Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 27: 1500 đồng!




Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Cái tủ áo kia chỉ được khóa bằng một cái ổ khóa cũ kỹ, không bền chắc bao nhiêu, Lâm Lam dùng sức bổ mấy cái đã bổ cái ổ khóa đó ra được.
Cô mở tủ ra rồi ra sức tìm tòi trong ngăn tủ.
Tất cả chăn bông, vải vóc, đồ hộp lúc trước Hàn Thanh Tùng cầm về cô đều móc ra hết.
Mẹ nó, ăn đồ của nhà cô, còn dám đánh con của cô, cô sẽ không bao giờ nuông chiều mấy người này nữa!
Ra sức đào đào, bỗng nhiên có một xấp tiền rơi ra từ trong một đôi giày nhỏ, dưới dáy tủ còn lộ ra một chồng danh sách, hóa ra là tiền và biên lai gửi tiền mà Hàn Thanh Tùng gửi về hàng tháng!
Lâm Lam nhét hết tiền vào trong túi của mình, cầm lấy chồng biên lai gửi tiền, chỉ thấy nó dùng sợi đay thô đóng lại, một quyển rất dày.
Nếu như không có Hàn Thanh Tùng gửi tiền về, cái nhà này trừ phi là bán lương thực nếu không thì căn bản không có một chút tiền mặt nào.
Dù sao điểm công cũng dùng để đổi lấy lương thực, còn phải nuôi hai kẻ không kiếm ra được lượng thực, nếu như không phải có Hàn Thanh Tùng phụ giúp, chỉ sợ ăn cơm cũng ăn không nổi.
Trong tủ quần áo lớn còn có một chiếc hộp gỗ, đã bị khóa lại, Lâm Lam cũng cầm ra.
Chị dâu thứ xông tới, “Lâm Lam, đây chính là hộp tiền của mẹ, cô không thể động đến được!”
Lâm Lam liếc nhìn chị ta một cái, “Tôi đoán chỗ này cũng không có bao nhiêu tiền, đây đều là do cha của mấy đứa nhỏ nhà tôi gửi về.” Cô lắc lắc chồng biên lai gửi tiền thật dày kia, “Nhìn thấy không, đây đều là biên lai gửi tiền mà cha của mấy đứa nhỏ gửi về đó!”
Dựa theo hiểu biết của cô với bà Hàn thì lúc phân chia ra ở riêng bà ấy khẳng định đã giấu tiền đi, chỉ để lại một hai trăm đồng đặt ở trong hộp tiền, như vậy có chia cho mình một nửa thì nhiều lắm mình cũng chỉ cầm được một trăm đồng.
Lại nhìn qua Hàn Kim Ngọc đang mang một đôi giày da mới, quần áo mới, cô đoán hiện tại trong này sẽ không vượt qua một trăm đồng.
Số tiền này coi như cho bà Hàn dưỡng lão, còn dư lại thì cô nhận!
Ban đầu Hàn Thanh Tùng gửi tiền về,bà Hàn đã nói nghe thật hay, “Mẹ sẽ giữ lại cho con, chờ con kết hôn rồi thì sẽ trả lại.” Kết quả chờ đến khi anh kết hôn, bà Hàn lại nói, “Mẹ sẽ giữ giúp con, sau này sẽ trả lại”, nói trắng ra chính là không muốn trả.
Cô cười lạnh một tiếng, cầm quyển biên lai gửi tiền kia đặt ở trong rổ, rồi ôm đi cùngvới trứng gà và chăn mền, đi tới cửa còn xách cái sọt lên, bất đắc dĩ là lại không đủ tay.
Lúc này trong bóng tối có một đứa bé nhảy ra, “Mẹ! Không có chuyện gì chứ?”
Là Nhị Vượng.
Lâm Lam vội vàng nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, mau cầm lấy sọt rồi chúng ra về nhà.”
Nhị Vượng vừa sờ vào sọt thì thấy có ba con gà, kinh hô một tiếng, “Mẹ?”
Lâm Lam cười cười, thoải mái nói: “Không có chuyện gì, sau này có trứng gà ăn rồi.”
Là bọn họ có việc mới đúng!
Đến nhà, cô để cho Nhị Vượng bắt gà bỏ vào trong chuồng, cánh gà đã sớm đã bị bà Hàn cắt bớt nên mấy con gà này không bay lên được.
Cô thì cầm trứng gà đi vào nhà, bảo Mạch Tuệ nhóm lửa.
Mạch Tuệ nhìn thấy nhiều trứng gà như vậy, sợ ngây người, “Mẹ?”
“Nhóm lửa đi nào, luộc trứng gà cho các con ăn.” Ăn vào trong bụng mới coi là của mình.
Năm người, Lâm Lam cho vào luộc mười quả trứng, còn dư lại thì để vào trong vò gốm.
Mười quả trứng gà, còn hào phóng hơn cả khi bà nội cho chú út và cô út.
Mạch Tuệ đã không nói thành lời.
Lâm Lam nói: “Con gái à, con yên tâm, mẹ đối xử với các con, tuyệt đối còn tốt hơn cả cách bà nội đối xử với cô út và chú út. Sau này cha mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền, người một nhà chúng ta sẽ sống ngày càng tốt.”
Mạch Tuệ rưng rưng nước mắt, “Mẹ ——”
Luộc trứng chỉ tốn thời gian bằng nấu nước thôi, mấy phút đồng hồ là xong rồi, Lâm Lam lại bảo Tam Vượng và Tiểu Vượng cùng đi đến ăn trứng gà, ăn no rồi mới ngủ tiếp.
Chỉ có hai quả trứng gà, trẻ con tiêu hóa nhanh, sẽ không bị khó tiêu.
Để cho các con ăn trứng gà xong, Lâm Lam lại dặn mấy đứa nhỏ đóng kỹ cửa lại, cô muốn đi tìm bí thư chi bộ phân xử.
Nhị Vượng cầm lấy cây gậy, giờ khắc này giống như bị Tam Vượng nhập vào người, “Mẹ, con đưa mẹ đi.”
Lâm Lam sờ sờ đầu của cậu bé, “Không cần, con phải ở nhà bảo vệ chị và các em.”
Cô dặn dò các con mấy câu, bảo chúng không cần sợ, chỉ cần ngủ ở nhà thật ngon là được, còn cô thì cầm lấy biên lại gửi tiền đi đến nhà Hàn Vĩnh Phương.
Bí thư chi bộ và đại đội trưởng trong thôn phân công công việc cũng rõ ràng, những chuyện có liên quan đến đi học, thôn vụ cùng với văn hóa thì tìm bí thư chi bộ, các việc liên quan đến công việc hay việc công thì tìm đại đội trưởng.
Dĩ nhiên, người đứng đầu vẫn là bí thư chi bộ, cũng chính là Chủ nhiệm Cách ủy của thôn bây giờ.
Tương đối mà nói thì dân phong của thôn Sơn Nhai vẫn rất bình thường, thời điểm cải cách văn hóa thì ở những thôn khác có rất nhiều bần nông và trung nông đều làm ầm ĩ, muốn mượn cơ hội lên làm chức Chủ nhiệm Cách ủy hội cùng với các chức cán bộ khác, đè bí thư chi bộ và đại đội trưởng lúc trước xuống, công khai xử lý cũng có, mất chức cũng có, vô cùng thê thảm.
Bí thư chi bộ lúc trước của thôn Sơn Nhai chính là Chủ nhiệm hiện tại, những cán bộ khác đều không bị thay máu, căn bản cũng là dân chúng cũng tán thành.
Dù sao trong thôn có mấy gia đình lớn làm chủ, lực ảnh hưởng gia tộc vẫn rất lớn, không đến nổi thoáng cái đã bị lật ra khỏi xe.
Bí thư chi bộ Hàn Vĩnh Phương là một con người cứng cỏi nổi danh, lúc tuổi còn trẻ có một ngoại hiệu, gọi là Đại Lang.
Lại nói trước khi ông tham gia Bát Lộ quân thì ở trong thôn cũng đã rất lợi hại rồi, lúc đi ra ngoài làm công đã từng đánh qua sói.
Sau lại tòng quân vác súng, cũng là một nhân vật hung ác, đáng tiếc tay lại bị thương nên đã sớm phục viên về nhà.
Sau khi về nhà thì trước tiên ông làm đội trưởng đội dân binh, sau đó là từng bước từng bước đi lên làm bí thư chi bộ, chớp mắt cũng đã mười mấy năm trôi qua, địa vị của ông là không thể dao động.
Mặc dù cũng có không ít người không hài lòng chuyện ông ngang ngược bá đạo chiếm mãi vị trí này không để cho người trẻ tuổi có cơ hội, nhưng cũng không thể lay động được vị trí của ông, hơn nữa những người già cứ mâu thuẫn gì thì đầu thích tìm ông phân xử chủ trì công đạo.
Toàn bộ người trong thôn đều rất tin phục và sợ hãi, Hàn Vĩnh Phương nói chuyện, rất dễ dùng.
Bất kể người ta nói Hàn Vĩnh Phương bá đạo thế nào thì Lâm Lam cảm thấy thật ra ông rất dễ nói chuyện.
Ông cũng không  có nhắm vào nguyên chủ, dù có huyên náo đến gà bay chó chạy, ông có phần khuyên giải hay không thì đều bảo bà Hàn cũng đừng quản quá nhiều chuyện trong nhà của con trai và con dâu
Hơn nữa ông còn cho mượn một túi bột ngô đó, cô rất biết ơn.
Lâm Lam có ấn tượng không tệ với ông, có việc cũng thích tìm ông xử lý, nên không thấy sợ hãi.
Thời điểm đi đến con đường nhỏqua  nhà ông Hàn thì cô nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến.
Sự thảm thiết kia, chậc chậc, quả thực giống như gặp phải tai nạn thế kỷ vậy.
Xem ra bà Hàn đã trở lại a.
Cô đi tới ngoài cửa, chỉ nghe thấy bà Hàn la lên như là giết heo, “Nhanh đi tìm bí thư chi bộ đến bình luận phân xử đi, mẹ chồng không có ở nhà lại đến đây ăn trộm gà, thế này là thế nào a? Nhanh, nhanh tìm người bắt cô ta lại cho tôi, đưa đi cục công an! Xử lý công khai! Phải xử lí công khai!”
Rồi bà lại mắng chị dâu lớn và chị dâu thứ, “Lũ chúng mày đều là đầu gỗ chết nát hết rồi sao? Tại sao lại không ngăn cản cô ta?”
Chị dâu thứ kêu lên oan khuất, “Mẹ a, cô ta cầm lấy một cái búa muốn chém người đó, sao mà chúng con ngăn được chứ?”
Mấy người bà Hàn trở lại từ công xã, vừa về nhà đã nghe thấy tiếng con gái khóc lóc thảm thiết, bà vội vàng chạy vào nhà, liền phát hiện trong nhà giống như gặp phải trộm.
Con dâu nói người đàn bà đanh đá kia đã đến bắt mất gà rồi, còn đoạt luôn cả trứng gà, con gái còn hô to nói người đàn bà đanh đá kia cầm búa chém người....
Thật ra thì trước khi Hàn Kim Ngọc la lối om sòm, Hàn Vĩnh Phương đang ở nhà uống chút rượu, cũng lười quản, những cán bộ khác vừa nghe thấy là Lâm Lam khóc lóc om sòm thì bọn họ lại càng không quản. Lâm Lam khóc lóc om sòm chính là chuyện thường, dù sao không phải treo cổ thì chính là uống thuốc, hơn phân nửa chỉ hù dọa người. Bọn họ xem chừng lần này nhất định là bởi vì Hàn Kim Bảo đi gây chuyện còn đánh cả Tam Vượng nên Lâm Lam mới không nhẫn nhịn được khẩu khí này, lại muốn tìm chết uy hiếp.
Hàn Thanh Vân còn gấp gáp, “Cha, ngài không đi xem thử sao?”
Hàn Vĩnh Phương nhìn vào chén rượu, “Ngày hôm nay thật đúng là mệt chết ta rồi. Nhìn cái gì mà nhìn, không cần đi xem làm gì.”
“Lỡ như chị ấy lại uống thuốc......”
“Chỉ bằng ánh mắt này của con thì đi nhìn cái gì? Con xem cô ấy như vậy, giống như là muốn treo cổ hay uống thuốc sao? Để cho nhà bọn họ tự làm ầm ĩ đi, làm ầm ĩ lên cũng tốt, đỡ phải nghẹn rồi gây ra chuyện lớn.”
Từ sau khi cô gái đó uống thuốc tinh thần đã không giống lúc trước nữa, đối nhân xử thế rất bình thường, thậm chí còn có vẻ nho nhã, đối xử với con cái cũng để ý hơn gấp trăm lần so với lúc trước, vừa nhìn chính là muốn sống thật tốt rồi.
Thấy cô ấy mới vừa rồi gấp gáp lo cho con như vậy, giống như là muốn đi tìm chết sao, cầm búa đoán chừng là đi qua nhà chồng trút giận đấy.
Để cho bọn họ làm ầm ĩ đi.
Hàn Vĩnh Phương không muốn lộ diện, những cán bộ khác tự nhiên cũng không ra mặt.
Cán bộ không ra mặt, bà Hàn ở nhà khóc trời khóc đất, nhảy cẫng lên để cho hai đứa con trai đi trói Lâm Lam lại.
Anh cả Hàn lại không chịu đi, “Kim Bảo đi đập vạc nhà người ta, còn đánh Tam Vượng thành như vậy, làm mẹ có thể không tức giận sao? Hả giận......”
“Câm mồm mẹ mày đi!”Bà Hàn đưa tay tát anh một cái, dọa tất cả mọi người trong này đều sững sờ.
Ông Hàn cũng sửng sốt, con cả từ nhỏ đã hiểu chuyện, cũng không bao giờ bị đánh.
Đôi mắt của chị dâu lớn thoáng cái đã đỏ lên, “Đây là làm gì? Đây là làm gì? Đi làm việc mệt muốn chết để nuôi cả cái nhà này, như vậy là sai hay sao?”
Bà Hàn bảo bọn họ nhanh chóng đi đoạt trứng gà lại, bà tức giận thở phì phì đi vào trong nhà, vừa đi vừa suy nghĩ rổ trứng gà đã thiếu bao nhiêu, kết quả tầm mắt thoáng cái đã nhìn thấy được ổ khóa đã bị phá tung ra.
“A ——” Bà mãnh liệt xông qua muốn mở tủ quần áo ra.
Chị dâu thứ còn đi qua tranh công, “Mẹ, hộp tiền ở chỗ này nè, không bị động đến, vẫn còn hoàn hảo. Cái này là con liều chết giật lại, thiếu chút nữa đã bị kia người đàn bà chanh chua đoạt đi.” Chị ta biết bà Hàn cất tiền và các loại phiếu ở trong cái hộp này.
Bà Hàn không biết phát ra sức lực ở nơi nào, thoáng cái đã đẩy chị dâu thứ té ngã, nhanh chóng mở tủ quần áo ra, chỉ thấy quần áo tán loạn, đôi giày nhỏ thêu hoa kia đã lộ ra ngoài, bên trong không có vật gì.
“Trời ơi ——“ Bà Hàn kêu thảm một tiếng, cảm thấy giống như trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, rầm một cái, ngã gục trên mặt đất.
......
Chị dâu thứ cũng ngơ luôn rồi, bản thân mình đã đoạt đượchộp tiền, tại sao mẹ chồng còn không vui vậy.
Chị ta không kịp ủy khuất, vội vàng đi đỡ bà Hàn lên, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, “Mẹ, mẹ!”
Ông Hàn lập tức đã hiểu chuyện gì xảy ra, bà già này khẳng định đã cất phần lớn số tiền kia đi, xem bộ dáng kia có lẽ là đã không còn nữa rồi.
Bà ấy chịu không được đả kích, sống sờ sờ bị tức đến ngất.
Những người khác trừ chị dâu lớn, cũng không ai biết chuyện gì xảy ra, đều nghĩ hộp tiền vẫn còn đó, sao bà Hàn còn giận đến ngất như vậy.
Hàn Kim Ngọc thấy một bộ chăn màn cũng đã bị Lâm Lam lấy đi, là bộ mà anh ba đã cầm về, còn lại một bộ rách thì bị ném lại đó, cảm thấy rất tức giận.
Mấy người ông Hàn mang bà Hàn lên giường gạch, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, vỗ ngực, thật vất vả mới cứu tỉnh.
Bà Hàn lại gọi một tiếng, “Nhanh, nhanh...... ông già, ông nhanh đi tìm cô ta đi, phải lấy về, phải ——“
Chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, mọi người đã cảm thấy bà Hàn thoáng cái như đã già đi mười tuổi.
Hàn Kim Bảo còn nằm ở trên giường gạch nói muốn đánh cái này đánh cái kia, nhưng cũng không có ai lo lắng để ý tới nó.
Ông Hàn đáp ứng tự mình đi tìm Hàn Vĩnh Phương đến chủ trì công đạo.
Hàn Kim Ngọc nói muốn đi làm chứng, liền đi theo cha cô ta.
Kết quả khi đến nhà của Hàn Vĩnh Phương, phát hiện Lâm Lam đã ở đó rồi, trên bàn bày biện một quyển biên lai gửi tiền rất dày được đóng lại bằng sợi đay.
Hàn Vĩnh Phương thì đọc cho Hàn Thanh Vân ngồi ở một bên gảy bàn tính tách tách.
Đầu óc của ông Hàn ong lên một tiếng.
Hàn Vĩnh Phương gật đầu với ông, “Chú em, em đến cũng vừa lúc, ngồi đi, đợi lát nữa nói chuyện.”
Hàn Kim Ngọc chỉ tay vào Lâm Lam mắng: “Chị mau trả gà, trứng gà còn có chăn mà chị trộm đây, còn phải trả lại tiền của mẹ tôi nữa!”
Nhưng cả người ông Hàn thì chột dạ như nhũn ra, cảm thấy, cảm thấy thật giống như một cái mặt già chỉ còn một lớp da mỏng manh trong một khắc này đã bị mạnhme4 xé xuống đến máu chảy đầm đìa. Tiền mà con trai gửi về cụ thể bao nhiêu, ông chưa từng tính toán rõ ràng, nhưng tuyệt đối nhiều hơn một trăm đồng rất nhiều rất nhiều.
Âm thanh gảy bàn tính tách tách không dứt kia phảng phất như là đang gõ gõ lên linh hồn của ông, khiến cho ông đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành màu đen, cảm thấy khó thở.
“Cha, cha!” Hàn Kim Ngọc vốn đỡ ông Hàn, lúc này lại phát hiện ông thoáng cái trượt chân trên mặt đất, gấp gáp.
Hàn Vĩnh Phương: “Mau ấn huyệt nhân trung đi.”
Vợ của Hàn Vĩnh Phương tiến lên ấn liên tục mới cứu tỉnh được ông Hàn.
Ông Hàn thở dài một tiếng, “Vợ của thằng ba à, con chừa cho cha mẹ chút mặt mũi đi, được rồi, con muốn lấy cứ lấy, cha mẹ không so đo nữa. Mau đi về nhà đi, đừng làm mất mặt nữa.”
Lâm Lam nghĩa chính ngôn từ nói: “Cha, ngài đang nói cái gì vậy, con không có đánh mặt cha mẹ. Con phải coi xem là cha của mấy đứa nhỏ đã kiếm được bao nhiêu tiền để gửi về, rồi cô út và chú út chúng nó đã tiêu bao nhiêu, đến lúc đó một khoản này cũng đừng quên trả lại cho chúng con.”
“Cái gì?” Hàn Kim Ngọc giận dữ, “Chị có phải là điên rồi hay không, tôi tiêu tiền của anh ba tôi, tại sao phải trả cho chị chứ? Khi đó còn chưa ra ở riêng, tiền mà anh ba kiếm chính là của cả nhà,như vậy thì phải đưa cho mẹ, mẹ nói cho ai tiêu thì chính là cho người đó!”
Lâm Lam cười lạnh, “Cô nói thì không tính được. Hôm nay con nhờ bí thư chi bộ tính toán rõ ràng, sáng mai con sẽ lên cục công an công xã tố cáo, Hàn Kim Bảo lén lút tiêu xài tiền trợ cấp của anh ba cậu ta, lại khiến chị dâu và các cháu thiếu chút nữa chết đói, không đượ cđi học. Đã phân nhà ở riêng rồi mà còn tới cửa hành hung, thiếu chút đã đánh chết cháu trai, còn đập phá nhà của anh ba đến nát bấy.”
Trong mắt Lâm Lam ứa ra ánh sáng lạnh, “Các người chờ đó cho tôi, không trả tiền thì đi tù. Còn cô nữa, ăn mặc giống như một người thành phố, nhưng lại làm mấy chuyện ác độc thế này. Ăn của tôi, tiêu tiền của tôi, còn để cho con gái của tôi làm người hầu cho cô, cô là Đại tiểu thư của giai cấp tư sản hay là thiên kim tiểu thư nhà địa chủ hả?Cô là tư tưởng hủ hóa, cần phải bị phê bình và bài trừ! Chính là phải phê bình những người như cô đó! Cô chờ đó cho tôi!”
Hàn Thanh Vân đang gảy bàn tính còn ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, “Kim Ngọc à, chỉ bằng tên của em và Kim Bảo thôi cùng đã rất dễ dàng bị phê bình rồi. Ở trong thôn thì không sao nhưng mà vào huyện thành......”
Trong đầu Hàn Kim Ngọc thoáng cái nhớ đến tình cảnh của những lần xử lý công khai kia, nhất là cảnh tượng bọn họ xử lý công khai các thầy cô và học sinh, cạo đầu âm dương, đeo tấm bảng lớn, phạt quỳ, treo ngược lên đánh...... Nếu, nếu là đẩy mình lên đó, cô ta không dám nghĩ đến.
“Chị dám, chị dám, không được, không được…”
Cả người cô đều run rẩy, gục ở trên giường, “Bác cả, bác phải cứu cứu con.”
Hàn Vĩnh Phương thở dài, “Không phải bác quyết định.”
Lúc này sổ sách đã được tính xong.
Hàn Thanh Vân kinh hô một tiếng: “Úi trời ơi, anh Thanh Tùng của tôi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Hơn mười năm nay anh ấy tổng cộng đã gửi về 7521 đồng, má ơi!”
Lâm Lam cũng sợ ngây người, cô thử tính qua Hàn Thanh Tùng có thể kiếm được 5000 đồng, không ngờ còn nhiều như vậy!
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, anh dám liều mạng, phần lớn tiền gửi về là các loại phụ cấp và tiền thưởng, mà không phải là tiền trợ cấp và tiền lương, thậm chí có thể nói là tiền mua mạng.
Có đôi khi tiền trợ cấp chỉ có 17 đồng, nhưng anh lại có thể kiếm được 30 đồng, tiền lương là 21 đồng, anh lại kiếm được 40 đồng.
Thật ra thì anh ở bên ngoài rất liều mạng, chính là vì muốn kiếm nhiều tiền hơn để gửi về nhà, thường xuyên là cầm gấp đôi gấp ba tiền thưởng.
Nhưng bà Hàn và em trai em gái anh căn bản không cảm kích một chút nào, thậm chí còn cảm thấy đây là đương nhiên
Quả thực quá ghê tởm.
Lần này sau khi ở riêng, Lâm Lam vốn đã nghĩ kỹ phải sống vì bản thân và gia đình cho tốt, không so đo những chuyện trước kia nữa. Cũng là để lại mặt mũi cho ông Hàn, cho Hàn Thanh Tùng, dù sao cũng là cha mẹ anh.
Không ngờ Hàn Kim Bảo lại thừa dịp anh ba cậu ta không ở nhà mà tới cửa khóc lóc om sòm khi dễ người khác, mấu chốt nhất chính là nó lại nhẫn tâm đánh Tam Vượng bị thương như vậy.
Nếu như chỉ là đập phá mấy cái vạc của cô thì cô cũng chỉ đơn giản là đánh lại thôi, nhưng thằng khốn đó làm con cô bị thương, cô tất nhiên không thể để cho nó sống tốt được! Cả đời cũng đừng nghĩ sống tốt!
Cô cũng mặc kệ thằng khốn đó muốn xả giận hay muốn thế nào, dù sao chính là đắc tội với cô, cô sẽ khiến nó phải nhận trừng phạt.
Tiền thuộc về nhà cô, lấy về!
Khi dễ cô, phải trả lại!
Đánh con trai cô, đánh lại!
Lâm Lam hừ một tiếng, “Lúc ở riêng tôi được chia một trăm đồng tiền. Năm trước tổng cộng cũng chỉ cầm được chưa đến 30 đồng. Chuyện 390 đồng kết hôn trước kia không nói, sau khi kết hôn rồi, cho dù là dưỡng lão, cũng phải chia cho nhà chúng tôi một nửa. Trừ đi số tiền mua lương thực các loại, tối thiểu cũng phải cho tôi 3000 đồng.”
Ở niên đại một người sống một năm không tốn đến mười đồng này, tính qua thì những năm qua chi phí sinh hoạt của cô và các con ít đến đáng thương.
Ông Hàn đã muốn hộc máu, “Ở chỗ nào có bảy ngàn, làm sao mà có nhiều như vậy được?”
Thật ra thì ông vẫn không biết cụ thể con trai đã gửi bao nhiêu tiền về nhà, dù sao ông không biết tính, bà Hàn cũng không biết tính nhiều. Dựa theo sự tính toán sơ lược của ông thì cảm giác cũng chỉ có ba bốn ngàn thôi. Tiền đều do bà Hàn giữ, tiêu như thế nào cũng do bà ấy định đoạt, ông Hàn thật đúng là không biết.
Nhưng mà bà già kia lại mua đồ xa xỉ cho con gái, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, thậm chí còn cho các cháu nhà mẹ đẻ tiền tiêu, chuyện này ông ước chừng là biết đến.
Chẳng qua Lâm Lam muốn ba nghìn đồng, ông cảm thấy sắp điên rồi.
Đêm hôm đó ông nhìn bà Hàn đếm tiền, đếm nhiều lần mới đếm xong, thật giống như là có hơn 1500 đồng.
Ý của ông là lấy 500 đồng cho thằng ba nhưng lại bị bà Hàn từ chối, nói nhiều nhất là cho hai mươi đồng thôi.
Sau đó bà Hàn lại lấy 200 đồng ra đặt ở trong hộp tiền, vài ngày chia nhà thì ông đã cắn răng lấy ra 100 đồng cho nhà thằng ba.
Nào biết đâu rằng lại nhiều như vậy.
Hàn Vĩnh Phương không hâm mộ, ngược lại thở dài, “Chú em, đây đều là tiền bán mạng của đứa bé Thanh Tùng kia a. Một thằng nhóc nhà nông, không có bối cảnh không có núi dựa mà đi làm lính, có thể gửi về nhiều tiền như vậy, đếm hết cả bộ đội, đoán chừng cũng không quá một bàn tay đâu.”
Lâm Lam lại cắn răng muốn 3000 đồng, thiếu một đồng cũng không được, nếu không sẽ đi tố cáo.
Ông Hàn bày ra vẻ mặt đưa đám, “Vợ thằng ba a, con là muốn bức tử cha mẹ sao, con bảo cha phải đi đâu để chuẩn bị cho con 3000 đồng hả? Đập hai người già lụ khụ chúng ta ra cũng không đủ 500 đồng đâu.”
Lâm Lam lạnh lùng nói: “Vậy hãy để cho hai người bọn họ trả đi. Dù sao thì khi mẹ chồng có tiền đều cho hai người bọn họ phá hoại cả rồi, một người thì ăn mặc như là tiểu thư giai cấp tư sản, một người thì giống như Đại thiếu gia của xã hội phong kiến, cả ngày không phải đi tiệm ăn thì chính là đi xem phim.”
Lúc này giá hàng tuy thấp nhưng nông dân đều tự mình ăn cơm, còn đi tiệm cơm trong huyện thành thì mấy người ăn một bữa cơm dù thế nào cũng tốn ba bốn đồng tiền.
Nghe Nhị Vượng và Mạch Tuệ nói, Hàn Kim Bảo cách mấy ngày lại đi tiệm cơm, còn thường xuyên mua những loại phiếu hàng xa xỉ để tặng cho các cô gái lấy lòng.
“Vợ của đồng chí Hàn Thanh Tùng và các con của anh ấy ở nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không được đi học, nhưng các người lại tiêu xài tiền mồ hôi nước mắt của anh ấy! Các ngươi đây là đang đứng ở phía đối lập với cách mạng, đây là hành vi mục nát!”
Hàn Thanh Vân ở một bên phụ họa, “Đúng là có chuyện như vậy, chúng ta đi học đều nói như vậy đấy.”
Hai chân Hàn Kim Ngọc mềm nhũn, ngồi ì ở nơi đó, mồ hôi lạnh rơi ào ào.
Hàn Vĩnh Phương không nhẫn tâm để náo loạn thành như vậy, cũng biết là cả nhà với nhau nếu gây chuyện quá nghiêm trọng sẽ không tốt, vẫn là chừa chút đường sống, dù sao ở giữa cũng còn có Hàn Thanh Tùng mà.
“Vợ của Thanh Tùng à, nể mặt ông một chút đi, 3000 đồng có hơi nhiều, thật không lấy ra được.”
Lâm Lam nói: “Con nghe theo ông, vậy ngài nói phải để cho hai phần tử hủ bại này trả cho chúng con bao nhiêu tiền?”
Hàn Vĩnh Phương nhìn chồng biên lai kia một chút, “Nếu không thì như vậy, coi như là anh trai giúp đỡ em trai em gái đi, giảm đi......” Ông nhìn ông Hàn và Hàn Kim Ngọc một chút, hai người bọn họ hận không thể giảm đi toàn bộ, rồi ông lại nhìn Lâm Lam một chút, đôi mắt của cô sáng lên rạng rỡ dưới ngọn đèn.
Hàn Vĩnh Phương tiếp tục nói: “Giảm đi một nửa, còn 1500 đồng có được không?”
“Ông à!”Hàn Kim Ngọc kêu lên, “Ở đâu là có nhiều như vậy, không có đâu!”
Cô ta nhảy dựng lên, thoáng cái đã tháo đồng hồ trên tay mình cuống đặt lên bàn, đau lòng đến tâm can tỳ phồi đều đau theo, “Đồng hồ đeo tay trả cho chị, cái này hơn 150 đồng đó, có cả tiền phiếu nữa.”
Lâm Lam nhướng mày, “Đồ cũ không đáng giá nhiều tiền như vậy, nhiều lắm là 100 đồng.”
Hàn Kim Ngọc lại bắt đầu gào khóc, cũng bất chấp cái gì gọi là ưu nhã thể diện.
Lâm Lam nói: “Được rồi, ông à, con nể mặt ông. Ông là người tâm phúc của thôn chúng ta, chúng con đều tin ông, ông nói là giảm đi một nửa thì giảm một nửa. Hai người bọn họ còn thiếu con 1500 đồng, bất kể là ai trả bao nhiêu, dù sao trả cho con 1500 là được. Xe đạp đồng hồ đeo tay sản phẩm điện tử có thể trừ vào.”
Hàn Vĩnh Phương gật đầu, “Là một con dâu hiểu chuyện.”
Ông cũng nói với ông Hàn và Hàn Kim Ngọc: “Được rồi, đã không có bản lĩnh thì cũng đừng tiêu số tiền kia. Mau trở về thu gom một chút, rồi nhanh chóng trả hết cho người ta đi.”
Lâm Lam lại không chịu đi, “Vẫn là phải đưa đến chỗ của ông thôi, để cho ông chủ trì công đạo một chút, con sợ lúc quay đầu về nhà thì một nhóm người lại đến khi dễ một người phụ nữ là con.”
Mặt mũi đời này của ông Hàn đã mất hết rồi.
Ông biết khi Chủ nhiệmCách ủy hội, bí thư chi bộ của thôn đã ra mặt, thì chính là đại biểu chuyện này đã chính thức xong rồi ——tiền trợ cấp của thằng ba sẽ cho cha mẹ một nửa, cho vợ một nửa, tiền đã bị Kim Bảo và Kim Ngọc tiêu sẽ phải trả lại, nếu không thì vợ nó sẽ đi huyện thành tố cáo, Kim Bảo Kim Ngọc chẳng những phải trả tiền mà còn bị phê bình công khai nữa.
Không có gì để dị nghị được cả.
Từ trước đến giờ Hàn Vĩnh Phương ở trong thôn nói một không hai, chỉ cần ông đã đánh nhịp thì đã đại biểu cho kết cục của chuyện này đã định rồi.
Mặc dù ông Hàn đau lòng đau tim, mặt mũi gì cũng mất hết nhưng cũng đành phải nhận món nợ này, trừ phi sau này cái bản mặt già nua này không muốn gặp người nữa, nhưng đó là chuyện không thể nào.
Ông chỉ có thể chấp nhận, che mặt lảo đảo đi về nhà, Hàn Kim Ngọc vội vàng đuổi theo.
Ông Hàn về đến nhà, Hàn Kim Bảo còn đang kêu gào đau đớn như là giết heo, nói là phải chém chết người đàn bà đanh đá kia,bà Hàn thoáng cái ngồi dậy, “Ông già, có lấy lại được không? Có lấy lại được không?”
Bà giấu đi 1200 đồng, đều bị trộm mất rồi.
Ông Hàn che mặt, nước mắt cũng không chảy ra được, hận không thể tìm một cái lổ để chui vào, khoát khoát tay, “Thu xếp một chút,mau lấy số tiền còn lại ra, đi trả lại cho người ta.”
Bà Hàn nóng nảy, “Ông điên rồi sao, ông bị cô ta chuốc thuốc mê gì rồi hả?”
Ông Hàn nhìn bà một chút, đau lòng vô cùng, “Bà nói bà xem, bà nói xem,  7500 đồng, bà làm sao mà bại hết sạch hả?”
Mấy người anh cả và anh hai Hàn vừa nghe, sợ hết hồn, 7500 đồng? Trong nhà có nhiều tiền như vậy sao?
Chị dâu lớn và chị dâu thứ lúc này cũng chạy đến.
Hàn Kim Bảo vừa nghe nóng nảy: “Mẹ, sao lại có nhiều tiền như vậy? Sao mẹ nói với con là chỉ có 800 đồng vậy? Con mới tiêu có 1000 đồng......”
“Súc sinh, câm miệng!” Cuống họng của ông Hàn đã đau đến nói không ra lời, “Kim...... nha đầu, nhanh lên!”
Ông tức mà không có chỗ để xả:“Cái gì mà Kim Bảo Kim Ngọc, nhanh chóng đổi tên đi.”
Ý của Hàn Thanh Vân, rõ ràng chính là ý của Hàn Vĩnh Phương, xem ra mặc dù người ta không nói lời nào, nhưng ánh mắt đều sáng như gương.
Bà Hàn lại mắng ông đến mục nát, “Thật là trời giết tôi mà, cái gì mà 7500 đồng chứ, đã mười mấy năm rồi cơ mà, không cần ăn cơm uống nước sao? Đau đầu nhức óc không đi khám bệnh sao? Tiền kia không tiêu đồng nào sao? Là tiền nhà ai mà có thể càng tiêu lại càng nhiều thêm hay vậy chứ?”
Mặc dù là nói như vậy, nhưng hình như người ta cũng không có nghĩa vụ không cho vợ con mình ngược lại đi cho em trai em gái, hiện tại Lâm Lam vẫn chờ đòi tiền, nếu không thì sẽ đi tố cáo. Hàn Kim Ngọc là một con cọp giấy chỉ được cái miệng lợi hại, sợ nhất là bị phê bình xử lý công khai, nếu để cho các bạn học biết được thì rất mất mặt. Mà nam sinh cô ta nhìn trúng còn có thể muốn cô ta sao?
Hàn Kim Ngọc há miệng run rẩy đi thu dọn mấy thứ đồ của mình, có thể dùng để trả tiền thì đều cầm đi, dù sao cũng đừng mong bắt cô ta phải làm việc rồi giao từng đồng tiền.
Tiền đã tiêu rồi, tại sao còn phải trả lại chứ?
Chúng tôi còn không có công việc đâu, cô ta cũng không muốn ở nhà trồng trọt kiếm tiền kiếm mấy cái điểm công, vừa mệt vừa cực khổ, phơi nắng để rồi người đen như bùn, ăn uống còn khổ hơn heo, thức dậy còn sớm hơn gà, quả thực không thể hỏng bét hơn nữa.
Bà Hàn lại nóng nảy, “Kim Ngọc a, tại sao, con đang làm gì vậy, quần áo tốt như vậy......”
Hàn Kim Ngọc lại đi lấy radio của Hàn Kim Bảo.
Hàn Kim Bảo kêu lên như quỷ gào, “Để xuống, mày để xuống cho tao, mày làm cái gì thế?”
Giọng nói the thé của Hàn Kim Ngọc cất lên: “Lâm Lam cô ta muốn đi cục công an kiện, muốn bắt anh đó, muốn hai chúng ta phải trả tiền lại. Nếu không phải có bí thư chi bộ, người ta đã đòi 3000 đồng đó, bí thư chi bộ đã giúp giảm đi một nửa. Còn lại 1500 đồng. Mẹ, mẹ mau lấy tiền trong nhà ra đi, con dùng những thứ này đến cũng có thể gán nợ cho cô ta.”
Bà Hàn một hơi không có đi lên đã muốn ngất đi.
Bên kia chị dâu lớn tay mắt lanh lẹ, vội vàng ấn huyệt nhân trung, bà Hàn cũng không ngất đi.
Chị dâu thứ cũng không quan tâm nữa, “Tiền trong nhà cũng có phần của chúng con mà, tại sao phải cho cô ta chứ? Tại sao phải cho các người trả nợ chứ?”
Hàn Kim Ngọc mắng: “Còn chưa ra riêng,thì chính là một nhà.”
“Vậy số tiền còn chưa chia riêng, tại sao phải trả chứ?”Chị dâu thứ không đồng ý, lúc chưa phân nhà ra riêng, tiền trợ cấp của Hàn Thanh Tùng chính là của cả nhà.
“Bí thư chi bộ, bí thư chi bộ đã nói như vậy.” Hàn Kim Ngọc không chịu gánh chịu trách nhiệm này.
Chị dâu thứ chết sống không đồng ý, bà Hàn cũng không chịu.
Ông Hàn gầm lên một tiếng, “Còn muốn mạng còn muốn mặt mũi thì mau lấy ra đi!”
7500 đồng a, cư nhiên lại để cho bà già này đưa cho con trai út và con gái út tiêu đến cạn sạch rồi, chuyện này...... ông Hàn cảm thấy từ đầu đến chân đều đau đớn.
Ông tự mình đi lấy hộp tiền, bà Hàn lại không chịu, muốn đi giành lại, nhưng bởi vì lúc trước ngất đi nên cả người không có tí sức lực nào, kết quả là bị ông Hàn cầm đi.
Mở hộptiền ra, bên trong còn không đến tám mươi (80) đồng.
Tay ông cũng bắt đầu run run, “Lúc trước còn có hơn một trăm bảy mươi (170)đồng, tại sao… tại sao lại không còn rồi?”
Lúc trước b àHàn đã cho con gái cưng ba mươi(30) đồng, cho con trai bốn mươi(40)đồng, mặt khác còn giấu đi ba mươi (30) đồng muốn tiếp tế cho mấy đứa cháu nhà mẹ đẻ.
Ông Hàn vốn nghĩ nếu Lâm Lam đã lấy đi một ngàn hai trăm (1200) đồng, vậy bây giờ còn ba trăm (300) đồng cũng được, đồng hồ đeo tay, radio, xe đạp cũng có thể tính một phần, hơn nữa tiền trong nhà,cũng có thể lấp đầy lỗ thủng này.
Nào biết đâu rằng tiền này đã không đủ rồi.
“Tiền, tiền đâu?” Ông Hàn giận đến cả người run run.
Bà Hàn, Hàn Kim Bảo và Hàn Kim Ngọc lại nói nhao nhao.
Hàn Kim Bảo: “Mẹ, mẹ nói với con tiền đã bị anh ba lấy đi, trong nhà chỉ còn lại một trăm (100) đồng, nên chỉ cho con bốn mươi (40) đồng, có phải người đã cho Kim Ngọc rồi hay không? Còn có Lục Đậu Nhi nữa,  có phải người đã cho nó rồi hay không?”
Hàn Kim Ngọc vừa nghe thì nóng nảy, “Mẹ, mẹ cho Kim Bảo bốn mươi (40) đồng, mà chỉ cho con ba mươi (30) đồng thôi sao? Mẹ trọng nam khinh nữ sao? Ô ô..... Mẹ còn nói là thương con nhất mà.”
Chị dâu thứ và anh hai Hàn vừa nghe, em trai em gái út lại có đến ba bốn mươi đồng để tiêu xài, cả hai đều không quan tâm nữa, “Chúng con cũng muốn phân nhà ra riêng, đã thiên vị thành như vậy rồi!”
Trước kia bọn họ biết là có thiên vị, nhưng cũng không có lực đánh vào lớn như vậy, lúc này thoáng cái đã không chịu được.
Mọi người đều cùng nhao nhao lên, còn ông Hàn thì bảo anh hai Hàn mau lấy xe đạp, cầm lấy radio, đồng hồ và những thứ đáng giá khác đi mất.
Hàn Kim Bảo cũng bất chấp đầu ngón chân đang đau, nhảy dựng lên muốn cản lại, “Anh cả, anh hai, các chị dâu, mọi người chịu để cho cô ta khóc lóc om sòm như thế sao? Chúng ta là người một nhà mà, không thể để cho cô được như ý được.”
Nhưng chị dâu lớn lại cảm thấy những điều này đều là do chú em chồng và cô em chồng mà ra cả, cho Lâm Lam hay cho ai đều không có vấn đề gì, dù sao bọn họ cũng không được cái gì, tất nhiên là không quan tâm.
Chị dâu lớn đã dẫn mấy đứa con đi ngủ, không chịu lẫn vào, chị gọi anh cả Hàn đi ngủ, nhưng anh vẫn còn ở nơi này giúp đỡ, chị tức giận nên cũng không để ý tới nữa.
......
Lâm Lam ở nhà của Hàn Vĩnh Phương chờ, “Ông à, thật là ngại quá, khiến cả nhà ông phải ngủ trễ rồi.”
Hàn Thanh Vân cười nói: “Không sao đâu ạ, dù sao ăn cơm xong cũng không có chuyện gì, phải đi ngồi chém gió vô nghĩa.”
Hàn Vĩnh Phương trừng mắt liếc cậu ta một cái.
Hàn Thanh Vân nhức đầu, “Để cho chị dâu chê cười rồi.”
Lâm Lam: “Đâu có đâu có, Thanh Vân tính toán rất lợi hại a.”
Hàn Thanh Vân cũng không phải không biết xấu hổ.
Hàn Vĩnh Phương ho khan một tiếng, để cho Hàn Thanh Vân đi xem một chút vì sao còn chưa tới.
Rất nhanh, Hàn Thanh Vân cùng với anh cả Hàn, anh hai Hàn cùng nhau tới đây.
Ông Hàn ngại mất mặt, Hàn Kim Ngọc thịt đau đến không muốn đi, chỉ có thể để cho hai người bọn họ đi.
Anh hai Hàn nhìn thấy Lâm Lam thì hai mắt đều bốc lửa, hận không thể đi đến tát cô, rồi lại không dám động, “Hiện tại cô vừa lòng chưa, xe đạp, radio cộng thêm đồng hồ đeo tay, mấy thứ này cũng được ba trăm đồng đó.”
Lâm Lam hừ một tiếng, “Thật xin lỗi, cái radio này không đáng tiền, cũng chỉ năm mươi (50)đồng thôi. Không tin thì anh cứ cầm đi Cung Tiêu Xã hỏi thăm một chút.”
Anh hai Hàn còn muốn giơ chân, anh cả Hàn vội vàng ngăn cản, lại đặt tám mươi (80) đồng tiền kia xuống, “Em dâu, em đếm đi.”
Lâm Lam cầm tiên lên, “Tổng cộng là 330 đồng, còn thiếu 1170......”
“Em dâu, em, em giơ cao đánh khẽ, cha mẹ nói trong tủ quần áo có 1200 đồng, không phải là em......” Anh cả Hàn không tiện nói thẳng.
Lâm Lam vẻ mặt mờ mịt, “A? Trong tủ quần áo còn có tiền sao? Em không biết, nếu là có tiền, vậy tại sao lúc phân nhà ra riêng mẹ không lấy ra chia chứ? Mẹ nói trong nhà không có tiền a, chỉ còn chưa đến một trăm đồng a.”
Anh hai Hàn thoáng cái đã bộc phát, “Tôi nói thím ba nè, cô đừng có cho mặt mũi lại không biết xấu hổ a, cô.....”
“Em hai, em im đi!”Anh cả Hàn rống lên với anh ta, vẻ mặt áy náy nói: “Em dâu, chuyện này, tính tình của mẹ em cũng biết đấy…”
Có 1500 đồng cũng sẽ không nỡ lấy ra a, cho nhà em ba 100 đồng đoán chừng cũng là cha cho.
Lâm Lam cười cười, “Nếu không thì như vậy đi, còn dư lại 1170 đồng, cứ để cho hai người em trai và em gái út viết giấy vay nợ đi. Tiền này là do bọn họ tiêu xài, tất nhiên phải do bọn họ trả. Tiền của cha mẹ thì em không biết. Em không cầm một xu tiền nào của bọn họ cả.”
Anh cả Hàn vẻ mặt khó xử, “Em dâu, ông à, mọi người nhìn xem…”
Nhưng Hàn Vĩnh Phương lại một bộ dạng việc không liên quan đến mình, ông chỉ quan tâm chủ trì công đạo những chuyện có chứng cứ, chuyện không có chứng cứ ông không lẫn vào.
Cậu nói Lâm Lam cầm 1200 đồng tiền, nhưng các người cũng chưa từng thấy qua 1200 đồng kia, làm sao lại có thể vô duyên vô cớ bảo tôi làm chủ cho các người?
Vậy nếu là anh nói có một vạn, vậy thì phải làm chủ một vạn sao?
Không thể nào đâu.
Anh ca Hàn cũng hiểu đạo lý này, biết có nói cũng không nói lại Lâm Lam, cũng là do bà Hàn gậy ông đập lưng ông thôi.
Anh hai Hàn tức giận nói: “Vậy cũng nên hiếu kính cha mẹ chứ, còn chưa ra riêng, có chỗ nào là tiền của các người.”
Lâm Lam lạnh lùng nói: “7500 đồng, anh nói không phải là nên chia cho nhà tôi một nửa hay sao? Cho dù chưa ra ở riêng, làm sao có thể để cho các người tiêu xài hết chứ? Mặt khác, tôi xem mặt mũi của bí thư, xem mặt mũi của cha mẹ, đã giảm bớt 1500 đồng, chỉ bảo hai người bọn họ trả 1500 đồng. Nếu là số tiền này cũng không trả, vậy chúng ta cứ gặp mặt ở cục công an đi. Sáng mai, tôi sẽ đi công xã đi cục công an của huyện thành để báo án! Hai người bọn họ, tiêu xài tiền trợ cấp mà đồng chí cách mạng dùng tính mạng của mình kiếm về để nuôi gia đình, cả ngày trải qua cuộc sống xa xỉ của giai cấp tư sản, lại khiến cho vợ con của anh ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm lại không được đi học! Bọn họ chẳng những không cảm ơn, mà lại vì chuyện ở riêng ghi hận trong lòng, hôm nay còn thừa dịp cha của mấy đứa nhỏ không ở nhà đánh đến cửa, đập phá đồ đạc đến vỡ tung tóe, còn thiếu chút nữa đánh chết con của anh ta, đây chính là đột nhập vào nhà cướp bóc hành hung, phá hư đoàn kết của chủ nghĩa khoa học xã hội, phải nghiêm trị!”
Bên kia Hàn Thanh Vân nói: “Anh cả, anh hai, chuyện này cũng không phải là hù dọa người đâu. Em đã từng đi học rồi, chuyện này có thể định tội, ngồi tù mười năm hay bắn chết đều có thể......”
“Nghiêm trọng như thế sao?”
Anh cả Hàn cũng thấy sợ hãi, Hàn Vĩnh Phương là đại biểu chính nghĩa trong thôn, đã làm cán bộ bao nhiêu năm, mặc dù bá đạo nhưng từ trước đến nay không thiên vị, không tham ô hủ hóa, tất cả mọi người đều tin ông, con trai Hàn Thanh Vân cũng có phong phạm của cha, anh cả Hàn càng không hoài nghi.
“Bí thư à, em dâu, đừng, đừng như vậy, hãy suy nghĩ kỹ a.”
“Anh cả tự mình đến, em cũng không thể không nể mặt, như vậy đi, em lại một lần nữa cho anh cả và chị dâu mặt mũi, để cho hai em chồng mỗi người trả năm trăm đồng, còn 170 đồng kia coi như xong. Bảo bọn họ nhớ kỹ không nên không biết ơn, em là cho cha mẹ và cho anh cả chị dâu mặt mũi, nếu còn làm ầm ĩ, thì hãy đi đến cục công an nói rõ ràng, đến lúc đó là ngồi tù hay bắn chết em cũng mặc kệ, tiền vẫn phải trả lại.”
Anh cả Hàn sợ hãi nên muốn thay em trai em gái viết giấy nợ, Lâm Lam thầm than một tiếng, anh cả ngốc này.
“Anh cả à, phải để tự họ đến ký, nếu là anh ký, bọn họ không trả tiền, đến lúc đó anh trả sao? Anh lấy cái gì mà trả? Chị dâu chắc phải đi thắt cổ hay sao?”
Anh cả Hàn liền ngẩn ra, anh lại cùng anh hai Hàn trở về tìm cha mẹ và các em thương lượng.
Bà Hàn vốn đã ở bên bờ hỏng mất rồi, bây giờ nghe nói không trả tiền thì phải ngồi tù rồi còn có thể bị bắn chết, bà thoáng cái đã bị lửa giận công tâm, nghĩ tới Lâm Lam đã lấy đi 1200 đồng, còn không thu tay lại mà vẫn muốn đòi tiền, còn muốn để cho con gái bà viết giấy nợ, bà tức giận đến run run muốn đích thân đi viết, “Tôi, tôi liền mang cái thân già lọm khọm này nện cho thằng ba! Nhanh, gửi điện báo cho thằng ba nhanh! Để cho nó trở về nhặt xác cho mẹ của nó!”
“Mẹ, mẹ cũng đừng làm loạn nữa.” Anh cả Hàn cũng nóng nảy, bắt đầu không lựa lời mà nói, “Mọi người không phải là thừa dịp em ba không có ở nhà mới đến nhà em ấy gây chuyện phá phách sao? Hiện tại vợ của em ba ngược lại thừa dịp em ấy không ở nhà mà gây khó dễ cho mọi người, còn có thể thế nào nữa?”
Nếu như em ba ở nhà, vợ của em ba khẳng định không thể làm như vậy, em ba cũng sẽ không để vợ làm như vậy a.
Dĩ nhiên là khi em ba đã ở nhà, thì em tư cũng không dám đi phá phách rồi.
Bây giờ thì hay rồi, vội vàng đưa nhược điểm cho thím ba bọn nhỏ mà.
Người nào không biết chút suy nghĩ trong lòng này của bà Hàn? Con trai vừa đi, bà lập tức phải đi huyện thành gọi con gái con trai trở lại gây chuyện, nói rõ chính là cố ý.
Đây gọi là cái gì? Trộm gà không được còn mất nắm gạo, khiêng đá đập vào chân mình, đáng đời xui xẻo!
Chị dâu lớn đang ở tây gian cười lạnh.
Hàn Kim Ngọc còn đang khóc hô mẹ cô ta thiên vị trọng nam khinh nữ, cho tiền anh trai nhiều hơn mình, “”Kim Bảo tiêu nhiều hơn, tại sao bắt con cũng phải trả năm trăm (500) đồng chứ?”
Hàn Kim Bảo lại nằm đó ra vẻ, “Tôi, tôi đây đi đánh chết cô ta, cùng lắm thì một mạng đổi một mạng!”
Anh cả Hàn tức giận nói: “Em yên tĩnh chút đi, đến lúc đó người bị chặt chết trước chính là em đó!”
Cuối cùng vẫn là Hàn Thanh Vân ra tay, cầm một quyển văn kiện của Đảng, tới đây làm một cuộc hội nghị tinh thần, dù sao chính là nói về các loại phản đối lãng phí, phản đối hủ bại, phản đối xa xỉ, phản đối giai cấp tư sản, chủ nghĩa phong kiến,v.v…
“Nếu như chị ba đi cục công an trong huyện thành và trường học tố cáo, thì hai người họ sẽ không nhận được chứng nhận tốt nghiệp, sau này cũng đừng nghĩ tìm việc là ở trong thành, còn phải tiếp nhận thẩm tra xử phạt, khẳng định sẽ bị xử lí phê bình công khai, hiện tại chính là thời khắc rất nghiêm, hình phạt thì.....”
Vừa nói đến hình phạt, ông Hàn và bà Hàn liền cảm thấy sợ hãi, vội vàng nói viết giấy nợ, viết ngay!
Bọn họ để cho Hàn Kim Bảo và Hàn Kim Ngọc viết, Hàn Kim Bảo nói mình đau chân nên để cho em gái viết.
Chữ của Hàn Kim Ngọc thì viết không ra hình dáng gì, kết quả vẫn không viết được một tờ giấy nợ đúng đắn.
Hàn Thanh Vân nói: “Sự học tập của các người thật là hữu hạn a.”
Rồi cậu ấy chỉ cho Hàn Kim Ngọc viết giấy nợ, lại để cho Hàn Kim Bảo giữ một tờ, mọi người ký tên ấn tay.
Hàn Thanh Vân nói: “Bây giờ thì yên tĩnh bớt đi, đừng đi gây chuyện nữa, người ta chính là đang muốn đi huyện thành tố cáo đấy, cha của tôi có ý khuyên bảo, không biết mất bao nhiêu miệng lưỡi mới khuyên được chị ba ở lại. Biên lai gửi tiền ở trên tay người ta, đó là bằng chứng, hơn nữa các người mua mấy thứ đồ xa xỉ kia, có thầy cô và các bạn học làm chứng, ai cũng chối không được đâu.”
Hàn Kim Ngọc không hiểu gì, đã sợ đến không được.
Hàn Kim Bảo mặc dù lăn lộn bên ngoài, nhưng chuyện đứng đắn cũng không hiểu nhiều, ngược lại cậu ta đi theo những tên hư hỏng kia cũng nhìn không ít chuyện xử lý phê bình tội lừa gạt, nên tin tưởng không nghi ngờ gì với lời này.
Chờ Hàn Thanh Vân đi mất, thì trong nhà ông Hàn lập tức là một mảnh khóc thảm.
Anh hai Hàn và chị dâu thứ khóc, trong nhà nhiều tiền như vậy, bọn họ còn chưa bao giờ thấy qua, mấy đứa nhỏ cũng khóc, không có nhiều tiền nữa rồi, chúng cũng không thể mò trứng gà để được kẹo nữa.
Hàn Kim Bảo và Hàn Kim Ngọc khóc......
Ông Hàn nặng nề aizz một tiếng, đặt đầu nằm trên giường gạch rồi bất động.
Bà Hàn bị làm cho sợ đến khóc, anh cả Hàn vội vàng ấn huyệt nhân trung, vỗ ngực, đêm nay......
Ông Hàn thật vất vả mới tỉnh lại, người đều uể oải, ánh mắt trống rỗng vô thần, nhìn giống như là sắp trúng gió (ở đây là chỉ bị đột quỵ).
Anh cả Hàn sợ hết hồn, vội vàng đi đến chỗ cha vỗ vỗ rồi xoa bóp,rồi mới đi gọi bác sĩ Xích Cước.
Hàn Kim Bảo hô: “Mau nhìn đi, cha của tôi đã bị người đàn bà đanh đá kia làm cho giận đến không sống nổi nữa rồi!”
Anh cả Hàn tức giận nói: “Còn dám nói nữa, chính là bị em làm cho tức đó!”
Hàn Kim Bảo và Hàn Kim Ngọc làm ông Hàn giận đến thiếu chút nữa là bị đột quỵ, đây là do anh cả Hàn nói, thoáng cái đã thành chuyện, ngày hôm sau đã bị truyền khắp cả thôn.
Lâm Lam lấy được 1280 đồng tiền, lại cầm được một chiếc xe đạp chín phần mới, một cái đồng hồ đeo tay chín phần mới, một cái radio chín phần mới.
Mặt khác còn có hai tờ giấy nợ, Hàn Kim Bảo và Hàn Kim Ngọc viết, một người thiếu năm trăm(500) đồng!
Cầm được những thứ này, Lâm Lam ý vị mà nói cảm ơn với Hàn Vĩnh Phương, “Bí thư chi bộ, cảm ơn ông đã chủ trì công đạo, nếu không có ông, con phải phải đi cục công an tố cáo rồi.”
Hàn Vĩnh Phương nói: “Vợ của Thanh Tùng à, không phải là ông đâu, là Thanh Tùng có khả năng a. Ông chủ trì công đạo, không phải bởi vì con là ai, chỉ cần là xã viên thôn này, ông đều sẽ chủ trì công đạo. Dĩ nhiên, con mà phạm sai lầm thì ông cũng tuyệt đối không bao che.”
“Ông thật công bằng.” Lâm Lam biết ông là người ngay thẳng, nên không nói thêm nữa, cầm tiền cùng đồ vật, đẩy xe đạp đi về nhà. Lúc này cô cũng không thể cho tạ lễ, tránh cho có hiềm nghi tội hối lộ, chỉ chờ sau này có cơ hội thì lại báo đáp.
Hàn Thanh Vân nói: “Chị dâu, em đưa chị về.”
Hàn Vĩnh Phương ho khan một tiếng, Hàn Thanh Vân nhức đầu.
Lâm Lam cười nói: “Thanh Vân à, không cần đâu, trị an trong thôn chúng ta rất tốt, đường không có chỗ xấu, đêm không cần đóng cửa, rất an toàn.”
Nửa đêm, mặt trăng nhô lên cao, ánh trăng như sương hắt vẫy cả vùng đất, trong túi cất hơn một ngàn đồng tiền bắt đầu nóng lên nóng lên, trong lòng Lâm Lam không khỏi kích động “Hoạc Lạc Tụng”.
“Nữ thần vui vẻ, thánh khiết xinh đẹp, tia sáng rực rỡ chiếu rọi cả vùng đất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.