Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 9:




Edit: Sweetie
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mọi người trong Lý gia đã vào phòng bếp dọn cơm, người lớn bưng thức ăn, trẻ con bưng cháo ngô, lại gắp thêm chút đậu que ngâm rau hẹ. Trong nhà chính, trên ngạch cửa, ngoài sân, trong phòng bếp, cổng lớn, đâu đâu cũng thấy người bưng chén ăn cơm.
Cuộc sống của Lý gia tuy rằng không quá khó khăn, nhưng một năm cũng chỉ có Tết và mùa gặt mất nhiều sức là có bữa ăn sung túc nhất, thời gian khác buổi sáng thường ăn ngô, khoai lang nấu với cháo. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng thoải mái hơn không ít nhà trong đội sản xuất, dù sao cũng có rất nhiều nhà ăn còn không đủ no.
Trên bàn vuông nhà chính, mấy anh em Lý gia sắp ăn sáng xong vẫn không thấy Lý Thanh Lê đâu.
Lý lão nhị là người đầu tiên buông chén đũa, đưa tay lau miệng hai cái, cố ý nhìn trái nhìn phải tìm một vòng, biết rõ còn cố hỏi:
“Mẹ, em gái con đâu rồi? Sao còn chưa thấy con bé, không phải vẫn còn ngủ chưa dậy đấy chứ, con còn đang chờ con bé ra ruộng làm việc cùng nhau tiến bộ đấy!”
Mọi người xung quanh cười ồ lên.
Động tác ăn cơm của bà Điêu dừng lại, đanh mặt nhìn con trai với ánh mắt không tốt:
“Hôm trước em gái con bị mệt, hôm qua ngủ cũng không thoải mái, ngủ thêm chút nữa có làm sao? Con làm anh trai không biết quan tâm em gái thì thôi, lại còn ở đây nói mát!”
Lý lão nhị xua tay xin tha, “Vâng vâng vâng, em gái con một năm 365 ngày thì có 300 ngày không thoải mái, con không nên hỏi mới đúng.”
Lý lão đại bất đắc dĩ đưa mắt ra hiệu với em trai, mấy người còn lại đều cười trộm, dùng ánh mắt khen Lý lão nhị có dũng khí.
Lý Đại Bảo ngồi trên ghế gỗ nhỏ không phù hợp với thân hình khẽ “xì” một tiếng, không ngờ thế mà phun ra mấy hạt cơm, nó không dám lãng phí, lau lau miệng lại nhét cơm vào miệng, nói:
“Chú hai nói quá đúng!”
Bà Điêu trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo một cái nhưng cũng không mắng nó, bà luôn cho rằng: Con trai út, cháu trai trưởng là chỗ dựa của người già, Lý Đại Bảo là cháu trai trưởng của Lý gia, ở chỗ bà Điêu vẫn sẽ được nhận chút ưu đãi.
Ông Lý bỗng nhiên “A” một tiếng, “Mọi người đang nói gì đó? Tiểu Lục hả? Lão Nhị nói cùng tiến bộ là có ý gì?”
Mọi người: “…”
Đấy, không cần nói cũng biết là tối qua mở họp chồng/cha/ông nội lại ngủ gật.
“Cô nhỏ dậy sớm lắm…” Lý Nhị Nha đứng dưới hiên nhà chính đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.
“Sao?” Mọi người kinh ngạc.
“Lúc cho heo ăn con thấy cô nhỏ đi ra ngoài một mình, đến giờ vẫn chưa về.”
Lý tam tẩu vỗ vỗ bàn tay, nói như thể đã biết sự thật:
“Con biết rồi, Tiểu Lục chắc chắn là ra ngoài đi nhà xí, hôm qua con bé ăn thịt nhiều nhất mà!”
Mọi người sửng sốt sau đo âm thâm chấp nhận lí do này, đến bà Điêu cũng không nói gì, chỉ có Lý tứ tẩu Vương Xảo Lệ là nhíu mày, hít hít mũi hai cái.
Mà lúc này, Lý Thanh Lê được cho là đi nhà xí lại xuất hiện ở nhà anh họ, cũng chính là đại đội trưởng đội sản xuất - Lý Thành Năng.
“… Lê Tử, những chuyện em nói đều là thật?” Lý Thành Năng mặc bộ quần áo lao động màu xanh biển, lông mày vừa đen vừa dậm, tinh thần sáng láng trầm giọng hỏi.
Lý Thanh Lê tự ngồi xuống ghế, khuôn mặt mượt mà trắng nõn phồng lên, mắt to chớp chớp như bị bắt nạt:
“Anh, nếu không phải em thật sự nuốt không trôi cơn giận này, em cũng sẽ không chủ động bóc điểm yếu của bản thân ra đâu! Em ngốc thật nhưng bọn họ cũng không thể chơi đùa em như thế! Một người hai người chỉ vì chút đồ ăn mà lôi kéo làm quen rồi lừa gạt tình cảm của em, tưởng em là khỉ nua vui chắc? Nếu không phải em phát hiện sớm, hai người bọn họ còn định định ở nhà em lừa ăn lừa uống lừa đến khi trở về thành phố đấy, đúng là loại người tâm địa độc ác mà!”
“Hành vi của bọn họ là đầu cơ trục lợi, thương tổn tình cảm đồng chí, phá hoại đoàn kết nhân dân, hiển nhiên là người có tư tưởng sai lệch!... Anh, em là em họ của anh, bọn họ đối xử với em như vậy liệu có từng để anh vào mắt không, anh nhất định phải thay em đòi lại công bằng!”
Hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, tới đêm khuya yên tĩnh Lý Thanh Lê vẫn không thoải mái nổi.
Trong vòng một ngày mất đi cả bạn thân lẫn người yêu, cô có cảm giác như tình cảm chân thành của mình bị vứt cho chó ăn, sau đó ị ra thành một đống phân vậy đó!
Cô không thoải mái, người khác đừng hòng được vui.
Hoàng Quảng Linh lừa cô bao nhiêu năm, đưa một chút tiền rớt hai giọt nước đái ngựa là hết nợ?
Vương Húc Đông ăn uống của nhà cô, còn lừa trái tim thiếu nữ của cô, đánh một trận là xong?
Chắc chắn không thể! Cô phải xả giận! Phải cho hai tên lừa đảo này nếm thử cái gì gọi là lửa hận tình thù của cô em chồng cực phẩm!
Nhưng mà chuyện Hoàng Quảng Linh viết nhật ký và giấu sách cấm cô sẽ không vạch trần, thứ nhất, ngày hôm qua cô sợ Hoàng Quảng Linh trả đũa cho nên không lấy sách đi, tinh ranh như cô ta tuyệt đối sẽ mang sách ra tiêu hủy, nói ra cũng không có chứng cứ.
Thứ hai cô cảm thấy không cần thiết, dựa theo nội dung tiểu thuyết, thời kỳ đặc thù này sớm hay muộn cũng sẽ qua, đúng đúng sai sai không thể nói rõ, cô hận Hoàng Quảng Linh nhưng không cần phải trả thù cả gia đình cô ta.
Thứ ba, đương nhiên là cô muốn giữ lại nhật ký, thứ này giống như một cây đao ngày ngày treo trên đầu Hoàng Quảng Linh, làm cô ta lo lắng hãi hùng, hàng đêm trằn trọc khó ngủ, cũng không thể không nén giận, xin tha lấy lòng cô…
Ngẫm lại quả là kích thích! Quá hả giận!
Còn Vương Húc Đông, cô bảo đảm, kết cục của gã không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.
Hai người bọn họ động đến cô trước, vậy thì đừng trách cô trả thù!
Cô chính là người không chịu nổi ủy khuất, lòng dạ nhỏ nhen vậy đấy!
Trong tiểu thuyết cô là cực phẩm là vai ác, cho nên nếu muốn thay đổi kết cục bi thảm của mình, cô chỉ cần không khiến anh năm thấy ngột ngạt, còn những người khác, cô không cần phải chịu đựng!
Cô chính là cực phẩm do tác giả tiểu thuyết tự mình đắp nặn, danh phải xứng với thực!
Cha Lý Thành Năng - Lý Khánh Hậu cùng ông Lý là anh em ruột, nhưng bởi vì bà Điêu nên quan hệ hai nhà không tốt lắm, gần như không qua lại với nhau. Chỉ là quan hệ huyết thống vẫn còn đó, Lý Thành Năng đương nhiên sẽ thiên vị em họ nhà mình hơn.
Lông mày Lý Thành Năng nhăn lại, lạnh lùng nói:
“Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông này đúng là không ra làm sao, đặc biệt là tên Vương Húc Đông kia! Lê Tử, việc này em muốn anh giải quyết thế nào? Viết tài liệu gửi lên công xã, công khai phê bình, xin lỗi bồi thường hay là làm sao?”
Lý Thanh Lê nghĩ kỹ một hồi, há mồm nói:
“Anh, tuy bọn họ có lỗi với em, nhưng em không nỡ để bọn họ rơi vào kết cục thê thảm, báo cáo lên công xã thì không cần, để người trong công xã biết em mất mặt chết mất. Nhưng để bọn họ xin lỗi em cũng không thèm! Không bằng như vậy đi, anh phân công trong bọn họ việc nặng nhất, như vậy không chỉ có tính giáo dục mà còn cống hiến cho đội sản xuất chúng ta, anh thấy như vậy được không?”
Lý Thành Năng hồ nghi, “Vậy là được rồi hả?” Cái này không giống tác phong của em họ lắm.
Lý Thanh Lê không chút nghĩ ngợi, “Đương nhiên là không được!”
Lý Thành Năng: “…” Biết ngay mà.
––––––––––
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cực phẩm nên có dáng vẻ của cực phẩm~
~⭐⭐⭐

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.