Edit: Sweetie
Lý Đại Bảo nước mắt nước mũi tèm lem thầm thờ trong gió, nó nhân lúc Lý Thanh Lê đánh mệt dừng lại thở dốc liền lăn xuống giường, trườn ra cửa.
“Cô nhỏ, lòng cháu khó chịu, đầu cháu khó chịu, toàn thân đều khó chịu, cô không thể buông tha cho cháu sao?!”
Lý Thanh Lê mỉm cười: “Nghe qua câu này chưa, nhân lúc mi bệnh lấy mạng mi!”
Lý Đại Bảo bất chấp tất cả, gân cổ kêu gào: “Cô của cháu ơi, cháu có hai cái chân, cô thì chỉ có một cái, nếu cháu chạy thật, cô căn bản đuổi không kịp đâu!”
Lý Thanh Lê chẳng quan tâm vứt chày gỗ xuống đất, vỗ vỗ tay, “Cô mệt rồi, không muốn động thủ nữa.”
Lý Đại Bảo trông vui vẻ hẳn.
Nhưng nụ cười này duy trì chưa đến hai giây đã thấy Lý Thanh Lê một tay chống nạnh, một tay chỉ vào nó bắt đầu mắng:
“Lý Chính Quốc, cô nói cho cháu biết, Nhị Mai sắp kết hôn rồi, chuyện này chẳng có tí liên quan gì đến cháu, cháu không có tư cách thương tâm, càng không tư cách trách cứ cô ấy! Người ta cũng không nợ cháu thứ gì, nếu cháu còn xem Nhị Mai là bạn bè thì nên chúc cô ấy hôn nhân hạnh phúc, cả đời mỹ mãn!”
Sau đó thì mau chóng cút xéo đi!
Đôi lông mày sắc như kiếm của thiếu niên nhướng lên, Lý Đại Bảo đại thở dốc hai tiếng, quay phắt đi, “Cô không hiểu!”
Lý Thanh Lê thuận thế ngồi xuống mép giường, ôm cánh tay ung dung, “Cô quá hiểu, cháu là cái đồ đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi, chuyên gia cưỡi lừa tìm ngựa, một chốc cảm thấy Nhị Mai dịu dàng, Tú Tú đáng yêu, lát sau lại thấy Tiểu Miêu hoạt bát, Kim Lan xinh đẹp… Nhiều người quá, cháu thấy tiếc muốn một lưới bắt hết để trái ôm phải ấp, giờ cá trong hồ nhảy ra ngoài mất rồi nên chịu không nổi chứ gì?”
Lý Đại Bảo cúi đầu nghiến răng nghiến lợi: “Căn bản không phải như cô nói…”
Lúc ngẩng đầu lên, lông mi thiếu niên khẽ run rẩy, hốc mắt phiếm hồng, sắc mặt trắng bệch:
“Cháu thích chị Nhị Mai là thật, nhưng chị ấy cứ lấy tuổi nhỏ ra làm cái cớ thôi, gì mà em nhỏ tuổi hơn không thích hợp. Cháu không hiểu, cháu chỉ kém có 3 tuổi thôi mà? Chị ấy chờ mấy năm đến khi cháu 18 tuổi không được sao? Hiện tại cháu mới hiểu, hoá ra chị ấy chỉ tùy tiện tìm lấy cớ ứng phó, người chị ấy thích là người khác!”
Lý Thanh Lê cười nhạt, “Nhị Mai làm không sai, nếu cô là Nhị Mai, cô cũng sẽ không chọn cháu!”
Thấy Lý Đại Bảo như sắp muốn làm thịt mình, Lý Thanh Lê cười càng vui vẻ:
“Thử hỏi, Lý Đại Bảo cháu ngoại trừ một khuôn mặt suốt ngày hếch lên nhìn trời thì còn ưu điểm gì? Giả sử Nhị Mai đồng ý ở bên cháu đi, cháu còn nhỏ tuổi cái gì cũng phải nhường, cô ấy chăm cháu có khác gì chăm con không? Đã thế lại còn phải chịu đựng chồng mình thường xuyên hỏi han ân cần, lời ngon tiếng ngọt với mấy bạn nữ khác, nếu cáu kỉnh sẽ bị cháu nói là trong lòng xấu xa, nhìn cái gì cũng thấy xấu xa, sau đó hai người không cãi nhau mới là lạ… May là Nhị Mai thông minh đấy, chứ không sau này không biết phải uất ức đến mức nào nữa. Lấy chồng mà không khác gì nhận thêm một đứa con trai, haizz...”
Lý Đại Bảo giống như ác long gào rống, gân xanh trên cổ cũng hiện lên:
“Không phải! Hai bọn cháu lớn lên cùng nhau, chị ấy biết cháu là người thế nào mà, cháu với mấy người Tú Tú chỉ là bạn bè thôi, còn chị ấy sao lại đi thích người khác?”
Lý Thanh Lê nhìn cháu trai nhà mình, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, trong tiểu thuyết nó tự cho là Hứa Nhị Mai thay lòng đổi dạ vứt bỏ mình, từ đó về sau coi khinh tình cảm, bắt đầu du hí nhân gian, gây họa cho không biết bao nhiêu cô gái, thậm chí còn tự hủy hoại đời mình!
Cũng không biết nên gọi Lý Đại Bảo tình thánh hay là lãng tử nữa.
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, dù sao cũng phải cho người ta có thời gian thở dốc, bằng không lần sau tìm đâu ra thằng cháu trai da dày thịt béo còn mắng không lại mình đây, Lý Thanh Lê rộng lượng vung tay:
“Giờ cháu đi tìm Nhị Mai nói chuyện cho rõ ràng đi! Cháu không đi thì để cô đi, nhưng mà nói trước là cô nói chuyện không biết lựa lời đâu, nếu lỡ mồm để lộ chuyện gì đó thì cũng đừng có trách cô nha!”
Lý Đại Bảo tuy rằng giận Hứa Nhị Mai “thay lòng”, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ hủy hoại cả đời cô ấy, mà vốn nó cũng muốn âm thầm tìm Nhị Mai hỏi cho rõ ràng, chỉ là ngại mặt mũi nên cứ chần chừ mãi, hiện tại bị Lý Thanh Lê ép đi liền không do dự xoay người chạy ra ngoài.
Lý Đại Bảo tìm được Hứa Nhị Mai ở ngoài ruộng, Hứa Đại Mai liếc Hứa Nhị Mai sau đó xua xua tay, Hứa Nhị Mai liền buông cái cuốc xuống đi theo Lý Đại Bảo đến một gốc cây.
Trên cành cây, mấy con chim non kêu chíp chíp...
Hứa Nhị Mai vẫn luôn nhìn Lý Đại Bảo, thấy đối phương không nói gì thì nhẹ giọng mở miệng:
“Sao em không nói gì? Ngày thường nói nhiều lắm mà?”
Cô ấy gục đầu xuống, tay phủi phủi mấy vết bùn, “Chẳng lẽ em còn giận chị vì không nói chuyện kết hôn cho em biết đầu tiên?”
Lý Đại Bảo cuối cùng vẫn không nhịn được, bắt lấy hai vai Hứa Nhị Mai mà lay, “Chị Nhị Mai, chị nói thật cho em biết, trong lòng chị rốt cuộc có em hay không?”
Hứa Nhị Mai đẩy tay Lý Đại Bảo ra, xoay người sang chỗ khác, “Em đang nói lung tung cái gì thế? Em nhỏ hơn chị 3 tuổi, chị vẫn luôn xem em là em trai mà.”
Lý Đại Bảo vẫn không bỏ cuộc, “Em không tin, nếu xem em là em trai, sao còn cho em thơm má?”
Hứa Nhị Mai kinh hoảng nhìn bốn phía, xác nhận không có ai mới trả lời:
“Lúc ấy là em nhân lúc chị không chú ý trộm hôn chị, chị là con gái thì làm được gì bây giờ? Chẳng lẽ chị lại đi rêu rao khắp nơi để sau này khỏi phải lấy chồng? Hay là chị phải đánh em vì em tuổi nhỏ không hiểu chuyện?”
Lý Đại Bảo khiếp sợ đến độ mặt mày tái nhợt, nó lắc đầu, “Không, em không tin! Trước đây chúng ta vẫn vui vẻ lắm mà, chị còn nói nếu cứ mãi ở bên nhau thế này thì tốt quá, lẽ nào những lời này cũng là nói dối hay sao?”
“Chị không có!” Hứa Nhị Mai nói xong thì im lặng, lát sau mới chậm rãi nói tiếp:
“Em là một người bạn rất tốt, chơi cùng em lúc nào chị cũng thấy vui, chị nói mãi ở bên nhau, ý là ràng buộc giữa bạn bè, hoàn toàn không phải như những gì em nghĩ. Đại Bảo, ngay từ đầu chị đã nói rồi mà, chị sẽ xem em như bạn bè, như em trai, nhưng vĩnh viễn không bao giờ là loại quan hệ như em muốn, em không nhớ ư?”
Lý Đại Bảo nhớ chứ, nhưng nó lại hoàn toàn không để trong lòng.
Đưa hai tay lên vò đầu, Lý Đại Bảo chậm rãi ngồi xuống, dáng vẻ như vừa phải chịu một đả kích nặng nề.
Dưới tàng cây, thiếu nam thiếu nữ một người ngồi xổm, một người đứng, một người mất tinh thần, một người đỏ mắt.
“Đại Bảo, em còn nhỏ, sau này chắc chắn sẽ gặp được người thích hợp với mình. Nhưng mà nếu gặp được người ấy rồi, em nhớ phải duy trì khoảng cách với các cô gái khác đấy, cũng đừng nói mấy lời thật thật giả giả như với bạn bè nữa, bằng không cô ấy sẽ không vui đâu.”
Lý Đại Bảo ngẩng mặt, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Hứa Nhị Mai.
“Chị Nhị Mai, nếu sau này em chỉ đối tốt với một mình chị, cũng không bao giờ nói chuyện với những cô gái khác, liệu chị có chấp nhận em không?”
Hứa Nhị Mai cười nhưng không đáp.
“Em về đi.” Nói xong cô ấy xoay người rời đi, chỉ còn lại thiếu niên tan nát cõi lòng ngồi đó.
––––––––––
Lý Đại Bảo vừa về nhà đã xô cửa, Lý Thanh Lê gọi thế nào cũng không thèm phản ứng, dù không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng lòng cô trước nay đều rất rộng lượng, thay đổi Đại Bảo không được thì vẫn còn Đại Nha, Tam Nha, Lục Bảo cơ mà, nếu cả đám không có đứa nào nên hồn thì để vợ chồng anh cả sinh thêm hai đứa nữa là được!
Con càng nhiều phần trăm thiệt hại càng thấp, không phải sao? Mình đúng là thiên tài!
Chạng vạng Lý đại tẩu về nhà nấu cơm chiều, Lý Thanh Lê đã sớm chờ trong bếp, chờ chị ngồi xuống cô liền áp sát vào nói chuyện.
“Chị dâu, chị với anh em vẫn chưa đến 40, hai người có định sinh thêm mấy đứa nữa không? Sinh con lúc còn trẻ thì tốt hơn đó!”
Lý đại tẩu nghe vậy liền biến sắc, chị không ngừng lắc đầu:
“Thôi, chị không sinh nữa đâu! Bốn đứa là quá đủ rồi, sinh nữa chắc chẳng giữ được cái mạng già này mất!”
“Lỡ cả bốn đứa nó đều chẳng làm nên trò trống gì, hoặc là không hiếu thuận với anh chị thì sao? Già rồi ai nuôi hai người đây?”
“Không thể nào, tận bốn đứa cơ mà.” Lý đại tẩu vừa nói vừa nhét rơm vào lò.
Lý Thanh Lê lắc đầu thở dài, “Chị dâu, trong bốn đứa nhà chị, có hai đứa chất lượng không cao lắm đâu! Chị cứ sinh thêm hai đứa nữa đi, lo trước khỏi hoạ!”
Trong tiểu thuyết vợ chồng Lý lão đại đúng là bị Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha hại thảm, không những của cải bị moi hết sạch, mà Lý Tam Nha và Lý Lục Bảo cũng bị liên lụy suýt chút nữa vợ con ly tán.
Sau này vợ chồng Lý lão đại bị bệnh liệt giường cũng không dám gọi Tam Nha, Lục Bảo tới chăm, sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình các con, nhắc đến là thấy chua xót.
Nhưng nếu có sáu đứa con, dù hai đứa không nên thân thì vân còn bốn đứa được việc mà! Ít nhất lúc bị bệnh còn có người quan tâm.
Lý đại tẩu nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Có bốn đứa nó là đủ rồi, trong nhà cũng chỉ có bấy nhiêu đồ, chia ra cho mỗi đứa cũng chẳng được bao nhiêu, không cần thiết phải sinh thêm.”
Lý Thanh Lê chưa từng làm cha mẹ nên đúng là không nghĩ tới vấn đề này, nghe xong cô cũng không khuyên nữa.
Chỉ là trong lòng cô có một suy nghĩ, nếu cha mẹ trẻ ra mấy chục tuổi thì tốt quá, lại sinh thêm mấy đứa em trai em gái cho cô, đến lúc ấy không cần thay đổi mấy ông anh trai nữa, làm không tốt thì cho cuốn xéo luôn! Quá đã!
Đến giờ ăn cơm chiều, Lý Thanh Lê thỉnh thoảng lại ngó sang bà Điêu và ông Lý rồi lắc đầu thở dài như tiếc hận lắm.
––––––––––
Thanh niên hồi phục nhanh, tới ngày thứ mười một, chân Lý Thanh Lê chân đã gần khỏi hẳn.
Hai ngày này mưa dầm liên miên, việc ngoài ruộng đành tạm thời gác lại, người dân hiếm khi được nhàn nhã như vậy.
Em họ Lý tam tẩu - Trương Hương Hương đúng lúc này từ đội sản xuất bên cạnh đến chơi, mà lý do vẫn chẳng mới mẻ chút nào— sang chơi với Lý Thanh Lê.
Tuy nhiên Lý Thanh Lê và Trương Hương Hương đúng là khá thân nhau.
Nhà Trương Hương Hương ở đội sản xuất bên cạnh, lớn hơn Lý Thanh Lê ba tuổi, nhưng do đi học muộn nên đã học chung với cô được 7 năm, chẳng qua từ khi tốt nghiệp sơ trung hai người mới ít gặp mặt.
Buổi sáng Lý Thanh Lê đang chán nản ngồi dưới mái hiên nhìn ông Lý và Lý lão đại đan rổ thì đột nhiên thấy Trương Hương Hương bung ô bước vào sân, vừa thấy đối phương mắt cô liền giật giật.
Trương Hương Hương đến đưa rổ đồ mà bác trai bác gái nhà mình nhờ mang sang cho Lý tam tẩu, sau đó mới lấy cớ muốn nói chuyện riêng với Lý Thanh Lê mà kéo cô về phòng, gấp gáp nhờ vả:
“Lê Tử, em nhất định phải giúp chị! Chỉ có em mới giúp được chị thôi!”
Mí mắt Lý Thanh Lê bắt đầu điên cuồng nhảy nhót.
Chính là những lời này, trong tiểu thuyết Trương Hương Hương là vai ác chịu trách nhiệm lót đường, mỗi lần muốn hại Tô Nhân đều sẽ nói những lời này, thảm nhất chính là đối tượng mà cô ấy cầu cứu lần nào cũng là Lý Thanh Lê cô đây, thế mà lần nào cô cũng đồng ý, từ đó bước lên con đường cực phẩm không thể quay đầu.
Mỗi lần cô hãm hại Tô Nhân, Tô Nhân không phải nhờ họa được phúc thì chính càng ngày càng gần gũi với anh năm Lý Thành Dương, quan hệ giữa cô và anh trai cũng ngày một kém, sau đó Tô Nhân sẽ quay lại vả mặt cô một cái thật mạnh… cứ tuần hoàn lặp lại cho đến khi cô và anh trai trở mặt thành thù, cô bị đánh ngã xuống bùn lầy, cuối cùng chết thê thảm.
Trương Hương Hương không biết gì vẫn tiếp tục nói:
“Nghe nói đội sản xuất các em có cái cô thanh niên trí thức Tô Nhân, mấy ngày nay đều bám theo anh Thành Dương, ân cần đưa đồ ăn thức uống gì đó. Anh Thành Dương sắp bị cô ta mê hoặc rồi chứ gì! Lê Tử, đừng nói là em quên đã đồng ý với chị chuyện gì rồi nha?”
Lần này không chỉ mí mắt mà khóe miệng Lý Thanh cũng run rẩy, “Có quên đâu.”
Vì một sọt đào mà không tiếc bán rẻ anh trai, cả ngày gọi Trương Hương Hương là chị dâu ngắn chị dâu dài, cái kiểu tìm đường chết sao cô có thể quên được? Từ khi biết được cốt truyện, mỗi đêm nằm ngủ cô đều hối hận không thôi!
Cho mày ăn ngon này! Cho mày ham ăn! Cho mày đẹp mà ngu này!
Haizzz! Chắc là mình tiêu hết may mắn cả đời để có được dung mạo mĩ miều này rồi.
Lý Thanh Lê thở dài:
“Hương Hương, chị cũng biết tính anh trai em mà, anh ấy mà muốn làm thì chín con trâu cũng không kéo được, còn đã không muốn làm, dù có kề súng vào đầu anh ấy cũng không nghe đâu, như em là em gái ruột đây này, anh ấy mà giận thật thì em cũng không đỡ được đâu! Lại nói, anh ấy ngoài ngoại hình thì còn chỗ nào tốt nữa đâu? Để sau này em giới thiệu cho chị mấy người vừa đẹp người vừa đẹp nết nha, bảo đảm chị vừa lòng!”
Trương Hương Hương dậm chân, “Lê Tử, sao lại nói như vậy được? Lúc trước chúng ta đã cùng thề rồi mà.”
Lý Thanh Lê cũng rất cay đắng, “Lúc ấy chúng ta là thiếu niên não tàn, chị hiểu không?”
Trương Hương Hương: “…”
“Không giúp thì thôi, chị đây tự đi tìm Tô Nhân. Đám thanh niên trí thức ấy một khi có cơ hội sẽ không ở lại thôn đâu, loại chuyện bỏ chồng bỏ con còn ít hay sao? Nếu đã biết là mình không ở lại, bọn họ còn cưới vợ gả chồng sinh con làm gì? Đúng là chuyên gia hại người! Tuyệt đối không thể để anh Thành Dương bị cô ta lừa!” Trương Hương Hương nói xong phẫn nộ xoay người.
Lý Thanh Lê không còn cách nào, chỉ đành cầm ô đuổi theo.
Đây chính tình tiết quan trọng, nếu không ngăn cản, cô sợ Trương Hương Hương sẽ bị động trở thành người thúc đẩy cốt truyện mất.
Hai người cầm ô dẫm lên bùn đất, băng qua cầu gỗ đến cửa ký túc xá thanh niên trí thức, Trương Hương Hương gân cổ gọi Tô Nhân ra ngoài.
Thấy Trương Hương Hương và Tô Nhân mặt đối mặt, suy nghĩ trong đầu Lý Thanh Lê đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, bởi vì cô biết sau 10 phút nữa, khi khoảng cách giữa hai người họ còn khoảng 50cm, Tô Nhân sẽ vì ngã xuống đất mà gãy chân.
Lý Thanh Lê không chút nghĩ ngợi kéo Trương Hương Hương lui về sau.
Trương Hương Hương: “???”
Lý Thanh Lê cũng không quay đầu lại, nói với vẻ mặt nghiêm trọng:
“Ngàn vạn lần đừng tới gần cô ta, lỡ ngã chúng ta lại mang tiếng oan bây giờ.”
Trương Hương Hương cẩn thận suy nghĩ một phen, cuối cùng cũng ngộ ra thâm ý:
“Đúng là đồ mưu mô xảo trá, quỷ kế đa đoan, chị đúng là coi thường cô ta rồi! Lê Tử, hôm nay để chị giúp em báo thù!”
Lý Thanh Lê mờ mịt: “Hả?”
Trương Hương Hương chống nạnh, bắt đầu chỉ trích:
“Tô Nhân, đừng có dùng mấy cái chiêu trò thấp kém đó của cô để đối phó với tôi, tôi nói cho cô biết, đứng trước sức mạnh chân chính, mưu hèn kế bẩn chẳng là cái thá gì đâu! Ngay từ đầu cô đã có ý đồ không trong sáng, cô nói xem cô xứng với anh Thành Dương ở điểm nào? Nếu còn biết xấu hổ là gì thì hãy tránh xa anh Thành Dương ra.”
Tô Nhân gần đây thường xuyên nhớ về quá khứ, chỉ cần có cơ hội là sẽ tìm Lý Thành Dương trò chuyện, nhưng do lần đầu tiên gặp mặt để lại ấn tượng không tốt nên bất luận cô ta có cố gắng thế nào, Lý Thành Dương đều hờ hững không quan tâm.
Liên tục bị nhục nhã như vậy, trong lòng Tô Nhân vốn đã không dễ chịu, giờ lại bị một người không liên quan chỉ trích, lửa giận trong lòng phút chốc bùng lên dữ dội.
“Tôi không xứng, chẳng lẽ cô thì xứng? Nhìn cái mặt này thì chắc là cao trung cũng chưa từng học chứ gì? Nếu tôi là cô, tôi sẽ về đọc hết sách rồi mới đến mắng chửi người, bằng không tôi sợ đến tên tôi viết như thế nào cô cũng không biết mất!”
Trương Hương Hương đúng là học hành không tốt, chữ Nhân (茵) cũng không biết viết ra làm sao, người ta nói đánh người không đánh mặt, lần này cô ấy bị Tô Nhân tát bẹt bẹt như vậy thì tức lắm, lập tức vén tay áo như muốn xông lên hành hung.
Lý Thanh Lê vứt ô sang một bên, hóa thành món đồ trang sức vắt trên tay Trương Hương Hương, với thể trạng của cô, Trương Hương Hương cao cao gầy gầy sao có thể phản kháng?
Trương Hương Hương vừa tức vừa sốt ruột: “Lê - Tử - mau - bỏ - tay - ra! Để - chị - lên!”
Lý Thanh Lê an tường nhắm mắt: Tui chỉ là món trang sức không có tình cảm, vừa mù vừa điếc.
Trong lúc hai người tranh chấp, phía trước đột nhiên có tiếng hét thảm.
Nhìn qua chỉ thấy Tô Nhân không biết bị làm sao mà đột nhiên lăn từ sườn núi xuống, tuy rằng sườn núi này không quá cao nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch kia là biết chắc chắn rất đau.
Lý Thanh Lê: Đau là phải rồi, gãy cả chân luôn mà, trong tiểu thuyết anh năm chăm người ta cả tháng trời, dãi nắng dầm mưa đưa ăn đưa uống, cõng tới cõng lui, không nảy sinh tình cảm mới là lạ.
Trương Hương Hương thấy tình hình trước mắt cũng không vội gọi người, nhìn sang Lý Thanh Lê, rồi lại nhìn Tô Nhân, cuối cùng cảm thán:
“Tô Nhân cũng tàn nhẫn ghê ha!”
Lý Thanh Lê: “???” Gần tháng không gặp, đầu óc Hương Hương đúng là ngày càng phức tạp.
Hai người đều ăn ý không qua đỡ Tô Nhân dậy, ngược lại gọi với vào vào ký túc xá:
“Có ai không, Tô Nhân ngã rồi kìa!”
Người chạy ra chính là Vương Tĩnh Vân và Ngưu Kiến Quốc, phía sau còn có Lương Lỗi, bọn họ thấy Tô Nhân đau đớn cũng không còn tâm trạng nào để hỏi đến Lý Thanh Lê nữa, vội đến đỡ Tô Nhân trở về.
Trương Hương Hương xua tay:
“Khổ nhục kế sao? Hời cho cô ta quá, lần sau lại đến xử tiếp!”
Lý Thanh Lê: “…” Tui kiếm đâu ra người bạn này hay quá vậy?
Lúc nhặt ô chuẩn bị đi về, từ xa xa Lý Thanh Lê thấy một bóng người không mũ không dù chạy đến, không ngờ lại là Phó Bạch.
Phó Bạch lướt qua người cô như gió, mắt cũng chẳng thèm nâng lên.
“Phó Bạch!”
Phó Bạch quay đầu, cách màn mưa Lý Thanh Lê thấy sắc mặt hắn dường như ảm đạm đi vài phần, đành xua tay: “Anh mau vào trong đi.”
Phó Bạch không nói một lời trở về ký túc xá.
––––––––––
Lý Thành Dương hiện tại là chủ nhiệm đội trị an, phụ trách quản lý ba đội sản xuất, ban ngày thường không có mặt ở nhà, Trương Hương Hương nán lại cả ngày cũng không gặp được anh, chỉ có thể rầu rĩ ra về.
Lý Thanh Lê không có chuyện gì làm, rảnh rỗi ngồi ở nhà chính đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu cô gái thích anh trai mình, trong đội sản xuất thì có Hứa Đại Mai, Cam Cốc Lan, Tô Nhân, ở đội sản xuất khác thì có Trương Hương Hương, về sau ở huyện thành có...
Lẽ nào anh trai cô chính là chiến thần thu hoạch thiếu nữ, ông hoàng đánh cắp trái tim?
Mùa hè ngày dài, nhưng phải đến khi trời tối đen mới thấy Lý Thành Dương trở về, cả người lẫn tóc đều ướt đẫm như vừa mới ngâm nước.
Bà Điêu đi theo sau không khỏi lải nhải: “Con bảo cấp dưới đi tuần tra là được, sao cứ phải chạy qua chạy lại làm gì? Con cũng 26 rồi đấy, chuyện cần làm bây giờ là cưới vợ! Bảo đi xem mắt lại chẳng thấy bóng dáng đâu! Thật là tức chết mẹ mà!”
Lý Thành Dương cởi áo tơi treo lên tường, ôn tồn trả lời:
“Mẹ, con mới nhậm chức, phải đi làm quen hoàn cảnh chứ, qua mấy ngày nữa là con rảnh rồi.”
Bà Điêu mỉm cười, rót cho anh một chén nước:
“Cũng được! Nhưng con nói xem, con thích kiểu con gái thế nào?”
Thả đèn dầu xuống giữa bàn, Lý Thanh Lê chống cằm cướp lời:
“Mẹ, anh năm thích kiểu eo thon, cằm nhọn, yếu đuối giống như Tô Nhân ấy!”
Bà Điêu lập tức phản đối: “Không được, từ lần đầu tiên gặp mặt mẹ đã không thích cô gái đó rồi! Tuy không nói được là vì sao, nhưng không thích chính là không thích, mẹ không muốn có cô con dâu như vậy đâu.”
Lý Thành Dương lườm em gái một cái, “Con bé này nói bừa gì đó? Khỏe mạnh là tốt rồi, anh đâu có thích gầy như bộ xương đâu!”
Lý Thanh Lê lườm ngược lại: “Xì! Dối trá!”
Trong tiểu thuyết ai là người yêu Tô Nhân đến chết đi sống lại cơ?
Đàn ông đều là đồ xấu xa!
Lý Thành Dương ngồi xuống bên trái Lý Thanh Lê, xụ mặt:
“Anh còn chưa hỏi em đấy, em cùng Hương Hương chạy tới ký túc xá thanh niên trí thức mắng Tô Nhân làm gì? Người ta bị các em chọc tức ngã gãy cả chân, vừa rồi còn tìm anh khóc lóc kể khổ kia kìa!”
Lý Thanh Lê vỗ bàn:
“Giề? Sao lại đổ lên đầu em? Thế Tô Nhân kia có nói từ đầu tới cuối em chưa nói câu nào, thậm chí còn ngăn cản không cho Hương Hương ra tay không? Cô ta tự làm mình ngã thì trách được ai? Sao không trách cô ta chân cẳng không ra gì đi!”
Cô nhíu mày, “Anh, vừa rồi anh còn nói không thích gầy cơ mà, hay là anh thích người ta rồi, giờ muốn thay người ta chất vấn em sao?”
Bà Điêu cầm quạt hương bồ gõ lên lưng Lý Thành Dương, “Con dám à!”
Lý Thành Dương thả lỏng cơ mặt, ý cười trong mắt càng rõ ràng:
“Sao vậy được? Lần trước cô ta mắng Tiểu Lục, còn nói xấu mẹ, con phải gọi cô ta ra nói cho rõ lí lẽ!”
Lý Thanh Lê: “Há há há há… Anh năm, làm tốt lắm!”
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Nhân: Tôi muốn bán thảm, ai mua không?
~⭐⭐⭐