Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 4: Bạn Học




Lúc Hứa Cẩm Vi đi tới phòng học, phần lớn học sinh trong lớp đều còn chưa tới, vị trí chỗ ngồi của cô nằm ở hàng cuối cùng trong lớp, có lẽ hiện tại giáo viên trong trường cũng tuân theo nguyên tắc học sinh giỏi ngồi trước, học sinh kém ngồi phía sau.
Gian phòng học này tương đối cũ kỹ, bàn ghế gỗ cũ nát và một tấm bảng đen chính là toàn bộ thiết bị học tập của cả căn phòng. Hứa Cẩm Vi cảm thấy chỗ ngồi như vậy thật ra cũng rất tốt, cô cũng không hề muốn ngồi ở hàng đầu ăn bụi phấn.
Cô ngồi vào chỗ, lộ ra vẻ mặt có chút hoài niệm, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ mình lại có cơ hội ngồi trong lớp học lần nữa. Lúc mạt thế đến, cô mới mười bảy tuổi, giống như mỗi một thiếu niên trẻ tuổi khác, vừa vì môn học trong trường mà than phiền, vừa tràn đầy hi vọng về tương lai, lúc ấy cô còn cùng bạn bè hứa hẹn với nhau sau này phải đến trường đại học kia học tập, nhưng mà mạt thế đột nhiên kéo đến, không chút lưu tình phá hủy tất cả...
"Ai nha, con mập chết tiệt đi học rồi?" Đột nhiên vang lên tiếng giễu cợt kéo Hứa Cẩm Vi trở lại từ trong ký ức.
Nói chuyện chính là mấy thằng con trai dáng vẻ vô lại, bọn họ từ cửa phòng học đi thẳng xuống vị trí của Hứa Cẩm Vi, khi Hứa Cẩm Vi giương mắt nhìn, bọn họ liền cố ý bày ra dáng vẻ khiêu khích, chờ nhìn cô lộ ra vẻ mặt muốn khóc mà không khóc được giống như lúc trước.
Nhưng mà Hứa Cẩm Vi chẳng qua là hơi nhướng mí mắt, ngay cả một cái nhìn thẳng cũng lười cho bọn họ, kẻ ngu xuẩn thích đi gây sự giống như chúng ở mạt thế cô cũng thấy nhiều rồi, so ra, tiêu chuẩn của mấy thằng nhóc này thật sự quá thấp, cô không hề có chút cảm giác bị chọc giận nào mà ngược lại có mấy phần buồn cười.
"ĐM! Con mập chết tiệt, mày có ý tứ gì a?!" Không nhận được phản ứng như mong đợi, cảm giác mất mặt, một nam sinh trong đám hung hãn vỗ bàn một cái, nhất thời làm cho hơn phân nửa bọn học sinh đã ngồi trong phòng học đều đồng loạt nhìn lại, làm cho những nam sinh này có chút xấu hổ, dẫu sao đám con trai bọn họ đi tìm một cô gái gây chuyện đúng là có chút mất mặt, nhưng mà bảo bọn họ cứ thế bỏ qua thì lại nuốt không trôi cơn tức kia.
"Nộp bài tập về nhà!" Đang lúc bọn họ không biết làm sao, một nữ sinh tóc ngắn mặc quần áo thể thao màu xanh da trời đi từ cửa vào, Hứa Cẩm Vi căn cứ theo trí nhớ của nguyên chủ, biết đây là lớp trưởng của cô - Phan Lệ Văn.
"Hừ, xem như mày may mắn!" Mấy nam sinh kia lập tức quay trở về chỗ ngồi, lấy vở bài tập ra điên cuồng chép bài của nhau.
Vì trước đó xin phép nghỉ bệnh nên Hứa Cẩm Vi cũng không cần nộp bài tập, vì vậy cô lấy sách giáo khoa và bắt đầu đọc. Lúc này trình độ giáo dục không cao, sách giáo khoa gần như không có độ khó gì, Hứa Cẩm Vi tùy ý lật xem một chút, liền không có hứng thú mà buông xuống.
Năm phút trước khi vào học, trong lớp học bỗng nhiên yên tĩnh một chút. Hứa Cẩm Vi cũng cùng những người khác ngước mắt lên, nhìn về phía cửa, không phải thầy giáo trong tưởng tượng của cô đi tới mà là một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, quần thể thao màu xanh da trời. Tuy rằng khuôn mặt vẫn còn có chút trẻ con nhưng ngũ quan đã lộ ra đường nét tuấn tú, thậm chí chiều cao còn cao hơn rất nhiều so với những nam sinh khác trong lớp. Khi đứng trước cửa lớp học cũng khiến cho phòng học bình thường, toát ra vẻ sự rực rỡ của một bộ phim thần tượng.
Khi cậu đút hai tay vào túi quần, không nhanh không chậm tiến vào phòng, gần như ánh mắt của nữ sinh cả lớp đều tập trung ở trên người cậu. Nhưng mà thiếu niên chỉ nhìn thẳng một đường, đi tới hàng cuối cùng của phòng học, ngồi ở một góc khác đối diện Hứa Cẩm Vi. Sau đó vứt cặp lên bàn rồi nằm sấp xuống, xương bả vai thon gầy dưới lớp áo sơ mi mỏng manh hơi nhô lên.
"Thẩm Lâm Xuyên... Nộp, nộp bài tập..." Gò má Phan Lệ Văn ửng đỏ đi tới trước bàn học của anh.
"Không có làm."
"Vậy, vậy tớ cho cậu mượn, cậu chép một chút nhé?" Phan Lệ Văn hơi nhấp môi, chủ động đưa quyển bài tập của mình tới.
Nhưng Thẩm Lâm Xuyên cũng không cảm kích, không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác, "Không cần."
Phan Lệ Văn cắn cắn môi, trong mắt dâng lên một chút ánh lệ, cố nén cảm xúc mà cúi đầu rời đi.
"Ha ha ha, Thẩm công tử uy phong không thay đổi a!" Mặc dù nói Thẩm Lâm Xuyên mới chuyển trường không được mấy ngày, nhưng mọi người đều biết gia thế của cầu không bình thường, cộng thêm khí chất cả người cao quý cho nên trong lớp có không ít người cũng sẽ gọi đùa cậu một câu Thẩm công tử.
"Cũng chỉ có Thẩm công tử mới dám nói chuyện với lớp trưởng như vậy thôi."
"Chứ sao, đến thầy cũng không dám quản Thẩm công tử thì lớp trưởng là cái gì?"
Mấy thiếu niên thấp giọng cười cợt mấy câu, sau đó thấy Thẩm Lâm Xuyên mặt không đổi sắc coi thường thì cúi đầu xuống tiếp tục chép bài tập.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Hứa Cẩm Vi không thể tránh khỏi nghe được đối thoại của bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lâm Xuyên trở nên có chút phức tạp.
Ngày thứ ba cậu chuyển tới, nguyên chủ liền rơi xuống nước, cho nên trừ cái tên ra thì nguyên chủ có thể nói là không biết gì về cậu, nhưng Hứa Cẩm Vi lại khác, cô biết lai lịch của Thẩm Lâm Xuyên.
Thẩm Lâm Xuyên là anh của nam chính trong tiểu thuyết - Thẩm Lâm Hải, tên của cậu chỉ xuất hiện ở trong tiểu thuyết đúng ba lần, tác giả gần như không miêu tả cặn kẽ chuyện về cậu, cô chỉ biết cậu ấy chết vì bệnh vào mùa hè năm thứ hai trung học, sau đó nam chính liền trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Thẩm. So sánh với mình, tần số ra sân của Thẩm Lâm Xuyên sợ rằng đến nam phụ cũng không phải, chỉ có thể xem như là người qua đường giáp mà thôi.
Rất nhanh, chuông vào học vang lên, cô giáo trung niên đeo kính chậm rãi đi vào, bà ta nhíu chặt mày, xương gò má rất cao, nhìn hết sức nghiêm nghị. Bà ta vừa vào phòng học thì toàn bộ học sinh liền yên tĩnh lại.
"Vào học."
Vị cô giáo này là chủ nhiệm lớp bọn họ, họ Chu, dạy là ngữ văn, tốc độ giảng bài không nhanh không chậm nhưng ánh mắt lại sắc bén như diều hâu nhìn gà con, thỉnh thoảng sẽ kêu ngẫu nhiên một người để hỏi, có thể hỏi bất kỳ lúc nào và bất cứ câu gì, căn bản cũng không có người dám mất tập trung, đến mấy thiếu niên gai góc kia cũng đều ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, chỉ trừ... Thẩm Lâm Xuyên.
Thẩm Lâm Xuyên từ đầu tới cuối luôn nằm soài lên bàn mà ngủ, tựa như căn bản không nghe được âm thanh chung quanh. Mà cô Chu nghiêm khắc kia cũng giống như không thấy được có học sinh ngồi hàng cuối cùng đang ngủ gà ngủ gật vậy, tầm mắt từ đầu tới cuối đều không liếc nhìn về phía Thẩm Lâm Xuyên lấy một cái.
Tuy nhiên, Hứa Cẩm Vi đối với chuyện này cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao cha của Thẩm Lâm Xuyên cũng là quan chức cấp tỉnh, lần này chuyển trường vào năm thứ ba trung học cơ sở là vì cha cậu ấy lại được thăng chức, và cậu ruột của cậu ấy là một những trong người trong nhóm trở nên giàu có vào những năm 1980. Nhóm người này là những hộ gia đình trị giá hàng vạn nguyên đã được đưa lên báo nhiều lần, chắc hẳn cô Chu này cũng có nghe thấy.
"Bây giờ kiểm tra bài văn hôm qua dặn các trò học thuộc lòng." Cô Chu nhíu mày, bắt đầu kêu học sinh đứng lên đọc thuộc lòng.
Bà gọi lớp trưởng Phan Lệ Văn trước, sau khi nghe cô ấy đọc trôi chảy thì vui vẻ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục gọi những học sinh khác đứng lên đọc thuộc lòng. Mấy tên kia lúc đầu lắp bắp đọc nhưng mãi không thuộc thì đều bị cô Chu hung hăng quở trách một lần, sau đó kêu ra cửa phòng phạt đứng.
"Hứa Cẩm Vi."
Hai ngày trước Hứa Cẩm Vi lên sốt xin nghỉ, căn bản là không có tới lớp học, theo lý chuyện đọc bài này căn bản không tới lượt cô nhưng mà cô Chu cũng không nhớ được loại chuyện nhỏ này cho nên Hứa Cẩm Vi cũng không có ý định vì chuyện này mà tranh luận.
Cô bình tĩnh đứng lên, ăn nói rõ ràng đọc bài văn trôi chảy một lần, mức độ trôi chảy không hề kém bạn lớp trưởng kia chút nào. Nói thế nào cô cũng là một người có dị năng, tinh thần lực so với người bình thường cao hơn rất nhiều, trí nhớ tự nhiên cũng không kém, mặc dù cô chưa từng học bài văn đó nhưng nghe những học sinh này đọc đi đọc lại mấy lần thì cô cũng thuộc luôn.
Ánh mắt cô Chu nhìn về phía Hứa Cẩm Vi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu một cái, lại tiếp tục gọi học sinh tiếp theo.
Sau khi nghỉ giải lao, bọn học sinh cũng tụ năm tụ ba cầm hộp cơm mình mang tới đi ra ngoài, Hứa Cẩm Vi biết bọn họ là muốn đi phòng ăn hâm cơm nên cô cũng lấy hộp cơm của mình ra.
"Vi Vi, sao em còn ngồi đây? Mau đi phòng ăn hâm cơm đi!" Lục Lâm Lâm ở lớp bên cạnh, sau khi nghỉ giải lao luôn tới đây kêu cô cùng đi phòng ăn, bên cạnh cô ấy còn có ba nữ sinh, cũng đều là bạn học có quan hệ tốt với cô ấy, trên tay cũng cầm hộp cơm bằng nhôm.
"Tới ngay!" Hứa Cẩm Vi đáp một tiếng, liền cầm hộp cơm của mình đi theo sau đám Lục Lâm Lâm tới phòng ăn.
"Thiệt là, động tác thì chậm, để cho chúng ta đợi lâu."
"Chứ sao, cũng không biết tự giác đến tìm chúng ta, đến trễ thì hộp cơm chỉ có thể nhét ở tầng trên cùng!" Mấy nữ sinh không nhịn được oán trách.
"Được rồi, Vi Vi cũng không phải cố ý." Lục Lâm Lâm thay Hứa Cẩm Vi biện bạch một câu.
"Lâm Lâm, tính tình của cậu thật là quá tốt." Những nữ sinh kia vẫn cho Lục Lâm Lâm mặt mũi, có cô ấy mở miệng nên không còn bận tâm đến chuyện của Hứa Cẩm Vi nữa, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Hứa Cẩm Vi trầm mặc đi theo phía sau bọn họ, không gia nhập vào cuộc trò chuyện của họ. Đây gần như là trạng thái sinh hoạt ở trường bình thường của nguyên chủ, trừ cô chị họ Lục Lâm Lâm ra, tất cả mọi người trong trường học đều bài xích người có tính cách hướng nội lại mập mạp như cô.
Trường có nhà ăn của nhân viên và học sinh cũng có thể trả tiền mua bữa ăn tại đây. Tuy nhiên, hầu hết học sinh có điều kiện gia đình trung bình đều tự mang theo bữa ăn, nhân lúc kết thúc tiết học đầu tiên thì chạy đến phòng ăn hâm cơm, như vậy thì chờ đến buổi trưa nghỉ giải lao cũng có thể đến phòng ăn nhận thức ăn nóng hổi rồi.
Nếu như Hứa Cẩm Vi không kế thừa trí nhớ của nguyên chủ thì cuộc sống ở trường học chỉ sợ sẽ có chút phiền toái, dẫu sao trong tiểu thuyết cũng sẽ không miêu tả những thứ này chi tiết và rõ ràng như vậy, nếu như lộ ra sơ sót gì thì phiền toái.
Sau khi trở lại phòng học, ánh mắt Hứa Cẩm Vi chỉ tùy ý nhìn xung quanh liền phát hiện Thẩm Lâm Xuyên vẫn còn đang ngủ, bất kể chung quanh có ồn ào thế nào đi nữa, đều tựa như không ảnh hưởng tới cậu vậy.
Thật là một người kỳ quái.
Thời gian một buổi sáng trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến thời gian ăn cơm trưa.
"Hứa Cẩm Vi! Động tác nhanh lên một chút! Bằng không sẽ không có chỗ ăn cơm đâu!" Cô gái trước đó cùng đi hâm cơm ở cửa kêu lớn.
Dưới sự thúc giục của đám nữ sinh, Hứa Cẩm Vi đến đồ cũng không kịp thu dọn liền cùng bọn họ đi phòng ăn, mặc dù trong cặp của cô căn bản không có vật gì đáng tiền.
Phòng ăn dành cho công chức không lớn, một nửa là để lại cho giáo viên và học sinh bỏ tiền mua cơm ăn, một nửa kia mới là cho những học sinh khác ăn cơm hộp, chỗ bọn họ có thể ngồi cũng không nhiều, nếu như không chiếm vị trí trước thì một hồi bọn họ cũng chỉ có thể đi bên ngoài luống hoa ngồi ăn. Nơi đó người đến kẻ đi, bị người khác nhìn thấy ăn cái gì luôn cảm thấy không được tự nhiên, chỉ có nam sinh đỉnh đạc mới đi bên kia, cũng khó trách bọn họ lại lo lắng như vậy.
"Lâm Lâm, các cậu đi chiếm chỗ ngồi đi, tớ cùng Hứa Cẩm Vi đi lấy hộp cơm là được." Một nữ sinh tên là Từ Giai Ny mở miệng nói.
"Được, các cậu nhanh lên nhé!" Lục Lâm Lâm nói xong liền cùng hai nữ sinh còn lại cười cười nói nói đi chiếm chỗ, từ đầu tới cuối không ai hỏi thăm ý kiến của Hứa Cẩm Vi.
Hứa Cẩm Vi cũng lười so đo với mấy cô bé này, đi theo phía sau Từ Giai Ny lấy hộp cơm. Vì sợ cầm nhầm hộp cơm nên mỗi một người đều làm ký hiệu lên trên nắp hộp cơm của mình, trên hộp cơm của Lục Lâm Lâm dùng bút mực màu sắc rực rỡ vẽ lên một trái tim màu đỏ, hộp cơm của Hứa Cẩm Vi và những người khác là dùng dao nhỏ khắc tên mình, năm hộp cơm đặt chung một chỗ, vô cùng dễ dàng nhận biết.
"Tớ cầm hai cái này, còn lại cậu tự cầm." Từ Giai Ny nói xong liền lấy ra một miếng vải bông thật dày, để hộp cơm của mình và Lục Lâm Lâm lên, sau đó cong môi lộ ra nụ cười ác ý với Hứa Cẩm Vi rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Hứa Cẩm Vi liền biết, đám Từ Giai Ny là cố ý, mấy người bọn họ luôn luôn không có ấn tượng gì tốt với Hứa Cẩm Vi, chịu ăn cơm với cô cũng là vì nể mặt cô là em họ của Lục Lâm Lâm, nhưng cũng không ít lần âm thầm ăn hiếp nguyên chủ. Hộp cơm bằng nhôm rất nóng, không có vật đỡ thì không có cách nào cầm, bọn họ thì lại thúc giục cô đi lấy đồ để cô không kịp cầm miếng vải, sau đó lại kéo cô đi lấy hộp cơm, căn bản là muốn làm khó cô.
Nếu như là nguyên chủ, sợ rằng sẽ để bọn họ được như ý, nhưng mà bây giờ... Ha.
Trong lòng bàn tay Hứa Cẩm Vi ngưng tụ ra một tầng nước mỏng, sau đó trực tiếp cầm ba hộp cơm lên, liền xoay người đi về phía mọi người ngồi. Năng lực khống chế của cô đối với dị năng đã sớm đạt tới mức thành thạo, chuyện nhỏ như dùng nước để cách nhiệt này với cô mà nói quả thực quá dễ dàng.
Mấy người Từ Giai Ny đang dùng dáng vẻ xem kịch vui nhìn về phía cửa, thấy Hứa Cẩm Vi cứ trực tiếp dùng tay không cầm ba hộp cơm nóng bốc khói đi tới, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Hứa Cẩm Vi, cậu không cảm thấy nóng sao?" Một nữ sinh không nhịn được mở miệng hỏi.
"Không cảm thấy a." Hứa Cẩm Vi hơi cong môi, đưa hai hộp cơm kia ra.
Đùa dai không thành công, mấy nữ sinh thất vọng bỉu môi, mở hộp cơm ra chuẩn bị ăn cơm, để cho tiện mang theo, muỗng ăn cơm bọn họ cũng trực tiếp đặt ở trong hộp.
Cơm Lục Lâm Lâm mang hẳn là thịnh soạn nhất trong năm người, hai viên thịt lớn chừng quả trứng gà, một quả trứng kho và bắp cải chua cay khai vị, kết hợp với cơm trắng thơm ngát, vừa nhìn là đã muốn chảy nước miếng. Phải biết bây giờ thịt heo rất đắt, không chỉ tốn tiến mà còn phải tốn phiếu thịt, nhà người bình thường một tuần có thể ăn một hai lần cũng coi là tốt rồi.
"Tớ không thể ăn được nhiều thế, chia cho mỗi người một ít đi." Lục Lâm Lâm nói xong liền dùng cái muỗng chia một viên thịt thành ba phần, sau đó phân cho mấy nữ sinh bên cạnh cô ấy.
"A, Lâm Lâm, cậu thật là quá tốt!" Ba nữ sinh còn lại có điều kiện gia đình giống nhau, căn bản mang toàn rau, sau khi được chia viên thịt thì mặt mày liền hớn hở.
"Vi Vi, bằng không em ăn trứng nhé?" Lục Lâm Lâm dùng muỗng múc trứng gà đưa cho Hứa Cẩm Vi, dẫn tới ba nữ sinh bên cạnh đều lộ ra ánh mắt ghen tị.
"Cám ơn." Hứa Cẩm Vi hoàn toàn không có ý từ chối, có ăn làm gì không muốn?
Hứa Cẩm Vi mở hộp cơm của mình ra, kinh ngạc phát hiện lại là một phần cơm chiên trứng, đoán chừng là Trịnh Bình đau lòng thân thể cô mới vừa khôi phục nên cố ý làm cho cô một phần cơm chiên trứng. Cơm chiên trứng màu vàng kim tô điểm hành lá cắt nhỏ màu xanh lục, sau khi hâm nóng thì tỏa ra mùi thơm phưng phức, bên cạnh đó Trịnh Bình còn bỏ thêm một ít củ cải muối, vừa giòn vừa sảng khoái, ăn rất tốt với cơm.
"Wow, cơm chiên trứng! Là dì cả làm sao? Chị có thể nếm thử một chút không?" Lục Lâm Lâm nhìn hộp cơm của Hứa Cẩm Vi, không nhịn được liếm liếm môi.
"... Có thể." Nể tình quả trứng kia, Hứa Cẩm Vi nhịn đau chia cho Lục Lâm Lâm một ít cơm chiên trứng.
"Chúng tớ cũng muốn!" Đám Từ Giai Ny nhanh chóng đẩy hộp cơm mình tới, mắt nhìn chằm chằm cơm chiên trong hộp cơm của Hứa Cẩm Vi, hiển nhiên bọn họ rất rõ ràng tay nghề nấu ăn của mẹ Hứa Cẩm Vi ngon cỡ nào, trước kia hẳn là ăn từ chỗ cô không ít.
"Xin lỗi, tôi ăn hơi nhiều nên có chút không đủ ăn." Hứa Cẩm Vi cũng không quen với thói quen xấu bọn họ, trực tiếp cầm muỗng lên ăn.
Sống lại một đời, hôm nay Hứa Cẩm Vi để ý nhất chỉ sợ cũng chỉ là chuyện ăn, cái gì cũng không bỏ ra mà muốn lấy được thức ăn từ chỗ cô sao? Mơ à!
"Có gì đặc biệt hơn người a! Không cho thì thôi!" Từ Giai Ny hung hãn trợn mắt nhìn cô một cái, há miệng ăn cơm.
"Đúng vậy! Quỷ hẹp hòi!"
Hứa Cẩm Vi phớt lờ lời nói bọn họ, chỉ lo vùi đầu ăn cơm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.