Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 72: Thân cận




Edit: Trang Nguyễn
Beta: Tiểu Tuyền
Hàn Kim Ngọc: “!!! Anh ba, anh có biết dỗ người khác hay không?”
Hàn Thanh Tùng: “Tôi chưa bao giờ nói dối.” Chỉ có chút ít tính nhẫn nại, dỗ dành, đều suy nghĩ làm thế nào để dỗ dành vợ, không có thời gian dỗ dành người khác.
Hàn Kim Ngọc giận đến mức không muốn nói lời nào, đặt mông ngồi xuống băng ghế phía trước có chiếc bàn vuông.
Bà Hàn vẫn tiếp tục cằn nhằn: “Làm sao lại có một bà vợ lười biếng như vậy, thật là lười đến nở hoa luôn rồi.” Đáng giận nhất là con trai cơ bản không nghe lời bà ta, không nên nuông chiều người đàn bà lười biếng này, còn là một người đàn bà chanh chua!
Ở bên trong phòng, Lâm Lam giơ caonắm đấm, hừ, nói tôi vừa lười vừa tham ăn, con gái của bà không lười, không tham hả? Cuộc sống của chính bà còn rối tinh rối mù, bà còn đến  nói tôi? Mặt mũi bà lớn quá ha! Nếu không phải nể mặt con trai bà, tôi một cước đá bà đến Vịnh Nam tắm bùn rồi!
Hàn Thanh Tùng mời bà Hàn ngồi, rót nước cho bà uống.
Bà Hàn vừa ngồi đã bắt đầu gạt lệ, gần đây bà và con gái đều chịu khổ. Sau khi phân ra, chị dâu cả và Cốc Mễ đi, chị dâu hai thì mang theo Cao Lương, chỉ để lại việc nhà cho bọn họ, kết quả nhà bà không có ai làm việc, chỉ có bà và con gái. Bà lại không nỡ để con gái chịu khổ, cũng chỉ có thể tự mình làm, cứ như vậy mới mấy tháng khiến bà mỗi ngày đều mệt mỏi đến xương sống thắt lưng chân đều đau.
Hàn Thanh Tùng nhìn hai người đều không nói chuyện, liền nói: “Mẹ, hai người ngồi, con đi chuẩn bị nấu cơm.”
Bà Hàn chịu không được nữa rồi: “Ba à, làm sao mày lại hèn nhát như vậy chứ.”
Hàn Thanh Tùng nhíu mày, có điều là vì mẹ anh nói như vậy, nên cũng không còn gì mất mặt.
Lâm Lam ở trong phòng đã mặc quần áo tử tế, cầm lấy quyển sách vừa đọc vừa nghe náo nhiệt, hai người này đến làm gì? Chính là để xem cô có ngủ nướng hay lười biếng không à?
Chốc lát, bà Hàn nhận mệnh phát hiện có nói xấu vợ của con trai với nó cũng vô dụng, con trai không nghe, bà chỉ đành tức giận nói: “Mày cũng không cần cảm thấy tao thế nào, tao cũng vì suy nghĩ cho mày.”
Hàn Kim Ngọc đã nghĩ muốn đi đến phòng Đông lục lọi, xem thử Mạch Tuệ có thứ gì tốt. Lâm Lam hào phóng với con gái còn hơn con trai, làm quần áo giày déo cho Mạch Tuệ, từ trước đến giờ đều là đồ tốt, hơn nữa Mạch Tuệ thích làm đẹp, tự mình thiết kế nhìn cũng rất đẹp mắt. Hàn Kim Ngọc đỏ mắt đã lâu, nghĩ thừa dịp mẹ đang ở đây, chiếm chút lợi ích.
Hàn Thanh Tùng: “Cô không được lật loạn.”
Hàn Kim Ngọc ủy khuất nói: “Em ở nhà anh ba của chính mình, sao lại coi là lật loạn?”
Hàn Thanh Tùng: “Trừ anh ba cô ra, trong nhà này còn có chị dâu, cháu trai, cháu gái của cô nữa, những thứ đó không phải của tôi.”
Hàn Kim Ngọc: “......” Làm sao anh lại khiếp nhược như vậy chứ? Cái gì cũng bị bà vợ quản.
Bà Hàn khoát khoát tay: “Ba à, có một chuyện này con phải lo liệu một chút.”
Hàn Thanh Tùng nhìn bà: “Mẹ, làm việc nhỏ mẹ cứ dặn dò. Còn công việc  chính, con cũng không thể làm gì.”
“Không để cho mày làm việc trái pháp luật, mày yên tâm.” bà Hàn có chút tức giận.
Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Thế thì mẹ nói đi.”
Bà Hàn nhìn con gái: “Con nhìn em gái con, cũng đã trưởng thành rồi.”
Hàn Thanh Tùng nhìn Hàn Kim Ngọc một cái: “Coi như cũng được, chưa  hiểu chuyện thôi.”
Hàn Kim Ngọc:...... Ai khiến anh nói cái này chứ hả? Tôi ở đâu không hiểu chuyện? Anh so với bà vợ vừa lười vừa tham ăn của anh kìa, tôi còn biết chuyện nhiều hơn cô ta.
Bà Hàn thở dài: “Con gái cũng là miếng thịt rớt trên người mẹ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, con nói sao có thể không đau? Chuyện lớn cả đời của em gái con phải lo rồi.”
Hàn Kim Ngọc vừa nghe muốn nói đến hôn nhân đại sự của mình, lập tức học theo các cô gái khác giả bộ thẹn thùng, vội vàng trốn ra ngoài nhưng vẫn đứng ở cửa phòng khách nghe ngóng.
Cô tiện thể vụng trộm đi đến gần cửa sổ phòng phía Tây ngó ngó vào bên trong, xem thử Lâm Lam đang làm gì thế. Mới vừa nhìn, đã chạm vào ánh mắt thoáng cười của Lâm Lam. Chỉ thấy Lâm Lam ngồi trước bệ cửa sổ, giữa kẻ tay trái đang kẹp cây bút xoay xoay, gương mặt thì gác trên tay phải, đang thoáng ngẩng mặt lên cười đấy.
“A, cô! Cô đã thức dậy, làm sao còn không ra nói chuyện với mẹ?” Hàn Kim Ngọc đưa tay chỉ vào Lâm Lam.
Lâm Lam liếc cô một cái, xoay bút máy: “Còn chưa gặp mặt, đã vội vàng tìm chồng cho mình như vậy.”
“Cô!” Hàn Kim Ngọc cũng bị Lâm Lam làm tức chết, hết lần này đến lần khác cô ta đều nói sự thật.
Lâm Lam cũng không nuông chiều cô ta, nhỏ giọng châm chọc nói: “Cô nói xem cô lười biếng như vậy, lại ngu ngốc, còn muốn gả vào nội thành, cô cho rằng người thành phố người ta là người mù à? Đồ ngốc? Không muốn tìm vợ nhanh nhẹn, chịu khó mà lại tìm cô?”
“Oa ~~” Hàn Kim Ngọc thoáng òa khóc lên, vọt vào phòng khách: “Anh ba, cô ta bắt nạt em.”
Chỉ cần cô không gọi chị dâu, nếu cô gọi thẳng tên cô ấy là Lâm Lam, Hàn Thanh Tùng cũng sẽ không cho cô sắc mặt tốt.
Nếu con gái của anh không có phép tắc như vậy, anh đã cho ăn roi rồi đấy.
Hàn Thanh Tùng biết Lâm Lam đã thức dậy, liền đẩy cửa phòng phía Tây đi vào: “Ăn cơm đi.”
Nghe anh ôn nhu chăm sóc Lâm Lam như vậy, bà Hàn và Hàn Kim ngọc tức muốn điên rồi, người đàn ông tốt như vậy, vốn nên phục vụ bọn họ.
Lâm Lam cười cười với anh, bò qua ôm lấy cổ của hắn, hôn bẹp một cái: “Được, vừa lúc đói bụng.”
Cô xuống đất rửa mặt đánh răng rồi đi đến phòng khách, ngồi đối diện với ánh mắt trợn trắng đầy “nhiệt tình” của bà Hàn nói: “Mẹ đến rồi, cùng ăn cơm nhé.”
Hàn Thanh Tùng đã bưng đồ ăn sáng trong nồi ra: cháo gạo, trứng gà luộc, nấm hầm tương, bánh bột ngô.
Hàn Kim Ngọc nhìn quả trứng gà kia, lập tức muốn lấy đi, Hàn Thanh Tùng đã cầm ở trong tay đặt lên bàn đập dập đầu một chút rồi lăn lăn, lột vỏ rồi bỏ vào trong chén cháo của Lâm Lam.
Bà Hàn nghĩ đến trứng gà này là từ mấy con gà mà Lâm Lam cướp trước kia, con gà mái hoa lau của bà, con gà mái nhỏ của bà, rất chăm chỉ đẻ trứng, lại từng trận đau lòng.
Hàn Kim Ngọc ủy khuất nhìn Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, sao anh không cho mẹ ăn trứng gà?”
Hàn Thanh Tùng: “Trứng gà này là Tiểu Vượng để lại cho mẹ nó, mẹ muốn ăn thì anh đi nấu nữa.”
Lâm Lam nhịn không được cười, chỉ đành phải vội vàng cười vô cùng nhiệt tình với bà Hàn: “Mẹ, mọi người cứ nói đến chính sự, không cần quan tâm đến con.”
Bị cô quấy rầy như vậy, bà Hàn nói xong cũng không ăn khớp, đơn giản là muốn Hàn Thanh Tùng giới thiệu cho con gái một mối tốt.
Hàn Thanh Tùng có chút khó khăn: “Mẹ, bảo con giới thiệu đối tượng?”
Bà Hàn: “Thế nào đấy, con không vui à?”
Hàn Thanh Tùng: “Con sợ lòng tốt lại làm thành chuyện xấu.” Mặc dù anh quen biết không ít người, nhưng cho đến bây giờ cũng không quan tâm người ta đã kết hôn hay vẫn độc thân, lại càng không quan tâm người ta có thương yêu vợ hay đánh vợ không. Bảo anh giới thiệu, anh cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm.
Bà Hàn nói: “Con chỉ cần tận tâm suy nghĩ cho em gái con, sẽ không có chuyện gì xấu. Cấp dưới của con, không phải có một người gọi là Lưu gì đó à, là người trong huyện đấy.”
Hàn Thanh Tùng: “Lưu Kiếm Vân?” Lưu Kiếm Vân cũng không tồi, thoạt nhìn tính tình hiền hoà, chức nghiệp kỹ càng, bộ dáng rất tài giỏi. Mấu chốt, Hàn Thanh Tùng không biết người ta đã kết hôn hay chưa. Hơn nữa, anh cũng không biết làm sao mở miệng, chẳng lẽ đi hỏi Lưu Kiếm Vân: cậu kết hôn chưa? Tôi có cô em gái tham ăn biếng làm muốn vào huyện thành hưởng phúc, gả cho cậu được không?
Lâm Lam cười cười: “Cô nhỏ đây là không quen sống ở nông thôn, nấu cơm không quen vào nhà bếp, lại muốn sống trong bếp nội thành…”
Hàn Thanh Tùng: “Làm sao yếu ớt như vậy?”
Hàn Kim Ngọc trợn mắt nhìn Lâm Lam, do dự nói: “Anh ba, nếu không anh mời anh ta… đến nhà ăn một bữa cơm?” Như vậy cũng có thể tạo cơ hội để cô và Lưu Kiếm Vân tiếp xúc với nhau.
Bà Hàn cũng hát đệm theo: “Đúng thế, ăn một bữa cơm, lần trước không phải cậu ta còn chưa vào trong thôn, cũng không đến nhà ăn một bữa cơm.”
Hàn Thanh Tùng: “Vô duyên vô cớ, sao con lại mời cậu ta ăn cơm?” Người nào mời anh ăn cơm, anh đều cảm thấy người ta khiến anh phạm lỗi gì đó, tất nhiên anh sẽ không để người ta phạm lỗi.
“Thế… anh dẫn em đi một chuyến đến huyện…” Chỉ cần anh giới thiệu xong, Lưu Kiếm Vân kia cũng không phải người ngu, sao có thể không biết?
Đến lúc đó Lưu Kiếm Vân nhìn mặt mũi của anh Ba, tất nhiên cũng sẽ suy nghĩ đến cô. Hàn Kim Ngọc đã hỏi thăm rõ ràng, mặc dù Lưu Kiếm Vân hơi lớn tuổi một chút, hiện tại đã hai mươi lăm tuổi, nhưng tuổi trẻ tài cao, tướng mạo đường đường, gả cho anh ta cũng không tệ. Mặt khác, Hàn Kim Ngọc còn có một lựa chọn dự bị chính là La Hải Thành. Nếu như không gả được đến huyện, vậy thì đi công xã, ở công xã mà nói La Hải Thành là lựa chọn tối ưu nhất.
Năm nay La Hải Thành cũng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, chưa lập gia đình, trong nhà cha mẹ đều là cán bộ đại đội, cuộc sống không tệ. Nếu mình gả qua đó, đến lúc đó cũng không cần phải làm ruộng.
Đây đều là kết quả Hàn Kim Ngọc nghe ngóng nhiều mặt.
Hàn Thanh Tùng lại không chịu, không có chuyện gì lại dẫn cô đến huyện làm gì? Có vụ án lại càng không thể dẫn theo cô. Anh là người đạm mạc nghiêm túc như thế, đối với chị dâu và chị còn còn có chút thân thiết, chứ đối với em gái tuổi xê xích nhiều như thế, đều rất xa cách.
Có thể nói anh ngoại trừ để ý vợ mình ra, thì đối với người khác phái rất lãnh đạm, ngay cả con gái của mình cũng không thân cận, chớ nói chi em gái. Cho nên nếu không có bệnh không có chuyện gì, bảo anh dẫn theo Hàn Kim Ngọc giống như dẫn theo vợ đi vào huyện thành, tuyệt đối anh không đồng ý.
Bà Hàn nói: “Đến huyện, hẹn xem phim nghe kịch.”
Hàn Thanh Tùng nhíu mày: “Mẹ, làm sao con có thời gian xem phim nghe kịch?” Anh còn chưa có may mắn kéo vợ đi hẹn hò xem phim đây này, sao lại dẫn theo em gái đi? Xem anh nhàn rỗi quá không có việc làm đây mà.
Bà Hàn không vui: “Sao con không có thời gian, con xem hôm nay con ở nhà không có làm chuyện gì cả.”
Hàn Thanh Tùng: “Con ở nhà cùng vợ con. Không có nhàn rỗi mà.”
Lâm Lam phì cười, bà nói xem sao các người lại tích cực với Hàn Thanh Tùng như vậy, trong mắt anh ở cùng vợ con, cùng làm việc, kiếm công điểm đều quan trọng như nhau, còn quan trọng hơn biết bao nhiêu lần so với việc đi ra ngoài nói chuyện tào lao, chơi đùa với người ta.
Hai mẹ con bị Hàn Thanh Tùng làm tức giận đến trợn trắng mắt.
Hàn Thanh Tùng lại nói: “Cô còn trẻ, qua hai năm nữa tìm kiếm đối tượng cũng không muộn. Mấy thằng nhóc xứng đôi vừa tuổi chung quanh trong thôn xem có hợp ý không, gần nhà cũng có thể chăm sóc lẫn nhau......”
“Anh ba! Sao anh không hy vọng em sống tốt hơn chứ?” Hàn Kim Ngọc dậm chân: “Anh không nghe rõ lời của em sao? Em muốn anh giới thiệu Lưu Kiếm Vân hoặc La Hải Thành.” Hàn Kim Ngọc nóng nảy, cũng mặc kệ xấu hổ hay không xấu hổ liền bật thốt lên. Ai cần mấy thằng nhóc gần thôn, không phải đều làm ruộng sao? Cô mới không thèm!
Ngược lại Hàn Thanh Tùng cũng không cảm thấy cô không biết xấu hổ “Tìm đúng đối tượng môn đăng hộ đối mới tốt.” Rồi nói, Lưu Kiếm Vân và La Hải Thành, anh cũng không biết rõ tình huống gia đình của người ta.
Hàn Kim Ngọc mở to hai mắt nhìn: “Sao em không môn đăng hộ đối với bọn họ chứ? Anh trai của em là cục trưởng, bọn họ chỉ là đội trưởng, ở đâu không môn đăng hộ đối?”
Hàn Thanh Tùng: “Môn đăng hộ đối, nhìn cha không nhìn anh.”
Nói thật, anh một chút cũng không muốn Lưu Kiếm Vân và La Hải Thành cưới một người vợ như vậy, nếu vì tốt cho bọn họ, cho dù không lấy được người như Lâm Lam, tối thiểu cũng lấy một người có thể sống cùng mà không gây thêm phiền phức. Như vậy mới có lợi cho việc phát triển sự nghiệp.
Bà Hàn và Hàn Kim Ngọc đã bị anh làm tức giận đến nỗi không biết nói cái gì cho phải.
Bà Hàn liếc nhìn Lâm Lam: “Đừng chỉ biết có ăn, cô cũng phải giúp em gái chồng một chút.”
Lâm Lam nuốt trứng gà trong miệng xuống, nhìn hai người, quan điểm rõ ràng dứt khoát nói: “Con cảm thấy anh ba nói rất đúng. Nếu như cô hâm mộ tôi, nếu không cô cũng tìm một anh lính ở bộ đội không trở về nhà mà vẫn có thể gửi tiền trợ cấp về được không?” Bình thường người giải ngũ hoặc chuyển nghề cũng không lợi hại như Hàn Thanh Tùng, hơn phân nửa đều được sắp xếp một công việc bình thường là xong rồi.
“Tôi không quan tâm, dù sao tôi muốn tìm người ăn lương nhà nước.” Hàn Kim Ngọc bắt đầu ăn quịt.
Sắc mặt Hàn Thanh Tùng trầm xuống: “Coi như tôi ăn lương nhà nước, chị dâu cô cũng không đủ ăn. Cô cảm thấy cô tìm dạng người gì mới có thể đủ ăn?” Lúc này điều kiện để vào thành vô cùng vô cùng nghiêm khắc, cho dù anh là cục trưởng công xã, trên danh nghĩa là phó cục trưởng cục công an huyện, cũng không thể đưa vợ con đến.
Hàn Kim Ngọc cảm thấy nếu anh là cán bộ, mình là em gái của anh, anh nên giải quyết cho mình.
Lâm Lam không thể nhìn cô ta làm nũng với chồng của mình: “Nếu cô muốn gả cũng không phải không thể, không phải trước kia cô có vài người bạn học sao?” Không phải bản thân cô ta muốn tìm con ông cháu cha sao, muốn tìm người nào cũng được.
Còn may không nói đến việc này, vừa nhắc đến chuyện này Hàn Kim Ngọc tức giận không có chỗ phát tác: “Còn không phải do cô quấy rối.” Những con ông cháu cha kia đều bị làm tức giận, ai cũng không còn liên hệ với cô nữa rồi.
Lâm Lam kinh ngạc nói: “Thì ra tôi có bản lĩnh lớn như vậy?”
Hàn Thanh Tùng nói với bà Hàn nói: “Mẹ, con sẽ hỏi thăm một chút, người ta có muốn hay không, con không bảo đảm.”
Lâm Lam cảm thấy việc này gây chút khó khăn cho anh, từ trước đến giờ anh nói năng thận trọng nghiêm trang cùng với cấp dưới, bắt anh đi nói đến chuyện mai mối… đây không phải là làm khó anh sao.
Cô nói: “Trước tiên con hỏi thăm Thanh Vân, năm đó cậu ấy khá quen thânvới bọn họ.”
Bà Hàn lại sợ Lâm Lam trộn lẫn vào, liên tục dặn dò phải để tâm: “Đây là chuyện của em gái ruột của chồng cô.”
Lâm Lam nhíu mày, cái vụ này còn ruột thịt hay người dưng nữa sao? Lần đầu tiên nghe nói.
Bà Hàn nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, còn phải trở về nấu cơm cho ông Hàn và con trai lớn, liền dẫn con gái đi về.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Lam đã đi tìm Hàn Thanh Vân hỏi thăm.
Hàn Thanh Tùng: “Cậu ta còn chưa tan việc.”
Lâm Lam ồ một tiếng: “Vậy để buổi tối.”
......
Xế chiều Hàn Thanh Tùng không đi làm cũng không ra khỏi cửa nói chuyện phiếm với người ta, mà đi cùng với Lâm Lam vào vườn rau nhà mình sửa chữa vườn rau, câu đối bị hư thì tháo xuống, nhổ cỏ bắt sâu, mặt khác trồng thêm các loại giống khác, nên trồng thì trồng, thoáng bận việc một chút đã chạng vạng tối rồi.
Hai người rửa chân ở trong sông.
Lúc này trời chiều tây nghiêng, ánh tà dương đưa tình, toàn bộ mặt sông đều lăn tăn ánh vàng lấp lánh, có ngỗng trắng và con vịt tuần tra qua lại, nhàn nhã vênh váo. Lâm Lam ngồi ở trên tảng đá bên bờ sông, ngâm chân mình ở trong nước, mặt nước hơi nóng, bên trong lại hơi lạnh vô cùng thoải mái.
“Woa, anh ba, mau đến ngâm chân, thật thoải mái.” Cô ngoắc tay qua hướng Hàn Thanh Tùng đang rửa cỏ bên kia.
Anh thu dọn xong rồi đến đây ngồi xuống bên cạnh cô, ngày mùa hè nóng hầm hập gió thổi qua mặt nước, mang theo tí ti mát mẻ, nhẹ lướt qua lỗ tai của cô làm lay động mái tóc mềm mại, làm cho vẻ mặt của cô thêm mấy phần linh động. Hàn Thanh Tùng thấy vậy có chút không dời tầm mắt được.
“Anh dạy em bơi lội.” Hắn nói thầm bên tai cô.
Dạy bơi lội, anh làm gì nói một cách mập mờ như thế? Lâm Lam bị hơi thở ấm áp của anh phun bên tai khiến lỗ tai ngưa ngứa: “Em...... Sợ.” cô vừa định nói cô biết bơi lội.
Hàn Thanh Tùng sờ sờ gò má cô, lau mồ hôi trên trán cô: “Có anh ở đây.”
Lâm Lam nhích đến gần anh nói: “Nếu hai chúng ta ra bơi lội, không biết có bao nhiêu người đến nhìn đây, thôi được rồi.”
Hàn Thanh Tùng: “Buổi tối.”
Anh cũng không muốn vợ mặc áo tắm vào, bị nhiều người có ý đồ xấu nhìn thấy.
Nhìn hai người ngồi bên sông ngọt ngào tình tứ, xã viên đi ngang qua liền khe khẽ nói nhỏ: “Nhìn hai vợ chồng người ta kìa, cả ngày ở nhà dính vào nhau không đủ, còn đi ra ngoài dán vào nhau kia kìa.”
“Đúng vậy, cho đến bây giờ cũng không thấy anh ta tụ tập tán dóc với mấy ông đàn ông, cả ngày cứ chuyển quanh bà vợ của mình.”
Tiết trời ấm áp lên, thời điểm mấy người đàn ông đi tuyên truyền xem tiết mục, không có tuyên truyền thì nói chuyện phiếm ở đại đội bộ đội, hầu như không có mấy người đàn ông sẽ nán lại trong nhà với bà vợ của mình. Dù sao vợ của mình cũng không chạy đi đâu được, buổi tối trở về tắt đèn lên giường muốn làm gì làm gì, thời điểm không lên giường thì dĩ nhiên đi tìm việc vui khác rồi.
Người ta cục trưởng Hàn thì khác, ban ngày hoặc đi làm, không đi làm cũng không tán gẫu với người đàn ông khác, mà ở nhà trông coi bà vợ của mình. Không biết có bao nhiêu phụ nữ hâm mộ đây.
Mấy người đàn ông của các cô nói nhỏ với nhau, nếu người phụ nữ của mình cũng đẹp cũng biết săn sóc như vậy, vậy bọn họ cũng ước mỗi ngày đều ở cạnh đây này, đây không phải là do không có sao.
Hàn Thanh Tùng thuyết phục vợ sau này buổi tối đi ra ngoài học bơi lội, hai người liền vác lấy dụng cụ đi dọc theo bờ sông về nhà.
“A —— cứu mạng! Đừng mổ tao!”
Nơi xa xa trong sông truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của TamVượng, Lâm Lam đã giật mình.
Hàn Thanh Tùng ra hiệu cô đừng quan tâm: “Bị ngỗng đuổi theo đấy.”
Lâm Lam nghe Nhị Vượng về kể lại cũng không tận mắt nhìn thấy, lúc này thấy miếng vải đen che phủ thảm trạng của hiện trường bị ngỗng lớn truy đuổi, tự nhiên muốn đi qua xem.
Chờ bọn họ đi đến, phát hiện trong sông có mười mấy thằng nhóc ngâm mình, trong đó cũng có Đại Vượng,Nhị Vượng, Tiểu Vượng.
Mấy thằng nhóc nhà Lâm Lam, trừ lúc bơi lội thể dục buổi sáng, đi học đều mang theo quần bơi. Tan học liền chạy về hướng bờ sông, tìm đống cỏ khô che khuất thay quần bơi, sau đó từ lớn đến nhỏ xếp hàng ở mép nước, Tam Vượng đếm một hai ba cùng nhau nhảy phốc xuống nước.
Lúc này đã tan giờ học còn chưa đến lúc ăn cơm, vừa lúc cũng nhau chơi đùa.
Cô nhìn thấy trong tay Tam Vượng nắm môt con cá, ba con ngỗng trống lớn đang cạc cạc cạc đuổi theo nó, đuổi đến khi Tam Vượng tháo chạy khắp sông, kết quả cá cũng đã mất, dẫn đến bọn nhỏ trong sông đang xem náo nhiệt cũng cười ha ha.
Cuối cùng TamVượng đành phải lặn xuống đáy sông chờ mấy con ngỗng bơi qua chỗ khác, bơi thật xa rồi lúc này mới ngóc đầu hiện lên, lau mặt một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Nguy hiểm thật!”
Tiểu Vượng vỗ tay nhỏ bé cười nói: “Anh ba nhỏ, anh bơi nhanh hơn rồi, nín thở dài hơn.”
Tam Vượng chắp chấp tay về phía ngỗng trắng: “Cảm ơn cảm ơn.”
Mấy người lại cười rộ lên.
Nhị Vượng quay đầu thấy cha mẹ, gấp rút vẫy vẫy, Tiểu Vượng lập tức bò lên bờ, lấy hai con cá trích bị cỏ tranh xuyên qua giao cho Lâm Lam: “Mẹ, anh ba nhỏ bắt!”
Lâm Lam nhận lấy, lấy khăn tay lau nước trên mặt cho Tiểu Vượng, làn da trắng trắng mềm mềm của trẻ con đều bị phơi nắng đỏ lên rồi. Tiểu Vượng phơi nắng màu da không bị đen, nhưng lại bị đỏ lên, nặng hơn còn bị lột da. Cô và Hàn Thanh Tùng dẫn Tiểu Vượng về nhà trước, để cho mấy anh trai chơi thêm một lát.
TamVượng bắt cá, lại có thể cải thiện cuộc sống, mặc dù cá không lớn, cũng là món ăn thôn dã ngon vô cùng, dùng dầu chiên lên, rồi nấu canh cá là ngon nhất.
Mạch Tuệ giúp đỡ Lâm Lam làm cơm, sau đó đi ra vườn đọc sách làm bài tập, lúc này bầu trời lúc tám giờ còn chưa có tối đen, ở bên ngoài không cần đốt đèn tốn dầu.
Lâm Lam nói: “Con gái à, trời nóng đừng chỉ ở trong nhà, cũng ra ngoài chơi với anh em đi.”
Có Đại Vượng,Nhị Vượng dẫn, cho dù xuống nước hay làm gì, Lâm Lam cũng không lo lắng.
Mạch Tuệ nói: “Mẹ, con phải đọc nhiều sách, con nghe máy radio thảo luận, hình như xây học viện công nông binh gì đấy có lớp học thử nữa. Nói không chừng chờ chúng con lớn lên cũng có thể đến đó học.”
Con gái biết vươn lên như vậy, không còn bộ dáng tham hư vinh, ngu ngốc như kiếp trước, Lâm Lam rất vui mừng. Cô cười nói: “Con mới học năm thứ hai thôi mà, cũng đừng gấp, nói không chừng chờ con lớn lên có thể thi đại học thì sao.”
Ánh mắt Mạch Tuệ sáng lên: “Mẹ, có thật sẽ được không?”
Lâm Lam nói: “Mẹ cảm thấy nói không chừng sẽ được, con nhìn xem không phải đã bắt đầu có lớp học thử của học viên công nông binh rồi sao? Vốn cũng không có thể thu nhận học sinh nhỏ tuổi, nhiều đại học hoang phế như vậy? Hơn nữa, các ngành các nghề này cũng cần nhân tài, không chiêu sinh là không thực tế.”
Cô thuyết phục cũng không khác người, có kiến thức đều nói như vậy, chỉ có điều vì Lâm Lam biết hướng đi của tương lai, cho nên nói được chắc chắn càng thêm bình tĩnh, những người khác cho dùcó nói như vậy nhưng cũng không biết cuối cùng lúc nào mới khai mở khôi phục chiêu sinh, cũng chỉ suy đoán mà thôi.
Mạch Tuệ lại tin không chút nghi ngờ.
Thoáng chốc Hàn Thanh Tùng đã gọi Hàn Thanh Vân đến.
Hàn Thanh Vân vô cùng kinh ngạc: “Anh ba, lúc ăn cơm anh gọi em đến? Anh muốn mời em ăn cơm à?”
Trời ạ, mặt trời mọc ở hướng tây! Trong phòng làm việc ai mà không  biết cục trưởng Hàn keo kiệt chứ, anh ấy chưa bao giờ để cho người ta mời anh ăn cơm, anh ấy cũng chưa bao giờ mời người khác ăn cơm, vắt cổ chày ra nước đấy. Hiện tại lại muốn mời mình ăn cơm, quả thật vô thượng vinh hạnh à. Không đúng, không phải anh ba đang nung nấu ý đồ xấu gì đó muốn báo thù mình đánh roi anh ấy sao.
Cậu ta nhất thời thấp thỏm.
Hàn Thanh Tùng: “Để chị dâu đến nói với cậu.”
Hàn Thanh Vân càng vui vẻ hơn nữa: “Chị dâu thật tốt, luôn nghĩ đến em.” theo bản năng cậu ta dựng thẳng sống lưng, còn mở miệng trêu cọc, cảm thấy  mình đẹp trai hơn mấy phần.
Hàn Thanh Tùng: “......” Đột nhiên muốn đạp nó trở về quá, có điều không thể không thừa nhận thanh niên trẻ tuổi chính là quá tự tin…
Lâm Lam đang xới cơm, còn cầm rượu đi ra ngoài, chào hỏi Hàn Thanh Vân: “Thanh Vân, hôm nay cậu còn đi làm à, cực khổ quá.”
Hàn Thanh Vân: “Chị dâu, đúng vậy, ai giống như anh ba của em …” Cậu ta cảm nhận được uy nghiêm đến từ cấp trên đang nhìn chăm chú, lập tức cười nói: “Tài giỏi vậy.”
Hàn Thanh Tùng bảo cậu ta ngồi bên trong.
Hàn Thanh Vân gấp rút từ chối: “Anh ba, nhiều như vậy không tốt đâu. Em ngồi phía ngoài được rồi.”
Hàn Thanh Tùng ấn lấy bả vai cậu ta để cậu ta ngồi ở bên trong, trời mùa hè nóng bức, nếu như không ngồi ở trong sân ăn cơm, anh sẽ đổi lại vị trí với vợ, để cho Lâm Lam ngồi gần cửa cho mát.
Thức ăn trên bàn vừa phong phú vừa nhiều, tất cả đều đựng trong chén lớn hoặc chậu nhỏ, tỏi giã trộn với dưa leo, đậu giác xào mỡ heo, trứng chiên rau hẹ, rau trộn cà chua với đường trắng, nấm chưng tương, canh cá trích, ve sầu vàng chiên giòn… đầy cả một bàn.
Hàn Thanh Vân kinh ngạc nói: “Chị dâu, thức ăn của mọi người thật tốt.”
Lâm Lam: “Không phải đều là các món ăn trong vườn rau sao? Đậu giác kia cũng là chị dâu cậu hái ăn không hết cho chị đấy.”
Hàn Thanh Vân: nói tiếp nữa đều là nước mắt đấy, nấu cơm tốn tâm tư thật khác hẳn với không tốn tâm tư. Cuộc sống nhà bọn họ cũng không xem là nghèo, rau xanh trong vườn rau cũng rất nhiều, nhưng vì sao ăn cái gì cũng không có đủ cảm giác nhỉ?
Tam Vượng thấy Hàn Thanh Vân ăn cảm động như vậy, nó cười nói: “Chú ơi, con hiểu chú, dù sao con đến nhà người khác nhìn thức ăn giống nhau, vẫn cảm thấy không ngon bằng thức ăn nhà mình.” Đương nhiên, lúc ăn cũng ăn không ít nha.
Hàn Thanh Vân: “Chú muốn ăn chung với nhà cháu.”
Tiểu Vượng rất đắc ý chỉ chỉ mấy người Lâm Lam: “Nhà chúng con, mẹ con, chị con, anh con đều nấu cơm rất ngon!”
Hàn Thanh Vân hâm mộ lắm: “Cho nên cưới được vợ tốt rất quan trọng đấy.”
Lâm Lam liền đúng lúc hỏi: “Thanh Vân à, cậu còn chưa chuẩn bị hỏi vợ sao?”
Hàn Thanh Vân cười cười, “Chị dâu, chị giới thiệu cho em đi.”
Lâm Lam hé miệng cười: “Cậu còn trẻ như vậy, đẹp trai lại có thể làm việc…” Cô cảm giác Hàn Thanh Tùng nhìn cô, liền nhìn lại rồi cười cười: “Anh ba cũng cảm thấy cậu không tệ, khẳng định dễ cưới vợ đấy. Chị cũng không biết nhiều về thanh niên trí thức gì đấy, khắp thôn này các cô gái xinh đẹp lại biết làm việc cũng rất nhiều. Nếu cậu có ý này, chị liền nhờ nhà mẹ đẻ và các chị của chị lưu ý giúp, dù sao cũng thêm được nhiều sự giúp đỡ nữa.”
Hàn Thanh Vân lập tức nói: “Chị dâu, vậy người đó phải không khác chị nhiều nha.”
Hàn Thanh Tùng cho gắp cho cậu ta miếng cá: “Ăn cá đi.”
Hàn Thanh Vân cười khổ: “Anh ba đối với em thật tốt!” Một nồi canh cá thì da con cá hình như không ai thích ăn hết.
Ăn cơm xong, bọn nhỏ liền vội vã đi tìm bắt ve sầu.
Lâm Lam cũng nói chuyện với Hàn Thanh Vân xong, biết Lưu Kiếm Vân và La Hải Thành đều phản đối giống như nhau, nhưng mẹ của Lưu Kiếm Vân chắc chắn muốn tìm một cô gái trong huyện cho cậu ta, không phải cô gái bên trong đơn vị của mình thì cũng phải là bên trong nhà máy, tuyệt đối không tìm cô gái đến từ nông thôn.
Trong nhà La Hải Thành là công xã, cha là cán bộ đại đội, cũng có thể tìm trong nông thôn. Nhưng La Hải Thành thì sao, cậu ta không nghe lời cha mẹ nói, muốn tự mình tìm, cha mẹ giới thiệu với cậu ta nhiều người cậu ta đều không nhìn trúng.
Lâm Lam liền thử dò xét nói: “Vậy cậu cảm thấy cô út nhà chúng tôi…”
Lâm Lam đưa ra vẻ mặt cậu hiểu rồi đó.
Hàn Thanh Vân thật đúng là hiểu ngay, cậu ta nhức đầu: “Chị dâu, cái này sao…” Cậu nhìn về phía Hàn Thanh Tùng: “Anh  ba, anh gọi La Hải Thành đến hỏi thử xem sao.” Cậu cảm thấy khả năng không lớn. La Hải Thành người kia thoạt nhìn tính tình ngay thẳng dám oán giận lãnh đạo giống như kẻ lỗ mãng, nhưng thật ra là người hữu dũng hữu mưu, có mắt nhìn, tuyệt đối không thích Hàn Kim Ngọc, người không có diện mạo lại không làm gì được như vậy.
Hàn Thanh Tùng: “Chuyện này giao cho cậu.”
Hàn Thanh Vân: “A? Anh ba, thế… vậy anh có yêu cầu gì?” Là đảm bảo với bà Hàn hay là gì đấy?
Lâm Lam nói: “Thanh Vân à, được hay không không quan trọng, chỉ cần để ý thử một chút, để cho tất cả mọi người đều có thể cân đong đếm. Còn có, đừng tạo áp lực cho La Hải Thành, cũng không phải buộc cậu ta làm đối tượng, tránh hiểu lầm.” Nếu không cũng không cần để Hàn Thanh Vân ra mặt.
Hàn Thanh Vân đã hiểu: “Vậy được, em đã biết.” Nhiệm vụ đối phó với bà Hàn chứ sao.
Ngày hôm sau cậu liền hẹn đưa Hàn Kim Ngọc đến công xã, trước đó đã nói rõ với La Hải Thành, cậu hỗ trợ giới thiệu một chút để cho hai người có ấn tượng với nhau. Lúc La Hải Thành nhìn thấy Hàn Kim Ngọc, ngược lại hai mắt tỏa sáng, dù sao tướng mạo Hàn Kim Ngọc không tệ, được đi học nên biết cách ăn mặc, ăn mặc cũng không có dáng vẻ quê mùa, vừa liếc mắt nhìn vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác đấy.
Hàn Kim Ngọc đã cảm thấy không kém lắm.
Trên đường trở về, cô và Hàn Thanh Vân nói rất nhẹ nhàng, cũng vô cùng tự tin, dường như chuyện này đã nắm chắc.
Lúc vào thôn, cô hỏi Hàn Thanh Vân: “Anh Thanh Vân, Lưu Kiếm Vân kia, nhà anh ta có điều kiện cao như vậy à.”
Hàn Thanh Vân đã quen cô không ngượng ngùng, mình cùng anh ta bàn luận hôn sự của mình, liền nói: “Đúng vậy, chúng ta cũng muốn tìm người thành phố, người trong thành phố sao có thể tự hạ thấp giá trị con người chứ? Em đừng thấy Lưu Kiếm Vân hòa nhã, ba mẹ của anh ta rất nghiêm khắc đấy.”
Hàn Kim Ngọc cũng không nói nữa, cảm thấy trước tiếp xúc với La Hải Thành cũng được.
Về sau lúc đi vào huyện làm việc, Hàn Thanh Vân còn dẫn La Hải Thành đánh ngoặt, đến nhà mình ngồi ăn một bữa cơm, thuận tiện lại gặp mặt Hàn Kim Ngọc.
La Hải thành liền lặng lẽ hỏi: “Đây là em gái nhà cậu à?”
Hàn Thanh Vân cười nói: “Tôi làm gì có phúc khí có được cô em gái như vậy, đây là em gái út của cục trưởng chúng ta.”
La Hải Thành rất kinh ngạc: “Cục trưởng Hàn có em gái nhỏ như vậy à?”
“Ừ, cậu không phải không biết, còn có một em trai nữa đấy.” Hàn Thanh Vân cười.
Ánh hào quang trên mặt La Hải Thành như bị cởi bỏ, ồ một tiếng, không hề nói đến Hàn Kim Ngọc nữa.
Hàn Thanh Vân còn hỏi hắn: “Cậu cảm thấy em gái của tôi thế nào? Nếu yêu thích tôi giúp cậu nói vào.” Cậu cảm thấy La Hải Thành chắc là thích nữ sinh xinh đẹp như Hàn Kim Ngọc.
La Hải Thành cười cười, lễ phép nói: “Rất tốt, có điều không thích hợp với tôi, cậu cũng đừng nói lung tung, tránh cho người ta hiểu lầm ảnh hưởng đến danh dự cô ấy.”
Hàn Thanh Vân: “Sao lại không thích hợp chứ, xinh đẹp như vậy, dáng vẻ cũng tốt.”
La Hải Thành chỉ nói không thích hợp.
Hàn Thanh Vân nôn nóng: “Cậu nói xem cậu cũng là người sảng khoái, bình thường chưa bao giờ sợ đắc tội với cấp trên, bây giờ lại bướng bĩnh à, cậu sợ tôi nói với anh ba gây khó dễ cho cậu à? Ngừng, Hàn Thanh Vân tôi là hạng người như vậy sao?”
La Hải Thành cười, vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Cậu đừng vội nha, dĩ nhiên không liên quan đến cục trưởng Hàn, nếu như cô gái này cũng một loại người như cục trưởng chúng ta, tôi đây cầu còn không được, cục trưởng không vui tôi đều mỗi ngày dây dưa với anh ta.”
Hàn Thanh Vân có chút không giải thích được, dù sao cậu cũng không tinh ranh như La Hải Thành.
La Hải Thành: “Nói như thế, cô gái này sống cùng cha mẹ, lớn lên cùng với Hàn Thanh Hoa à.”
Hàn Thanh Vân gật đầu: “Con gái nhà người ta, dĩ nhiên phải sống cùng với cha mẹ rồi.”
“Cái này không phải có kết quả rồi sao. Tôi nói với cậu này, nếu không phải cục trưởng chúng ta đi theo tổ chức, có bộ đội chính phủ bồi dưỡng, không chừng… Ha ha, đúng không.” La Hải Thành và Hàn Thanh Vân cũng xem  như anh em tốt ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nói chuyện từ trước đến giờ không có gì kiêng kỵ, cộng thêm anh ta hiểu Hàn Thanh Tùng chưa bao giờ bởi vì chuyện riêng để ý cái gì, cho nên cái gì cũng dám nói.
Hàn Thanh Vân hiểu ý của cậu ta, đây là coi trọng tướng mạo của Hàn Kim Ngọc, nhưng nhìn không được tính tình của cô, kết luận cô, Hàn Thanh Hoa  và bà Hàn cùng một loại. Anh ta thầm nghĩ ánh mắt tên nhóc này cũng quá độc, e rằng thành tinh rồi, tiếp xúc một chút đã thấy ác liệt như vậy, không trách được anh ba của cậu là người đầu tiên được cậu ta ôm bắp đùi khi nhận chức, cậu ta thật khôn khéo!
Có điều cậu cũng khâm phục tính quyết đoán của La Hải Thành, coi trọng tướng mạo cô bé, lại có thể nhịn xuống không vì nhan sắc mà thay đổi.
Hàn Thanh Vân thở dài: “Cũng không phải sao, cũng không phải người nào cũng giống như chị dâu ba của tôi, nói thay đổi liền thay đổi trở nên tốt liền như vậy.”
La Hải Thành cũng gật đầu, có chút tiếc nuối mà nói: “Cậu nói xem anh em chúng ta sao không có vận may vớ được cô vợ tốt như vậy.”
Hàn Thanh Vân tự mình nói ý tứ của La Hải Thành cho bà Hàn và Hàn Kim Ngọc, dù sao cũng không chính thức tiếp xúc qua, La Hải Thành người ta cũng không sợ đắc tội với người khác nên nói rất rõ ràng, vậy cũng làm sáng tỏ không thích hợp.
Dĩ nhiên, Hàn Thanh Vân cũng sẽ không ngốc nghếch nói rõ rằng La Hải Thành nói cách giáo dục con cái của bà Hàn không tốt, chỉ nói La Hải Thành không muốn với cao em gái của cục trưởng, như vậy không tốt cho việc phát triển sự nghiệp, hơn nữa cậu ta đã chọn trúng người khác rồi.
Việc này khiến Hàn Kim Ngọc liền tức giận, ném đồ: “Mẹ, còn nói anh ba hỗ trợ giúp đỡ, chỉ toàn làm trở ngại chứ không giúp được gì, ngược lại còn kéo chân sau của con. Nếu không phải tại anh ấy, chắc chắn La Hải Thành vui lòng chấp nhận rồi.”
Cô là cô bé, hư vinh, tiếp xúc với người không ít, có thể cảm giác được ánh mắt La Hải Thành nhìn cô mang theo hứng thú. Kết quả bởi vì anh ba là cấp trên của anh ta, ngược lại còn khiến người ta bỏ ý niệm trong đầu.
Cô không phục, sau đó còn cố ý đến công xã tìm La Hải Thành, ý kiến này không đúng, làm sao lại vì anh cô là cục trưởng mà chướng mắt cô.
La Hải Thành thật không nghĩ đến Hàn Kim Ngọc gan lớn như vậy không để ý danh tiếng chạy thẳng đến tìm người mới gặp mặt hai ba lần, nói cũng không nói mấy câu, càng không công khai tỏ ý như thanh niên nói chuyện mai mốt với nhau!
May mắn cậu là người đúng mực, nếu không đúng mực đi ra ngoài làm ồn ào một trận, cô nàng Hàn Kim Ngọc kia thật sự thúi.
“Anh nói xem, sao anh lại chướng mắt tôi? Do tôi lớn lên không đẹp hay sao? Vì sao anh ba của tôi là cục trưởng, ngược lại tôi trở thành chướng ngại vật?” trong lòng Hàn Kim Ngọc đầy ủy khuất, hùng hổ dọa người, bởi vì ở nhà mình dự tính mô phỏng quá nhiều lần, cũng nói rất nhiều lần với bà Hàn. Bởi vậy hai lần gặp mặt, thế nhưng trong lòng cô đã chắc chắn đem mình và La Hải Thành liên kết lại với nhau, giống như hai người đã trở nên thân thuộc, nên thành đôi với nhau.
Nhưng La Hải Thành và cô không quen!
Anh ta cũng hoài nghi cô gái này có phải đầu óc có bệnh hay không đây, hai người không quen, cô lại dùng giọng điệu chất vấn, thật giống như hai người rất thân thuộc vậy. Nếu không phải nhìn vào mặt mũi của Hàn Thanh Tùng và Hàn Thanh Vân, anh ta thật sẽ không khách khí nói lời ngoan độc: “Cô gái, sợ rằng đầu óc cô có vấn đề, vẫn nên đi chữa bệnh cho hết rồi hãy đi tìm đối tượng”
“Đồng chí Hàn Thanh Sam, cô hiểu lầm với tôi, cũng hiểu lầm với cục trưởng Hàn.” Đối với chính cô còn có hiểu lầm! La Hải Thành lúng túng khó xử không biết có nên nói hay không: “Tôi không chướng mắt cô, cũng không coi trọng cô, cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, như vậy đối với chúng ta không tốt lắm đâu.”
Chuyện như vậy thật đúng là khó mà nói, anh ta có thể nói với Hàn Kim Ngọc, cô nhấn mạnh mình là em gái cục trưởng Hàn, nhưng cô và cục trưởng Hàn ngoại trừ vẻ ngoài nhìn giống như anh em, mặt khác nhắm vào việc mẹ cô nuôi dạy cô, tôi không muốn cưới cô về nhà để gia đình không yên.
Cuối cùng vẫn là Hàn Thanh Vân vội vàng đến nói cho Hàn Thanh Tùng, Hàn Kim Ngọc đến tìm La Hải Thành.Hàn Thanh Tùng liền tự mình đem Hàn Kim Ngọc dẫn đi.
La Hải Thành mồ hôi lạnh đều chảy ròng ròng: “Hàn cục, tôi còn có việc, đi trước một bước.” Cậu ta giống như chạy trốn, nhảy như bay ra ngoài, hơn nữa tìm cơ hội mấy ngày cũng không xuất hiện trước mặt Hàn Thanh Tùng, tránh cho lúng túng.
......
Sau này khi Lâm Lam biết chuyện, đậu đen rau muống với Hàn Thanh Tùng nói: “Chuyện này còn không nói rõ ràng, chưa đâu vào đâu mà cô ta đã đi chất vất người ta như vậy?”
Trời ạ, đây là thừa xấu hổ nhiều quá rồi hả? Hơn nữa nữ thanh niên còn chưa lập gia đình, nếu như có người làm mai giới thiệu, một mình đi tiếp xúc cũng có thể được. Nhưng không có người làm mai giới thiệu, lại thình lình tự mình đi tìm người ta nói đến đề tài này, đây là không biết xấu hổ?
La Hải Thành người ta nếu có ý với cô ta cũng được đi, xem như  lưỡng tình tương duyệt, len lén gặp mặt. Cái này rõ ràng chính là La Hải Thành người ta không có ý gì hết, ngược lại cô ta cây ngay không sợ chết đứng đi ngăn người ta hỏi tin.
Từ đâu mà có dũng khí như vậy! Lương Tĩnh Như xuyên không đến cô ta rồi sao?
Cô cũng biết về La Hải Thành, không phải không biết hàng, mà là quá khôn khéo!
Cô chưa bao giờ làm trò trước mặt Hàn Thanh Tùng nói bà Hàn như thế nào, nhưng nói một chút về Hàn Kim Ngọc thì không sao.
Bởi vì chuyện này, Hàn Thanh Tùng đã nói với bà Hàn, anh không muốn quản đến chuyện giới thiệu đối tượng nữa: “Không thích hợp.”
Bà Hàn oán hận nói: “Họ La kia thật không biết điều, con nên trừng trị nó một trận, cho nó biết sự lợi hại của chúng ta.”
Hàn Thanh Tùng: biết người ta tại sao không vui không.
Anh cũng không biết nói gì nữa, cứ như vậy dẹp bỏ cũng bớt lo, bà Hàn và Hàn Kim Ngọc không bao giờ bảo anh giới thiệu đối tượng nữa, ngay cả Hàn Thanh Vân cũng bị bọn họ khinh bỉ một trận.
Về đến nhà, Lâm Lam an ủi Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, anh đừng tức giận, mỗi người có đều có duyên phận của họ, dù có cưỡng cầu cũng không được.”
Hàn Thanh Tùng: “Anh không tức giận.”
Nhưng Lâm Lam nhìn  ánh mắt của chồng mang theo một chút ủy khuất cùng đắc ý, dường như muốn làm nũng với cô? Lâm Lam thoáng bị điện giật, Hàn Thanh Tùng còn có thể làm nũng! Mình bị cận thị rồi.
Chính mình muốn bật cười, thừa dịp bọn nhỏ đang chơi ở trong sân, cô nhón mũi chân hôn anh, muốn an ủi anh, lại bị một tay Hàn Thanh Tùng nâng lên.
“Này này này, mau thả xuống, chú ý ảnh hưởng!” Lâm Lam bị anh làm  cho bất ngờ, chỉ đành vịn đầu vai anh.
Trời mùa hè vốn ăn mặc ít, bình thường ngực của cô no đủ cao ngất, dán sát bên người khiến thần trí anh nhộn nhạo. Anh hưởng thụ cảm giác như thế, thích trêu chọc cô, rồi lại không cho cô biết.
Lâm Lam chỉ cho rằng anh muốn hôn cô, vội vàng tiếp cận hôn anh triền miên, vẫn mặt đỏ tim đập: “Mau buông ra, đừng để ba con lừa nhìn thấy.”
Mấy đứa trẻ khác nhìn thấy cũng làm như không thấy, đứa bé kia thì khác hẳn!
Qua mấy ngày nữa, khí trời càng ngày càng nóng bức, trời nắng chang chang, tiếng ve kêu vang.
Lúc này việc nhà nông cũng không còn bận rộn nữa, chủ yếu xuống ruộng nhổ cỏ, nhóm xã viên có thể thanh nhàn một chút.
Ban ngày ngày dài, hơi nóng cuồn cuộn, buổi trưa cũng muốn ngủ một giấc mới có thể giải lao.
Lâm Lam thích quét dọn sạch sẽ gác, trải chiếu ngủ trưa ở đó, nhìn ngắm cây xanh râm mát bên ngoài, bên tai nghe văng vẳng tiếng ve kêu, vừa nhàn nhã vừa dễ chịu.
Hàn Thanh Tùng sợ cô ngủ trên mặt đất bị cảm lạnh, dùng tấm gỗ còn lại tìm người đóng chiếc giường gỗ nhỏ, đặt ở cửa trong gác, trải lên chiếc chiếu là có thể ngủ. Có hai vách tường ngăn cách, gió không lùa vào quá mức, mở cửa lớn, vừa thông thoáng lại không oi bức, là nơi giải nóng tốt nhất.
Lâm Lam đang ôm Tiểu Vượng quạt quạt hương bồ ngủ trưa, nghe thấy tiếng bọn nhỏ nhỏ giọng nói chuyện bên trong phòng khách.
Nhị Vượng: “Em như vậy không được, em xem em đều đã làm một chén rồi, còn như vậy nữa là phải đổi chậu khác.”
TamVượng: “Em thấy mẹ nhào bột mì là như vậy mà, thêm nước vào mì.”
“Em thêm nhiều lắm rồi! Lại thêm bột mì, một lát bồn lớn chứa không đủ đâu.” Nhị Vượng nhỏ giọng chỉ cho nó.
Trong nhà Mạch Tuệ vẫn còn ngủ trưa, ngủ không muốn tỉnh, cả người không còn chút sức lực nào, gọi hai người bọn họ: “Hai người lầm bầm gì đấy, thì thầm cả một buổi trưa.”
TamVượng le lưỡi: “Em muốn để cho mọi người ngủ, nên mới không cho moi người hỗ trợ nhào bột mì sợi đây này.”
Lúc này Lâm Lam đi vào, phe phẩy chiếc quạt hương bồ tò mò nhìn hai người bọn họ: “Nhóc hắc bố, con làm gì thế?”
TamVượng: “Mẹ, con cảm thấy ve sầu nhiều như vậy, chỉ một hai tháng nữa mà chết hết thật đáng tiếc, không bằng con dùng bột bắt nó rồi chúng ta nấu nó lên ăn.”
Tam Vượng thằng nhóc tràn đầy tinh lực này không chịu nghỉ trưa, cảm thấy lãng phí thời gian, không phải đi xuống nước bắt cá thì cũng phải làm cái gì đó.
Tối hôm qua nó nghe Lâm Lam nói ve sầu một hai tháng sẽ chết, nó đã cảm thấy thật lãng phí, suy nghĩ đến trưa, nó cảm thấy không bằng bắt xuống ăn hết. Thằng bé lại nghe Hàn Thanh Tùng nói có thể dùng bột mì làm hồ dán chúng, nó đã lên tinh thần, muốn tự mình nhào bột mì.
Làm sợi mì đơn giản, lấy một khối rồi thêm nước vào nhào, nhào đi nhào lại tinh bột thì sẽ ra bột mì. Đặt ở bên trên lá cây, dưới ánh mặt trời chói chang, gần nửa ngày liền phơi ra hồ. Sau đó quấn bột hồ dính vào cây dài nhỏ, có thể dùng để dán dính cánh ve, một lần dính là một lần chuẩn.
Bình thường đều là anh trai làm, em trai và em gái chỉ cần cầm lấy cây kim thô và chỉ thô may quần áo, đem nguyên một đám ve xuyên thủng rồi dính lên trên.
Làm sợi mì không phải khó khăn, nhưng đối với một ít người mà nói, nhào bột mì chính là một con đường khó khăn. Hơn nữa lúc này bột mì tinh là đồ tốt, nhà ai cũng không nở bỏ, cũng chỉ có Lâm Lam nuông chìu các con như vậy, tùy ý để bọn nó giày vò.
Lâm Lam nhìn Tam Vượng nhào bột mì quả thật buồn cười muốn chết, thật chính là người phụ nữ ngu ngốc nói mò lý thuyết, nhiều nước thêm vào mì, mì nhiều thì thêm nước, từ thau nhỏ chuyển sang thau lớn, cuối cùng trực tiếp đổi sang chậu lớn.
Cô nói: “Để mẹ chỉ con.”
Nhị Vượng còn đau lòng TamVượng tai họa đám bột này.
Lâm Lam cười nói: “Không có chuyện gì, buổi tối nấu bánh bột ngô ăn.” Cô nhìn tay TamVượng: “Con rửa tay chưa?”
Tam Vượng không ngừng cười hì hì, thật giống như tiểu bao công: “Dĩ nhiên… chưa có rửa, ha ha ha.” nó sợ Lâm Lam đánh nó, nên vội vàng”Rửa rồi, không có gạt mẹ.”
Lâm Lam giúp TamVượng lấy một khối bột mì tinh, rũ tinh bột xuống rồi giữ lại mì nhào bột, chỉ nhìn như vậy cô lại có linh cảm, cảm thấy buổi tối có thể chuẩn bị tinh bột cho bọn nhỏ ăn món bì lạnh đây.
Thoáng chốc tinh bột mì đã phơi dính rồi, Tam Vượng lập tức hưng phấn lôi kéo Nhị Vượng và anh cả đi dính ve.
Trước cửa ra vào có một rừng cây nhỏ, bọn nó đi vào trong đó dính.
Dù sao Tam Vượng là thằng nhóc nhỏ, lực tay cũng không đủ, dính ve cũng rất cố hết sức. Nhị Vượng cũng có thể, nhưng nó cảm thấy vẫn phải ngước cổ lên, ngó chừng trong lá cây kia có con ve nho nhỏ nào không, cảm giác hoa mắt choáng váng đầu vừa mệt vừa tốn thời gian, cái được không bù đắp đủ cái mất. Đại Vượng lợi hại nhất, ngừng thở, hai tay nắm vững vàng cây gậy nhỏ lúc thích hợp thì run lên hoặc không run, chỉ cần nó nhắm trúng vị trí, nhanh chuẩn độc ném đến, thoáng chốc tinh bột mì đã dính chặt cánh ve trên cây.
Tam Vượng kích động nhảy thẳng lên: “Anh cả, anh thật lợi hại!”
Bọn họ đang bận rộn với công việc, có người đi đến, cười nói với bọn họ: “Ái chà, dính ve rồi kia, chú nói với mấy đứa, chú cũng là một cao thủ dính ve đấy, chú giúp mấy đứa dính.”
Nghe giọng nói đó, Đại Vượng từ từ quay đầu lại, nhìn người đó: “Chú Tư, chú đã trở về rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.