Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 23: Hôn một chút và tiền đến




Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
“Thằng Ba, mày muốn tức chết mẹ ruột hả ——”Bà Hàn đưa cánh tay ra muốn tát Hàn Thanh Tùng.
Hàn Thanh Tùng vội vàng đỡ lấy cánh tay của bà ta, “Mẹ, ngài đừng tức giận, cẩn thận eo.”Anh đỡ bà Hàn ngồi lại trên giường gạch.
Ông Hàn lại nói bà già rồi đừng có làm trò cười cho thiên hạ nữa, nhanh chóng ngồi xuống nói chuyện chính đi.
Trước kia cả ngày luôn lấy con dâu thứ ba ra mà nói, hiện tại con dâu thứ ba đã tốt hơn rồi, ngược lại bà ấy lại muốn gây chuyện.
Mặc dù lúc trước ông Hàn từng nghe con trai cả nói, nhưng cũng không ngờ đến con thứ ba sẽ chủ động xin cán bộ đến chủ trì chuyện ra riêng, dựa theo sự hiểu biết của ông đối với đứa con trai này, cha mẹ nói cái gì thì chính là như vậy.
Ví dụ như việc ở riêng, ông Hàn cảm thấy mình không thể bạc đãi con thứ ba, cho dù vợ mình có trách móc thì ông cũng phải để con thứ ba tranh thủ được lương thực và tiền.
Chẳng qua là không ngờ đến con thứ ba lại trực tiếp tìm bí thư chi bộ, aizz, con trai lớncũng không dựa vào cha mẹ nữa.
Thử nghĩ xem sau này con trai chuyển nghề về nhà, phải cùng vợ con chung sống cả đời, tất nhiên phải suy nghĩ cho bọn họ, đây cũng là chuyện nên làm.
Không phải mình cũng như thế sao?
Nghĩ thông suốt, ông Hàn cũng chỉ cảm thấy chút mất mác, nhanh chóng tiếp nhận sự thật là con thứ ba đã thay đổi rồi.
Nhớ lại hôm nay con dâu thứ ba cũng không đi tự tử nữa, cũng có bộ dáng sẽ sống cho thật tốt, gả chồng rồi cũng có thể dễ dàng trò chuyện, cảm thấy cuộc sống có hi vọng.
“Như vậy cũng tốt, cho dù có ra ở riêng rồi thì vẫn là người một nhà, anh em với nhau cũng đừng xa lạ, cần phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Hàn Thanh Tùng gật đầu, “Đó là tất nhiên, cha yên tâm đi.”
Anh hai Hàn đã sớm thêm mắm thêm muối kể cho cả nhà chuyện Lâm Lam không biết tiết kiệm, mới vừa ra ở riêng mà mà đã làm trứng tráng rau hẹ, còn thêm nhiều dầu vào nấu, ông Hàn thì cảm thấy con dâu không biết cách tiết kiệm, nhưng bà Hàn lại cảm thấy đây là thị uy đang thị uy với mình!
Càng phát ra oán hận đến nỗi ngứa răng.
Lúc này con trai cũng đã không nghe mình nói nữa, bà Hàn có một loại cảm giác Hồng Quân mới vừa đi thì lũ giặc ngoại xâm liền đánh vào, tối tăm không thấy mặt trời.
“Hừ, yên tâm? Chỉ bằng cô ta, làm sao mà chúng ta yên tâm được? Quấy đến cả nhà đều rối tinh không còn yên ổn nữa rồi.”
“Mẹ, đã ra ở riêng rồi, sẽ không còn nữa.” Hàn Thanh Tùng nói.
Bà Hàn giận đến hừ hừ mấy tiếng, Chị dâu Hai vội vàng nói: “Mẹ, chia hộ khẩu cũng không làm trễ nãi việc bàn giao điểm công và lương thực cho cả nhà, nhưng mà cả nhà bị chia ra, chúng con đều nộp điểm công lên, công của chúng con đều ở trong đó đấy.”
Hàn Thanh Tùng: “Chuyện này có thể nhờ bí thư chi bộ đến hỗ trợ lập ra quy định.”
“Còn lập quy định cái gì? Lời tao nói chính là quy định, ở riêng còn phải tìm cán bộ cái gì chứ? Còn chưa đủ mất mặt sao?”Bà Hàn thở hổn hển hô to, bà ta nói ở riêng không được tách hộ khẩu, đứa con trai này đã sớm tìm cán bộ. Bà nói nộp điểm công tiền lương cho trong nhà, nó lại đi tìm cán bộ lập quy định.
Đây rõ ràng chính là muốn lập quy định với bà mà, ghi hận bà đây mà.
Bà Hàn quả thực tức đến muốn nổ phổi.
Hàn Thanh Tùng nói: “Cha, bí thư chi bộ tìm ngài trò chuyện, con đi về trước thu dọn chút việc, tường rào còn chưa làm xong nữa.”
Anh vẫn dành thời gian để sửa chữa chỉnh đố nnhững nơi để trống xung quanh sân nhà, còn phải bắt đầu xây tường rào, cũng phải dùng chút vật tư ngăn chặn lại, chờ sau này mua ngói về đắp lên, nếu không dễ dàng bị ngâm hỏng.
Chờ Hàn Thanh Tùng đi, bà Hàn lại bắt đầu khóc lóc nói con trai bất hiếu, ông Hàn có chút nhịn không được, “Được rồi, con trai đã kết hôn có một đám con cái rồi, nên ở riêng thì phải ra ở riêng, nếu còn nhét chung vào một chỗ không hòa thuận thì sẽ bắt đầu sinh chuyện đó.”
“Nhưng mà chuyện dưỡng lão không phải vẫn chưa nói xong sao? Cho dù không có tiền trợ cấp, thì sau này điểm công cũng phải nộp vào nhà chứ.”Bà Hàn nói như chuyện đương nhiên.
Ông Hàn cũng không nghe theo bà, “Để nói sau đi, hai vợ chồng năm đứa con, có thể nuôi sống cả nhà cũng đã không tệ rồi.”
Nếu lúc trước không có nhiều tiền trợ cấp nữa, nhà của con trai thứ ba có muốn nuôi con cũng khó khăn, huống chi con dâu còn muốn cho cho mấy đứa nhỏ đi học.
Cả nhà chỉ có một đứa nhỏ muốn đi học thì đã bị giày vò rồi huống chi là năm đứa.
Ông Hàn không đồng ý, nhưng cũng không muốn thêm phiền, chờ đến khi chúng không có cơm ăn thì sẽ biết lợi hại thôi.
Lại nói mấy đứa nhỏ có học được hay không thì phải đến trường học mới biết được.
Bà Hàn không đồng ý, “Nhưng mà Kim Bảo và Kim Ngọc còn đi học đó, dù sao cũng phải có tiền......”
Ông Hàn nói: “Hai đứa chúng nó cũng sắp tốt nghiệp tìm việc làm rồi, không tốn bao nhiêu tiền nữa.....”
“Sao lại không tốn bao nhiêu tiền chứ, nào là học phí, phụ phí,còn có tiền mua sách vở quần áo thức ăn nữa,với lại khi tìm việc làm mà không có quan hệ thì......”
Không đợi bà ta nói xong, ông Hàn đã xụ mặt, “Mấy đứa nhỏ trong nhà này ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, mọi người đều ốm nhách như vậy, bà còn cho con gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp làm gì? Đây chính là vấn đề về tác phong!”
Nếu không thì sao thái độ của con trai thứ ba có thể chuyển biến chứ? Ông khẳng định trong lòng con trai đã có oán hận.
Ông xuống giường, “Được rồi, tôi đi tìm bí thư chi bộ nói chuyện trước, xem xem ngày mai làm sao chia.”
Ông cũng đoán chừng một chút trong nhà còn bao nhiêu lương thực, bao nhiêu củi, còn có chút dụng cụ và tiền, trước tiên phải nói với bí thư chi bộ để ngày mai cũng dễ đếm.
Ông Hàn dẫn con cả đi, bà Hàn lại không chịu được, nói với con trai thứ hai: “Không được, các con là bốn anh em, tại sao việc ở riêng có thể để nó nói chia thì chia, đi, gọi Kim Bảo về đây, có chia nhà thì cũng phải có một phần cho nó. Mặt khác, hãy đi gọi chị của con về, để cho con bé chủ trì công đạo!”
Con trai thứ hai nhìn xem bên ngoài một chút, khó xử nói: “Mẹ, có gọi thì cũng đợi đến sáng mai a, lúc này bên ngoài đã tối om rồi.”
Bà Hàn hừ một tiếng,  “Một đứa hai đứa đều vô tích sự, vẫn là Kim Bảo Kim Ngọc của tao tốt nhất.”
Hai đứa con nhỏ nhất của bà, con trai gọi là Kim Bảo, tên thật là Hàn Thanh Hoa, con gái gọi là Kim Ngọc, hai đứa chúng nó chính là kim ngọc bảo bối của bà.
Lại thấy bà bắt đầu lải nhải, hai vợ chồng bác hai cũng vội vàng né qua, miễn cho bị bà ta bắt được lại mắng.
Chờ đến khi trong phòng đã không còn ai thì bà Hàn nhanh chóng nhảy dựng lên, vội vàng đóng cửa phòng lại, lấy chiếc chìa khóa đồng treo ở bên hông mở tủ treo quần áo trước giường ra, lấy ra một cái hộp gỗ ở trong đó.
Chút tiền nhỏ mà bà tích lũy được đều được dùng khăn tay bao lại rồi khóa ở trong hộp đặt ngay ở phiến cửa gần đầu giường, còn nhiều tiền thì giấu ở chỗ này.
Bà suy nghĩ một chút, lấy phần lớn tiền trong hộp ra rồi giấu vào trong đôi giày chân bó của bà, dùng vải quấn quang rồi giấu ở trong chăn, sau đó lại khóa kỹ hộp và ngăn tủ.
***
Sáng sớm hôm sau, bà Hàn đã sai anh hai Hàn đi mượn xe đạp, trước tiên đi đến thôn nhỏ ở ven sông cách đây hơn sáu dặm thông báo cho con gái lớn Hàn Đại Mạn Nhi, rồi sau đó lại đi vào thành phố đưa tin cho Hàn Kim Bảo cùng Hàn Kim Ngọc.
Hàn Đại Mạn Nhi là con gái lớn của bà Hàn, nhỏ hơn anh cả Hàn hai tuổi, ở nhà mẹ đẻ cũng không được sủng ái, chỉ là phận làm trâu làm ngựa, nhưng cô ta cũng không cảm thấy mình cực khổ, ngược lại đặc biệt thích làm chuyện này.
Hơn nữa thích đi theo sau bà Hàn phất cờ hò reo.
Hai năm trước khi chưa có con thì còn biết điều một chút, sau đó đã sinh được hai đứa con trai rồi thì dựng thẳng sống lưng, dám chống đối đàn ông trong nhà, cũng không còn kính sợ mẹ chồng như trước nữa.
Sau đó lại càng thích đặt mình ở trên cao nhìn xuống, ưa thích đem chuyện của người khác ra nói, hơn nữa còn thích về nhà mẹ đẻ xử lý chuyện giữa các anh em.
Mâu thuẫn giữa Lâm Lam và mẹ chồng, cũng một phần nhờ cô ta.
Mỗi lần Hàn Thanh Tùng trở về, cô ta đều bày ra tư thái của chị cả, dạy dỗ em trai một bữa, lấy chút lời nói hiếu đạo mà cô ta chưa từng dùng một lần nào lại học đông học tây bừa bãi để ép buộc Hàn Thanh Tùng, áp chế Lâm Lam.
Khi Hàn Thanh Tùng không ở nhà, cô ta đều thường xuyên trở về trở về nhà oán hận với Lâm Lam, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe để cho cô phải tuân thủ nữ tắc, giữ quy củ, hiếu thuận với mẹ chồng, tôn trọng chị chồng,v.v…
Dù sao thì những uất ức khi cô ta làm dâu và làm con gái phải chịu, cô ta đều có thể nghĩ biện pháp tìm lại chút cân bằng trên những chuyện như thế này.
Lâm Lam không muốn gặp cô ta một chút nào, ước gì cả đời đều không cần gặp mặt loại người này!
Bởi vì đã ra ở riêng, làm việc chính là bổn phậncủa mình, từ sáng đến trưa Lâm Lam đều làm việc vô cùng chăm chỉ.
Cho nên nói không thể ăn cơm tập thể, cũng không thể ăn cơm gia đình tập thể, cần phải sinh sống theo từng gia đình nhỏ.
Buổi trưa tan tầm về nhà, Hàn Thanh Tùng đã giao sổ hộ khẩu, sổ nhận lương thực dầu muối các loại cho Lâm Lam.
Lâm Lam vội vàng mở ra xem một chút, trên sổ lương thực ngoại trừ mục lương thực thì còn có các mục thực phẩm phụ các loại, sau này nếu là phân phát dầu hoả, dầu ăn, bún, củi,…  đều tính toán ở đây hết.
Cầm lấy quyển sổ này, trong lòng Lâm Lam cao hứng đến muốn bay lên trời, người trông coi sổ sách chính là người quản gia,  sau này có tư cách đi nhận vật tư.
Biết bao nhiêu người vợ chưa ra riêng rất đỏ mắt đó!
Cô quá kích động rồi, trong lòng nhảy điệu múa tự do giải phóng rồi, ở tại chỗ đi vòng vòng hai vòng còn chưa đã nghiền, nhảy dựng lên hôn bẹp một cái trên mặt Hàn Thanh Tùng.
Chờ đến khi đôi môi mềm mại bị cái cằm đầy râu đâm một cái thì cô mới giật mình, má ơi, mình bị động kinh rồi!
Dưới chân trẹo một cái, thiếu chút nữa là té ngã.
Hàn Thanh Tùng kịp thời đỡ lấy cô, ánh mắt nhìn cô đã trở nên tĩnh mịch hơn nhiều.
Tim của Lâm Lam dần hạ xuống, vội vàng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: “Ai nha, nhất thời kích động, anh đừng suy nghĩ nhiều a.”
Vì che dấu sự thất thố của mình,  cô vội vàng chạy vào trong viện, ôm Tiểu Vượng đang ca hát cho đám vịt nhỏ để chúng nó mau lớn ra ngoài rồi cũng hôn bẹp một cái.
Hàn Thanh Tùng:......
Vợ của mình chẳng lẽ cũng không thể nghĩ nhiều hay sao?
“Mẹ, đây là cái gì vậy?” Tiểu Vượng rất tò mò với sổ hộ khẩu trong tay cô.
“Là sổ hộ khẩu, sổ lương thực đó, sau này mẹ của con sẽ quản lý lo liệu việc nhà a.”Cô sờ sờ đầu của Tiểu Vượng, “Mẹ muốn cho các con đi học, được ăn no mặc ấm, còn phải ăn đồ ngon!”
Con vịt nhỏ kêu cạc cạc.
Tiểu Vượng: “Đây là mẹ của tớ, các cậu là cái gì chứ, mẹ của các cậu là trứng...... a, là vỏ trứng đó!” Thằng bé chỉ chỉ hai mảnh vỏ trứng gà bị ném ở chân tường.
Lâm Lam:......
Đến lúc ăn cơm trưa, Nhị Vượng chủ động chạy về giúp đỡ Lâm Lam, trong tay còn cầm theo hai con cá chép lớn bằng bàn tay, “Mẹ, Tam Vượng nhặt được một cái sàng rách ở chỗ đại đội rồi đi đến mương nước Bắc Hà bắt cá này.”
Đứa nhỏ này cũng lợi hại, nhiều người như vậy đều không bắt được cá, chỉ có nó là bắt được, đoán chừng là do ngâm mình trong nước cả ngày mà luyện ra được bản lĩnh.
Ngửi được mùi cá, hai con con vịt nhỏ lập tức vung đuôi chạy lại gần.
Tiểu Vượng vội vàng một tay bắt một con rồi xách chúng nó quay trở lại chỗ hàng rào, “Dùng để nấu ăn, mùi vị thơm ngon lắm đó.”
Lâm Lam thấy con trai cả ngày đều rất vui vẻ, không có chút bộ dạng tự bế nào cũng rất vui vẻ. Nghĩ đến trước kia Tiểu Vượng cũng không phải là không thể nói, mà là trong lòng không có chuyện gì để nói, hiện tại đã có chuyện để nói ra, dĩ nhiên là bình thường rồi.
Cô phải làm cá, chẳng qua là trong lòng có chút chướng ngại, thiếu chút nữa là cắt trúng tay.
Hàn Thanh Tùng thấy vậy, nhận lấy cá từ trong tay cô, nhanh chóng đánh vảy cá,mổ bụng rửa sạch sẽ sau đó cho vào trong chậu.
Con cá kia vẫn còn giãy!
Lâm Lam: xem ra chuyện nấu cơm này thật không phải đơn giản như vậy.
Hàn Thanh Tùng nhìn về phía Nhị Vượng, “Tới đây!”
Nhị Vượng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha, trong lòng có chút sợ hãi, chẳng qua vì chưa từng bị đánh, nên chậm chạp lớn gan đến gần: “Cha.”
Hàn Thanh Tùng đưa dao cho thằng bé, “Cha dạy cho con làm cá.”
Nhị Vượng do dự một chút, “Nếu không sau này để cho TamVượng......”
“Bước đầu tiên là dùng tay trái đè mang cá lại, tay phải cầm dao......”
Nhị Vượng theo bản năng phục tùng mệnh lệnh.
“Bước thứ hai......”
Cứ như vậy một người chỉ huy một người thực hiện, mặc dù không quá lưu loát, nhưng cũng có đầu có cuối, con cá kia không bị nát.
Cho vào trong chậu, cũng vẫn còn hơi giãy.
Lâm Lam: đầu bếp Nhị Vượng, sau này nhờ vào ngài a!
“Con trai thứ hai thật không tồi, giỏi giỏi quá!” Lâm Lam cũng đi qua hôn lên đỉnh đầu một cái, “Sau này chúng ta còn có cá ăn. Hôm nay trước tiên cứ ăn canh cá đã!”
Không có đậu hủ cũng không sợ, lúc này trong đất đã có đậu tương đang dần trưởng thành, đi tuốt một chén về, gỡ ra rồi dùng cái gì đó giã nát, cho vào nồi rồi đậy chặt lại, vẫn ăn ngon như vậy.
Lâm Lam cho nồi nóng lên, cho vào một chút dầu, sau đó cho cá vào trước, canh cá nấu như vậy mới thơm ngon a.
Canh cá hầm đậu nành, còn có bánh bột ngô nướng dán nồi, bên trên còn có quả cà.
Chờ cho nước sôi lên rồi lại nhỏ lửa nấu trong chốc lát,sau đó liền đậy kín nồi để hấp trong hơi nước, như vậy sẽ tiết kiệm củi.
Sau khi sôi được hai mươi phút, mùi thơm kia trực tiếp bay ra ngoài, đi trên đường cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm.
Đặc biệt là mấy người ở trong sân phơi lúa của đại đội đang tan tầm cũng tán gẫu vài câu, rối rít hỏi: “Cái gì mà thơm như vậy, nhà ai mà có cá tươi để ăn thế, cuộc sống như thế cũng quá được chú trọng.”
Mọi người hít hà, có người lỗ mũi linh quang quát lên: “Ở đằng kia!”
Nhà của người đàn bà đanh đá hả?
Không thể nào a!
“Ra riêng rồi, hiện tại không còn ngang ngược đâu, tôi nói cho mấy người biết nhé, không ra riêng sẽ hại chết người, ở riêng rồi thì lập tức lành bệnh.”
“Ha ha ha.”
Lúc này Hàn Đại Mạn Nhi đỡ bà Hàn đi đến, một bộ dáng nữ cán bộ xuống nông thôn.
Vài ngày trước khi Lâm Lam uống thuốc thì cô ta đã nhận được tin, cũng nghĩ đến chuyện đi qua dạy dỗ một trận, đáng tiếc trong nhà cũng xảy ra nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi không rút ra được.
Sau đó em chồng trở lại cô ta lại suy nghĩ đắn đo, kết quả mẹ chồng lại náo loạn một trận với cô ta.
Thật vất vả mới xử lý xong mấy chuyện xấu trong nhà, cô ta rốt cục có thời gian rảnh, vừa vặn em thứ hai lại đưa tin cho cô ta, cô ta lập tức quăng tất cả công việc trong nhà xuống để chạy đến đây.
Vừa đến nhà thì cô ta trước tiên theo bà Hàn mắng chửi một trận, nghe bà Hàn mắng Lâm Lam cùng em ba hai tiếng đồng hồ, sắp đến buổi trưa thì hai mẹ con tính toán đi đến nhà em ba xem xem là ăn cái gì.
“Đừng thấy nó đã ở riêng rồi, dù sao nó cũng là con của mẹ, cần phải dưỡng lão cho mẹ. Sau này mẹ sẽ ở nhà ăn hai ngày, sau đó lại qua bên kia ăn hai ngày.”
Hàn Đại Mạn Nhi đỡ bà ấy đi đến nhà Lâm Lam, không nghĩ đến vừa lại gần đã nghe được những lời này.
Bà Hàn giận tới mức dậm chân, “Con trông mà xem đi, em ba của con đây là “cùi trỏ hướng ra ngoài” a, không còn xem mẹ là mẹ của nó nữa, chỉ mãi bênh vực người đàn bà chanh chua kia thôi. Vừa mới ra riêng mà đã ăn ngon rồi, trước kia cũng không thấy nó để ý như vậy.”
Ở trong nhà giấu giếm ăn cá tươi, lại không đưa qua cho bà, thật là bất hiếu mà!
Hàn Đại Mạn Nhi nói: “Mẹ, con thấy là em ba càng ngày càng không đúng rồi, còn có vợ của em ba cũng rất mưu mô a, uống chút thuốc trừ sâurồi bỗng dưng nhanh nhẹn hẳn lên.”
“Con không biết a, những ngày qua......”Bà Hàn lại lốp ba lốp bốp nói không ngừng.
Lúc trước Hàn Đại Mạn Nhi không được mẹ ruột chào đón, chỉ có sau khi lấy chồng rồi thì người mẹ ruột này bởi vì quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu mà tìm đến cô ta để oán trách, cô ta lại cảm thấy bản thân mình có địa vị trọng yếu, lúc đó mới bắt đầu bày mưu tính kế.
“Không được, con phải đi tìm em trai nói một chút, nói cho nó hiểu ra. Mẹ, ngài yên tâm đi, con làm sao cũng sẽ khiến em trai của con giao điểm công cho mẹ dưỡng lão, không thể để cho vợ của nó đem về cho nhà mẹ đẻ của cô ta được!”
Trong tiểu viện, Lâm Lam đang băn khoăn xem có cần phải mang qua cho nhà chính một chén canh cá hay không.
Nếu muốn thì một cây gai cô cũng không muốn đưa, nhưng mà...... Vừa mới ra riêng, có đồ ăn ngon lại không quan tâm đến người lớn, thật sự là không được tốt.
Không thể để cho Hàn Thanh Tùng có ý kiến được, cũng phải làm gương cho bọn nhỏ không phải sao?
Hàn Thanh Tùng làm cá xong thì đi mất, cô đợi một lát cũng không thấy anh trở lại, chỉ đành phải nhịn đau cầm chén giả bộ múc một con cá vào, rồi lại múc một chén canh, vô cùng đau lòng mà nói: “Nhị Vượng, mau đưa đến cho bà...... ông nội của con.”
Nhị Vượng cười nói: “Mẹ, nếu không nỡ thì cũng đừng đưa qua nữa, dù sao cũng chỉ có chút ít như vậy, nhà chúng ta ăn còn chưa đủ đó.”
Lâm Lam lấy tay che mặt giả dạng bà bọn nhỏ nói: “Con trai à, con phải nhớ cho kỹ, chờ sau này con lớn lên có vợ rồi, cho dù có không bỏ được, thì cũng đừng quên chia chút thức ăn cho cha mẹ của con a.”
Tiểu Vượng ôm lấy bắp đùi của Lâm Lam, lớn tiếng nói: “Con không cưới vợ, con muốn mẹ thôi! Con muốn ở chung một chỗ với mẹ!”
Trẻ con đồng ngôn vô kỵ khiến hai người cười rộ lên.
Lâm Lam lại quyết tâm, “Nhanh đưa qua đi.”
Nếu không một lát mẹ sẽ đổi ý mất, “Thuận tiện gọi luôn cả mấy đứa Tam Vương trở về ăn cơm.”
Mạch Tuệ cũng đi theo Tam Vượng bắt cá, đến bây giờ còn chưa trở lại.
Canh cá rất nóng, Nhị Vượng cầm một cái nắp hỏng bưng chén canh, vừa mới bưng ra khỏi cửa phòng thì đã thấy bà nội và cô cả của nó hùng hổ xông vào từ bên ngoài.
“Vợ của chú ba à!”
Hàn Đại Mạn Nhi cất cao giọng, vừa nhìn là biết người đến không có ý tốt.
Có biến!
Nhị Vượng lập tức xoay người trở về phòng, thả canh cá lại trên bàn.
Lâm Lam đứng ở cửa cản hai người đang xông đến, không để cho hai người vào nhà “Ơ, khí thế kia của bà Hàn là đang dẫn nữ thổ phỉ xuống nông thôn càn quét sao?”
“Đồ con dâu bất hiếu, sao mày có thể nói chuyện như thế hả?” Hàn Đại Mạn Nhi một tay đỡ bà Hàn, một tay chỉ vào Lâm Lam, trợn mắt tròn xoe dựng thẳng lông mày, giống như là kim cương nộ mục.
Lâm Lam bật cười, “Không nên nói cô cả ngài là nữ thổ phỉ a, đây là Kim Cương nộ mục mà, nữ Kim Cương, xin chào a.” Cô còn bái bái.
Hàn Đại Mạn Nhi và bà Hàn vốn dùng hết sức để đến đây, kết quả vừa vào cửa đã bị Lâm Lam đánh cho loạn trận cước, nhất thời theo không kịp tiết tấu.
Bà Hàn: “Vợ của thằng ba, mày không được ngang ngược như thế, chỉ biết xúi giục chồng không biết hiếu thuận,không dưỡng lão.”
Lâm Lam bày ra vẻ mặt ủy khuất, “Mẹ chồng ngài cũng thật dứt khoát, muốn dưỡng lão? Được! Hôm nay cũng đã hoàn toàn ra ở riêng rồi không phải sao? Dù sao anh cả anh hai bọn họ cũng đã sớm muốn ra riêng sống một mình.Sau khi ở riêng rồi, ngài cứ ở nhà mỗi đứa con trai một tháng đi, chỉ cần ăn ở thôi, không cần quản gì cả, như vậy có tốt không?”
“Mày, mày!” Bà Hàn đấm ngực bắt đầu ho khan.
Lâm Lam vội vàng đưa nước đến cho bà Hàn, “Mau, ngài mau uống miếng nước trước.”
“Mày cút cho tao!” Bà Hàn giận dữ, một tay đẩy thật mạnh cái chén ra, cái bát sứ thô đập mạnh trên tảng đá rồi nát bấy.
Tiểu Vượng ở bên cạnh  lập tức bị dẫn phát ra những hình ảnh tối tăm trong trí nhớ, thân thể co quắp lại khóc lớn, “A a a ——đàn bà xấu xa, đàn bà xấu xa!”
Lâm Lam không ngờ đến Tiểu vượng lại có phản ứng lớn như vậy, vội vàng đi qua ôm lấy Tiểu Vượng, “Tiểu vượng đừng sợ đừng sợ, có mẹ bảo vệ con đây, có mẹ ở đây, không ai có thể khi dễ Tiểu Vượng Vượng của mẹ.”
Cô vừa dụ dỗ còn vừa hát nhạc thiếu nhi mà Tiểu Vượng thích.
Tiểu Vượng từ từ an tĩnh lại.
Hàn Đại Mạn Nhi lại không thể nhìn Lâm Lam đùa giỡn như vậy, châm chọc nói: “Chị nói vợ của chú ba, cô cũng đừng giả vờ giả vịt nữa, có ai đối xử mẹ chồng như vậy sao?”
Lâm Lam giao Tiểu Vượng cho Nhị Vượng, trợn mắt nhìn Hàn Đại Mạn Nhi một cái, lạnh lùng nói: “Tôi làm cái gì? Chị có đối xử hiếu thuận với mẹ chồng của chị giống như với mẹ ruột sao? Chị có ngày ngày chân tâm thật ý hầu hạ mẹ chồng của chị sao? Chỉ mình cái mông của chị cũng không được lau khô sạch sẽ đâu, còn đến đây ngửi xem người khác có thối hay không hả? Có phải là do cuộc sống hôn nhân của chị quá thất bại bất hạnh, sống không có mùi vị, nên cả ngày phải ở chỗ này của tôi tìm chút cảm giác tồn tại hay không? Chờ đến khi mẹ chồng của chị không còn chỉ vào chị mà mắng chị là đứa con dâu xấu xa thì hãy đến đây nói chuyện tiếp.”
......
Sắc mặt của chị cả Hànlúc trắng lúc xanh, “Me, mẹ mẹ mẹ, ngài, ngài ngài ngài, ngài xem cô ta kìa.”
Bà Hàn: “Tao xem nó đủ rồi! Mày còn muốn tao xem!” Bà Hàn cũng bất chấp xem Lâm Lam ăn cái gì, giận đến quay đầu bước đi, không bao giờ muốn đến đây nữa.
Chị cả Hàn: “Mẹ a, vợ của chú ba sợ là trúng tà rồi, giống như đổi một người khác a.”
Lâm Lam hướng về phía bóng lưng của các nàng rồi nói: “Chị nói đúng rồi đó, thật đổi lại một người rồi. Diêm Vương gia giúp tôi đổi một tấm lòng, đổi một cái miệng, đổi một đôi mắt hoả nhãn kim tinh, chuyên môn nhìn ra chuyện xấu! Nếu chị còn đến cửa khiêu khích, khích bác ly gián, tôi sẽ lập tức cầm chổi đánh chị không nương tay đâu!”
Chân bà Hàn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trật chân té.
Hai ngườivừa mới ra cửa thì đã nhìn thấy Hàn Thanh Tùng sải bước đi về nhà, “Em ba a ——“
Hàn Thanh Tùng giết cá xong thì đi ra bờ sông nhìn xem mấy đứa Tam Vượng bắt cá, sau đó đi đến gần đó nhặt đá trở về lót đường vào sân nhỏ. Nào biết được mới vừa đi đến sân phơi thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Tiểu vượng, sau đó lại có tiếng hô đánh nhau rồi, anh bỏ đá lại rồi chạy về nhà.
“Mẹ, chị cả?” Sắc mặt Hàn Thanh Tùng trầm trầm.
Bà Hàn thấy được bất mãn từ trong mắt của anh, nhất thời trong lòng cảm thấy lạnh thật lạnh, càng cảm thấy không hài lòng.
“Thằng ba, vợ của con cô ta, trong lòng cô ta cũng không quan tâm đến con a. Mẹ và chị của con chỉ đi xem một chút sau khi ra riêng thì các con sống như thế nào, nhưng cô ta lại bưng đến một chén nước sôi muốn làm mẹ bỏng chết a ——”
Hàn Đại Mạn Nhi cũng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, cô ta còn mắng chị của em là nữ thổ phỉ, là nữ Dạ Xoa nữa đó, còn không cho chị và mẹ đến nhà các em, muốn đuổi bọn chị đi, không cho chị và mẹ đến đây.”
Lúc này Nhị Vượng đứng cách hàng rào hô: “Đàn bà xấu xa, không có người cô nào như bà đâu, vừa trở lại đã khi dễ mẹ tôi, còn dọa Tiểu Vương sợ đến choáng váng khóc thét lên.”
Nhị Vượng vừa la lên như vậy, Tiểu Vượng còn phối hợp thét chói tai hai tiếng.
Mặt của Hàn Thanh Tùng liền biến sắc, cũng không nhìn xem chị cả Hàn một cái nào liền trực tiếp đi về nhà.
Bà Hàn: “...... Đồ con trai bất hiếu nhà mày!”
Hàn Thanh Tùng vừa vào cửa, còn không đợi anh mở miệng hỏi thì Lâm Lam đã lớn tiếng nói: “Vốn là em nghĩ khi đã ra ở riêng phân chia hộ khẩu thì mọi chuyện đã xong rồi, chúng ta chịu thiệt một chút, cho dù khi ở riêng không cho chúng ta cái gì cả, chúng ta phải đi mượn lương thực, chắp vá chút rơm rạ làm chăn đắp cũng có thể nhịn. Nhưng mà nhìn tình hình bây giờ đi, em càng nhường nhịn thì người ta càng khi dễ. Em xin phép không làm người tốt, ra ở riêng nên làm như thế nào thì phải chia như thế đó! Lương thực phải chia cho nhà của chúng ta, một chút cũng không thể thiếu, tiền nên chia cho chúng ta, một phần cũng không thể thiếu! Nếu không sau này đừng nghĩ để cho em đi dưỡng lão! Còn nữa, chúng tôi chỉ dưỡng lão, không nuôi cô chú em chồng, con ai sinh ra thì người đó phải nuôi!”
Đừng có nghĩ là con cái đến già mới có được thì phải do con lớn nuôi, không ai có nghĩa vụ kia cả!
Mấu chốt chính là tuổi của hai người ki acũng không nhỏ nữa, đã sớm nên đi làm rồi, kết quả bọn họ không tìm được công việc tốt, lại không muốn về nhà làm ruộng, cho nên nhất định phải ở lại trường học.
Thật không biết xấu hổ!
“Tôi chính là người đàn bà chanh chua, thích làm sao thì làm thế đó!” Nói xong nàng còn oán hận trợn mắt nhìn Hàn Thanh Tùng một cái.
Hàn Thanh Tùng bị giận chó đánh mèo:......
Giọng Lâm Lam không nhỏ, thoáng cái đã truyền đến chỗ sân của đại đội, không ít người đều thò đầu ra nhìn, nghe xem đã xảy ra chuyện gì.
“Có phải lại muốn uống thuốc tự vẫn hay không?” Có người vẫn chờ nhìn xem lần này Lâm Lam lại dùng phương pháp gì tìm chết.
Kết quả đợi một lúc lâu, chỉ nghe thấy miệng nhỏ của Lâm Lam bô bô mắng một trận, mắng đến đắc ý, mà mắng còn được hơn cả bà thím biết mắng chửi nhất trong thôn.
Mấu chốt những bà thím kia mắng chửi người rất thô tục, sẽ chửi mẹ mắng cha, nhưng Lâm Lam người ta mắng chửi người cũng không thô tục chút nào.
Chậc chậc, người phụ nữ này, thật đúng là lợi hại.
Lâm Lam đúng thật là tức chết rồi, mặc dù trước đó cũng không muốn phải ra riêng mà không được gì, nhưng mượn đề tài để nói chuyện của mình, ai mà không biết a!
Cô sẽ giao chuyện này cho bọn họ.
Tam Vượng đang ở bờ sông bắt cá, lúc này Trụ Tử chạy đến hô: “Đánh đánh đánh, đã đánh nhau rồi!”
Đại Vượng mãnh liệt ngẩng đầu lên, “Ai đánh?”
Trụ Tử nói: “Mẹ của anh đánh bà nội và cô lớn của anh đó, nói là dùng nước sôi tạt a, ai nha, lầm này thảm a!”
Đại Vượng tiếp tục cúi đầu bắt cá, tựa như không nghe thấy gì.
Tam Vượng: “Mày chỉ biết nói nhảm thôi, mẹ tao nhiều lắm là mắng bọn họ một trận.”
Mạch Tuệ ném cái sàng rách qua một bên, xách ba con cá được cột lại bằng cỏ lau bỏ chạy lên bờ.
Tam Vượng la lên: “Chị, chị, ở lại a! Em và anh cả muốn nướng ăn đó!”
“Em uống nước là no rồi, cần gì ăn cá!” Mạch Tuệ thình thịch chạy về nhà, “Mẹ, mẹ, bà nội và cô lớn của con hùa nhau tới đánh mẹ sao?”
Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy cha mặt trầm như nước, còn mẹ thì cong miệng tức giận, Mạch Tuệ nhức đầu, nhỏ giọng nói: “...... Không có chuyện gì sao?”
Lâm Lam: “Không có chuyện gì, chính là các con phải lựa chọn rồi, xem một chút đến lúc đó là sống với cha hay là với......”
“Rửa tay ăn cơm!” Hàn Thanh Tùng cầm cá rồi ném qua cho Nhị Vượng xử lý.
Lâm Lam nhìn nhìn anh một cái, đây là cô mượn cơ hội khóc lóc om sòm thành công rồi sao?
Đúng lúc này Hàn Thanh Tùng quay đầu lại nhìn về phía cô,ánh mắt hai người vừa vặn chạm phải nhau.
Lâm Lam lập tức chuyển hướng ánh mắt hơi thấp thỏm mang theo chút thử lòng nhìn lên trời, không liếc mắt thêm một lần nào.
Hàn Thanh Tùng:......
“Không nên động một tí lại nói mấy lời này, con nghe được sẽ không tốt.”
Lâm Lam: “Ăn cơm.”
Cô nhìn nhìn ra bên ngoài, buông giọng hô lớn về phía bờ sông: “Đại Vượng, Tam Vượng, về ăn cơm!”
Cô phát hiện mình không thể quá hòa khí, dù sao thanh danh người đàn bà đanh đá vẫn còn!
Chờ dọn cơm xong nhưng hai đứa nhỏ vẫn chưa trở lại.
Lâm Lam cầm gậy nhóm lửa định đi ra ngoài.
Hàn Thanh Tùng một phát bắt được cánh tay của cô, “Ăn cơm đi.”
“Vậy không được, hai đứa nhỏ này quá không nghe lời rồi, không thể để như vậy được.”
“Để anh đi.” Hàn Thanh Tùng đi ra cửa tìm con về.
Không bao lâu, hai đứa con trai ủ rũ cụp đầu đi theo sau anh về nhà.
Lâm Lam vui vẻ, con trai a, có người trị được con rồi!
“Ăn cơm đi, xế chiều phải bắt đầu làm việc, tan tầm thì phải đi đến nhà ông nội các con chia lương thực, các con cũng phải đi để làm chỗ dựa cho mẹ, không được thiếu một ai cả!”
Cô cố ý trợn mắt nhìn Đại Vượng một cái, lấy ra khí thế.
Đại Vượng nhanh chóng liếc cô một cái, rầu rĩ đáp lại một tiếng.
Buổi chiều làm công xong, Lâm Lam liền đi về hướng nhà cũ của nhà họ Hàn.
Cô cả Hàn đến làm chỗ dựa đã bị Lâm Lam mắng một trận, không địch lại nên đã chạy rồi.
Hai chị em Hàn Kim Bảo và Hàn Kim Ngọc cũng không trở về. Dựa theo cách nói của anh hai Hàn, anh ta chỉ gặp được Kim Bảo, cũng nói cho cậu ta biết chuyện mẹ gọi về nhà bàn chuyện ở riêng, cậu ta chỉ thuận miệng đáp một tiếng rồi lại đạp xe đạp đi với bạn học, về phần em gái Kim Ngọc, anh ta căn bản không gặp được.
Cho nên hai người không trở lại, anh ta cũng không biết tại sao.
Bà Hàn bị tức giận, dán thuốc dán lên đầu, mà bởi vì hai đứa con út không trở lại, nên càng tức giận giống như một con cóc.
Hàn Vĩnh Phương đã dẫn kế toán đại đội đến, mặt khác còn có hai người thanh niên có thanh danh tốt trong đội, đến hỗ trợ cân đồ.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì có quan hệ đến Hàn Thanh Tùng, nhà người ta ở riêng, bí thư chi bộ căn bản sẽ không tham gia náo nhiệt, chỉ tùy tiện tìm một trưởng bối trong nhà để chủ trì thôi.
Nhưng bà Hàn lại cảm thấy đây là nhân tình của bà ấy, người ta là nhìn mặt bà cho nên mới đến đây.
“Anh à,trong nhà cũng không còn bao nhiêu lương thực nữa, vốn là sắp không kiên trì được nữa, phải chờ đến mùa thu mới có lương thực.”Bà Hàn không muốn lấy lương thực ra.
Hàn Vĩnh Phương cười nói: “Chuyện này cũng dễ nói.”
Bí thư chi bộ chắp tay sau lưng đi mấy bước quanh nhà họ Hàn một vòng rồi nói: “Nhà cửa cũng chỉ mấy gian như vậy, bốn người con trai cũng không có cách nào chia ra. Thanh Tùng là đứa hiểu chuyện, nó đã chủ động không cần nhà ở đất đai, chuyện này đã giảm đi một vấn đề lớn nhất. Vậy thì trên phương diện tiền bạc cũng nên phụ cấp nó thêm một chút. Về phần lương thực, cứ dựa theo khẩu phần lương thực của mỗi người mà chia. Ở thôn của chúng ta thì người lớn một năm là 440 cân, trẻ con là 360 cân, tính toán thành số lượng một ngày, rồi gảy bàn tính là ra. Những cái khác cũng không có gì để nói, mấy chuyện vụn vặt thì các người cứ nhìn mà làm.”
Bà Hàn che ngực nói, “Anh à, nơi nào mà còn tiền a, tiền trợ cấp của quý này đều bị cô ta trộm đi rồi! Lương thực thì ở trong vạc lớn kia kìa, ăn hết bữa nay thì sẽ không còn bữa sau nữa, còn có thứ tốt gì, cứ xem một chút đi.”
Nhà cửa, lương thực, tiền, cũng chỉ có mấy thứ này, không có thì còn chia cá igì?
Hàn Thanh Tùng không đành lòng nhìn mẹ đã lớn tuổi như vậy mà còn ra vẻ ta đây, vừa muốn nói chuyện, Lâm Lam đã cướp lời nói: “Như vậy cũng tốt hơn việc chúng con tay không ra ở riêng a.Người lớn còn có thể vì hiếu thuận mà nhịn đói, nhưng năm đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn đó, không thể chịu đói được, cho nên thiếu lương thực cũng phải cân a.”
Nghe cô nói như vậy, Hàn Thanh Tùng nuốt lời định nói về, quyết định sau này gặp chuyện gì thì cứ mở miệng trễ chút.
Bí thư chi bộ gật đầu, “Phải như vậy.”
Kế toán ở bên kia nghe theo bí thư chi bộ, cầm bàn tính gảy một chút, trong chớp mắt đã tính ra con số rõ ràng, lương thực phụ lương thực chính đều được tính toán rõ ràng, để cho anh cả Hàn cùng với một người anh em nhà chú bác cùng cân đồ.
Anh hai Hàn và chị dâu thứ hai nhìn thấy nhiều lương thực như vậy bị cân ra ngoài, nóng nảy nói, “Số còn dư lại có đủ chúng ta ăn hay không a? Tính toán lương thực đầu người, có phải là đã cân luôn cả phần của chúng ta luôn không vậy?”
Bí thư chi bộ nói: “Lương thực của các nhà khác đều thiếu nợ một chút, nhịn đến khi lương thực mùa thu xuống là được.”
Đến lúc đó có cao lương, đậu nành, cây ngô, chủ yếu là khoai lang.
Lương thực mà địa phương giao ra chủ yếu là lúa mì và ngô, cao lương, đậu nành, khoai lang căn bản cũng là phần của các xã viên trong đội. Cộng thêm việc Hàn Vĩnh Phương làm lãnh đạo có tác phong bá đạo, nói một không hai, trật tự ngăn nắp, cho nên quản lý cũng coi như thích, ít thấy trường hợp kéo dài công việc, cũng ít một chút lãng phí, lương thực là có thể phân nhiều một chút.
Tổng thể mà nói, mấy xã viên của thôn Sơn Nhai đều có thể ăn cơm no.
Hàn Vĩnh Phương đối với chuyện này vô cùng tự tin.
Bí thư chi bộ đã lên tiếng, anh hai Hàn cũng chỉ có thể lầm bầm, không ai dám đùa bỡn ở trước mặt Hàn Vĩnh Phương.
Chia lương thực xong chính là chia tiền.
Bà Hàn cảm thấy đau như bị khoét tim khoét thịt, đó đều là tiền của bà a, cũng là tiền của Kim Ngọc và Kim Bảo nhà bà a!
Vốn là không có tiền trợ cấp của Hàn Thanh Tùng, bà đã không cách nào tiếp nhận được sự thật, bây giờ còn muốn lấy đi tiền mà bà để dành, vậy còn không bằng giết bà đi cho xong.
“Không có tiền, hiện tại trong nhà một xu tiền cũng không có.”Bà Hàn không buông miệng.
Hàn Vĩnh Phương nhìn thoáng qua ông Hàn, “Chú em à, nếu không thì chính chú thương lượng nhé?”
Tiền này cũng là tiền mà Hàn Thanh Tùng kiếm được, người khác không rõ ràng lắm, nhưng Hàn Vĩnh Phương lại rất rõ.
Thời điểm này công việc ở đội được làm tốt nhất, tiền lương cũng là do điểm công đổi lại, nhà ai bao nhiêu điểm công, bao nhiêu tiền lương thực, Hàn Vĩnh Phương nhắm hai mắt cũng rõ ràng.
Trong nhà củaHàn Vĩnh Xương (ông Hàn) cơ hồ là tất cả điểm công đều đổi thành lương thực, củi, thực phẩm phụ phẩm vân vân, bà Hàn chính là ỷ vào tiền mà con trai gửi về nhà, không cần phải giống như người khác phải liên tục quấn quýt việc phải dùng khẩu phần lương thực để đổi chút tiền mặt ứng phó nhu cầu bức thiết.
Mà mỗi một lần Hàn Thanh Tùng gửi bao nhiêu tiền về nhà, Hàn Vĩnh Phương luôn rất rõ ràng.
Dĩ nhiên, ông không biết bà Hàn đã tiêu bao nhiêu, nhưng là dựa theo suy đoán của ông, trong nhà nhất định là có tiền.
Nếu ở riêng, tự nhiên phải công đạo một chút, nếu không ông sẽ không thể làm người lãnh đạo được, có duy trì người già, lại phải bảo vệ trẻ con thì các xã viên mới tin tưởng ông.
Dù sao Hàn Thanh Tùng cũng không cần phòng ốc mà.
Nhiều người đang nhìn như vậy, ông Hàn cũng không gánh nổi, nhìn bà Hàn một cái, khẽ cắn răng, “Không phải là còn có ba trăm...... Hay là gần hai trăm khối để gởi ngân hàng, lấy ra......”
“Cái gì? Hai trăm? Ở đâu mà có hai trăm? Trộm hay là đoạt? Mỗi một lần trong nhà đều phải đợi tiền gửi về mới lấy ra tiêu, lần này không có rồi, còn sợ đói đây này. Đừng nói là ba trăm, ba mươi cũng không có.”
Nếu ông Hàn đã nói ra khỏi miệng, tất nhiên không thể thu hồi nữa, gánh không nổi người nọ.
Còn nữa ông cũng biết bà Hàn có hơn một ngàn gởi ngân hàng, ông chỉ nói có hai trăm mà thôi.
Ông cũng biết những năm này vợ của mình ở nhà đúng là vô cùng tiết kiệm, tiết kiệm đến mức người trong nhà ai cũng không có được một bộ quần áo tử tế,có tiêu tiền cũng là tiêu cho con trai con gái út cả, nhưng mà phiếu cũng có hạn, không thể hao phí quá nhiều.
Số tiền còn lại bà Hàn cũng không gửi ngân hàng, bà ấy sợ có người nhớ thương, cho nên đều cất ở trong một cái hộp nhỏ khóa lại rồi giấu ở trong cái áo khoác ngoài cất ở sâutrong tủ, bên ngoài cái tủ đó còn khóa lại.
“Lấy ra đi, lấy 150 đồng đưa cho nhà thằng ba, để bọn chúng còn đặt mua chút dụng cụ trong nhà, nếu không cũng không có cách nào mà sống.” Mặc dù ông Hàn cũng thiên vị con trai con gái út, nhưng trên mặt vẫn không có trở ngại gì, cũng không thể khiến cho người ta có chỗ để chỉ chỏ.
Đây cũng là cha ông dạy ông, chỉ cần là con của mình, thì phải tận lực ở mặt ngoài xử lý mọi việc công bằng, không thể để cho người ngoài nói xấu được.
Bà Hàn thiếu chút nữa là nhảy qua, bà ta muốn xé nát kẻ bảo thủ không hiểu chuyện này đi, năm đó khi dưỡng lão, có nhiều con trai như vậy, ông ta luôn là người đưa nhiều thêm một phần tiền, ra thêm một phần sức nhưng rốt cuộc cũng không nịnh nọt được gì, hiện tại lúc chianhà ông lại như vậy!
Tại sao khi đó mình không được làm chủ, mà hiện tại mình còn không làm chủ được chứ?
Một phân tiền bà cũng không muốn cho nhà thằng ba, còn muốn để cho nhà thằng ba sau này hàng năm đều giao tiền cho bà đấy!
Bảo bà lấy ra 150 đồng tiền, đây là váng đầu rồi.
“Đừng cằn nhằn nữa, bảo lấy thì cứ lấy ra, đàn bà thì biết cái gì. Tóc dài kiến thức ngắn! Tôi là vì tốt cho bà thôi!” Ông Hàn lầm bầm nói nặng lời.
“A —— tôi, tôi, tôi là tóc dài kiến thức ngắn, chỉ có ông là kiến thức nhiều, vậy ông qua ở với thằng ba luôn đi!”
Bên kia Tam Vượng lại đồng ngôn vô kỵ, cười hì hì nói: “Bà nội, nếu như ở riêng, mọi người đều muốn cướp ông nội qua ở, đừng để đến lúc đó chừa bà ra nha!”
Trẻ con có ánh mắt sáng nhất, bà nội luôn khiến người khác e ngại, khẳng định không ai muốn đâu.
“A —— tôi không muốn sống nữa!”Bà Hàn che mặt vọt vào trong phòng nhào lên giường gạch gào khóc.
Tam Vượng nhức đầu, “Con nói sai rồi sao?”
Lâm Lam kéo thằng bé, nhỏ giọng nói: “Mò mẫm lại nói ra sự thật.”
......
Ông Hàn đi vào nhà, để cho bà Hàn lấy tiền, “Đừng tự làm trò cười cho thiên hạ nữa, chỉ khiến cho người ta chê cười thêm. Tiền kia không phải cũng là do thằng ba kiếm được sao? Lúc trước bà nói là giữ lại để sau này cho nó mà, hiện tại nó đã trở về, bà không cho nó,thì chừng nào bà mới cho?”
Bà Hàn càng tức giận hơn, “Chuyện đó, chuyện đó có thể là thật sao? Tôi chỉ nói một chút thôi mà!”
Vào trong tay bà thì chính là của bà.
Loại lời nói cứ để mẹ giữ cho rồi sau này sẽ cho con, có bao nhiêu người thực hiện được. Nếu có đến mấy đứa con, nói không chừng là chỉ cho một đứa. Cho dù chỉ có một con, thì cũng sợ con dâu xài mất, cho nên vẫn muốn giữ lại, tóm lại là muốn giữ đến khi bản thân mình chỉ còn lại một hơi cuối cùng, thời điểm sắp rời đi thế giới này mới bỏ được mà lấy ra.
Không ngờ ông già này thật cho là vậy, bà Hàn quả thực là tức chết rồi, mặt mo đều muốn mất hết.
Không có biện pháp, bà vẫn phải mở tủ quần áo ra lấy mười đồng...... Hai mươi...... cảm thấy ánh mắt của ông Hàn giống như là lưỡi lê, bà cắn nát hàm răng, dùng lực lấy ra năm mươi đồng ném xuống đất, “Không còn nữa!”
Ông Hàn chịu đựng đau lòng, đoạt lấy năm mươi đồng đi ra ngoài.
Lúc ấy bà Hàn cảm thấy đau đớn như thể trái tim vừa bị kéo rút ra, ấn ấn ngực gục ở trên kháng mà gào khóc, “Ông trời ơi, trong nhà một xu tiền cũng không còn rồi ——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.