Edit: Sweetie
Điêu đại di tự tìm mặt, lại nhận thấy phía mình chỉ có hai cái miệng, bên phía bà Điêu có tận ba người, dù có cãi cũng không thắng được, không thể cứng đối cứng, bà ta kéo Chu Thư Đào sang một bên thì thầm to nhỏ. Nhìn mắt hai người họ hấp háy thế kia, chỉ sợ cũng không phải lời gì hay ho.
Lý Thanh Lê cũng ngồi xuống cạnh bà Điêu, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ đừng nghĩ lung tung, anh năm sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng chưa tìm được con dâu cho mẹ đâu, anh ấy muốn xuất ngũ đấy! Không tin mẹ cứ chờ xem, không đến một tuần nữa là anh ấy về đến nhà thôi!”
Anh ấy không về nhà thì ai nói chuyện yêu đương ngọt ngào với Tô Nhân? Rồi ai bóp eo, hôn môi Tô Nhân cầu xin tình yêu?
Không về thì Tô Nhân sao có thể 4 năm mang thai hai lần, một thai long phượng, một thai song sinh, đứa nào cũng là tiểu thiên tài?
Anh ấy không về thì lấy đâu ra «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70»?
Điêu bà tử liếc Lý Thanh Lê một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo: “Đừng có nói hươu nói vượn.”
Lý lão tam không lĩnh hội được sóng ngầm giữa Lý Thanh Lê và bà Điêu, còn tưởng Lý Thanh Lê biết được thông tin gì, anh cười nói:
“Chú năm về nhà sao? Đó là chuyện tốt mà, hồi bằng tuổi chú ấy, Nhị Bảo cũng nhà anh 5-6 tuổi rồi ấy chứ! Nên trở về lập gia đình rồi.”
Lý lão tam đã trở lại, nhà Điêu đại cữu nhỏ, hai mẹ con Điêu đại di về tối không an toàn cho nên ngủ lại.
Đám người Lý Thanh Lê cũng ra về, chỉ là bị trận mưa ngăn cản nên giờ này xe buýt công cộng đến công xã Xuân Thủy đã chạy mất.
Cũng may nhân duyên của Điêu đại cữu ở ký túc xá khá tốt, vừa rồi Phó Bạch còn làm chuyện tốt không cần hồi báo, cho nên Điêu đại cữu mượn được hai chiếc xe đạp, bảo bọn họ ngày mai lại trả là được.
Trên đường trở về, Lý lão tam chở bà Điêu và quà mà Điêu đại cữu đưa, còn Phó Bạch chở Lý Thanh Lê, nửa trước còn ổn, dù sao cũng là khu vực gần huyện thành, dù không phải đường trải nhựa cũng tương đối bằng phẳng rộng rãi. Nhưng khi về đến công xã thì khá khó khăn, trời tối đen lại thêm đường đất dính mưa lầy lội bùn nhão, chiếu đèn pin mà vẫn không sáng hơn là bao.
Lý lão tam mới 32 tuổi, đang tuổi tráng niên cả người tràn ngập sức mạnh, hơn nữa anh cao 1m78, thân cao chân dài chở bà Điêu hoàn toàn dư sức, chẳng may gặp tình huống bất ngờ cũng có thể kịp thời dùng chân chống đỡ xe đạp, không để mẹ mình bị ngã.
Về phần Phó Bạch, tuy rằng dáng người gầy hơn Lý lão tam một chút, nhưng trên thực tế sức mạnh cũng không kém, tuy chở một Lý Thanh Lê nhỉnh cân hơn bà Điêu "một chút", nhưng đạp xe gần 2 tiếng cũng không thấy quá sức.
Thắc mắc vì sao Phó Bạch lại chở Lý Thanh Lê chứ không phải bà Điêu ấy hả? Vì bà Điêu nhớ lại chuyện mình nhặt của hời ở chỗ bị xét nhà, bị Phó Bạch chứng kiến làm bà suýt nghẹn chết chứ còn sao nữa.
Qua công xã, Lý Thanh Lê cuối cùng cũng tìm được cảm giác quen thuộc, một tay cô túm áo sơ mi của Phó Bạch, thấy hắn đột nhiên đi chậm lại, tập trung còn có thể nghe được tiếng thở dốc thì đột nhiên hỏi: “Phó Bạch, tôi béo không?”
Phó Bạch không quay đầu lại, “Cô cảm thấy cô béo không?”
Lý Thanh Lê không chút nghĩ ngợi:
“Tôi đương nhiên là không béo rồi, như tôi được gọi là mượt mà, đẫy đà, thướt tha, phúc hậu, phúc tướng, khỏe mạnh… Người nói tôi béo phần lớn đều không thật sự cảm thấy tôi béo, chỉ là ghen ghét tôi sống thoải mái hơn bọn họ mà thôi!”
Tiếng Phó Bạch thở dốc lúc nặng lúc nhẹ, hắn tùy ý đáp một câu: “Vậy thì cô không béo.”
Lý Thanh Lê nhíu mày, “Nếu cảm thấy tôi không béo, vậy anh cố sức đạp xe như vậy làm gì? Xem anh trai tôi đi trước anh cả đoạn xa kia kìa?”
Phó Bạch: “Đừng hiểu lầm về chính mình như vậy, cô chưa đến mức đẹp như tiên nữ, chở cũng không thấy nặng đâu.”
Lý Thanh Lê: “…” Rõ ràng là bị chèn ép, nhưng trong lòng lại thấy hơi vui vui là sao nhỉ?
––––––––––
Trời đã tối rồi mà ba người bà Điêu vẫn chưa về, ông Lý cùng đám người Lý lão đại cũng đứng ngồi không yên, bốn cha con đều ra cửa thôn chờ, xa xa thấy có ánh đèn pin liền vội đi qua đón.
Hai nhóm chạm mặt, thấy đối phương đều bình an mới yên lòng, thời buổi này tuy rằng quản chế nghiêm khắc, nhưng dọc đường đi là đường núi rừng rậm dày đặc, chỉ sợ có dã thú hoặc kẻ xấu nhảy ra làm việc ác.
Một đám người vào thôn, Lý lão tam thấy hôm nay Phó Bạch giúp đỡ nhà mình nhiều việc rồi, cũng không muốn làm phiền thêm nên bảo hắn rằng anh và Lý lão nhị sẽ mang xe đi trả, Phó Bạch không cũng không cự tuyệt.
Về đến nhà, chỉ có nhà chính là có ánh sáng đèn dầu hắt ra, Lý đại tẩu vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.
Lý Thanh Lê còn chưa vào nhà chính, Lý Tam Bảo đã cầm đầu mấy đứa nhỏ xông đến như cá cướp mồi vây quanh cô, bởi vì bọn nó biết cô nhỏ lên huyện thành chắc chắn sẽ mua rất nhiều đồ ăn ngon.
Mấy đứa lớn như Lý Đại Nha sẽ không loi choi chen vào như đám Lý Tam Bảo, nhưng mắt lại thường xuyên ngó về phía Lý Thanh Lê.
Đồ Lý Thanh Lê mua đều cất trong túi xách, trong mắt cô, mấy đứa cháu trai cháu gái đang ngồi đều có uy hiếp tiềm tàng với đồ ăn của mình, vậy cho nên cô chỉ khẽ mở khẽ miệng túi, moi từng gói kẹo trái cây ra ngoài.
“Tam Bảo một cái, Tứ Nha một cái, Tứ Bảo một cái, Ngũ Bảo Lục Bảo nhỏ nhất nhà, cho mỗi đứa hai cái, Tam Nha… cái đồ khuỷu tay quẹo ra ngoài như cháu còn muốn ăn kẹo hả? Cô không đánh cháu một trận là tốt lắm rồi!”
Lý Tam Nha trề môi đáng thương đi ra ngoài.
“Đại Nha, Nhị Nha, Nhị Bảo, mấy đứa rốt cuộc có ăn không? Không ăn là cô cất đi đấy.”
Lời còn chưa dứt, ba đứa Lý Đại Nha trước sau đều chạy tới, tốc độ lột vỏ kẹo còn nhanh hơn cả đám Lý Tứ Nha, nếu một hai phải hình dung thì giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm ấy, vừa vào miệng là hết, ăn xong lại trông mong mà nhìn vào túi xách của Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê nào dễ dàng mềm lòng như vậy? Thể trạng hiện tại của cô từ đâu mà có? Mỗi một miếng thịt trên người cô đều là dựa vào thực lực ăn uống mà có đấy.
Cô quay đầu, chỉ để sườn mặt lãnh khốc vô tình, hỏi Lục Bảo: “Lục Bảo, anh trai cháu đâu?”
Lý Lục Bảo trắng trắng mềm mềm một bên quai hàm phình to, đôi mắt ngây thơ, môi hồng hồng, vừa ăn kẹo vừa trả lời: “Cô ơi, anh cả trọc đầu cảm thấy mất mặt nên không muốn ra khỏi cửa, anh ấy nói ngày nào tóc mọc mới ra.”
Lý Thanh Lê cười lạnh, từ trong túi lấy ra một cái kẹo bỏ vào tay Lý Lục Bảo, “Lục Bảo đưa cái kẹo này cho anh cả đi, thuận tiện nói với nó một tiếng, bảo nó đừng nằm mơ nữa, có cô nhỏ ở đây, tóc nó dài không nổi đâu.”
Lý Lục Bảo ngây ngô cầm kẹo, rõ ràng là cô nhỏ đang cười, nhưng nó lại thấy hơi sợ là sao ta?
Dù sợ nhưng Lý Lục Bảo vẫn rất nghe lời đi đưa kẹo cho Lý Đại Bảo, nó vào không bao lâu, tây phòng đột nhiên truyền ra một tiếng kêu rên bi thương, cực kỳ giống tiếng vua sói hú lên khi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
“Cô nhỏ! Cô tha cho cháu đi mà! Cháu nhất định sẽ sửa chữa lỗi lầm mà!”
Ở nhà chính, Lý Thanh Lê giống như không nghe thấy, cô cầm vải dệt mà Lý lão tam mua giúp đưa cho Lý nhị tẩu, cười hì hì: “Chị dâu, không có phiếu vải em vẫn mua được vải cho chị này, cảm động không?”
Lý • trong lỗ tai tràn ngập tiếng kêu tuyệt vọng của Lý Đại Bảo • nhị tẩu:
“Không dám không dám!”
Lý Thanh Lê:???
Bởi vì thắp đèn dầu, cơm chiều cả gia đình đều ăn thật nhanh, ăn xong mọi người lần lượt đi rửa mặt, Lý lão nhị nhân lúc này tìm tới Lý lão tam, hai anh em ở trong nhà mình mà như trộm, trốn vào một góc đen thùi lùi nói nhỏ.
“Chú ba, mua được không?”
“Việc em làm anh còn không yên tâm hay sao?”
“Còn không phải do anh bị con nhóc Tiểu Lục làm phiền hay sao, chỉ sợ con bé dạo này rảnh rỗi lại bắt đầu xen vào việc của người khác.”
“Cũng không nhàn được mấy ngày đâu, qua hai ngày nữa là có việc bận thôi.”
“Hà hà, anh thấy hơi chờ mong rồi đấy.”
Hai anh em tán gẫu đến khi muỗi trong góc ăn no rồi mới từng người về phòng, nhưng chưa đến nửa tiếng sau, cửa phòng Lý lão tam phòng đã bị gõ dồn dập.
Lý lão tam mặc quần đùi đi ra, mượn ánh trăng bên ngoài mới nhìn ra đó là Lý lão nhị, không hiểu ra sao: “Sao thế anh hai?”
Lý lão nhị nhét bình rượu vào lòng Lý lão tam, giọng vừa vội vừa tức:
“Tự chú mày nếm thử đi, đây mà là rượu à? Rõ ràng là nước! Hay là bị người bán rượu lừa rồi? Rượu này 6 mao một cân đấy!”
Lý lão tam cầm lấy uống “ừng ực”, nước lạnh xuống bụng đầu óc cũng đã bị tưới tỉnh, anh khẳng định:
“Là Tiểu Lục! Chắc chắn là con bé làm rồi! Đây không phải lần đầu tiên em mua rượu của nhà này, trước nay chưa từng trúng hàng giả. Hôm nay từ lúc mua đến khi về nhà rượu này chưa từng rời người em, chỉ có lúc ở nhà bác cả mới để xuống, lúc ấy em còn giấu trong bao quần áo cơ mà, cũng không biết con nhóc này làm sao mà biết được, đã vậy còn đổi rượu thành nước nữa chứ!”
“Lý Tiểu Lục!” Lý lão nhị nắm tay kêu răng rắc, quay đầu muốn đến đông phòng, lại bị Lý lão tam cản lại.
“Anh, giờ anh tìm Tiểu Lục cũng đâu có tác dụng gì, bắt trộm phải bắt tận tay, anh đi cũng chỉ có một kết cục, đó chính là bị con bé mắng một trận 360 độ không góc chết, mắng đến mức anh buổi tối không ngủ nổi, trợn mắt đến hừng đông luôn!”
“Anh mày là anh trai, chẳng lẽ lại bị nhóc con như nó bắt nạt còn biết phản kháng?”
“Ngày mai hai anh em ta lên huyện thành trả xe, thuận tiện lại mua cho anh mấy bình rượu, không cần anh trả tiền, như vậy được chưa?”
“Chú ba sao thể, chẳng lẽ chú cũng bắt đầu sợ Lý Tiểu Lục rồi?”
“Không phải, em cảm thấy con bé dạo này có chút tà ma, giống như được mở Thiên Nhãn ấy, chuyện gì nó cũng biết.”
“Hay là, anh cũng làm nước bùa cho Tiểu Lục uống?”
Lý lão tam trầm mặc hồi lâu: “Anh trai của tôi ơi, cho chú tư uống nước bùa chỉ là hai tay, cho Tiểu Lục uống… Anh không sợ mẹ vặt đầu chúng ta xuống à?”
Lý lão nhị cũng trầm mặc.
Lý lão tam phí một phen miệng lưỡi mới khuyên được Lý lão nhị trở về ngủ, về phòng nằm lên chiếu, Lý tam tẩu liền duỗi ray, ôm Lý lão tam nói chuyện nũng nịu: “Tiểu Lục rốt cuộc là muốn làm gì nha, năm anh trai đắc tội ba, con bé làm vậy thì được gì?”
Lý lão tam gối tay ra sau đầu, lẩm bẩm: “Đúng vậy, có làm vậy thì được gì?”
“Chẳng lẽ thật đúng như lời Tiểu Lục nói ngày đó, con bé muốn tìm một đối tượng tốt, hy vọng chúng ta biết thu liễm?”
Nếu Lý Thanh Lê biết được nghi vấn trong lòng bọn họ, cô sẽ trả lời thế này: Sao không ai nghĩ tới, thật ra là em đang cứu vớt vận mệnh của mọi người nhỉ? ( mỉm cười)
Ngày hôm sau bên ngoài trời tờ mờ sáng người nhà họ Lý đã lục tục thức dậy, trong đó Lý lão nhị và Lý lão tam là dậy sớm nhất, cơm sáng còn chưa ăn đã đi tìm Lý Thành Năng xin giấy chứng minh.
Lý lão tam chân trước còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, Lý Thanh Lê đã không biết từ góc nào chạy ra, lặng yên không một tiếng động xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng Lý lão tam, lạnh lùng lưu lại một câu:
“Anh ba, kiếm tiền cũng đừng quên em gái anh bên bờ sông Tiểu Vượng nha!”
Lý lão tam bị dọa lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ trước cửa.
“Không quên đâu, đến chết cũng không thể quên được.” Lý lão tam từ kẽ răng rít ra câu này.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý lão tam: Đời trước làm chuyện thiếu đạo đức gì mới có được cô em gái như vậy???
Lý lão nhị: Tán thành!
Lý lão tứ: A ~ ục ục ~ a ~ ục ục ~
~⭐⭐⭐