Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 53.2: 2




Edit: Sweetie
Lý Thành Dương vừa dứt lời, toàn bộ Lý gia im như thóc, thẳng cho đến khi bị tiếng ngã uỵch xuống đất của Lý tam tẩu làm cho giật mình.
Mọi người cũng không còn tâm sức để ý tới chị ta, tất cả đều trở về phòng cầm vũ khí, xung quanh không một tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng hít thở nặng nề.
Bầu không khí cực kì gấp gáp khẩn trương, mấy đứa Lý Tứ Bảo bị biến cố này doạ sợ im như chim cút, méo miệng suýt khóc, rồi lại bị Lý Tam Nha túm vào phòng khoá cửa lại.
Lý tam tẩu cả người như mất hồn, vẻ mặt không dám tin tưởng, nước mắt giàn giụa, bà Điêu véo eo chị ta, mắng:
“Cái đồ suốt ngày tìm đường chết này! Thu mấy giọt nước đái chó đấy lại ngay cho tôi! Người ta tới nhà nhìn thấy cái bản mặt ủ rũ của cô thì còn hỏi gì nữa? Không phải cô làm cũng thành cô làm rồi còn gì! Thanh danh cô xấu thì không sao, để ảnh hưởng đến con trai tôi và ba đứa cháu trai, xem tôi có xẻo thịt cô không!”
Lý Nhị Bảo dắt tay hai em trai đứng sau lưng mẹ, nhìn ra cửa như thể sắp gặp mãnh thú.
Lý tam tẩu nhìn các con, lại nhìn chồng cầm cây chĩa đứng phòng thủ, khẽ cắn môi bò dậy, lau nước mắt xoay người vào nhà bếp, lúc trở ra trên tay cũng cầm theo con dao phay.
Lý Thanh Lê chứng kiến toàn bộ quá trình, khóe miệng khẽ giật giật.
Chị dâu này của cô, nói đến cùng cũng là kẻ tàn nhẫn.
Người nhà quả phụ Vương tới rất nhanh, gần như Lý gia vừa lấy xong vũ khí thì cả gia đình bọn họ hùng hổ chạy tới.
Người tới rất đông, vài người cầm đèn pin rọi thẳng vào đại viện Lý gia, không kiêng nể soi luôn vào mặt những người đang đứng trong sân.
Mọi người theo bản lấy tay che mắt, chờ đến khi thích ứng được với ánh sáng, cũng thấy trên tay đám người kia cầm vũ khí.
Chĩa, liềm, rìu, cuốc, đinh ba, búa…
Lý Thanh Lê nhìn đống vũ khí nhà mình, gậy gỗ vót nhọn, xẻng, đòn gánh, chĩa, giày, cha cô còn đang cầm bình hồ lô...
“Vũ khí” coi như ngang ngửa nhau, nhân khẩu hai nhà cũng không chênh lệch quá nhiều, đánh thắng thì khó nói, nhưng lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận thì rất đơn giản, Lý Thanh Lê yên lòng, lặng lẽ thả sợi dây thừng gắn quả cân xuống đất, thứ này nặng quá, cầm mỏi hết cả tay.
Giao phong trận đầu tiên, so số người, so “vũ khí”, hoà.
Nhà bà Điêu có sáu anh chị em, từ nhỏ đã nhìn quen mấy cảnh thế này, vả lại tính cách bà mạnh mẽ, không có lý cũng có thể nói thành ba phần có lý, vậy nên em chồng quả phụ Vương - Lý Thành Công vừa định mở miệng nói chuyện thì bà đã xông lên đập bay mấy cái đèn pin.
“Cho chúng mày chiếu này! Cho chúng mày chiếu này! Sao không tự chiếu vào cái dáng vẻ xấu xí của mình đi! Mồm đâu? Không biết gọi thím tư bà tư à? Một chút lễ phép cũng không biết!”
“Mày nhìn cái gì? Thích lườm không? Khoe cái mắt nhỏ như hạt đậu xanh đấy ra cho ai xem?”
Lý Thành Công muốn chất vấn lại bị bà Điêu phá ngang, cứ vậy mà quên mất mình đang định nói gì.
Lý Thanh Lê không chút nghĩ ngợi xông đến giữ chặt mẹ mình, “Mẹ, chú thím hai cũng chưa tới mà? Đây là chiến trường của mấy người bọn con, mẹ bối phận cao, cứ ngồi ở bên cạnh nhìn là được! Nếu bọn con bị bắt nạt, mẹ phải đứng ra làm chủ cho bọn con đấy!”
Bà Điêu trợn tròn mắt nhìn vào trong đám người, tìm một hồi đúng là không thấy vợ chồng Lý Khánh Mậu đâu, bà cũng là người sĩ diện, giũ góc áo thật mạnh, hừ lạnh quay đầu, không tình nguyện đứng sang một bên.
Lý Thành Dương thấy mẹ mình đi sang bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đao kiếm không có mắt, mẹ anh lại là người cứng rắn, lỡ bị kẻ không có mắt nào đó làm bị thương thì sao?
Trong lòng nghĩ về mẹ, chân Lý Thành Dương cũng bước đến ngăn trở giữa hai người.
Thân hình anh cao lớn, lại từng là quân nhân, một khi nghiêm túc không khỏi làm người ta cảm thấy sợ hãi.
“Anh họ, một bút không viết được hai chữ Lý, gia đình tôi vẫn chưa hiểu tình hình cụ thể, chúng ta nói chuyện rõ ràng trước đã”
Lý Thành Công tiến lên chọc chọc vào ngực Lý Thành Dương, ngang ngược hỏi: “Nói cái gì? Bảo cả nhà mày hỏi Trương Mỹ Quyên đi, hỏi xem cô ta đã làm chuyện trời đánh thiếu đạo đức gì?”
Vợ Lý Thành Công là Ngưu Phương vừa khóc vừa mắng: “Đồ lòng dạ hiểm độc, chị dâu tốt của tôi cứ vậy mà đi rồi, cô bảo hai đứa Đại Lượng, Tiểu Tuyết phải sống sao đây?”
Lý Thanh Lê không biết buổi trưa gia đình mình họp bàn thế nào, nhưng cô đoán chắc chắn là chị dâu ba thề độc nói chuyện này không liên quan gì đến mình rồi.
Lúc này toàn bộ Lý gia chỉ có nhà chính là sáng đèn, xung quanh phải nhờ đến mấy cái đèn pin chiếu sáng, Lý Thanh Lê híp mắt tìm kiếm, không thấy con trai con gái của quả phụ Vương trong đám đông.
Lúc hồi thần lại lại nghe Lý Thành Dương nói:
“Tiểu Vượng nhà anh Phú Quý nói, sáng sớm nay lúc đi nhà xí, chính tai nó nghe được chị dâu ba và chị Vương cãi nhau.”
Lý Thanh Lê nghe thấy rõ ràng Lý nhị tẩu cùng Lý tứ tẩu đồng thời hít khí lạnh, mắt như gắn dao bay qua chỗ Lý tam tẩu.
Cô cũng đồng thời nhìn qua, tuy rằng ánh sáng không tốt nhưng vẫn có thể thấy được vẻ hoảng loạn tuyệt vọng trong mắt chị ta.
Dù đầu óc Lý Thanh Lê không đủ thông minh, nhưng dùng ngón chân nghĩ cũng biết, trưa nay bà chị dâu này tuyệt đối chưa nói chị ta và quả phụ Vương cãi nhau.
Nhưng mà ngẫm lại, quả phụ Vương cùng Tiểu Vượng đều nạn nhân của Lý tam tẩu miệng rộng, giờ chị ta lại vì hai người kia mà bị ép đến bước đường này, có lẽ là do báo ứng.
Bởi vì một câu đơn giản này của Lý Thành Dương mà Lý gia vừa mới có khí thế lập tức như bị giội một thùng nước lạnh, cả người lạnh ngắt.
Lý Thành Công giận đỏ mắt, hận không thể xông qua đám người đánh Lý tam tẩu tơi bời, cuối cùng vẫn bị Lý Thành Dương giữ chặt.
“Chị dâu tôi còn chưa nói gì mà! Anh muốn đánh chị ấy cũng phải hỏi trước tôi có đồng ý hay không đã.”
Người nhà thấy Lý Thành Công bị Lý Thành Dương giữ chặt, lập tức xông lên huých ngực khiêu khích, “Mày làm gì? Mày làm gì? Mày từng làm lính thì ghê lắm đấy? Tưởng nhà tao không có ai à?”
Mấy người Lý lão đại cũng không yếu thế lấy ngực đụng đám người kia, hai nhà ngực đẩy ngực, vai đâm vai phân cao thấp.
Có người muốn đánh vợ mình, là đàn ông ai có thể chịu được? Lý lão tam đỏ mắt giằng co với Lý Thành Công, hàm dưới cắn kẽo kẹt, cảm xúc kích động dị thường.
“Vợ tao với chị dâu mày cãi nhau thì làm sao? Người cãi nhau với vợ tao nhiều đếm không hết, chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện đều đổ lên đầu cô ấy à? Hay mày nghĩ vợ tao coi tiền như rác? Mày gọi Chu Tiểu Vượng đến đây, ông mày muốn chính miệng hỏi, nó có tận mắt nhìn thấy hai người họ cãi nhau xong chị Vương nhảy sông tự vẫn không?”
“Nếu trẻ con tùy tiện nói hai câu là có thể chứng minh vợ tao làm hại chị Vương, vậy thì tao cũng có thể nói Tiểu Vượng ghi hận vợ tao nên mới cố ý đổ oan cho cô ấy!”
Lý lão tam vừa nói xong, không ngờ Chu Tiểu Vượng lập tức đứng dậy, gân cổ phản bác:
“Cháu không nói dối, chính tai cháu nghe thấy Trương Mỹ Quyên và thím Vương cãi nhau! Trương Mỹ Quyên nói thím Vương qua lại với chú Lai Tử, còn nói: Quả phụ Vương này, cô là cái thá gì, tưởng mình ghê gớm lắm à? Cháu có thể thề, nếu có câu nào là nói dối thì cháu sống không quá ngày mai!”
Chu Tiểu Vượng mới tám tuổi, tâm tư không sâu, bắt chước Lý tam tẩu cũng rất giống, lúc này không chỉ người đến hóng chuyện tin, mà toàn bộ người nhà họ Lý cũng tin luôn.
Trương Mỹ Quyên không hề nói với họ những chuyện này!
Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc để trách móc, họ hiểu rõ, lúc đối đầu với kẻ địch mạnh tuyệt đối không nên nội chiến, nếu không cả gia đình sẽ trở thành trò cười, việc cấp bách nhất vẫn là nhất trí đối ngoại, cho nên Lý gia không ai mở miệng chất vấn, chỉ dùng ánh mắt 'hỏi thăm' Lý tam tẩu mà thôi.
Nếu không phải kiêng kỵ có người ngoài ở đây, chỉ sợ là Lý tam tẩu đã bị cả nhà mang ra làm thịt rồi.
Chỉ trong khoảng thời gian gắn ngủi, đủ loại cảm giác khiếp đảm, hoảng loạn, thất thố, sợ hãi,… ập đến. Lý tam tẩu mờ mịt nhìn xung quanh, nhìn mặt chồng mình xanh trắng đan xen, lại nhìn dáng vẻ sợ hãi của ba đứa con trai mà nước mắt chảy đầy mặt.
Lúc này chị ta hối hận lắm rồi! Hận cái miệng rộng của mình cả ngày lải nhải nghị luận chuyện của người khác, sống yên ổn không nghe, lại cứ thích trêu chọc thị phi! Vì sao không nghe lời cô em chồng, nhịn lâu như vậy rồi thì cố thêm chút nữa đi, cứ phải cãi nhau với quả phụ Vương làm gì!
Giờ chị ta mới biết thế nào là có một trăm cái mồm cũng không thể nói rõ, thế nào là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất! Thế nào là tuyết rơi tháng sáu, oan hơn Đậu Nga!
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý tam tẩu: Nguyên danh Trương Mỹ Quyên, ngoại hiệu Đậu Mỹ Quyên, tên khác: Miệng rộng, bà ba hoa ╥﹏╥
~⭐⭐⭐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.