Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 14: Nhà mới, đắn đo




“Cái gì?”
Không chỉ đàn ông trong phòng giật mình cả kinh, ngay cả Chị cả Hàn từ trước tới giờ phật hệ cũng bị dọa cho giật mình, Chị hai Hàn càng chân đất lao xuống đất, “Chú ba này, đây là làm sao, làm sao lại không có tiền trợ cấp rồi?”
Không phải nói làm quan quân càng ngày càng nhiều sao? Tiền cả cái nhà này tiêu xài đều trông cậy vào hắn đấy!
Anh cả Hàn: chẳng lẽ em ba phạm sai lầm gì, bị bộ đội đuổi trở về?
Bà Hàn lông tơ dựng đứng hết lên, âm thanh con muỗi ong ong vây quanh bà cũng biến mất, “Thằng ba, con nói, con nói rõ ràng!!!”
Hàn Thanh Tùng: “Vết thương cũ của con tái phát, không thể đảm nhiệm nhiệm vụ của quân đội, dựa theo quy định cần chuyển nghề.”
“Chuyển nghề?” Bà Hàn liền từ trên kháng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống dưới mặt đất, vẫn là Hàn Thanh Tùng tay lanh mắt lẹ nâng bà.
Bà Hàn nắm chặt cánh tay của anh, “Có khả năng chuyển nghề sao? Có an bài cho con chức vụ gì, tiền lương sau này thế nào?”
Bảy miệng tám lưỡi thảo luận, trong phòng ầm ầm, đem lời Anh cả Hàn hỏi vết thương cũ của Hàn Thanh Tùng thế nào đè xuống.
Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Còn không biết, cần bộ đội an bài.”
Bà Hàn há miệng, thoáng cái không biết phải nói gì, nên nói cái gì.
Cái này so với 260 đồng tiền bị Lâm Lam lấy đi kia còn đáng sợ hơn.
Này có ý nghĩa là sau này vô số 260 đồng cũng bay mất.
Không được, tuyệt đối không được!
“Ba, là bộ đội buộc con chuyển nghề, hay là do con muốn chuyển nghề hả?” Bà Hàn không hiểu rõ, đời này bà không ngủ yên giấc.
Hàn Thanh Tùng lại không muốn nhiều lời, dù sao trước mắt là giai đoạn nội bộ cách mạng, hoàn cảnh bộ đội vô cùng phức tạp, không phải là chuyện anh có thể thấy rõ cũng không phải là anh có thể chi phối, nói ra rồi, chỗ tốt một chút cũng không có.
Anh nhìn bọn họ, “Cha, mẹ, thời gian không còn sớm, có gì mai lại nói.”
Nói xong liền đi ra, trả lời một cái vấn đề còn có một cái vấn đề khác, một đêm cũng chưa xong.
Anh nói một tiếng cùng anh cả anh hai, để cho tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai lại trò chuyện.
Chờ anh đi, Anh hai Hàn còn cùng bà Hàn oán trách.
Chị hai Hàn giận dỗi: “Ở riêng thì ở riêng, cũng nên cho chúng con một phòng ở, chồng của em ba không ở nhà, còn một mình chiếm đông sương phòng.”
Gia đình của cô và gia đình anh cả không có chỗ ở, chỉ có thể chen chúc ở phòng tây, chia giường nam bắc ngủ.
Dù lâu rồi cũng không có thói quen!
Lẽ ra cô nên đi đông sương phòng ở, để nhà chú ba bọn nhỏ và nhà anh cả ở phòng phía tây mới đúng.
Bà Hàn giận không có chỗ phát tiết, mắng: “Tất cả đi đi, muốn ở riêng thì ngày mai cũng cùng cút ra ngoài, dù sao tôi và cha các anh chết cũng không ai quan tâm.”
Biết bà bực bội, mọi người lập tức giải tán.
Bà Hàn nằm nghiêng trên kháng, ôi, “Ông già, đầu tôi đau như búa bổ, giống như bị gió đông thổi trúng gió rồi, mau, xoa khối thuốc cao dán cho tôi.”
Trong lòng bà cảm giác, con trai chính là cán bộ.
Năm đó kháng Nhật, thời điểm chiến tranh giải phóng, Bát Lộ quân, Giải Phóng quân cũng ở đây trú đóng, bà cũng đã gặp không ít đại đội trưởng, nhưng không có cảm giác gì.
Tuy rằng thập niên sáu mươi cũng có không ít thanh niên nhập ngũ, thậm chí kháng Mỹ xong mấy người Đại đội trưởng doanh trưởng trở lại, cũng không thấy họ thế nào.
Nhưng bây giờ không giống!
Khi đó là vì đánh giặc, gặp người chết, cho nên rất nhiều người không muốn đi làm lính, con gái cũng không thích gả cho người làm lính.
Hiện tại làm lính nổi tiếng!
Làm lính cùng công nhân, và người làm trong cơ quan giống nhau, đây chính là bát sắt!
Thằng Tư còn nói chờ tốt nghiệp trung học nếu phân phối công việc không tốt, sẽ đi bộ đội tìm anh ba đấy.
Nếu thằng ba chuyển nghề, vậy còn có khả năng gì?
Bà Hàn cũng biết trong thôn không ít người đi làm lính giải ngũ xong về nhà, ba năm nghĩa vụ xong giải ngũ, đó là chuyệt tất nhiên, không có gì để nói.
Giải ngũ xong cho ít tiền, trở lại tự mình tìm việc làm, đơn giản hơn thì đại đội công xã chiếu cố một chút, làm dân binh hoặc chủ nhiệm trị an trong thôn mà thôi.
Coi như là cán bộ nhỏ chuyển nghề, đều đứng một hàng, nhiều lắm là ở liên đội làm đại đội trưởng hoặc đi Cục công an trong xã, dân phòng, dân binh cái gì đó, những việc này bà Hàn đã thăm dò qua, thật không có tương lai gì.
Mặc dù người địa phương thấy công việc trong xã này đều là những việc nhiều tiền, nhưng bà Hàn là ai, nói thế nào cũng là mẹ ruột đường đường chính chính của đại đội trưởng.
Bà chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, bà muốn Hàn Thanh Tùng nói rõ ràng, nhưng nó lại bỏ của chạy lấy người, kết quả bà thở không ra hơi, thiếu chút nữa đem mình nín chết.
Bà không muốn nín chết mình, liền lôi kéo Ông Hàn càm ràm.
Ông Hàn buồn ngủ mắt không mở ra được, lúc đầu còn ừ ừ một cái, sau đó trực tiếp ở trong tiếng càm ràm của vợ ngáy rung trời.
Theo ông thấy, trước kia kiếm ăn dưới tay của đại địa chủ cũng có thể sống được, hiện tại đảng lãnh đạo chiếu rọi như mặt trời, còn có cái gì phiền lòng?
Chị hai Hàn thì lôi kéo chị dâu cả về phòng tây nằm trên giường phía nam nói thầm.
Anh cả Hàn thấy vậy chịu không được, chỉ đành phải đi kháng bắc nằm cùng anh hai Hàn ngủ cùng nhau.
Hàn Thanh Tùng trở lại phòng, đèn trong nhà đã sớm tắt, trên giường truyền đến tiếng bọn nhỏ hít thở.
Mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài, anh nhìn một chút, Lâm Lam ôm Tiểu Vượng ngủ ở bên đầu giường gần lò sưởi, sau đó là Mạch Tuệ, sau nữa là Nhị Vượng.
Balo của anh để ở cuối kháng.
Dựa theo cách nói trong thôn, vị trí đầu giường gần lò sưởi là vị trí tốt nhất, cho nên là vị trí của đàn ông, sau đó là phụ nữ, phía sau nữa là bọn nhỏ.
Nhìn lại, là mình bị bài xích.
Hắn đứng trước kháng, trên kháng Lâm Lam mồ hôi lả tả.
Mùa hè vốn nóng, đông sương còn nóng hơn, vì ngủ mở cửa sổ thông gió, lại treo rèm, con muỗi còn thỉnh thoảng đốt người, quả thực không phải là người có thể trôi qua.
Căn bản không ngủ được!
Kết quả Hàn Thanh Tùng còn đứng trên đầu cô, từng trận nhiệt khí phả lên mặt, cô rất buồn bực, rõ ràng anh đã không phải ở trong thời kỳ thiếu niên trưởng thành hormone quá mức tràn đầy, làm sao nhiệt lượng lại lớn như vậy.
Đang thời điểm cô muốn mở miệng nói lời đông cứng giải thích, Hàn Thanh Tùng đã lên kháng.
Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngủ.
Hôm sau gà trống gáy.
Lâm Lam vội vàng thức dậy, phát hiện Hàn Thanh Tùng đã không có ở trên giường gạch, cô cũng không có vội vã gọi bọn nhỏ dậy, đều là thời điểm cơ thể đang phát triển, để cho bọn họ ngủ thêm một lát.
Nông thôn nhiều muỗi, qua cả đêm trên mặt trên cổ cô bị cắn hai nốt, rất ngứa, gãi gãi lung tung đi xuống đem cái rèm rách kéo xuống, để cho ánh sáng chiếu vào, liền phát hiện Tiểu Vượng bị cắn lợi hại nhất.
Cô phải hỏi nhà ai có lô hội, cỏ bạc hà …, chuẩn bị mấy cây trở lại nuôi, để chà xát chỗ muỗi cắn cũng có thể ít ngứa.
May nhờ có Hàn Thanh Tùng mang rượu thuốc về tới, cô ngủ một đêm, cánh tay bả vai đã không đau nữa, nếu không đoán chừng hôm nay sưng không nâng dậy được.
Cô hoạt động cánh tay một cái, cảm thấy không có gì vấn đề, nhưng mà rất muốn lấy cớ cánh tay bị thương để xin phép không làm công.
Lâm Lam cảm giác mình là thật yếu ớt, thật không làm được công việc cần thể lực.
Liền nói mấy ngày hôm trước làm việc, vừa bắt đầu cô đi nhặt sâu của cây bông trong đất, làm cho cô sợ muốn chết.
Những con sâu đủ mọi màu ngọ nguậy, làm cả người cô tê dại phát run.
Sau lại phải đổi đi cuốc, cầm lấy xẻng  bào từng cuốc đất giẫy cỏ, không bao lâu thì xương sống thắt lưng lưng đau, cái xẻng kia nặng tựa ngàn cân! Còn vừa lúc qua chín giờ mặt trời nóng rát, cảm giác cả người sẽ bị hong khô .
Cho nên, hoặc là cô có thể tìm tới bát sắt để cầm tiền lương, hoặc là Hàn Thanh Tùng có thể cho cô phí sinh hoạt.
Nhưng mà đầu năm nay cán bộ ở nông thôn, cũng không thể thoát ly sản xuất, ngay cả lão bí thư chi bộ trong thôn cũng đi theo xuống ruộng, cho nên mấy chiêu của cô ở trước mặt chính sách tuyệt đối không có tác dụng.
Vậy cũng chỉ có một con đường là Hàn Thanh Tùng.
Hoặc là cô có thể khuyên anh không chuyển nghề?
Dù sao dựa theo tình tiết trong sách, Hàn Thanh Tùng sở dĩ chuyển nghề, là bởi vì nguyên chủ làm được quá mức, Hàn Thanh Tùng nản lòng thoái chí, cộng thêm hiện tại hoàn cảnh bộ đội phe phái phức tạp tranh đấu kịch liệt, anh vô tâm với con đường làm quan, sau đó mới quyết định chuyển nghề về nhà.
Bà Hàn sợ con dâu theo quân tiêu xài không gửi tiền lương tiền trợ cấp về nhà, nguyên chủ thì sợ anh có tương lai tốt, bỏ vợ trèo cành cây cao, cho nên tình nguyện không theo quân cũng phải kéo chồng trở lại.
Nhưng mình không giống a, mình không gây chuyện, vô điều kiện ủng hộ công việc của Hàn Thanh Tùng a.
Được, tìm cơ hội nói chuyện một chút.
Lâm Lam đi ra vườn, kinh ngạc phát hiện Bà Hàn còn chưa dậy, ngày thường đã sớm gõ cây gậy hô một nhà đứng dậy xuống ruộng rồi.
Từ nhà cầu đi ra, cô phát hiện cả đám đều treo đôi mắt đen thui, giống như mười ngày nửa tháng bị hành hạ không ngủ, chậc chậc, thật là đáng thương.
Chị hai Hàn trên đầu có một vết thương nhỏ, đã băng bó kỹ cũng không còn vấn đề gì, nhưng cô ta cứ dùng một cái khăn to bằng bàn tay quấn thành xác ướp, cũng không sợ nóng, ởđó hừ hừ, “Ai nha, đau chết, không thể làm việc rồi.”
“Mẹ, làm sao mẹ đi ra đây?” Nhị Vượng không biết lúc nào dậy, chạy đến vịn Lâm Lam, “Mẹ, cánh tay của mẹ không thể động, nghỉ ngơi là tốt rồi  đừng làm việc nha. Cha con đều trở về rồi!”
Cha cũng không có nghe lời bà nội bỏ mẹ, điều này làm cho Nhị Vượng hết sức đắc ý, tận dụng mọi lúc khoe khoang một chút cha mình trở lại.
Những người kia chê cười cha sẽ bỏ mẹ, không muốn người nhà bọn họ, hừ, để họ sáng mắt ra.
Chị hai Hàn bỉu môi, giận đến trở về phòng nằm.
Chị cả Hàn chuẩn bị nấu cơm, hô bọn nhỏ đi cắt cỏ kiếm công điểm.
Những đứa trẻ lớn giốngnhư Nhị Vượng, Mạch Tuệ, Tam Vượng cũng phải đi cắt cỏ kiếm công điểm.
Mạch Tuệ yếu ớt không muốn đi, còn muốn Lâm Lam giúp mình nói chuyện, Lâm Lam giả vờ không biết.
Cắt cỏ nhẹ nhàng sung sướng đâu.
Mạch Tuệ chỉ đành phải đi theo bọn chị em đi.
Lúc này Hàn Thanh Tùng gánh nước trở lại, thấy Lâm Lam ngồi trên một tảng đá ngẩn người nhìn về hướng mấy cái chậu sành bị vỡ, đem nước đổ vào trong chum nước, đi ra ngoài nói với  Lâm Lam: “Trong sân phơi có hai gian nhà cỏ trốngkhông, hôm nay em đi xem một chút, nếu là không chê...”
Lâm Lam lập tức nói: “Không chê!”
Chê cười, phòng rách nát nữa cũng tốt hơn chỗ này.
Hàn Thanh Tùng không có ngờ tới cô lại không kén không chọn, nhanh nhẹn đồng ý như vậy, anh còn tưởng rằng phải hao tổn chút miệng lưỡi đây.
Thấy cô đồng ý, anh gật đầu, lại đem mắt kính đưa cho Lâm Lam.
“Gọng kính chỉ bị bẹp, sửa tròn lại là được rồi, không có hư.”
Hắn chọn đổ nước xong lại đi ra ngoài.
Chị cả Hàn thấy thế thở dài, dùng giọng nói hâm mộ mà mình cũng không ý thức được nói với Lâm Lam: “Mẹ Đại Vượng, em đừng cứ giận mãi. Thật ra thì em nhìn xem, chú ba vẫn rất thương yêu em. Tìm nhà, còn hỏi ý kiến của em, mắt kính kia cũng do chú ấy sửa xong đó.”
Biết ở chung không vui vẻ, còn chủ động nói ở riêng, còn chủ động tìm nhà.
Đổi lại là người đàn ông khác, quyết định chuyện gì, chỉ một mình bọn họ quyết định, rất ít người sẽ hỏi hoặc thương lượng cùng phụ nữ.
Thậm chí phần lớn đàn ông, trừ thương lượng việc làm, ngay cả buổi tối tạo con nít cũng không nói chuyện cùng phụ nữ.
Ở bọn họ xem ra, không cùng vợ mình nói này nói nọ, nhất định mới có ý vị đàn ông mà!
Lâm Lam cười cười, không nói gì.
Rửa mặt xong, cô trở lại gian phòng, đem Tiểu Vượng gọi tỉnh, đeo mắt kính cho bé.
“Wow, mắt kính của con!” Tiểu Vượng rất vui vẻ.
Lâm Lam lấy khăn cho Tiểu Vượng lau mặt, “Cha sửa cho con đó, nhớ cám ơn cha.”
Tiểu Vượng chu chu miệng, không có hứa.
Lâm Lam cũng không ép cậu bé, nhỏ giọng nói: “Cha các con đã tìm nhà rồi, chúng ta có thể chuyển ra ngoài, mau đi xem một chút.”
Cô đem hai viên kẹo cho Tiểu Vượng nhét trong túi, mang theo cậu bé đi xem nhà.
Tiểu Vượng mặc dù còn không thích Hàn Thanh Tùng, nhưng vừa nghe nói có thể dọn nhà cũng nhảy cẫng lên.
Hai gian nhà này trước kia là đại đội ở, sau đó đại đội xây đại viện rộng hơn, hai gian nhà này dùng để chứa đồ.
Mặc dù có chút đổ nát, nhưng là tường, xà nhà vẫn còn tốt, đem nóc nhà lợp lại một lớp, trát lại tường đất là được.
Chỗ khác nên đổi thì đổi, nên sửa thì sửa, thêm cái kháng là được.
Hàn Thanh Tùng mang theo vài người đang bận rộn sửa chữa, chẳng những Nhị Vượng đang giúp đỡ, Đại vượng và Tam Vượng cũng ở đây, còn có mấy đứa nhỏ ở nhà.
Tất nhiên cũng có người xem náo nhiệt ngầm chỉ chõ.
“Nhìn xem, cậu ta vừa trở về đã ở riêng rồi, đây là chuyển ra?”
“Có phải bị người đàn bà đanh đá kia dùng cái chết uy hiếp hay không?”
” Sao mọi người không nói là bị bà Hàn đuổi ra hả?”
Nhà người bình thường ở riêng, cơ bản đều ở nền đất nhà cũ xây thêm vài căn phòng, xây không nổi thì đắp lều, thậm chí đi nhà hàng xóm tá túc, có rất ít người chuyển ra xa như vậy.
Lão bí thư chi bộ Hàn Vĩnh Phương nghe thấy được liền trách mắng: “Cười cái gì, mấy người chỉ được mỗi cái lắm mồm? Cả nhà bốn đứa con trai, chỉ có ba gian nhà giữa một phòng đông nhỏ, thằng cả với thằng hai ở một gian, thằng Tư cũng phải kết hôn, không ra ngoài  thì nghỉ ngơi ở đâu?”
Hàn Vĩnh Phương nói như vậy thoáng cái đã ngăn ngừa rất nhiều miệng người, hơn nữa tình huống nhà người ta cũng không khác.
Nhưng cũng có người ghen tỵ với Hàn Thanh Tùng có mặt mũi, có thể khiến lão bí thư chi bộ đem hai gian nhà trống kia cho anh ta ở.
Trong thôn có mấy nhà đã hỏi qua, muốn mượn hai gian phòng kia ở, nhưng lão bí thư chi bộ nói người nhiều như vậy, phải cho ai ở?
Kết quả chính là ai cũng không mò được.
Hiện tại lại quá hào phóng đi cho Hàn Thanh Tùng ở.
“Hay là tặng lễ đi.”
“Ai biết được, người ta đều là là quan, tự nhiên thiên vị.”
“Không phải nói cậu ta trở lại ly hôn, không ở với người đàn bà đanh đá kia sao? Làm sao còn ở riêng sống một mình? Nhà bọn họ rốt cuộc có chuyện gì?”
“Chuyện này tôi biết a, còn không phải là bà Hàn nhà bọn họ.”
“Ui cha, nói đến bà Hàn, sao không thấy đâu vậy?”
“Nói thật ra, Hàn Thanh Tùng thật là một thanh niên tốt, hazz, năm đó nếu không phải chuyện kia, Xuân Hương nên gả cho cậu ta mới là đúng.”
“Nằm mơ đi, nói nhăng gì đấy.”
......
Động tác Hàn Thanh Tùng rất nhanh, thời gian nửa ngày liền chuẩn bị xong vật liệu cho hai gian phòng, còn từ trong đội mượn tới gạch có sẵn làm kháng.
Cũng may trong đội có gạch tồn đọng, trực tiếp mượn tới làm kháng.
Hai gian phòng, giữ một nửa làm nhà chính, một nửa làm gian phòng ngủ, làm một kháng dài, ở giữa có thể xây kháng bàn hình chữ nhật làm rương, người ngủ hai bên, nam nữ tách ra, tránh cho bọn nhỏ lớn không tiện.
Hiện tại rất nhiều người làm kháng ngủ, không có chia ra nam nữ, cả nhà ngủ co lại trên kháng, con gái lớn cũng nhét chung một chỗ.
Chớ nói chi là có đứa kết hôn còn chen chúc ở một phòng đây này.
Cho nên, Hàn Thanh Tùng thiết kế như vậy, cũng đủ để xã viên hâm mộ.
Lâm Lam nhìn một lát liền trở về ăn vài miếng điểm tâm cũng phải bắt đầu đi làm việc, bởi vì cánh tay bị thương không có cầm xẻng, nên được phân đi nhặt sâu ở chỗ cây bông.
Bên kia còn có người phun thuốc, mùi vị 1605 kia, thuận gió bay mười dặm, khiến trong lòng  Lâm Lam lộp bộp. Thật vất vả nhịn đến buổi trưa, Lâm Lam choáng đầu hoa mắt, vội vàng rời khỏi ổ sâu.
Lúc cô trở lại chỗ đại bộ đội nơi đó xem một chút, thấy Hàn Thanh Tùng đang đứng ở trên nóc nhà trát bùn đất.
Anh mặc một bộ đồ công nhân có chữ ở lưng, lộ ra cánh tay bền chắc cường tráng, mồ hôi ở dưới ánh mặt trời trong suốt như bôi dầu.
Anh thoáng nhìn thấy Lâm Lam, khẽ chống tay trên nóc nhà, cả người trượt xuống, sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống.
Lâm Lam bị anh làm hoảng sợ tim thoáng cái vọt tới cổ họng, anh nhảy nhẹ nhàng như vậy, có bộ dạngvết thương cũ tái phát sao?
Hàn Thanh Tùng ba bước đã đến trước mặt cô, “Buổi trưa mang ít cơm tới, tôi không trở về ăn.”
Lâm Lam suy nghĩ trở về bà Hàn níu lấy đồi hỏi không xong, làm trễ nãi làm việc, chờ lúc thu dọn xong lại đi cũng không muộn.
“Được.”
Hàn Thanh Tùng liếc nhìn cô một cái, “Cánh tay khá hơn chưa?”
Lâm Lam vuốt vuốt, “Còn đau.”
“Đau làm sao không xin phép nghỉ?” Hàn Thanh Tùng còn suy nghĩ dựa theo thói quen của cô, bị thương nhất định sẽ xin phép không làm việc, không ngờ cô lại không có xin, nên hỏi một chút.
Lâm Lam: “Không làm việc ăn gì a, phải kiếm công điểm.”
“Sau này không cần em kiếm công điểm.” Hàn Thanh Tùng vừa nói vừa trở về bận việc.
Anh ta đang quan tâm mình sao?
Lâm Lam suy nghĩ lời này, vậy sau này có phải cũng không cần mình làm việc thể lực hay không?
Nhìn dáng dấp bản tính Hàn Thanh Tùng không thay đổi, vẫn như trong sách, là một người có trách nhiệm có đảm đương, nếu quyết định trở lại, sẽ gánh vác lên làm trách nhiệm làm chồng làm cha
Chẳng qua trước kia mù quáng, không ở nhà nên không biết mâu thuẫn trong nhà, lại để vợ và mẹ ầm ĩ thành như vậy.
Xem ra là tình thương thấp.
Lâm Lam xem bọn nhỏ trước một chút, bọn họ cắt cỏ trở lại đều ở đây phụ giúp một chút. Tiểu Vượng đi theo Mạch Tuệ, mang theo nón lá cành liễu, cầm trong tay vài miếng lá liễu phồng quai hàm càng không ngừng thổi, không thổi ra âm thanh nhỏ
Mạch Tuệ nói với Lâm Lam: “Mẹ, Tiểu Vượng có mắt kính chạy trốn giống như Tam Vượng, lập tức không thấy bóng dáng luôn.”
“Em con chạy làm gì?”
“Ai biết được, mò mẫm đi, không đi sát bờ sông thì đi bên cạnh đống cỏ, hôm nay còn gục ở một ổ thỏ bên sườn núi, nói muốn chui vào bên trong, còn nói bên trong có động tĩnh.”
“Vậy khẳng định là có động tĩnh.” Lâm Lam nói.
Mạch Tuệ:...... Làm mẹ ai cũng thiên vị con trai út, không có sai!
Lâm Lam bảo bé cùng Nhị Vượng trở về bưng cơm để cho bọn họ cùng cha ăn ở chỗ này.
Buổi trưa Bà Hàn còn không có xuống giường, chỉ ở trên kháng ai nha, “Đây là chờ tôi đi chết cũng không tới liếc mắt nhìn a.”
Bà chắc chắc con thứ ba hiếu thuận, chỉ cần mình nằm ở nơi này nó nhất định sẽ đến xin lỗi nhận sai, sau này ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc trước chính là như vậy!
Mọi người trong nhà rón rén câm như hến.
Chị cả Hàn cho Lâm Lam một cái ánh mắt, Lâm Lam gật đầu.
Cô cầm một cái bánh bột ngô, một bát đồ ăn, gắp một đĩa thức ăn mặn, muốn tránh đi trong phòng ăn.
Cô vừa muốn đi, bà Hàn ở trong nhà thái hô: “Nhà thằng ba đâu, vợ thằng ba đâu ——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.