Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 55: Bắt Cóc (3)




Sau khi trở về nhà, Thẩm Lâm Xuyên bồn chồn chờ đợi bên cạnh điện thoại trong phòng khách, cả người có vẻ rất lo lắng.
Mặc dù bây giờ đã muộn, nhưng Thẩm Lâm Hải cũng không đi ngủ, cậu biết vào thời điểm này, những lời an ủi gì đó là đều vô dụng, vì vậy cậu âm thầm chọn làm bạn bên cạnh anh trai mình.
"Reng reng reng."
Lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên, Thẩm Lâm Xuyên cả người đột nhiên run bật, ngay lập tức đưa tay ra bắt điện thoại.
"Alo?" Giọng nói của Thẩm Lâm Xuyên đang run rẩy không rõ.
"Mấy tên bắt cóc gọi điện, muốn 500.000 tệ tiền mặt, vào lúc năm giờ sáng, yêu cầu cậu của con đặt tiền ở cổng phía đông của công viên Trường An." Ở đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói của Thẩm Triển Bằng lộ chút mệt mỏi, nói "Con đi ngủ đi, giao tiền rồi, A Lập liền có thể trở về."
Sau khi nhận được tin Trần Lập bị bắt cóc, Thẩm Triển Bằng trước tiên đi đến cục Công an, dù là công hay tư, ông đều nhất thiết phải ở tại tuyến đầu. Về công, vụ bắt cóc bây giờ có thể được coi là một vụ án vô cùng nghiêm trọng và tàn ác nhất hiện nay, với tư cách là thị trưởng, ông phải chịu trách nhiệm không thể trốn tránh. Về tư, gia đình Trần và gia đình Thẩm là quan hệ thông gia gắn chặt, Trần Lập và Thẩm Lâm Xuyên cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vì những điều này, ông cũng phải cố gắng hết sức.
"Vâng." Thẩm Lâm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nếu mấy tên bắt cóc muốn chính là tiền, nên sẽ không làm tổn thương Trần Lập.
"Anh? Điện thoại của ai vậy?" Ngay khi cúp máy điện thoại, Thẩm Lâm Hải liền nhịn không được hỏi.
"Là ba."
"Ba đã nói gì?"
Thẩm Lâm Xuyên liền kể lại nội dung Thẩm Triển Bằng nói trong điện thoại cho Thẩm Lâm Hải nghe, làm Thẩm Lâm Hải cũng yên tâm rất nhiều, nếu chỉ muốn tiền, dù 500.000 tệ là hơi nhiều, nhưng với những người như họ, chỉ cần có tiền thì mọi chuyện đều dễ dàng. "Anh ơi, đã một giờ rồi, sao anh không đi ngủ một chút đi?"
"Em đi ngủ trước đi, anh sẽ đợi thêm một chút nữa." Trong lòng của Thẩm Lâm Xuyên luôn cảm thấy có chút bất an, cậu quyết định đợi có tin tức về Trần Lập rồi mới đi ngủ.
Thẩm Lâm Hải chắc chắn không thể để anh trai mình ở một mình chờ tin tức, vì thế đi lên lầu ôm một chăn bông xuống, hai anh em cùng nhau nằm trên ghế sofa chờ tin tức.
********
Ở phía bên kia, trong một khu nhà máy bỏ hoang gần đường Tây Lâm ở phía nam thành phố, ba tên bắt cóc mất tích đang ẩn náu ở đây, Trần Lập bị bắt cóc đã bị bọn hắn thản nhiên ném xuống đất. Tay và chân cậu bị trói chặt, ngay cả trên đầu cậu cũng bị bao phủ bởi một túi vải đen, để cậu không thể nhìn thấy gì cả.
"Lão đại, tại sao vẫn chưa có ai đến? Không có thay đổi trong kế hoạch, phải không?" Một tên bắt cóc xoa xoa tay, nhịn không được mở miệng hỏi.
Lão đại của bọn bắt cóc, chính là tên đàn ông giả vờ làm tài xế, trừng mắt nhìn hắn ta nói" "Không đời nào, đây là con trai duy nhất của nhà họ Trần kia, gia đình Trần không thể không đưa tiền."
"Tôi biết, nhưng trong lòng tôi vẫn đang đánh trống, đây chính là 500.000 tệ ah..." Mấy tên bắt cóc ngẫm nghĩ cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, đây là thời đại mà mức lương trung bình chưa đến 100 tệ, hộ gia đình có mười ngàn tệ là hiếm thấy, hắn ta dù chỉ một nghìn tệ, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó, chứ đừng nói đến 500.000 tệ, hắn ta không thể tưởng tượng được nhiều tiền sẽ là bộ dạng như thế nào.
"Không có tiền đồ! Con tàu ra nước ngoài đã chờ ở cảng rồi, miễn là chúng ta nhận được tiền, chúng ta sẽ trực tiếp đi, ai cũng không bắt được chúng ta!"
"Vâng, lão đại, anh nói đúng!" Mấy tên bắt cóc cực kỳ hưng phấn, hai mắt phát sáng lên.
Không lâu sau, một chiếc xe hơi Santana dừng lại bên ngoài trong cơn mưa lớn.
Ba kẻ bắt cóc vội vã bước ra cửa, nhìn một người đàn ông gầy đi xuống từ chiếc xe, cầm một chiếc ô đen lớn trong tay, đem mặt che thật kín kẽ.
"Tiên sinh." Tên cầm đầu kia cung kính mà hô lên một tiếng.
"Hừm." Người đàn ông gật đầu, sau đó nói, "Vào lúc năm giờ sáng, cổng phía đông của công viên Trường An, đó là một công viên mở, không có hàng rào, cảnh sát rất khó triển khai kiểm soát, các ngươi lái xe đi qua, lấy tiền liền rời đi, lái xe về phía đường Đông Minh, bên kia có một trạm taxi, năm giờ rưỡi là thời gian của họ xuất trạm, các ngươi chỉ cần thay đổi biển số xe, liền có thể tự nhiên thâm nhập vào, rất nhiều taxi giống hệt nhau, bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm thấy các ngươi. Đến lúc đó các ngươi đi thẳng đến bến tàu, tàu rời đi lúc tám giờ, ta sẽ đợi các ngươi trên tàu."
"Vâng, tiên sinh!" Mấy tên bắt cóc phấn khích tột độ, trong mắt họ, cái kế hoạch này là hoàn hảo.
"Tiên sinh, còn tên nhóc này thì sao?" Một trong những tên bắt cóc chỉ vào Trần Lập, người đang bị trói trong một tòa nhà máy bỏ hoang.
"Giết đi." Trong giọng nói của người đàn ông có sự lạnh lùng khó có thể che giấu.
Ba tên bắt cóc nhất thời cả kinh, bọn họ chỉ muốn kiếm tiền, nhưng không bao giờ nghĩ đến việc giết người, chỉ là bắt cóc tống tiền thôi, bọn họ có thể trốn ra nước ngoài vài năm rồi quay lại khoe khoang, nhưng nếu dính đến mạng người, đó sẽ là một vấn đề lớn, sẽ là một vụ án thực sự lớn, bọn họ phải trốn tránh suốt quãng đời còn lại!
"Thằng nhóc đó, lúc này có thể đã nghe kế hoạch của chúng ta, nếu các ngươi thả người đi, đến lúc đó người bị bắt chính là các ngươi." Người đàn ông lạnh lùng nói, "Mũi tên đã bắn thì không thể quay đầu mũi tên lại được, hiện tại chính là đang đánh nghiêm, ngay cả tội lưu manh đều có thể trực tiếp bị bắn chết, các ngươi đây chính đang phạm tội bắt cóc, hậu quả sẽ là gì, không cần ta nhắc nhở các ngươi đi?"
Ba tên bắt cóc nghe thấy những lời đó, trên mặt cũng dần dần biểu lộ vẻ kiên định, như anh ta nói, nếu thả tên nhóc này đi, nó sẽ tiết lộ kế hoạch của bọn họ, thì người chết sẽ trở thành bọn họ. Tử đạo hữu bất tử bần đạo***, câu này có thể áp dụng bất cứ lúc nào.
***Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Câu này ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, tương tự câu "Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi".(sưu tầm)
Tên cầm đầu trịnh trọng nói: "Chúng tôi hiểu."
"Được rồi, xuống tay nhanh gọn một chút, sao khi giải quyết xong, đem thi thể chôn ở gần đây, sau đó là có thể chuẩn bị đi lấy tiền."
"Vâng." Ba người đồng ý.
"Vậy ta đi trước, hẹn gặp lại ở bến tàu." Người đàn ông nói xong, nhanh chóng lên xe và rời đi.
Ba tên bắt cóc còn lại thở ra một hơi nặng nhọc rồi quay người trở lại nhà máy.
Tên cầm đầu từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ, nhưng bàn tay cầm con dao hơi run rẩy, dù sao, hắn ta chưa bao giờ giết ai. Bọn hắn đều là người bình thường, nhưng so với người khác bạo gan hơn một chút, lần này cũng bị người đàn ông đó nhắc đến lợi ích cám dỗ, nên mới mạo hiểm.
Đây quả thực là giết người, nhưng khi tên đã bắn ra cũng không có đường quay lại.
"Nhóc con, đừng trách chúng tôi, người không vì mình trời tru đất diệt, có trách thì trách cậu quá xui xẻo, tôi sẽ cố gắng động tác nhanh hơn, không để cậu ăn quá nhiều đau đớn." Tên bắt cóc cố nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, đó đã là lòng tốt lớn nhất mà hắn ta có thể cho.
"Mmm-mmm... "..." Trần Lập cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, nhưng cả người bị trói không thể động đậy, miệng cũng bị chặn lại, chỉ có thể kêu rên bất lực.
Tên bắt cóc cắn răng, giơ con dao trong tay lên, khi hắn ta chuẩn bị đâm vào cổ Trần Lập, thì có tiếng bước chân rõ ràng đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.
"Đát đát đát."
Bởi vì mưa lớn, trên mặt đất có rất nhiều nước, khiến cho tiếng bước chân giẫm trên mặt nước trở nên đặc biệt lớn khi có người đến gần.
Tiếng nước bắn tung tóe như đập vào lòng họ, khiến nhiều người bất giác run lên.
"Ai đó?" Ba người nhìn về phía cửa như thể bọn hắn đang đối mặt với kẻ thù, nhưng nhìn thấy một bóng dáng người con gái mảnh mai, ngược sáng đang đi tới.
Phát hiện người đi tới là một cô gái nhỏ, ba người hơi yên tâm, bọn họ nhanh chóng tiến lên hai bước, đem Trần Lập đang nằm trên mặt đất che chắn lại một cách chặt chẽ.
"Cô gái nhỏ, đây không phải là nơi ngươi nên ở, nhanh chóng rời đi đi." Tên cầm đầu giấu con dao trong tay ra phía sau hắn, nếu có thể, hắn cũng không muốn giết thêm một người nữa.
Nhưng cô gái nhỏ không có ý tứ phản ứng với bọn hắn, tiếp tục đi thẳng qua màn mưa và vào tòa nhà máy.
Mặc dù đêm rất tối, không có ánh sáng trong tòa nhà máy bỏ hoang này, nhưng ba người vẫn mượn một chút ánh sáng tự nhiên, phát hiện trên người cô gái có điểm gì đó không thích hợp. Bên ngoài trời mưa rất to, còn cô gái nhỏ này không cầm dù, nhưng quần áo và tóc trên người cô vẫn rất khô ráo, nó không hề dính vào cơ thể như bọn họ chút nào.
Điều này thật kỳ lạ.
"Lão đại, chúng ta không phải là đụng vào đồ vật không sạch sẽ chứ?" "Một tên bắt cóc tương đối nhát gan thấp giọng nói.
"Nói bậy cái gì!" Tên đàn ông trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó nắm chặt con dao trong tay và lên tiếng cảnh cáo một lần nữa, "Đừng có qua đây nữa! Nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Nhưng đối phương vẫn làm theo ý của mình, tiếp tục đi về phía bọn hắn.
"Chết tiệt." Tên đàn ông mắng một câu thô tục, nhưng vẫn là nắm con dao tiến lên.
Tiếp theo, Trần Lập chỉ nghe thấy một tiếng thân thể cùng với tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, nhưng vừa rồi cậu đã nghe tất cả các cuộc trò chuyện của những người này, lúc này cậu căng thẳng đến mức bắp chân đều bị chuột rút.
Những âm thanh rên rỉ đó dường như phát ra từ những tên bắt cóc, kết hợp với "cô bé" mà bọn hắn vừa nhắc đến, làm sao một cô bé có thể đánh bại ba tên bắt cóc hung ác một chọi ba?
Chẳng lẽ... thực sự có thứ gì đó "không sạch sẽ".
Trong tâm trạng bất an như vậy, chiếc túi đen che đầu Trần Lập đã bị xé ra.
"Au, au, au!!!" Trần Lập vô thức phát ra tiếng kêu chói tai giống như bọn bắt cóc.
"Kêu la cái gì, im lặng." Hứa Cẩm Vi cầm con dao trong tay cắt dây thừng đang trói tay chân của cậu ta- con dao này là đoạt từ tay của ba tên bắt cóc kia.
"Vi Vi...?" May mắn, lúc này ánh sáng bên ngoài cũng không chói mắt, mắt của Trần Lập nhanh chóng lấy lại thị lực bình thường, khi nhìn thấy cô gái trước mặt, cả người cậu đều choáng váng.
"Thế nào rồi? Cậu có bị thương không? Cậu có thể đứng lên không?"
"Có thể, có thể..."
Hứa Cẩm Vi nghe xong, đưa tay kéo cậu ta từ dưới đất đứng lên, sức lực đó thật sự là không thể diễn tả bằng lời được.
Trần Lập đứng dậy, vô thức liếc nhìn xung quanh, thấy ba tên bắt cóc nằm trên mặt đất, tay chân bị vặn xoắn rất bất thường, miệng không ngừng rên rỉ đau đớn.
"Cái này, cái này là cậu làm sao?" Mặc dù đã có câu trả lời trong lòng, nhưng Trần Lập vẫn hơi khó tin.
Hứa Cẩm Vi mỉm cười mà không nói, trực tiếp nhét cây dù trong tay vào tay cậu ta, nói: "Đi thôi".
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà kho bỏ hoang, tìm thấy một bốt điện thoại công cộng, và gọi cho Cục Công an.
"Cậu biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói phải không?" Khuôn mặt của Hứa Cẩm Vi treo một nụ cười nhẹ, rõ ràng nhìn là cảnh đẹp ý vui, nhưng không biết tại sao, Trần Lập lại cảm thấy dựng tóc gáy.
Trần Lập nuốt nước bọt, sau đó gật đầu mạnh mẽ, "Tớ hiểu."
Cậu ta nói với cảnh sát địa điểm của bọn bắt cóc và kế hoạch của bọn bắt cóc mà cậu vừa nghe được. Cậu chỉ nói giữa những tên bắt cóc có mâu thuẫn nội bộ và cậu đã lợi dụng cơ hội trốn thoát trong khi bọn họ đều bị thương. Cảnh sát lập tức bắt đầu hành động, chia thành hai đội, một đội đến nhà máy bỏ hoang, đội còn lại đi đến bến tàu chặn con tàu chuẩn bị ra khơi lúc 8 giờ.
Sau đó Trần Lập gọi điện thoại về nhà để báo bình an, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của ba mình.
"Chị Vi Vi, cảm ơn chị!" Trần Lập ngay lập tức đã đổi xưng hô với Hứa Cẩm Vi.
"Không cần, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn Thẩm Lâm Xuyên đi, nhớ gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy hẳn vẫn chờ tin tức của cậu." Hứa Cẩm Vi vỗ vỗ vai cậu ta. "Tớ đi nhé."
"A? Ba tớ đã phái một chiếc xe đến đón tớ, cậu có muốn đi cùng với tớ hay không....."
"Không, tớ không muốn liên quan gì đến chuyện này, cậu rõ ràng chứ?"
"Tớ hiểu, tớ hiểu!" Trần Lập nhất thời gật đầu như tỏi.
Chờ Hứa Cẩm Vi lần nữa hòa vào trong bóng đêm, Trần Lập mới hậu tri hậu giác mà đuổi theo: " Chị Vi Vi, cây dù của chị!"
Nhưng mà thân ảnh của cô ấy đã hoàn toàn biến mất vào bức màn mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.