Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 12: Tố cáo




Lâm Lam giật nhẹ khóe miệng, đây là trách cô không trông con tốt sao?
Đàn ông quả nhiên là đại móng heo(大猪蹄子, là từ thường dùng trên internet của nữ sinh dùng để diss nam sinh thay lòng đổi dạ, nói chuyện không giữ lời), không xuất lực, chỉ trách cứ.
Cô ra hiệu ánh mắt cho Nhị Vượng.
Lúc trước bận rộn đánh nhau, cụ thể xảy ra chuyện gì cô còn chưa kịp hỏi, nhưng không cần đoán cô cũng biết có liên quan đến chị dâu hai.
Nhị Vượng ngầm hiểu, “Cha, cha hãy phân xử cho bọn con. Cha không có ở nhà, cả ngày bọn họ khi dễ mẹ và bọn con. Mẹ dẫn Tiểu Vượng đi bệnh viện huyện khám bệnh, mua mắt kính trở lại. Con thấy bà nội và bác Hai gái không thích có ý muốn đem mẹ và bọn con đuổi ra ngoài.”
Nói đến đoạn xúc động, Nhị Vượng lại bắt đầu lau nước mắt, khóc thút thít, “Cha, nếu cha không trở lại, bà nội chắc sẽ trói mẹ lại đánh, hu hu…”
“Nói điểm chính.” Hàn Thanh Tùng đem khăn tay đắp trở lại cho Tiểu Vượng.
Tiểu Vượng xoạch một tiếng nắm khăn tay ném trở về, nắm tay Lâm Lam không buông.
Hàn Thanh Tùng:…
Nhị Vượng tiếp tục nói: “Chính là cặp kính mắt mẹ mua cho Tiểu Vượng, bác Hai gái thấy không vừa mắt, xế chiều bác ấy không đi làm việc, con dẫn Tiểu Vượng cắt cỏ về, bác ấy ghét Tiểu Vượng cản trở đẩy ngã cho hả giận, còn dùng chân giẫm hỏng mắt kinh. con với Tam Vượng lý luận với bác, bác cầm cây củi còn đang cháy định đánh…. Đúng không chị hai?
Vừa nói Nhị Vượng còn đi lấy mắt kính trong hộp của Tiệu Vượng ra, tròng kính đã rơi ra, gọng kính đồng bị giẫm dẹp, nhìn thấy là tức.
Mạch Tuệ và Nhị Vượng là sinh đôi nên hiểu nhau hơn so với người khác, cô bé kéo mái tóc như ổ gà của mình, thở phì phò bổ sung, “Đúng vậy, con đi kéo bác Hai gái, Cao Lương đi lên kéo tóc của con!”
Cao Lương là con gái nhà của chị dâu thứ hai, lớn hơn Mạch Tuệ một tuổi.
Mạch Tuệ ủy khuất cũng bắt đầu thút tha thút thít, không dám tìm Hàn Thanh Tùng làm nũng, nói với Lâm Lam, “Mẹ, mẹ nhìn đầu con, da đầu con đau, có phải bị Cao Lương cào rách không.”
Trong nhà không có ánh sáng, căn bản nhìn không rõ lắm, Lâm Lam nói: “Có chút, anh nhìn xem có chút máu.”
Hàn Thanh Tùng nhìn về phía cô, nói chuyện lãnh tĩnh mạch lạc như vậy, là lần đầu tiên.
Lúc này Bà Hàn xuất hiện ở ngoài cửa sổ, khuôn mặt tức giận, “Làm sao, thấy thằng Ba về lại bắt đầu tố cáo hả?” Bà đi từ sân và phòng, “Cô đem 260 đồng tiền lúc trước lấy ra!”
Vừa vặn Anh Hai Hàn cùng Chị dâu hai Vương Tú Phân cũng trở về, Vương Tú Phân một bước xông tới, lại bắt đầu mắng Lâm Lam.
“Em ba a, em xem chị dâu hai a, đáng thương này, thiếu chút nữa bị cô ta đánh chết a! Em nói đi, nhân lúc trời tối a, một gậy gõ đầu chị không nói, còn đẩy chị vào tường đụng một lỗ máu a —-“
Cô ta vừa bắt đầu, Bà Hàn cũng nói theo, “Đúng đó, nó còn đẩy mẹ nữa. Ngay cả mẹ là trưởng bối mà nó cũng hạ độc thủ, muốn đẩy mẹ ngã chết, nếu không phải thằng ba vịn mẹ, mẹ sợ mình cũng xong đời!”
Lâm Lam nhìn bọn họ đổi trắng thay đen, hắng giọng một cái, ỷ vào Hàn Thanh Tùng trở lại diễn trò cho anh ta nhìn đúng không, được, chúng ta luân phiên nhau ra, thay phiên diễn!
Cô nhìn về hướng Bà Hàn, “Con nói mẹ cả đống tuổi còn nói láo, mẹ một đường đụng tới, con sợ mẹ đụng vào tường liền giúp mẹ chuyển hướng, mẹ không cám ơn thì thôi còn vu oan cho người tốt. Còn Chị dâu hai, tôi còn không tìm chị tính sổ đâu, cha bọn nhỏ ở bộ đội vào sinh ra tử kiếm chút tiền về nuôi sống cả nhà chúng ta, tôi cũng ngày ngày làm việc kiếm công điểm, chị ở nhà trốn tránh lao động tôi không nói gì. Chị nói xem, chị không cảm ơn thì thôi, còn thừa dịp tôi không có ở nhà,  đem Tiểu Vượng nhà chúng tôi đẩy va vào đá, còn cầm gậy lớn đuổi đánh Tam Vượng? Đây là tôi nhìn thấy mà còn thế nếu tôi không nhìn thấy, có phải là ngày ngày bị đánh hay không?”
Đám người Bà Hàn ngẩn cả người, không ngờ tới Lâm Lam lúc trước nói chuyện bừa bãi chỉ biết khóc lại có thể đem lời nói lưu loát mang gai, trong lúc nhất thời cũng không nhớ tới phải cắt đứt lời cô nói.
Vương Tú Phân tức muốn chết, ngày ngày đánh cái gì? Trốn tránh lao động là cái gì? Rõ ràng là Lâm Lam cô trốn tránh lao động được không, tôi chỉ nghỉ ngơi một ngày thôi!
Bà Hàn và Vương Tú Phân vừa muốn mở miệng phân trần, Lâm Lam giành nói trước: “Dù sao chỉ là việc miệng lưỡi hoạt động một chút nước bọt, tôi liền nói thẳng với các người. Tiểu Vượng bị bệnh, chúng tôi đi xem bệnh, không đúng chỗ nào? Sao các người lại không muốn chúng tôi được tốt vậy, vừa muốn đánh chết tôi, lại muốn bỏ tôi. Tiểu Vượng không phải là con anh ta chắc? Cha nó kiếm được tiền không cần cho nó xem bệnh hả? Báo đến huyện ủy tôi cũng dám nói như vậy! Dù sao tiền cũng đã tiêu hết rồi, mấy người muốn đòi lại, đánh chết tôi cũng không lấy ra được một đồng tiền!”
“Nói bậy, nói nhảm!”
Trong phòng nhỏ loạn thành một đoàn, Chị dâu cả gọi ăn cơm vài lần không ai phản ứng.
Chân mày Hàn Thanh Tùng cau chặt, “Ngừng!”
Âm thanh huyên náo biến mất trong nháy mắt.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó lại bắt đầu líu ríu.
Hàn Thanh Tùng ý bảo ra ngoài nói, phòng nhỏ quá chật hẹp, ba phụ nữ líu ríu quả thực có thể đem không khí sôi trào ầm ĩ.
Chờ lúc bọn họ ra ngoài, Hàn Thanh Tùng nhìn Lâm Lam một cái, ý bảo cô cũng theo ra nói chuyện.
Lâm Lam thừa dịp anh ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Hàn Thanh Tùng bị cánh cửa phách lên không khí, quần áo phần phật bay, thân hình anh dừng một chút, mày rậm khẽ run lên khó hiểu.
Bà Hàn nắm cánh tay hắn, “Ba à, con nhìn xem đi, con còn chờ cái gì?”
Hàn chị dâu hai: “Em ba, em còn chờ cái gì? Cô ta ngay cả mẹ cũng dám đánh!”
Hàn Thanh Tùng nhìn bọn họ một chút, nhìn Ông Hàn và anh cả Hàn đứng ở giữa cửa nhà, những người này đều đang tạo áp lực với anh để anh bỏ Lâm Lam.
Ở trong nhà Lâm Lam không muốn để cho bọn họ kiêu ngạo như vậy, cách cửa sổ nói: “Muốn ly hôn cũng được, phí phụng dưỡng không thể thiếu, một tháng một đứa trẻ muốn ít nhất 12 đồng tiền, một người lớn thì phải 20, các người nhìn mà làm đi.”
Quả nhiên, Hàn Thanh Tùng còn không có nói cái gì, Bà Hàn đã nhảy dựng lên.
Hai vợ chồng Chị dâu cả khuyên nhủ: “Mẹ, em ba đi xa trở về, vừa mệt vừa đói, ăn cơm trước đi.”
Trời sắp tối.
Bà Hàn lầm bầm nói: “Trong bộ đội ăn so với chúng ta còn ngon, ngày ngày cơm trắng với thịt, anh quan tâm dư thừa làm cái gì?” Hơn nữa, thằng Ba mang nhiều đồ về như vậy, trên đường còn không ăn cái gì sao.
Nếu để bà nói, tiền kia không trở về bà cũng không còn tâm tình ăn, tổn thất một số tiền lớn như vậy còn ăn cơm cái gì? Cả nhà ai cũng đừng ăn, đói một năm đem tiền kia gom góp lại đủ số mới đúng.
Tối rồi chỉ có thể đốt đèn ở nhà chính, Bà Hàn lại bắt đầu càm ràm phí dầu, cũng do đồ bất hiếu kia gây ra.
Chị dâu cả có chút lúng túng, mấy lần nháy mắt với chồng, chú ba vừa trở về, dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi, làm sao có thể châm biếm vợ chú ba ngay trước mặt cậu ấy chứ.
Lúc ăn cơm xong, không ai từ đông sương phòng ra ngoài, Ông Hàn không vui nói: “Ăn cơm làm sao còn phải mời ba bốn lần vậy?”
Bà Hàn ước gì bọn họ không ra ăn.
Hàn Thanh Tùng: “Con đi gọi.”
Anh đi tới chỗ cửa sổ nghe thấy trong phòng có tiếng thì thầm, có thể bởi vì hắn đi tới, lập tức an tĩnh không tiếng động.
Anh cũng không có cách cửa sổ nói chuyện, mà đẩy cửa ra bước vào, “Ăn cơm trước đi.”
Trong nhà đen thui không có đốt đèn, cũng không có người đáp lại.
Anh thích ứng với bóng tối, chỉ thấy Lâm Lam ôm Tiểu Vượng nằm trên giường gạch, Mạch Tuệ và Nhị Vượng ở chỗ nào thút tha thút thít.
Mới vừa rồi rõ ràng không phải là âm thanh này.
Hàn Thanh Tùng: “Làm sao?”
Mạch Tuệ khóc òa lên, “Cha, cha xem mẹ bị đánh này, cánh tay bả vai sau lưng đều bầm tím hết rồi.”
Nghe vậy Hàn Thanh Tùng tiến lên, “Đốt đèn.”
Nhị Vượng quắt miệng: “Trong nhà bọn con không có đèn, bà nội nói hửng sáng ăn cơm, trời tối thì đi ngủ, trời vừa sáng liền dậy, cần đèn làm gì? Bà muốn đem dầu hỏa đưa cho cô Út và chú Út mang tới trong huyện.”
Hàn Thanh Tùng:…
Hắn xoay người đi ra ngoài.
Mạch Tuệ khẩn trương nói: “Con thấy cha tức giận.”
Nhị Vượng lập tức nói với Lâm Lam: “Mẹ, mẹ nhìn cha xem, trong lòng chỉ có người khác, không có mẹ con chúng ta. Con thấy nhà bác Cả gái và bác Hai gái bọn họ đèn đều sáng, có mỗi nhà chúng ta không có. Thiên vị!”
Lâm Lam thầm nghĩ thằng nhóc này nhỏ mọn thật, tận dụng mọi lúc để tố cáo, bất kể Hàn Thanh Tùng có nghe hay không, dù sao đều nói hết.
Nhưng như vậy anh ta khẳng định cho là mình dạy Nhị Vượng nói.
Cô cũng không ngờ Nhị Vượng mưu mô nhiều như vậy, lại không đi nịnh bợ cha nó, mà nguyện ý ở cạnh mình.
Có lẽ thằng bé còn nhỏ, lòng dạ không quá ích kỷ lương bạc như trong vở kịch, từ từ cũng có thể ngộ ra sao.
Chốc lát, phía ngoài vang lên tiếng bước chân.
Hàn Thanh Tùng được bao bọc trong một luồng ánh sáng ấm áp đi vào, anh ta cầm một ngọn đèn.
Nhất thời ánh mắt Nhị Vượng và Mạch Tuệ sáng lên, cha mình vẫn là cha mình, không phải tức giận bỏ đi, mà là đi cầm đèn lại.
Xem ra tố cáo vẫn có tác dụng.
Hàn Thanh Tùng đem ngọn đèn đặt trong hốc nhỏ ở đầu giường gần lò sưởi, bên trong hốc nhỏ sẽ cản gió, gió thổi không tắt.
Anh đưa tay vào trong balo, sờ sờ, móc ra một cái bình lớn cỡ bàn tay, đặt ở trên giường gạch, đưa tay chạm vào đầu vai Lâm Lam.
“Làm gì?” Lâm Lam né tránh tay anh theo bản năng.
Hàn Thanh Tùng: “Xoa chút rượu thuốc tan máu bầm.”
Lâm Lam nhìn lọ rượu thuốc một chút, đen thui, “Tự mình thoa.”
Nhị Vượng lấp tức nói: “Mẹ, con giúp mẹ.” cậu ta thoáng nâng cánh tay của Lâm Lam lên, vén nửa tay áo, lộ ra vết thâm tím từ cánh tay đến bả vai, đó là bị bà Hàn đánh.
“Mẹ a, mẹ nói xem bà nội làm sao ác như vậy a, mẹ muốn tiền để xem bệnh cho Tiểu Vượng, bà nhất định không cho, mẹ lấy tiền cũng không phải đi phung phí, bà còn đánh mẹ gần chết. hu hu ~~”
Nói hay giống như anh thật lòng thương mẹ vậy, Lâm Lam mấp máy môi, “Không có chuyện gì, không đau.”
Má ơi, đau chết, không đau là giả, rát, cánh tay cũng sắp nâng không nổi rồi.
Mạch Tuệ là khóc thật, nhớ lại lần đó mình đem kem bảo vệ da của cô Út làm rơi xuống đất, bị cô Út cùng bà nội dùng gậy đánh, đau đến mình muốn chết.
Mẹ bị đánh thành như vậy, đau nhiều lắm a.
Khóc như vậy lại nhớ tới mình cha không có ở nhà, ở bên ngoài kiếm tiền, tiền kiếm được bà nội không cho mình, chỉ cho cô Út mua quần áo, mình cái gì cũng không có, con bé liền khóc đến càng ngày càng thương tâm.
Lâm Lam thấy rõ nhưng cũng khó mà nói được gì, được rồi, có thể là thấy người thân, khóc đi.
Khóc chính là cáo trạng tốt nhất.
Đang suy nghĩ miên man, tay cô bị Hàn Thanh Tùng cầm lấy.
Nhiệt lượng trên người anh nóng kinh người, lúc nhích tới gần, Lâm Lam cũng cảm giác được khí dương cương đập vào mặt, chớ nói chi là bàn tay nóng hổi kia, quả thực có thể bị nóng phỏng người.
Cô không được tự nhiên, giãy giụa, lại bị anh nắm chặc.
“Đừng động.”
Một tay hắn mở nắp, đổ một chút thuốc ra tay, chà sát mấy cái liền cầm cánh tay Lâm Lam bắt đầu xoa bóp.
“A ——“ không có báo trước chút nào khiến Lâm Lam đau đến ngồi bậc dậy, “Đau, đau quá đau quá…”
Đau chết.
Sức mạnh này là lột da hả?
Không phải cố ý trả thù sao?
Hàn Thanh Tùng vô tội gấp bội, anh căn bản không dùng sức, nếu là những người lính thủ hạ kia, trực tiếp soạt mấy cái qua lại, căn bản bất kể bọn họ đau đến ứa mồ hôi lạnh.
Lâm Lam lắc lắc nước mắt: “Tôi, tôi tự mình làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.