Edit: Sweetie
Vài người mềm lòng muốn nói thay Hoàng Quảng Linh hai câu, Lý Thanh Lê liền trực tiếp chặt đứt ý tưởng của bọn họ.
“Người nào định khuyên tôi rộng lượng, về sau gặp trời mưa nhớ trốn cho kĩ, kẻo bị sét đánh trúng thì không hay đâu nha!”
Thôi được rồi, nói đến mức này rồi thì ai mà dám khuyên nữa? Dù sao thì người bị đánh cũng không phải mình, Hoàng Quảng Linh tự làm tự chịu đi.
Trong lúc Lý Thanh Lê nói chuyện, Lý tam tẩu đã sớm xắn tay áo xoa tay hầm hè, Lý đại tẩu tuy tính tình tốt nhưng gả đến một nhà như vậy, đối với chị đánh nhau đã trở thành chuyện thường ngày, vì thế chị cũng không mềm lòng, theo sát Lý tam tẩu tiến lên.
Lý tứ tẩu cùng Lý nhị tẩu còn đang do dự lại bị bà Điêu bắt tham gia, trong lòng dù không muốn nhưng cơ thể lại nghe lời mà bước lên, trong mắt người ngoài, bốn chị em dâu Lý gia cứ như vậy mang vẻ mặt lạnh nhạt hung hăng hướng đến chỗ Hoàng Quảng Linh.
Phụ nữ đánh nhau khác đàn ông, ngoài tay đấm chân đá còn có cào, cấu, giật tóc, tóm tai…
Nói chung, chờ đến khi bốn chị dâu dừng tay, Hoàng Quảng Linh đã trở thành Hoàng Bát Giới - anh em sinh đôi với Lương Lỗi, hai người ngồi cạnh nhau kêu la, thảm thiết gấp bội.
Lý Thanh Lê thấy Hoàng Quảng Linh đau quỷ khóc sói gào thì cực kì vừa lòng, quay đầu lại cười ngọt ngào với bà Điêu:
“Mẹ, chuyện đã giải quyết xong, trời cũng sắp tối rồi, con mệt quá, con muốn về nhà ngủ.”
Bà Điêu lập tức ra lệnh cho cả nhà già trẻ thu binh, Lý gia hấp tấp mà tới, lại vội vã rời đi.
Người trong cuộc đã về, người đến hóng chuyện cũng ai về nhà nấy, ký túc xá thanh niên trí thức lại lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng, chỉ là lòng người đã không còn được như trước.
Vương Tĩnh Vân thở hồng hộc chạy về, thấy ký túc xá vắng tanh thì há hốc mồm, nghe thấy tiếng Hoàng Quảng Linh khóc lóc thê thảm, cô ấy nhấc chân muốn đi vào an ủi, nhưng lúc đi tới cửa lại bị Ngưu Kiến Quốc ngăn cản, kéo ra ngoài nói chuyện.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, lòng Vương Tĩnh Vân như có sóng to gió lớn, thật lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Tại sao lại như vậy? Chúng ta ở chung trong một khu ký túc xá, thế mà những việc này một chút manh mối cũng không phát hiện ra? Nếu không phải anh nói Quảng Linh và Lương Lỗi chính miệng thừa nhận, dù có thế nào em cũng không tin đâu! Hôm nay em còn vì Lương Lỗi mà suýt chút nữa đắc tội với gia đình Lý Thanh Lê rồi. Trời ạ!” Vương Tĩnh Vân cả kinh che miệng.
Ngưu Kiến Quốc thở dài:
“Hôm nay nếu không phải Phó Bạch cực lực khuyên bảo anh khống chế Lương Lỗi đưa ra ngoài, chắc anh cũng trở thành đồng phạm với hắn rồi! Đắc tội xã viên anh không sợ, nhưng làm người ít nhất phải có lương tri, hiểu được thiện ác, Lương Lỗi nỡ ra tay tàn nhẫn với một cô gái, còn vì danh lợi mà lừa gạt tình cảm của Ngọc Hân… Loại người này quá đáng sợ. Còn cả Hoàng Quảng Linh nữa, về sau em nhớ cách xa cô ta ra!”
Vương Tĩnh Vân nhất thời khó có thể tiếp thu, nhưng vẫn gật gật đầu:
“Em biết rồi. Anh cũng đừng dây vào Lương Lỗi, lâu ngày mới thấy lòng người, bao năm qua cũng chỉ có Phó Bạch tính tình lạnh nhạt nhưng tốt bụng đáng tin cậy nhất.”
“Đúng vậy.”
––––––––––
Vương Tĩnh Vân trở lại ký túc xá, lạnh lùng nhìn qua Hoàng Quảng Linh đang nằm khóc trên giường, sau đó đi lướt qua Tô Nhân, ngồi xuống mép giường Lưu Ngọc Hân nói chuyện.
Giường Hoàng Quảng Linh và Đường Nhã xếp cạnh nhau, Đường Nhã tắm xong trở về, thấy cô ta vẫn khóc thì vừa lau tóc vừa cười lạnh:
“Hay là cô đi ra ngoài khóc đi, ầm ĩ thế này sao chúng tôi ngủ được.”
Hôm nay Lý Thanh Lê chỉ đọc hai câu nhật ký, tuy không chỉ tên nói họ nhưng nói đến mua da trâu giày, không phải là đang nhắc đến Đường Nhã cô hay sao? Uổng công trước đây cô còn cho Hoàng Quảng Linh vay tiền, đúng là đồ ăn cháo đá bát!
Ở bên kia, tình hình Lương Lỗi cũng không khá hơn là bao, mâu thuẫn cứ thế ngấm ngầm lan ra khắp ký túc xá.
––––––––––
Trên đường về nhà, Lý Thành Dương nhìn thể trọng Lý Thanh Lê, dứt khoát cõng thay anh cả.
“Tiểu Lục, lâu lắm rồi mới gặp lại anh năm, sao không thấy em gọi tiếng nào nhỉ?”
Lý Thanh Lê ghé đầu vào vai anh, nghe vậy liền nói:
“Em gọi rồi nhá! Chắc chắn là tai anh có vấn đề nên mới không nghe thấy!”
Lý Thành Dương cười hừ một tiếng:
“Đợi lát nữa thấy kẹo trái cây anh mua thì đừng có hối hận đấy!”
Nội tâm Lý Thanh Lê điên cuồng dao động, nhưng miệng vẫn cứng như sắt, quay đầu đi:
“Không thèm!”
Lý Thành Dương buồn bực, tuy rằng mấy năm nay ít khi ở nhà, nhưng tính tình em gái thế nào anh vẫn hiểu rõ, bị cha mẹ nuông chiều không biết trời cao đất dày, tham ăn biếng làm, nhìn thấy đồ ăn là đi không nổi, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à?
Cả gia đình ngoài bà Điêu ra thì mấy người còn lại đều vận động ra một thân mồ hôi, sau khi cất hết vũ khí, từng người ra giếng múc nước rửa mặt rửa tay, bà Điêu sai bốn cô con dâu xuống bếp nấu cơm, xào rau, xé thịt khô, rán trứng gà...
Buổi tối không mua được thịt, chỉ có thể nấu tạm mấy món này.
Bốn chị em dâu Lý gia ở trong bếp nấu nướng, mười tám người còn lại đều tụ tập ở nhà chính, bà Điêu tất nhiên là muốn ngắm con trai, mấy người Lý lão đại là muốn trò chuyện cùng em trai, còn mấy đứa nhóc, không cần nghĩ cũng biết là để ý bánh kẹo trong bao quần áo của chú năm rồi!
Lý Thành Dương cũng là từng là trẻ con nên đặc biệt hiểu, vào nhà chính chuyện đầu tiên anh làm chính là mở bao hành lý cực to kia ra, từ bên trong lấy ra một túi kẹo hoa quả cùng một sọt táo.
Thấy kẹo và táo, mắt đám Lý Đại Bảo sáng rọi như đèn pha, dùng thay đèn chiếu sáng cả nhà chính cũng được.
Mười đôi tay vươn ra, chưa kịp chạm vào, kẹo trái cây đã bị bà Điêu thu mất.
“Cho mấy đứa cầm để một lần ăn hết sạch à? Bà thu trước, chia ra ăn từ từ!”
Đám Lý Đại Bảo giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ai oán nhìn bà nội.
Đồ ăn rơi vào tay bà nội rồi, sớm muộn gì cũng trở thành của cô nhỏ thôi.
Lý Thanh Lê nuốt nước miếng gian nan dời mắt, gọi Lý Nhị Nha:
“Nhị Nha, đỡ cô vào phòng, cô muốn nằm một lát.”
Còn tiếp tục ở đây, cô sợ mình sẽ làm ra một số việc mất lí trí!
Lý Thanh Lê về phòng, giọng Lý Thành Dương như có như không lọt vào lỗ tai.
“Con nhóc này tính tình lớn quá ha! Nếu là lính trong tay anh, bảo đảm không quá hai ngày là ngoan ngay!”
Tay Lý Thanh Lê siết cây gậy trúc đến trắng bệch, môi điên cuồng mấp máy.
Anh quá đáng lắm, đối với em gái ruột thì hung dữ thô lỗ, còn Tô Nhân đánh mắng anh thì anh cười hì hì vui vẻ chịu đựng!
Trọng sắc khinh em gái!
Đúng là cái đồ đáng ghétttttttttt!
Hôm nay lên núi, lăn xuống núi rồi lại đi đánh nhau xả giận, khiến hai tên Lương Lỗi và Hoàng Quảng Linh vừa bị ăn đòn vừa mất thể diện, Lý Thanh Lê lúc này mới thấy cả người mệt rã rời, vết thương trên người thỉnh thoảng lại nhoi nhói đau, cho nên vừa vào phòng cô lập tức nằm xuống, chỉ chờ chị dâu nấu xong cơm.
Nằm xuống còn chưa được một phút, cô đột nhiên ngồi bật dậy, mắt đảo một vòng, miệng nhoẻn cười.
“Nhị Nha, ở lại nói chuyện giết thời gian với cô đi.”
Tay Lý Nhị Nha đã đặt lên then cửa, nghe vậy vẫn ngoan ngoãn quay lại, nói một tiếng: “Vâng.”
Lý Thanh Lê nhìn nó không nói gì, lòng thầm nghĩ, Nhị Nha là người thành thật, lừa con bé thế này cũng thấy xấu hổ ghê.
Cô ngồi lại ngay ngắn, cười tủm tỉm:
“Trò chơi này tên là hỏi nhanh đáp nhanh, chủ yếu là để biết được suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cháu, cho nên lúc trả lời cháu không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, cứ trả lời theo bản năng là được, hiểu chưa?”
Năng lực học tập của Lý Nhị Nha rất mạnh, đọc hiểu ngữ văn tất nhiên là không kém, nó gật đầu nghiêm túc:
“Cháu hiểu rồi.”
Lý Thanh Lê rất vừa lòng, hỏi cực kì nhanh:
“Đỏ hay xanh lá?”
“Xanh lá!”
“Váy hay quần?”
“Váy!”
“Hạng nhất hay hạng hai?”
“Hạng nhất!”
“Tam Nha trốn học đúng không?”
“Đúng…” Nói được một nửa Lý Nhị Nha dừng lại, cả kinh che miệng, trợn hai mắt tròn xoe nhìn Lý Thanh Lê.
Lý Thanh Lê nhếch khóe miệng cười lạnh:
“Cô biết ngay là con bé Tam Nha không thành thật mà, bản lĩnh cũng lớn lắm, mấy đứa các cháu đều bị mua chuộc không ai vạch trần nó luôn!”
Lý Nhị Nha tự nhiên bị ép trở thành phản đồ bán đứng chị em, nó suy sụp hạ bả vai ủ rũ cụp đuôi, nghe Lý Thanh Lê nói như vậy còn muốn nói đỡ:
“Cô nhỏ, Tam Nha thỉnh thoảng mới trốn học thôi, đầu óc em ấy thông minh, thành tích ở lớp cũng nằm trong ba hạng đầu đấy! Cô đừng cạo trọc đầu Tam Nha giống như anh cả nha?”
Lý Thanh Lê cười lạnh, đầu óc thông minh? Thông minh nhưng không dùng cho những việc đàng hoàng tử tế thì có ích lợi gì?
Trong tiểu thuyết Lý Thành Dương cổ vũ Tam Nha thi đại học, nhưng đi thi bình thường nó còn khó đỗ, chớ nói chi là thi đại học.
Sau khi tốt nghiệp Tam Nha liền đi lấy chồng, vợ chồng nhà nghèo trăm điều khổ, cuộc sống sau khi kết hôn cũng không được như ý, vẫn phải nhờ làm việc trong xưởng của chú năm Lý Thành Dương, cuộc sống mới dần dần khá hơn, chỉ là kiến thức có hạn đã kìm hãm sự nghiệp phát triển, đó cũng là điều làm Lý Tam Nha thấy hối tiếc nhất.
Lý Nhị Nha thấy cô nhỏ nhà mình cười lạnh, gấp đến độ đỏ mắt, nó khóc nức nở lay lay tay Lý Thanh Lê:
“Cô nhỏ, cháu biết cô là người khẩu xà tâm phật, tốt bụng hơn bất kì người nào, xin cô đừng cạo đầu Tam Nha mà, cháu xin cô đó!”
Gân xanh trên trán Lý Thanh Lê giật đùng đùng, chắc là do dạo này cô hiền quá đây mà.
Đầu tiên là Đại Nha, Tam Nha theo dõi muốn cuỗm vị trí cây ăn quả của cô, giờ đến Nhị Nha cũng dám nài nỉ khóc lóc? Phải biết trước kia con bé này có dùng que đánh nó cũng không dám mở miệng, nhìn thấy cô còn phải đi đường vòng cơ đấy!
Thế giới này rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Bị Lý Nhị Nha lắc đến đau đầu, Lý Thanh Lê hất tay nó ra, mất kiên nhẫn nói:
“Được rồi được rồi, cô sẽ không cạo trọc đầu nó!”
Cô chỉ cho nó đi gánh phân thôi! Đời là bể khổ mà!
Lý Nhị Nha không biết trong đầu cô nhỏ nhà mình đang nghĩ gì, còn tưởng cô tốt bụng đột xuất, vui vẻ cười híp mắt.
“Cô nhỏ tốt ghê!”
Lý Thanh Lê: Đứa bé này ngốc quá, phải cho nó biết thế nào là lòng người hiểm ác mới được!
Lý Thanh Lê nằm trên giường nghỉ một lúc, cơm chiều cũng đã làm xong, toàn bộ Lý gia tụ tập ở nhà chính, ăn bữa cơm đoàn viên đầu tiên của năm nay, chỉ là bầu không khí trên bàn cơm không được ấm áp hài hòa như dự liệu, ngược lại còn có chút bức bối.
Lý Thanh Lê ngồi bên cạnh bà Điêu, sắc mặt bà thế nào cô tự nhiên cũng thấy hết, không chỉ bà Điêu, trừ Lý lão đại thì nét vui mừng trên mặt những người khác đều phai nhạt ít nhiều.
Lý Thanh Lê không cần hỏi cũng biết là chuyện gì, anh năm xuất ngũ, cây rụng tiền đổ rồi, ai mà vui nổi?
Lý Thanh Lê cũng không chỉ trích mẹ và các anh mình tham tài, bởi vì dù là trước khi đọc được quyển tiểu thuyết kia, hay thậm chí là hiện tại, cô cũng là một trong những người được hưởng lợi.
Tiền đi học, tiền mua giày dép quần áo, tiền mua đồ ăn vặt,... phần lớn đều là anh năm cho. Từ đầu tới cuối, cô và người nhà đều như nhau, chẳng ai có lập trường chỉ trích ai.
Cô hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của mọi người, người nào đó thường xuyên cho bạn đồ ăn thức uống, nhưng khi họ đột nhiên không cho nữa bạn lại nảy sinh lòng oán hận, thế mới nói lon gạo ân, gánh gạo thù.
Nếu là trước kia, cô chắc chắn cũng sẽ oán hận anh năm.
Nhưng mà nay đã khác xưa, cô đã biết trước là anh sẽ xuất ngũ, cho nên cô sẽ không oán, ngược lại, nhờ quyển tiểu thuyết kia mà cô đã nghĩ thông rất nhiều điều, trên đời này không ai có nghĩa vụ phải nuôi cô, tay làm hàm nhai mới là chân lý.
Công bằng mà nói, bao năm qua anh năm đều gửi tiền về nuôi gia đình, còn cho cháu trai cháu gái đi học, làm được thế này liệu có mấy người? Anh làm nhiều như thế, anh em trong nhà nếu còn oán thì đúng là đồ không có lương tâm, rơi vào kết cục như trong tiểu thuyết cũng đáng lắm!
Cô nghĩ như vậy, các anh cô cũng nên nghĩ như vậy, mọi người phải biết ơn anh mới đúng. Tuy rằng cô rất không thích vợ tương lai của anh, nhưng ai bảo cô nợ anh làm chi? Chỉ cần một ngày chưa báo đáp, trước mặt anh, cô sẽ luôn cảm thấy mình mắc nợ.
Trong đầu Lý Thanh Lê còn suy nghĩ rất nhiều, dựa theo nội dung tiểu thuyết, muốn trong thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền là không có khả năng, có hai con đường, một là vào xưởng làm công nhân, không giàu nhưng ổn định, nhẹ nhàng hơn làm ruộng, hai là tham gia kì thi đại học, khi đó đất nước rất cần nhân tài, có thể nói chỉ cần thi đậu đại học, tương lai chắc chắn sẽ rộng mở.
Sau này còn có mấy năm điều chỉnh cơ cấu, chính sách buông lỏng có thể làm ăn buôn bán.
Nếu tiểu thuyết viết đúng, thời gian ấy người nào đủ can đảm trở thành nhóm người đầu tiên khởi nghiệp, nghiêm túc buôn bán, thành thật giữ uy tín, muốn kiếm tiền cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là nói chuyện này bây giờ vẫn còn quá sớm, tình hình hiện tại chính là anh năm đã trở lại, cuộc sống nhàn nhã của cô đến đây là kết thúc, cô vẫn nên suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì hơn.
Vào xưởng? Mạnh miệng nói là muốn vào xưởng làm việc, nhưng mà cô nào có giỏi như vậy, cơ hội không phải cứ muốn là có.
Thi đại học? Chắc chắn là phải thi rồi, lỡ may mắn thi trúng thì sao? Cô sẽ trở thành cá chép vượt vũ môn đó nha! Nghĩ thôi cũng thấy nở mày nở mặt rồi! Vấn đề là, thi đại học còn phải mấy năm nữa mới khôi phục.
Nghĩ mãi không ra, Lý Thanh Lê dứt khoát quăng ra sau đầu! Thôi, không nghĩ nữa! Vẫn là nằm yên sướng nhất!
Tương lai tạm thời không tính đến, nhưng không khí trên bàn cơm hiện tại phải điều hoà một chút, cô cố ý hỏi mẹ mình:
“Mẹ, bình thường ngày nào mẹ cũng Thành Dương ngắn Thành Dương dài, bà mối tới nhà cũng không quên nhắc đến anh ấy, sao giờ anh ấy về rồi mẹ lại giận?”
Bà Điêu lườm cô, “Mẹ có giận gì đâu, anh năm con giỏi lắm, chuyện lớn như xuất ngũ cũng không thèm nói trước với người nhà một tiếng, nói lui là lui, làm cả nhà chẳng kịp chuẩn bị gì cả.”
Lý Thanh Lê nhìn sang Lý Thành Dương, chỉ thấy mặt anh mang theo ý cười xin lỗi, nhưng trong mắt một chút hối lỗi cũng không có.
Lý Thành Dương dù gì cũng là nam chính, bất kể ngoại hình hay là cá tính đều rất độc đáo xuất chúng, theo lời bà Điêu nói thì tính anh có thể nói là “độc”, từ nhỏ đã có chính kiến, cho dù là cha mẹ cũng không thể làm anh thay đổi quyết định.
Từ tòng quân đến xuất ngũ đều là một mình anh quyết, thậm chí tên ban đầu của anh cũng chẳng phải Lý Thành Dương, ông Lý đặt tên anh là Lý Thành Phong, anh không thích, bị ăn mười mấy trận đòn cuối cùng vẫn được sửa tên.
Nghĩ kĩ mới thấy để trở thành nam chính, anh năm đã phải trả giá quá nhiều!
Vì để được đổi tên mà chịu ăn đòn, vì muốn đánh thắng được cha mẹ cực phẩm và vị hôn phu của Tô Nhân mà cố gắng rèn luyện sức khoẻ, vì để về sau có thể dễ dàng ôm Tô Nhân như công chúa, một đêm bảy lần mà… Khụ khụ, sau khi vào bộ đội rèn luyện, vì để sau này có thể làm ghế làm giường cho Tô Nhân mà học nghề mộc, vì để nấu cơm cho Tô Nhân mà đi học nấu ăn, vì để bản thân xứng với Tô Nhân, thi đỗ đại học mà khắc khổ học tập, tích cực đọc sách,...
Oa, nam chính quả là không phải ai cũng làm được, phải gọi là nhân tài trong nhân tài mới đúng.
Hy sinh nhiều như thế, nhưng mà còn lâu cô mới thèm đồng tình nhá!
Lý Thanh Lê không nặng không nhẹ liếc xéo Lý Thành Dương đang ngồi cạnh mình, nói:
“Đúng đó, chuyện lớn như vậy sao anh không báo về cho mọi người biết? Chẳng lẽ anh có nỗi khổ khó nói?”
Lý Thành Dương cười cười:
“Không có nỗi khổ gì cả, chính là cảm thấy đã đến lúc thôi, anh không làm nổi nữa rồi.”
Lý Thanh Lê hừ lạnh trong lòng: Cứ giả ngầu tiếp đi! Sớm muộn gì anh cũng bị sét đánh cho mà xem.
Bỗng tay không cẩn thận làm rơi một chiếc đũa, Lý Thanh Lê xoay người lại nhặt, nhưng bởi vì đau một chân nên cơ thể mất thăng bằng, đầu cứ thế một đường đâm thẳng vào ngực Lý Thành Dương.
Ngực Lý Thành Dương bị thương, theo bản năng liền ngả ra sau tránh, Lý Thanh Lê cố ý làm vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua, vẫn cố lao về phía trước, Lý Thành Dương bị đụng trúng kêu lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, thống khổ ngã xuống đất.
Hai anh em đồng thời bị ngã, chẳng qua Lý Thành Dương là người bị đè ở dưới, đau càng thêm đau, mặt mày nhăn nhó dữ tợn.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, chỉ cần Lý Thanh Lê không thừa nhận, ai có thể nghĩ ra là cô đang ăn vạ? Chính cô cũng không ngờ mình diễn lại tự nhiên đến vậy đâu!
Khoảnh khắc ngã xuống, mặt Lý Thanh Lê thoáng qua ý cười, ba chân bốn cẳng lăn sang một bên, lúc nhìn lại trên mặt chỉ còn lại lo lắng tự trách, túm tay Lý Thành Dương gào khóc.
“Anh, anh có sao không! Ngực anh bị thương sao không nói? Anh mà xảy ra chuyện thì em biết phải làm sao? Anh, anh mau trả lời đi, đừng làm em sợ mà!”
Lý Thanh Lê bị thương ở chân chứ tay thì không, Lý Thành Dương bị cô lay người không kịp có phản ứng, áo lót đã bị bà Điêu lột ra, vết sẹo dữ tợn màu hồng nhạt ngay ngực trái lập tức đập vào mắt mọi người.
Bà Điêu chạm nhẹ vào vết sẹo, ngay sau đó vỗ một cái thật mạnh lên người Lý Thành Dương, giận dữ quát:
“Cái thằng xấu xa này, bị thương nặng như vậy cũng không nói với mẹ một tiếng, nếu không phải vừa khéo bị Tiểu Lục đụng phải, con còn định giấu cha mẹ đến bao giờ?”
Nói xong bà ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi khóc gào:
“Nuôi con trai thì được cái rắm gì? Đứa nào cũng coi cha mẹ như người ngoài, chuyện gì cũng giấu diếm! Tôi đã 56 rồi vẫn phải nhọc lòng vì con trai! Đời trước tôi tạo cái nghiệp gì mà phải khổ thế này, trời ơi là trời!”
Ông Lý cũng giận vô cùng, chỉ vào Lý Thành Dương trách:
“Lần này con sai hoàn toàn rồi, con xuất ngũ là vì vết thương này đúng không? Vậy thì con càng phải nói cho người nhà biết chứ, chẳng lẽ ngày nào đó con thật sự xảy ra chuyện, cha mẹ là người cuối cùng biết được con mới vừa lòng?”
Lý Thành Dương thấy mẹ mình sử dụng chiêu độc nhất, cha cũng hiếm khi giận dữ thì nào còn tâm tư tự hỏi vừa là chuyện ngoài ý muốn hay em gái cố ý, chỉ có thể ngồi dậy căng da đầu xin lỗi cha mẹ.
Anh kéo tay mẹ mình xuống, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho bà, “Mẹ, cha, nếu nói cho cha mẹ biết, thể nào hai người cũng thương tâm lo lắng, vậy nên con mới không nói gì. Hơn nữa hiện tại con đã khoẻ rồi mà?”
Anh em Lý gia bấy giờ mới biết chân tướng, hoá ra em trai xuất ngũ là bởi vì bị thương nặng, không phải không muốn làm nữa, mà là không lui không được.
Lý lão đại thì không có việc gì, chỉ có đám Lý lão nhị là thấy không dễ chịu, trong lòng thầm mắng mình đúng là khốn nạn, em trai ở bên ngoài chịu khổ, họ là anh trai còn trách vì sao nó muốn xuất ngũ, vì sao không báo trước cho người nhà biết.
Dù gì cũng là anh em một mẹ đẻ ra, chẳng lẽ họ thật sự vì chút tiền ấy mà không màng tính mạng của em trai hay sao? Làm thế có khác gì súc sinh không?
Lúc này không cần Lý Thanh Lê nói, bốn vợ chồng anh em Lý lão đại vội ba chân bốn cẳng đỡ bà Điêu và Lý lão ngũ dậy, quan tâm không dứt.
“Vết thương này vừa nhìn đã thấy đau rồi, sao em chịu được thế? Thật là khổ quá đi! Nhưng mà tục ngữ nói rồi, đại nạn không chết, tất có phúc cuối đời! Phúc của em sắp đến rồi đấy!”
“Lúc về còn cõng cái bao to quá trời, sao không viết thư để anh hai đến đón? Dù anh không giúp được nhiều, nhưng sức lực thì vẫn có!”
“Bảo sao lần này trở về thấy Thành Dương gầy đi, hoá ra là xảy ra chuyện như vậy.”
Vẫn là Lý lão tứ tình ý chân thành nhất:
“Em trai tôi khổ quá, mẹ, chúng ta mau cưới vợ cho Thành Dương đi, ông bà hay nói có vợ quên mẹ… Không phải, có vợ quên phiền não, về sau nhất định sẽ thuận lợi thôi.”
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý lão ngũ: Với tư cách là nam chính, người bình thường không xứng với tui, he he~
~⭐⭐⭐