hề ve vãn con gái nhà người ta! Chẳng lẽ con không được phép có nhiều bạn hay sao, con nói chuyện với người ta nhiều hơn mấy câu, chọc người ta cười cũng là ve vãn tán tỉnh? Rõ ràng là cô nhỏ hiểu sai, không liên quan gì đến con!”
Ánh mắt mọi người lại chuyển sang người Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê đặt tay lên bàn, muốn cười nhưng lại không cười, “Theo ý của cháu thì, mấy người Nhị Mai, Tú Tú, Tiểu Miêu, Kim Lan… cháu không thích một ai, đúng không?”
Lý Đại Bảo ưỡn ngực, khuôn mặt thiếu niên vẫn chưa mất hết nét trẻ con, chỉ có đôi lông mày sắc bén như đao kiếm rút khỏi vỏ, sắc góc như tính cách của chủ nhân:
“Mấy người họ đều là bạn lớn lên cùng cháu, cháu đương nhiên là thích, nhưng thích theo kiểu anh chị em bạn bè có được không!”
Lý Thanh Lê hỏi lại:
“Bạn? Anh chị em? Vậy cháu có nói mấy câu gớm ói 'sao ở trên trời, còn em ở trong lòng anh' với Đại Nha, rồi còn 'trăng mỗi tháng tròn một lần, còn em ngày nào cũng xinh đẹp' với Tam Nha không?”
Lý Đại Nha cùng Lý Tam Nha đồng thời liếc Lý Đại Bảo với ánh mắt ghét bỏ, chà xát cánh tay sau đó tránh ra chỗ khác đứng.
Nghe xong mấy câu này của Lý Đại Bảo, hai đứa nó chắc nửa năm không dám ngẩng đầu nhìn trời mất.
Ngực Lý Đại Bảo phập phồng kịch liệt như bị làm nhục, giọng cũng the thé đối chất với Lý Thanh Lê:
“Cháu khen Nhị Mai xinh đẹp là khen thật lòng, khen bạn bè đẹp thì sai ở chỗ nào? Còn mấy câu đêm nay cháu nói với Tú Tú... Đó là bởi vì chú thím Phan bất công, luôn đối xử không tốt với cô ấy nên cháu mới muốn an ủi, để cô ấy biết trên đời này vẫn còn một người để ý đến cô ấy! Tất cả chỉ là sự quan tâm của bạn bè dành cho nhau! Cháu xin nhắc lại một lần nữa, cháu không phải là đang muốn tán tỉnh họ!”
Lý Đại Bảo gần như rít gào, đám người Lý lão đại vốn đang nghi ngờ nó lại tin tưởng trở lại.
Lý đại tẩu vuốt ngực cho Lý Đại Bảo, lại nói với Lý Thanh Lê:
“Tiểu Lục, em cùng Đại Bảo tuổi không khác nhau là bao, đều là cùng nhau lớn lên chẳng lẽ em lại không biết, Đại Bảo nhà chúng ta không phải loại người đó đâu!”
Lý Thanh Lê nghĩ thầm: Em có mà biết cái rắm! Nếu không phải xem được quyển tiểu thuyết kia, đến mấy mặt hàng xanh đỏ tím vàng em còn nhìn chẳng ra, huống chi là người khác!
Lý lão đại lại trừng Lý Đại Bảo, thở phì phì:
“Dù cô con nói không phải thật sự, nhưng con qua lại gần gũi với con gái nhà người ta là thật đúng không? Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con đã mười sáu tuổi, thiếu niên như con không thể chơi với mấy đứa Nhị Mai như hồi còn nhỏ nữa, phải biết tị hiềm, con đồng ý với cha thế nào? Con xem lời cha như gió thoảng bên tai đúng không? Hôm nay người trong nhà thấy được thì thôi, nhưng lần tới người ngoài biết được, ai sẽ nghe con giải thích? Thanh danh con xấu hay tốt không quan trọng, nhưng con gái người ta về sau làm sao gả được chồng? Con đây là đang hại người ta có biết không!”
Lời này của Lý lão đại hẳn là đã nói không ít lần, Lý Đại Bảo căn bản không có quá nhiều phản ứng, vẫn cứng cổ cãi:
“Dù sao thì con cũng không thẹn với lương tâm, là mọi người suy nghĩ xấu xa!”
“Con!” Tay Lý lão đại nâng cao bao nhiêu, trong lòng càng không nỡ đánh con trai bấy nhiêu, cuối cùng đến một cái rắm cũng chẳng đánh nổi.
Mắt thấy mọi người sắp phản chiến thay Lý Đại Bảo, Lý Thanh Lê lại dùng một câu, nháy mắt xoay chuyển thế cục.
“Suy nghĩ xấu xa à, vậy buổi tối hôm Đoan Ngọ, dưới gốc liễu cạnh bờ sông Tiểu Vượng, cháu hôn con gái nhà người ta là không xấu xa hả?”
Lý Đại Bảo sợ hãi không khỏi nuốt nước miếng, nhìn Lý Thanh Lê như nhìn thấy quỷ.
Lý tam tẩu đứng ở đầu cột nhà nháy mắt tỉnh táo tinh thần, chị ta mới vừa giúp Lý Thanh Lê một việc lớn nên lá gan cũng lớn hơn, thò đầu ra hỏi:
“Há, Tiểu Lục, cô bé kia là ai thế?”
Bà Điêu cũng rất hăng hái, nghiêng người qua tiếp lời:
“Đúng vậy Tiểu Lục, cô bé đó là con nhà ai? Nếu tốt thì chúng ta không cần sầu chuyện hôn nhân của Đại Bảo nữa rồi.”
Ngoài vợ chồng Lý lão đại, những thành viên khác của Lý gia hóa thân thành dân chuyên hóng hớt, mắt sáng quắc nhìn Lý Thanh Lê với vẻ mặt hiếu học.
Lý Thanh Lê cũng rất có hứng thú:
“Còn là ai được nữa, còn không phải là…”
“Cô nhỏ!” Lý Đại Bảo hét lên đánh gãy cuộc nói chuyện của mọi người.
Ngay sau đó, ai nấy đều thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy như có sao băng vụt qua người, nhìn lại đã thấy Lý Đại Bảo quỳ rạp trước người Lý Thanh Lê, ôm đùi Lý Thanh Lê khóc thút thít.
“Cô nhỏ! Cháu sai rồi! Cháu sai thật rồi! Là cháu mọc gan chó dám phản bác cô! Cháu không phải là người! Không chỉ hôm nay cô đúng, mà hôm qua cô đúng, ngày mai cô cũng đúng! Chỉ có người khác sai, cô vĩnh viễn không bao giờ sai! Cô nhỏ, cô tha thứ cho đứa cháu trai ngốc nghếch ngây thơ, bướng bỉnh không hiểu chuyện này đi mà!”
Những người khác:???
Thằng nhóc này mới học kịch đổi mặt đấy à?
Lý Đại Bảo khóc khàn cả giọng, nhưng gào nửa ngày vẫn không thấy Lý Thanh Lê mở miệng, giương mắt lên nhìn liền bắt gặp ánh mắt phán xét của Lý Thanh Lê, dù sao cũng là cô cháu lớn lên cùng nhau, nó rất nhanh đã hiểu ý.
Lý Đại Bảo nhắm mắt nghiến răng, hít một hơi như sắp phải hiến thân:
“Cô nhỏ, từ hôm nay trở đi, cô bảo cháu đi hướng đông cháu tuyệt không đi hướng tây, cô bảo cháu làm gì cháu sẽ làm cái đó, cháu bảo đảm một câu câu oán hận cũng không có! Từ hôm nay trở đi, Lý Chính Quốc cháu chính là người hầu của cô!”
Mấy đứa Lý Đại Nha không chút che giấu: “Ewww~~~”
Đám Lý lão đại bị một loạt thao tác của Lý Đại Bảo làm cho ngây ngốc.
Lý Thanh Lê nhoẻn miệng cười, “Miệng nói trước sau vẫn không thể tin, như vậy đi, cháu đồng ý với cô hai điều kiện trước, còn sau này thì phải xem biểu hiện của cháu thế nào.”
Lý Thanh Lê rõ ràng lớn lên châu tròn ngọc sáng xinh đẹp mỹ miều, lúc này trong mắt Lý Đại Bảo lại giống như yêu quái nanh dài, nhìn vào mắt cô thôi cũng thấy tinh thần chấn động, lắp bắp hỏi: “Điều... điều kiện gì?”
Lý Thanh Lê cười càng ngọt ngào, “Thứ nhất, đương nhiên là cách xa mấy cô gái trẻ tuổi một chút, cháu có tâm tư gì chỉ có mình cháu biết, nhưng theo cô thấy, hành vi của cháu chắc chắn sẽ khiến bọn họ hiểu lầm rằng cháu thích bọn họ. Thanh danh cháu xấu, sau này cô lấy chồng được chắc? Thứ hai, trời nóng rồi, đã đến lúc cháu cạo trọc đầu rồi đấy.”
Để xem với cái quả trứng kho bóng loáng ấy, cháu còn dám mang mấy câu âu yếm vừa phèn vừa dầu mỡ kia ra trêu chọc trêu mấy cô gái nữa không!
Lý Đại Bảo: “!!! KHÔNGGGGG!!!”
Cả nhà chỉ có Lý Nhị Bảo lộ ra một nụ cười hạnh phúc: Đột nhiên cảm thấy mình may mắn là sao ta?
Lý Thanh Lê thuộc phái hành động, nói làm là làm, xoay người đi vào nhà bếp móc ra một cái kéo và con dao, đứng ở cửa nhà chính vẫy tay mỉm cười với Lý Đại Bảo.
Lý Đại Bảo theo bản năng ôm lấy đùi ông Lý đang đứng bên cạnh, đến lông mày cũng muốn kêu gào: Cháu trai gặp nguy, ông mau cứu cháu!
Ông Lý vỗ lưng Lý Đại Bảo một cái, gọi Lý Thanh Lê đến cười ha hả:
“Tiểu Lục, con đừng doạ Đại Bảo!”
Lý Đại Bảo lập tức cảm động rớt nước mắt, “Quả là ông nội ruột của cháu, chỉ có ông là thương cháu nhất!”
“… Tóc của các anh con từ nhỏ đến lớn đều là cha cạo, đưa kéo với dao cho cha, cha cắt tóc hơi bị giỏi đó nha, ha ha ha ha.” Ông Lý cười vui vẻ như đứa trẻ con 57 tuổi.
Khoé miệng bà Điêu cũng cong lên, ánh mắt nhìn Lý Đại Bảo đột nhiên trở nên trìu mến hơn nhiều.
Cả căn nhà chỉ có tiếng Lý Đại Bảo khóc, tiếng khóc thương tâm muốn chết vang vọng thật lâu không tiêu tan.
“Cha! Mẹ! Con thật sự biết sai rồi! Hai người khuyên cô nhỏ giúp con đi! Con không muốn làm con lừa trọc đâu!!!”
“Ông nội, ông tha cho cháu! Ông không nhớ sao, ông từng nói cháu là cháu trai ông yêu thương nhất cơ mà!”
“Cô nhỏ! Cháu không dám đắc tội cô nữa đâu! Cháu mới chỉ là thiếu nam thôi, tim cháu cũng biết đau mà!”
“Trời xanh ơi! Mấy cô gái kia chỉ mất đi một đoạn tình cảm, còn thứ tôi mất đi chính là cả một đầu toàn tóc!”
Đêm đó, Lý Đại Bảo với quả đầu trứng kho lỉa chỉa như chó gặm tiều tụy ngồi một mình trong phòng, ngồi một lần chính là hơn nửa tiếng, có lẽ thứ nó mất đi không chỉ là một đầu tóc đen, mà còn có cả tuổi trẻ không kềm chế và linh hồn tự do nóng bỏng.
Hơn nửa ngày sau, Lý Đại Bảo cuối cùng cũng mở miệng khuyên ba đứa em một câu khắc cốt ghi tâm: Đừng bao giờ có ý đồ trêu chọc cô nhỏ, nếu không, một vạn phương pháp khiến cuộc đời bất hạnh sẽ chờ đợi mấy đứa ở phía trước!
Lý Đại Nha cũng bổ sung: Con gái thích cười sẽ luôn may mắn, nhưng cô nhỏ mà cười là có chuyện chẳng lành, xin hãy nhớ cho kĩ.
Được các anh chị ân cần dạy bảo, Lý Tam Nha cùng tay cùng chân đi ra khỏi phòng, lại thất thần đẩy cửa vào phòng Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê ngồi ở bàn quạt gió uống nước, vừa đặt cái ly xuống bàn, ngay sau đó Lý Tam Nha liền “bịch” một tiếng ngồi xuống đất, nâng hai tay bắt đầu lau nước mắt.
“Cô nhỏ, cháu xin thẳng thắn với cô, cháu đã nhận tiền của người xấu! Nể tình cháu còn nhỏ, cô đừng đánh cháu nha! Cháu không muốn bị cạo đầu đâu!”
Lý Thanh Lê:???
Cùng lúc đó, Lý lão nhị, Lý lão tam ghé sát vào người Lý lão tứ đang nằm trên giường tre ngủ ngáy, thì thầm to nhỏ.
“Tiểu Lục dạo này không biết phát điên cái gì, ngoài chú năm ra, nhà bốn anh em ta có ai được yên ổn không? Đại Bảo và Đại Nha nhà anh cả, Nhị Nha và mẹ Nhị Nha nhà anh, Nhị Bảo và vợ chú ba cứ nhìn thấy con bé là đi trốn, rồi còn cả chú tư nữa. Ngay cả cha gần 60 rồi mà vẫn còn quản này quản kia, như vậy là sao? Ngày trước con bé thích hô mưa gọi gió cũng không quản rộng đến vậy, để người ngoài biết ấy hả, người ta lại tưởng Lý Tiểu Lục mới là chủ gia đình đấy!” Lý lão nhị nước miếng bay tứ tung.
Lý lão tứ trở mình lẩm bẩm: “Tiểu Lục cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, ít ra con bé cũng không ép em uống nước bùa như ai kia, thật là đau suýt chết luôn đấy.”
“Có tiền đồ chút được không! Anh với chú ba lo lắng quá nên mới làm như vậy! Chuyện qua rồi không được nhắc lại nữa, tổn thương tình cảm quá à!” Lý lão nhị nói xong, lại căm giận nói tiếp:
“Dạo này Tiểu Lục nhà mình kiêu ngạo thái quá làm anh đây hơi ngứa mắt, hay là chúng ta nghĩ cách dạy cho con bé một bài học đi, phải cho con nhóc này biết thế nào là tôn trọng các anh trai chứ! Yên bình được một thời gian thôi cũng tốt lắm rồi!”
Lý lão tam cười khẽ: “Dạy một bài học à? Cái này còn phải chờ cơ hội. Nhưng nếu muốn yên bình thì rất đơn giản.”
Mắt Lý Lão Nhị phát sáng.
~⭐⭐⭐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.