Edit: Sweetie
Bên trên đã chuẩn bị xong, kế tiếp toàn bộ Lý gia quen cửa quen nẻo đi tìm vũ khí.
Dù sao cũng là nhà thường xuyên trêu chọc thị phi, tới thời điểm mấu chốt từng người đều không giấu giếm, lấy vũ khí mà bản thân cảm thấy phù hợp nhất, nhổ nước miếng ra lòng bàn tay xoa xoa, hầm hè chuẩn bị ra ngoài đánh nhau.
Trong nhà ngoài Lý Thanh Lê còn có mấy đứa nhỏ, cô thấy những người khác đều là vẻ mặt nghiêm nghị chuẩn bị ra ngoài thì nóng nảy dùng cái chân lành còn lại dậm dậm xuống đất.
“Mẹ, cha, mọi người! Con cũng muốn đi!”
Bà Điêu lườm con gái, “Con như vậy rồi còn đi làm gì? Đao kiếm không có mắt, lỡ bị thương thì sao? Con ngoan đi, ở nhà đợi cùng Ngũ Bảo Lục Bảo, chỉ là đánh một người thôi mà, mọi người sẽ về nhanh thôi.”
Bà Điêu cũng là đánh nhau từ nhỏ tới lớn, quen rồi nên nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, như thể việc đánh nhau cũng chỉ bình thường như uống nước mà thôi.
Lý Thanh Lê chống tay lên bàn đứng dậy, duy trì tư thế thế gà một chân nhảy đến sau cửa cầm lấy cái gậy trúc xua vịt, lấy nó làm gậy chống đỡ, sau đó hất cằm: “Con phải đi! Con rùa đó hại con thảm như vậy, con treo ở trên cây hắn cũng không tha, còn lấy gậy chọc vào tay vào đầu con, nếu không phải con ôm lấy đầu, nói không chừng bị hủy dung luôn rồi! Kẻ tâm địa ác độc như vậy, hôm nay không chính mắt nhìn thấy hắn bị đánh tè ra quần kêu cha gọi mẹ, con chết cũng không cam lòng!”
Bà Điêu thấy Lý Thanh Lê nghiến răng nghiến lợi thì càng đau lòng con gái, chỉ hận không thể vặt luôn cái đầu của tên Lương Lỗi kia xuống cho con gái đá xả hận!
Bà gọi ba chị em Lý Đại Nha tới: “Đại Nha, cô nhỏ giao cho các cháu trông, đợi lát nữa phải chăm cô cẩn thận, để cô nhỏ có chuyện gì thì đừng trách bà xử luôn mấy đứa!”
Đám Lý Đại Nha đã sớm quen cảnh bà nội lấy roi doạ người, bọn nó cũng không để trong lòng, ngược lại mắt sáng quắc nhìn ra cửa, hận không thể lập tức lao ra xem cha mẹ giáo huấn kẻ xấu.
Đàn ông Lý gia thân mặc áo may ô, tay cầm vũ khí, xếp hàng chỉnh tề chờ xuất phát.
Cả gia đình nổi giận đùng đùng, xếp hàng có trật tự đi ra khỏi nhà, đi qua Phan gia, Hứa gia, bước lên cầu gỗ cộp cộp cộp nhắm thẳng ký túc xá thanh niên trí thức mà đi.
Nhà Lý Khánh Sơn ầm ĩ như vậy, người có mắt đều có thể nhìn ra hôm nay có người gặp xui xẻo, đại đội có trò hay để xem rồi!
Ở niên đại khuyết thiếu hoạt động giải trí đến cực điểm này, náo nhiệt đánh cãi nhau tương đương với ngày tết, vậy nên các xã viên ném hết đồ trong tay xuống, việc ngoài ruộng không làm, phân gà phân trâu không nhặt, đến cơm chiều làm được một nửa cũng không làm nữa, cả đại đội nhốn nháo, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh hơn phân nửa người trong đội sản xuất đều tụ tập ngoài ký túc xá thanh niên trí thức.
Lý gia biết hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới xem, nhưng bọn họ không sợ cũng không để bụng.
Bởi vì người trong đội sản xuất hơn phân nửa là mang họ Lý, sau nhiều đời cắm rễ kết hôn, toàn bộ đội sản xuất đều coi như có quan hệ thân thích, ngoại trừ đám thanh niên trí thức kia.
Dưới tình huống như thế, đám Lý lão đại không lo đánh nhau bị người khác ngăn trở, chỉ sợ không biết nên khuyên thế nào để họ hàng nhà mình đừng nhúng tay vào, rốt cuộc Lý gia có tới cả trăm hộ, Lương Lỗi lại chỉ có một, lỡ đánh ra mạng người thì đúng là mất nhiều hơn được.
Bầu không khí của cả đại đội khẩn trương đến bất ngờ, đáng tiếc người trong ký túc xá thanh niên trí thức còn chưa nhận ra, thẳng cho đến khi một loạt tiếng bước chân nặng nề phá vỡ sự yên tĩnh.
Lương Lỗi vốn đang giặt giày ngoài cửa thì thấy cả gia đình Lý Thanh Lê hùng hùng hổ hổ bước vào sân, hắn chột dạ chạy vụt vào ký túc xá rồi khoá cửa lại.
Đến đây Lý Thanh Lê biết mình không cần đối chất nữa, dáng vẻ hiện tại của hắn đã chứng minh tất cả.
Bốn anh em Lý gia không cần nói nhiều, chỉ một ánh mắt là biết phải làm thế nào, đầu tiên là Lý lão đại lên sân khấu, anh bước đến đập thật mạnh lên cửa ký túc xá, ván cửa rung lên kêu rầm rầm, bụi trên tường rơi xuống mù mịt.
“Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa ra!”
“Họ Lương kia, thằng không có trứng lăn ngay ra đây cho tao! Đừng ép tao phải đá cửa!”
“Mày chạy nhanh quá nhỉ, biết sợ rồi à? Lúc mày bắt nạt em gái tao sao mày không biết sợ?”
Cửa ký túc xá nam thanh niên trí thức không mở, nhưng bên nữ thanh niên trí thức lại dốc toàn bộ lực lượng, vừa thấy trong sân tụ tập đông người, mỗi người còn hung dữ cầm vũ khí thì lập tức thấy không ổn.
Con người là sinh vật sống theo bầy, tuy giữa các thanh niên trí thường xuyên có mâu thuẫn, nhưng do đều là người ngoài đội sản xuất, bọn họ tất nhiên vẫn sẽ bảo vệ nhau.
Vương Tĩnh Vân là nữ thanh niên trí thức lớn tuổi nhất, trong lòng cũng sợ hãi vô cùng. Mắt thấy Lý lão nhị nhấc chân tàn nhẫn đá ván cửa, sau đó lấy đòn gánh đập loạn xạ như muốn đánh chết người, còn Lý lão tam không coi ai ra gì gọi Lý lão tứ dùng đá đập vỡ cửa sổ ký túc xá nam, Vương Tĩnh Vân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người yêu của cô ấy - Ngưu Kiến Quốc cũng đang ở trong phòng đó.
Hoàng Quảng Linh dựa sát vào người Vương Tĩnh Vân, giọng run run:
“Chị Tĩnh Vân, em sợ quá! Bọn họ định lấy đá đập cửa sổ thật à? Anh Kiến Quốc cũng ở bên trong, lỡ đập trúng anh ấy thì sao đây?”
Nốt ruồi bên khoé miệng Vương Tĩnh Vân run nhẹ, cố chống đỡ đứng chắn trước mọi người, giằng co với Lý gia:
“Mấy người rốt cuộc muốn làm gì? Còn có pháp luật hay không? Nơi này là ký túc xá thanh niên trí thức, không phải nhà mấy người, chưa tới phiên mấy người đến đây giương oai đâu!”
Lý lão đại tuy rằng tức giận đến mức hai mắt bốc lửa, nhưng đối mặt với nữ thanh niên trí thức vô tội, anh cũng không giận chó đánh mèo, nhất thời bị Vương Tĩnh Vân ép qua một bên.
Lão đại không được thì lão nhị tới, Lý lão nhị cao 1m76, nhiều năm làm việc nên dáng người cường tráng, râu ria xồm xoàm vẻ mặt hung dữ, đối lập với Vương Tĩnh Vân vóc dáng nhỏ xinh, chỉ bước lên vài bước đã khiến Vương Tĩnh Vân sợ tới mức lui về phía sau, lưng cũng dán lên ván cửa.
Lý lão nhị muốn giữ sức đợi lát nữa đại chiến, anh cũng không có hứng thú khi dễ nữ thanh niên trí thức, liền không chút khách khí kéo Vương Tĩnh Vân qua một bên, xua xua tay rồi quay đầu nhoẻn miệng cười trông như ác quỷ.
“Thanh niên trí thức Vương, đây là chuyện giữa Lý gia chúng tôi và Lương Lỗi, không liên quan gì đến các thanh niên trí thức khác, vậy nên hy vọng mấy người đừng xen vào, bằng không bị ngộ thương thì không tốt lắm đâu!”
Vương Tĩnh Vân nghe bọn họ nói chỉ tìm một mình Lương Lỗi mới thấy yên tâm, nhưng cùng là thanh niên trí thức, cô ấy và Lương Lỗi không có xích mích, không lí nào lại mặc kệ ngồi xem, “Dù hắn có sai thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không được sao? Sao cứ phải dùng đến bạo lực để làm gì? Mang theo cả đống vũ khí thế này là sợ Lương Lỗi không bị mấy ngươi đánh chết à?”
Lý lão nhị mất hết kiên nhẫn, hung hăng trừng mắt một cái, ác thanh ác khí: “Tôi bảo cô đừng có xen vào chuyện của người khác!”
Vương Tĩnh Vân tức đến phát run, “Giờ tôi đi tìm đại đội trưởng Lý, để anh ấy tới giải quyết!”
Nói xong Vương Tĩnh Vân hất tóc chen qua đám người ra ngoài, chạy thẳng đến nhà Lý Thành Năng.
Không có Vương Tĩnh Vân ngăn cản, bốn anh em Lý gia càng mạnh tay hơn, nếu không phải bận tâm đập hỏng ván cửa phải bồi thường, bọn họ đã phá cửa xông vào rồi.
Nói là không dám đập cửa quá mạnh, thế nhưng mấy anh em Lý gia đều cao to, đạp thêm mấy cái nữa ván cửa sớm muộn cũng hỏng.
“Lại để phụ nữ ra mặt thay mình, mày định làm rùa đen rụt cổ mãi à? Không gọi mày là Lương Lỗi nữa, phải gọi là Tiểu Vương Bát mới đúng!”
“Xuất hiện đi nào chàng trai, mày trốn được mùng một cũng không trốn được ngày rằm, đằng nào cũng bị bọn tao đánh, chết sớm đầu thai sớm!”
“Nhanh lên! Tay ông mày đang ngứa lắm rồi!”
Trong sân cãi cọ ồn ào, mấy người họ hàng Lý gia vây quanh ông Lý bà Điêu, mồm năm miệng mười hỏi có chuyện gì, có cần con trai cháu trai chắt trai nhà mình xông vào giúp không? Nhiều người nhiều sức, bảo đảm đạp hai cái là vào được ký túc xá ngay!
Lời này chẳng những không ai phản bác, ngược lại còn rất được tán thành, từng cái múa may nắm tay như cùng chung kẻ địch, kích động hơn cả đương sự là Lý gia.
Vì sao hả? Vì đại đội có không ít người khó chịu với đám thanh niên trí thức chứ sao.
Đội sản xuất bọn họ chỉ có ngần ấy đất, một năm cũng chỉ có ngần ấy lương thực, nếu không có thanh niên trí thức mà để bọn họ tự làm, mỗi người sẽ được chia thêm mấy phần lương thực đấy.
Một số nông dân xem đất và hoa màu như mạng sống, trong đám thanh niên trí thức có mấy người gian dối thủ đoạn, làm việc thì lười biếng, qua loa có lệ nhưng vẫn được chia số lương thực giống bọn họ, cục tức này sao có thể nuốt trôi?
Mấy năm trước còn có thanh niên trí thức ỷ nhà mình có điều kiện mà làm loạn quan hệ nam nữ, mấy đứa nhỏ cũng bị hắn dạy hư, tuy rằng hắn đã sớm nhờ quan hệ trở về thành, nhưng chuyện này lại bị tính lên đầu các thanh niên trí thức hiện tại.
Thấy họ hàng nhà mình ngày càng kích động, Lý Thanh Lê không thể không há mồm giải thích, chỉ là nhiều người ầm ĩ, cô phải dồn khí đan điền gào lên như hổ mẹ mới có thể khiến mọi người im lặng.
Lý Thanh Lê vừa mới mới ăn ba chén cơm chiên trứng, hiện tại vết thương đã bớt đau, trạng thái uể oải cũng vì sắp được đánh kẻ thù mà vui trở lại, cho nên một tiếng rống này có thể nói là đinh tai nhức óc, đảo loạn tim phổi, thúc giục nhân tâm, cúc hoa căng thẳng.
Xung quanh yên tĩnh, Lý Thanh Lê ngồi trên ghế cười nhẹ, vài sợi tóc theo gió bay bay, đôi mắt trong trẻo có thần.
“Các chú thím, anh chị thân mến, Lý gia chúng ta từ trước đến nay đều là người hiểu rõ lý lẽ, là con cháu Lý gia, cháu đương nhiên phải ăn ngay nói thật, việc nào ra việc đó, tuyệt đối không vô duyên vô cớ liên lụy đến người khác…” Nói xong cô kéo ống quần để lộ ra đầu gối và hai chân, lại duỗi thẳng hai cánh tay, mở bàn tay ra cho mọi người xem vết thương trên người mình.
“Cả người cháu bị thương thế này, chính là do hôm nay tên Lương Lỗi kia đẩy cháu xuống sườn núi, lúc lăn xuống bị cọ rách da, chân phải của cháu cũng bị trật khớp vừa tím vừa sưng, từ nhà đến đây còn phải nhờ anh cả cháu cõng tới, với tình hình hiện tại không nghỉ ngơi mười ngày thì không khoẻ lại được. Cháu tự hỏi mình chưa từng làm ra chuyện gì trời đất khó dung với Lương Lỗi, tại sao hắn ta lại hại cháu như vậy. Người nhà thương cháu nên mới đến đây gặp riêng Lương Lỗi, chuyện này không liên quan gì đến các thanh niên trí thức khác đâu ạ.”
Về phần Hoàng Quảng Linh có liên quan hay không, vậy thì phải xem bốn anh trai cô có đủ lực đập cho Lương Lỗi phun ra sự thật hay không rồi.
Lý Thanh Lê vừa nói hết câu, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh đến quỷ dị, những người khác tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đợi trong chốc lát thấy không có ai phản bác câu “chưa từng làm ra chuyện gì trời đất khó dung với Lương Lỗi”, lúc này mới thưa thớt mở miệng phụ họa.
“Thật quá đáng! Đồ tâm địa độc ác! Xem nó hại Tiểu Lục thành dạng gì kìa? Cả người toàn là vết thương, thằng không có mắt!”
“Quá ác độc, yêu tinh hại người, phải đánh một trận cho nó chừa!”
“Em gái, em cần người thì cứ mở miệng, nếu nó đã dám bắt nạt người nhà họ Lý chúng ta thì đây không còn là chuyện của một người nữa rồi, làm vậy có khác gì dẫm đạp lên thể diện của Lý gia đâu!”
Lý Thanh Lê: “…”
Tuy rằng rất cảm động, nhưng mà nếu không có khoảng thời gian trầm mặc trước khi nói, cô sẽ càng cảm động hơn đó.
Lý Thanh Lê hơi mỉm cười, “Cảm ơn mọi người đã chống lưng cho cháu, cứ để các anh cháu đánh trước đã, đánh mệt rồi lại gọi mọi người ạ.”
Mấy nữ thanh niên trí thức khác: “…” Đây mà là tiếng người à?
Nói là mấy nữ thanh niên trí thức, nhưng thật ra chỉ có một mình Tô Nhân, Đường Nhã ôm cánh tay dựa vào khung cửa xem diễn, Lưu Ngọc Hân thấy là tìm Lương Lỗi thì không muốn quản, chỉ là khi nghe Lý Thanh Lê nói rõ ngọn nguồn, biết được Lý Thanh Lê bị mình liên luỵ thì cực kỳ hổ thẹn.
Cô ấy phí một phen sức lực mới chen được đến chỗ đến Lý Thanh Lê, nhìn vết thương rụt rè muốn chạm vào, đỏ mắt nói: “Xin lỗi Tiểu Lê, là tôi liên luỵ đến cô.”
Lý Thanh Lê cười cười: “Tất cả đều là tôi tự lựa chọn, người hại tôi là Lương Lỗi thì liên quan gì đến cô? Vả lại vết thương cũng không nặng lắm đâu.”
Đám Lý đại tẩu nghe mà không hiểu gì, sao chuyện này lại liên quan đến cả cô giáo Lưu nữa?
Đương lúc mọi người muốn mở miệng dò hỏi, trong ký túc xá nam thanh niên trí thức đột nhiên mở ra.
Lý Thanh Lê nhìn qua, chỉ thấy cổng tò vò cửa ký túc xá mở rộng, Ngưu Kiến Quốc cùng Phó Bạch áp giải Lương Lỗi, đẩy người ra ngoài.
Tóc tai quần áo Lương Lỗi đều lộn xộn, bị đẩy ra ngoài như chuột cống gặp ánh mặt trời, hắn theo bản năng cúi đầu nghiêng mặt, ngay giây sau như nhận ra điều gì đó, hắn ưỡn ngực ngẩng đầu, trợn mắt quát:
“Mấy người muốn làm gì? Tôi đang ngồi giặt giày thì tự nhiên có một đám người như thổ phỉ xông tới, ánh mắt như muốn ăn thịt người vậy, tôi không trốn vào nhà mới là lạ.”
Nói xong hắn còn tức giận mà trừng mắt lườm Phó Bạch và Ngưu Kiến Quốc đang tóm tay mình, “Hai tên phản đồ, uổng công tôi cho rằng chúng ta cùng ăn cùng ngủ sống chung 5-6 năm, không phải máu mủ cũng thân hơn anh em ruột, hai người thế mà nghe Lý Thanh Lê nói hai câu hồ ngôn loạn ngữ đã bán đứng tôi? Trong suy nghĩ của hai người, Lương Lỗi tôi chính là cái loại tiểu nhân không ra gì đúng không? Đồng cam cộng khổ nhiều năm lại không thắng nổi dăm ba câu xúi giục của người khác, hoá ra tình cảm giữa chúng ta chỉ rẻ mạt thế thôi ư? Thôi, thôi, là tôi quá ngây thơ, ảo tưởng có thể lấy thật lòng đổi thật lòng. Buồn cười! Thật buồn cười làm sao!”
Lương Lỗi không hổ là người từng học lên đến cao trung, hắn cứ dõng dạc hùng hồn, mỗi chữ đều nhuốm máu như vậy làm Ngưu Kiến Quốc nghe xong cũng thấy dao động, nghi hoặc nhìn về phía Phó Bạch.
Phó Bạch rũ mi, mặt không chút biểu cảm như đang ngồi thiền, chờ Lương Lỗi nói xong mới không mặn không nhạt hỏi một câu: “Tôi và cậu thân nhau lắm à?”
Ngưu Kiến Quốc và mọi người:!!!
Mọi người đều cảm nhận được, ngực Lương Lỗi ngực đang cắm một con dao.
Mặt Lương Lỗi đỏ rực, tiếng cười vang cùng ánh mắt của mọi người xung quanh như roi ngâm nước muối đập lên người hắn, làm hắn hận không thể tìm một khe đất để chui vào.
Lương Lỗi bị lời này kích thích còn chưa kịp có phản ứng đã bị Phó Bạch đẩy về phía anh em Lý gia, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì đã rơi vào vòng vây. Hắn trừng trừng mắt hoảng sợ, cực kỳ giống một con cừu nhỏ lạc vào ổ sói, vừa đáng thương vừa bất lực.
“Hà hà...”
“Ha ha…”
“Phì!”
“Ken két…”
Lương Lỗi không nhịn được lui về sau, không biết bị ai cố ý ngáng chân mà ngã uỵch xuống đất, lúc này hắn chỉ có thể ngước lên nhìn bốn tòa núi lớn trên đầu.
Lương Lỗi nuốt nước miếng, “Mấy, mấy đừng tới đây! Mấy người có bằng chứng gì chứng minh là tôi làm? Không có chứng cứ chính là oan uổng người khác! Tôi phải lên công xã, đến Cách Ủy Hội tố cáo mấy người! Tôi chính là thanh niên trí thức từ thành phố lớn xuống nông thôn, nếu xảy ra chuyện gì thì Lý gia mấy người không xong đâu! Toàn bộ đại đội cũng đừng mong thoát tội! Mấy người suy nghĩ cho kỹ!”
Lý lão đại mặt vô cảm, Lý lão nhị cười dữ tợn, Lý lão tứ thì hưng phấn, chỉ có Lý lão tam là còn coi như bình thường nhất, tươi cười ấm áp như gió mát trăng thanh.
“Đồng chí Lương Lỗi, bốn anh em chúng tôi từ nhỏ đã đánh nhau, xuống tay rất có chừng mực, bảo đảm cậu sẽ không bị thương những chỗ yếu hại, cậu cứ yên tâm. Haizz, thật ra tôi cũng không muốn đánh cậu đâu, muốn trách thì phải trách cậu hại em gái nhà tôi thành ra thế này, nếu anh em tôi không phản ứng thì người ngoài sẽ nói ra nói vào, cậu nói có đúng không? Cho nên, cậu chịu khó một chút nha.”
Mắt Lương Lỗi trợn đến độ sắp nứt ra, người đàn ông trước mặt rõ ràng là người nói chuyện ôn hoà nhất, nhưng vì sao nghe xong lời này hắn không những không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn có dự cảm “Toi đời rồi!” nhỉ.
Lương Lỗi còn chưa mở miệng, chân Lý lão tứ đã phi đến.
“Anh ba nhiều lời với nó làm gì? Nó muốn chứng cứ chứ gì, hôm nay chúng ta cứ đập nát miệng nó moi chứng cứ! Không được nữa thì phế nó luôn!”
Lý lão tứ động thủ như tiếng kèn tiến công, mấy người Lý lão đại cũng không yếu thế, quyền cước như mưa không ngừng rơi xuống người Lương Lỗi, bốn anh em tay đấm chân đá, hiệu suất đánh người gấp bốn lần ngày thường, chưa đến một phút, Lương Lỗi đã biến thành Lương Bát Giới.
“Áu ~ á ~ á…” Lương Lỗi vừa rồi miệng cứng bao nhiêu thì hiện tại kêu bi thảm bấy nhiêu.
Hắn vốn tưởng anh em Lý gia chỉ mạnh miệng vậy thôi, hắn không tin bọn họ thật sự dám nặng tay với mình.
Chỉ có điều kinh hỉ luôn xuất hiện ngoài dự đoán, đám người này một câu mạnh miệng cũng không có, tất cả đều là lời nói thật xuất phát từ nội tâm, bọn họ thế mà thật sự muốn phế hắn, đấm đá như thể có gút mắc yêu hận tình thù cả chục năm vậy đó!
Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó Lương Lỗi còn có suy nghĩ, có lẽ nào, thật ra là mình cướp vợ bọn họ? Bằng không đánh người có cần phải dùng đến sức mạnh Hồng Hoang thế này không?
Lương Lỗi tuy rằng miệng cứng, nhưng dù sao cũng là người thành phố, chuyện cực khổ nhất từng làm là xuống ruộng làm việc, chỉ một lát sau hắn đã biết thế nào là giang hồ hiểm ác, nhân sinh đau khổ, cho nên cái đầu bị đánh ngốc cuối cùng cũng hồi phục, từ kêu gào điên cuồng biến thành kêu cha gọi mẹ.
“Đừng đánh! Các anh đừng đánh mà! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi!”
“Là em ngu, là em dốt, em không dám nữa đâu anh ơi!”
Lý lão tứ dùng sức xoa xoa cánh tay, nói với ba anh trai: “Nó còn dám gọi chúng ta là anh kìa, kinh tởm chết đi được! Đánh nó tiếp đi!”
Ba người Lý lão đại đang định nương tay, nghe Lý lão tứ nói thì lại dốc sức đánh tiếp, có thể nói là dùng hết sức lực để “yêu thương” Lương Lỗi!
Lý lão tam sờ cằm cười xấu xa, “Tao còn là thích người khác gọi tao là cha nữa á.”
“Áu áu ~~~ xin các cha tha cho con!” Lương Lỗi đau không chịu nổi, mấy lần đau đến mức sắp ngất nhưng không ngất nổi, cơ thể yếu ớt của hắn đã phải chịu đựng quá nhiều!
Lưu Ngọc Hân chứng kiến người mà mình từng bội phục và thích thật lòng, người từng thanh cao kiêu ngạo, giờ lại lộ ra khuôn mặt xấu xí sau khi bị đánh, thậm chí còn thừa nhận cố ý làm tổn thương Lý Thanh Lê, chút tình cảm cuối cùng trong lòng cô nháy mắt chia năm xẻ bảy, hoàn toàn tan biến.
Thậm chí cô còn thấy hối hận, mình hẳn là mắt mù nên mới coi trọng ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này!
Nhưng cũng may...
Ít nhiều nhờ có Tiểu Lê, nếu không có cô ấy giải cứu, cô ở bên Lương Lỗi càng lâu, tổn thương nhận được sẽ càng nhiều. Thật sự không dám tưởng tượng, kẻ tiểu nhân ích kỷ bạc tình giống như Lương Lỗi, khi giá trị lợi dụng của cô bị ép kiệt, hắn sẽ đối đãi với cô thế nào? Chỉ sợ sẽ giống như đôi tất rách bị vứt đi không thương tiếc, thậm chí, nếu cô có tâm lý trả thù, hắn sẽ trả thù lại gấp bội, không chết không ngừng!
May mắn, thật sự quá may mắn! Tuy chia tay khó chịu, nhưng cô vẫn chịu đựng được, cô sẽ đến đại học Công Nông Binh, sẽ quay trở về cùng gia đình, cô sẽ cùng người mình yêu kết hôn sinh con, sẽ nỗ lực trở thành một người có ích!
Cũng trong nháy mắt này, sự cảm kích của Lưu Ngọc Hân với Lý Thanh Lê lên đến đỉnh điểm, bởi vì nhờ có cô gái này mà tương lai của cô hoàn toàn thay đổi!
Lưu Ngọc Hân cảm kích nhìn Lý Thanh Lê, chỉ tiếc là bị bỏ qua hoàn toàn. Hiện tại toàn bộ tinh thần Lý Thanh Lê đều bị tình hình chiến đấu trước mắt hấp dẫn, xem bốn anh trai đấm nát cái đầu chó của Lương Lỗi, nghe hắn kêu khóc thảm thiết mà lòng cô vui không chịu được.
Nếu một hai phải hình dung, thì đại khái giống như đói bụng ba ngày trước mắt đột nhiên bày một bàn Mãn Hán toàn tịch, ăn mày không xu dính túi đột nhiên bị 10 vạn từ trên trời rơi xuống trúng đầu á, cảm giác đó chỉ có một chữ thôi —— sướng!
Lý Thanh Lê biết rõ bản lĩnh đánh người của các anh trai, cho nên cô căn bản không có gì phải lo lắng, sau khi thấy giọng Lương Lỗi nhỏ dần mới cao giọng nói: “Lương Lỗi, giờ anh chỉ cần đáp ứng tôi hai việc, tôi sẽ bảo các anh tôi tha cho anh.”
Lương Lỗi rất muốn hỏi lại "Có anh trai thì ghê gớm lắm à?", nhưng sự thật thắng hùng biện, có anh trai đúng là rất ngầu, Lý Thanh Lê đánh không lại thì anh trai cô vào đánh, chẳng sợ một anh trai đánh thua thì vẫn còn ba người nữa cơ mà!
Tuyệt vọng! Lương Lỗi chỉ cảm thấy nội tâm mình thật hoang vu lạnh lẽo!
Hắn ngoài cúi đầu thì còn có thể làm gì nữa?
“Điều kiện, gì?” Bởi vì cả mặt đều sưng lên như bột ủ men, động một cái là thấy đau đớn, Lương Lỗi chỉ có thể từ khe mắt sưng húp nhìn Lý Thanh Lê, gian nan hỏi.
Lý Thanh Lê sờ má lúm đồng tiền:
“Chuyện thứ nhất tất nhiên là bồi thường rồi. Anh hại tôi thành ra như vậy, bồi thường là hợp lý đúng không? Tiền thuốc men, tiền chăm sóc, tiền cơm, tiền bồi thường tổn thất tinh thần, váy giày của tôi đều hỏng rồi, cũng phải bồi thường. Vậy tôi tính anh 70 đồng, cũng chỉ bằng giá của hai chiếc áo dệt kim hở cổ thôi, không quá phận đâu nhỉ.”
Mắt Lương Lỗi chuyển hướng sang đám người Lý lão đại, chỉ thấy bọn họ đều đang ung dung nhìn hắn, giống như chỉ cần hắn nói một câu không, một giây sau nắm đấm sẽ bay tới!
Hắn còn có thể làm sao bây giờ, hắn cũng tuyệt vọng lắm á!
Vương Tĩnh Vân đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về, hắn hiểu nên chỉ có thể từ bỏ ảo tưởng, chuẩn bị đưa tiền.
“Được…” Giọng Lương Lỗi run run.
Lý Thanh Lê cười tươi hơn vài phần, “Chuyện thứ hai rất đơn giản, nói cho tôi biết, ai là người sai anh đối phó tôi?”
Lương Lỗi không hề nghĩ ngợi, gân cổ lên nghẹn ngào trả lời: “Là Hoàng Quảng Linh! Cô ta nói rằng cô từng đến trường học tìm Ngọc Hân, là cô xúi Ngọc Hân chia tay với tôi, còn dặn Ngọc Hân đề phòng tôi, chuyện của tôi và Ngọc Hân đến nông nỗi này đều là do cô dở trò quỷ! Tôi nghe xong thì rất tức giận, cô ta lại nói cho tôi biết cô một mình đi lên núi, cho nên tôi mới quyết định lên núi tìm cô, dạy dỗ cô một trận để xả mối hận trong lòng!”
Khi một người rơi vào cực khổ, trong lòng thường sẽ có suy nghĩ âm u nhất, hiện tại nhắc đến Hoàng Quảng Linh, Lương nghiến răng nghiến lợi hận không thể kéo cô ta cùng xuống địa ngục, có người cùng mình chịu khổ, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút, vậy nên hắn càng thêm tận lực mà chửi bới.
Còn ngại chưa đủ, ngay sau đó hắn nói tiếp: “Hoàng Quảng Linh không xin được danh ngạch giáo viên, nói là do cô giở trò quỷ cho nên ghi hận trong lòng, bây giờ tôi mới nhận ra là mình bị cô ta xúi giục lợi dụng, nếu cô ta không châm ngòi thổi gió, tôi cũng sẽ không trả thù cô, cho nên tất cả chuyện này đều âm mưu của cô ta, chúng ta đều bị cô ta chơi rồi! Mấy người đừng tha cho cô ta!”
Mọi người không khỏi nhìn sang chỗ Hoàng Quảng Linh đang đứng, chỉ là không biết cô ta đã rời đi từ lúc nào.
“Đủ rồi!”
~⭐⭐⭐