Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 107:




Sau khi Tạ Tri Viễn đứng ra bày tỏ lập trường của bản thân, trong thôn cũng an tĩnh lại rất nhiều, mọi người tuy tò mò thì vẫn tò mò nhưng cũng không ai dám hỏi thăm nhiều.
Rốt cuộc lời Tạ Tri Viễn nói cũng đã rõ ràng như vậy rồi, ai cũng không dám lại vội đi chuốc phiền phức vào thân.
Huống chi dù sao đi chăng nữa người ta còn là người phát đạt có tiền, ai cũng không muốn đang êm đẹp lại đi đắc tội với người ta làm gì.
Không chỉ như vậy, thái độ hiện tại của người trong thôn đối với Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn cũng đã khác trước một trời một vực, ban đầu họ cũng chỉ xem anh là người trẻ tuổi bình thường trong thôn mà thôi, hiện tại vừa nhìn thấy đôi vợ chồng son bọn họ đã nhanh chóng bày ra bộ dáng tươi cười, cho dù là già trẻ đều vô cùng nhiệt tình mà chào hỏi với hai người bọn họ.
Còn nói với bọn họ hiện tại trong nhà đang xây phòng mới, nếu như họ có cần hỗ trợ gì thì cứ việc mở miệng, dù sao hiện tại thu hoạch vụ thu cũng đã qua rồi, trời trở lạnh, việc đồng áng cũng không cần làm, mọi người ở nhà nhàn rỗi vô cùng.
Tạ Tri Viễn cùng với Sơn Trà cũng không có làm phiền nhờ người trong thôn hỗ trợ, tự bọn họ bỏ tiền ra đi tìm thợ thủ công, tiền bỏ ra cũng rất hào phóng, thợ thủ công làm việc cũng rất siêng năng, thời gian bỏ ra không đến một tháng, căn nhà mới đã hoàn thành xong.
Ban đầu phòng ở Sơn Trà không có ngăn tủ, nên cô cũng chỉ định đặt một số thứ bừa bộn ở đó.
Tạ Tri Viễn tìm thợ mộc đóng ngăn tủ mới và giường mới, anh còn mua bông gòn làm vài chiếc mền bông ấm áp, dọn dẹp xong hai căn phòng mới rồi sau đó mới dự định đem bà Lưu qua ở cùng.
Đôi vợ chồng son vừa tới chỗ bà Lưu đem lời này nói với bà ấy, bà Lưu đã không chút suy nghĩ mà xua tay cự tuyệt.
"Bà không đi, hơn nữa bà cũng đã có phòng ở rồi, bà ở nơi này là được, vợ chồng son các cháu thật vất vả mới có phòng ở, các cháu tự ở đó đi."
Sơn Trà sớm biết rằng bà ấy sẽ không đồng ý, trong lòng cũng đã sớm nghĩ kỹ biện pháp đối phó, cô để cho Tạ Tri Viễn đi đến Xã Cung Tiêu mua chút thịt, để giữa trưa đi hầm thịt ăn, còn mình thì cứ tiếp tục khuyên giải an ủi bà ấy.
"Lúc trước còn nói chờ đến khi cháu kiếm được tiền thì sẽ đi theo cháu hưởng phúc, nói cả nửa ngày, quả nhiên là gạt cháu."
Bà Lưu bị cô nói làm cho xụ mặt, song lại nhịn không được mà bật cười.
"Ai lừa cháu chứ, chỉ là bà không thể đến nhà cháu được, bà ở đây cũng đã được hưởng phúc rồi, cháu nhìn xem trên ngăn tủ nhà bếp của bà kìa, các cháu cứ cách hai đến ba ngày lại đưa đến đồ ăn, hiện tại làm gì có ai có thể ăn gạo trắng mỗi ngày thế này, toàn bộ Vịnh Thanh Thuỷ cũng không ai có phúc phận này như bà."
Bà ấy đã xem Sơn Trà như là cháu gái ruột của mình, mắt thấy cô hiện giờ trải qua ngày tháng càng ngày càng tốt, trong lòng bà lại vô cùng vui vẻ vì cô.
Có điều bà ấy cũng hiểu rõ, việc tốt mình làm cho Sơn Trà so với việc Sơn Trà cho bà ấy đã cách nhau quá xa rồi.
Lúc trước bà ấy còn có thể chăm sóc cho Sơn Trà chút ít, hiện giờ lại phải để cho cả hai vợ chồng Sơn Trà lại đây chăm sóc cho bà ấy.
Bà ấy không có con cái lại một thêm xương cốt già yếu, cũng không biết còn có thể sống được bao lâu, Sơn Trà không chê bà ấy, còn nguyện ý chăm sóc bà ấy, chỉ cần như thế thôi bà ấy đã cảm thấy đủ rồi.
Rốt cuộc thì bà ấy cùng với Sơn Trà không thân không thích, Sơn Trà nói cho cùng đó là do cô mềm lòng hiếu thuận, nếu bà ấy thật sự đồng ý đi theo Sơn Trà đến nhà bọn họ ở thật, vậy đó chẳng phải là bà ấy không biết xấu hổ không biết điều rồi sao.
Sơn Trà nghe bà ấy nói như thế, cô cũng không nóng vội.
"Bà à, bà cũng biết đấy, hiện tại cháu cùng với nhà họ Tưởng cũng không có quan hệ gì, bên kia của mẹ cháu cũng không có người thân, lại đoạn tuyệt quan hệ cùng với Tưởng Vệ Quốc, trên đời này người thân có quan hệ huyết thống cũng xem như là đã không còn."
"Tri Viễn bên kia tuy rằng có một người anh trai, nhưng mối quan hệ giữa họ cháu cũng đã nói cùng với bà rồi, có một người chị dâu áp chế ở bên trong, nhiều năm như thế có hay không có cũng chẳng có khác gì nhau."
Bà Lưu bị những lời cô nói ra làm chua xót, từ đáy lòng cũng biết hai vợ chồng son này vào mười hai mươi năm trước đều sống những ngày tháng không quá dễ dàng, bà ấy sờ sờ tóc Sơn Trà: "Đứa nhỏ ngốc này cháu nói gì đâu thế, chỉ cần bà không chết, bà chính là người thân của các cháu."
Sơn Trà giả vờ bán sự đáng thương thành công, cô nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng nói: "Bà ở trong lòng cháu chính là bà nội ruột của cháu, cho nên mới càng phải đến ở cùng với chúng cháu."
Bà Lưu không nói chuyện, biểu cảm hơi chút buông lỏng nhưng vẫn lại vô cùng do dự.
"Lúc trước cháu không có nói với bà đúng không, sắp tới Tri Viễn còn phải đi ra bên ngoài làm ăn buôn bán, một lần đi có lẽ cần rất nhiều ngày, cháu lại đi cửa hàng bách hóa, chờ đến khi anh ấy rời đi, trong nhà chỉ còn lại một mình cháu, cũng không an toàn lắm."
Sơn Trà thấy trước sau cũng không sai biệt lắm, cuối cùng tung ra chiêu độc.
"Huống hồ nếu như về sau cháu cùng Tri Viễn có con, chúng cháu ai cũng bận việc nấy nhất định không có thời gian chăm sóc đứa bé, còn muốn để cho bà ở cùng một chỗ với chúng cháu, giúp chúng cháu chăm sóc một chút."
Lần này bà Lưu đã hoàn toàn bị Sơn Trà thuyết phục, trước kia Sơn Trà đã nói với bà ấy tạm thời không nghĩ muốn có con, bà ấy còn nghĩ Sơn Trà còn nhỏ, tạm thời không cần cũng đúng.
Hiện tại nghe Sơn Trà nói lúc sau muốn có con, bà ấy cũng lập tức giật mình.
Nếu như hiện tại mấy đứa con của bà ấy còn ở đây, có lẽ hiện tại bà ấy nhất định đã có thể bế mấy đứa chắt trai rồi, bà ấy nằm mơ cũng đều nghĩ đến việc giống như mấy bà cụ khác, có thể nằm phơi nắng ôm chắt trai một chút, nhưng con của bà ấy đều đã chết nhiều năm như vậy, chỗ nào mà có chắt trai cho bà ấy ôm đây?
Sơn Trà nói ra lời này quả thực đã chọc tới điểm mấu chốt trong lòng bà ấy.
Thấy trong mắt bà Lưu dần dần nổi lên làn sương mờ, Sơn Trà nhanh chóng giữ tay bà ấy lại.
"Bà à, bà cùng về ở chung với chúng cháu đi, chúng cháu cũng có thể tiện chăm sóc cho bà và bà cũng có thể chăm sóc lại cho chúng cháu, có được không?"
Bà Lưu mắt ngấn lệ, cuối cùng cũng gật gật đầu đồng ý.
Tạ Tri Viễn mới vừa đến nhà đã nhìn thấy Sơn Trà từ trong phòng đi ra, anh tiến lên hỏi.
"Đã nói xong với bà rồi chứ?"
Sơn Trà ngẩng đầu, biểu tình nghịch ngợm chớp chớp mắt với anh: "Nhất định là xong rồi, chuyện vào tay em còn có thể không thành được hay sao."
Bộ dáng nghịch ngợm kia của cô, Tạ Tri Viễn nhìn mà lòng ngứa ngáy, trái phải trong viện không một ai, Tạ Tri Viễn dứt khoát đem người ôm chặt lấy, sau đó anh nhanh chóng hôn lên miệng cô một cái.
"Vợ của anh giỏi quá đi mà."
Một bên tai Sơn Trà không khỏi ửng đỏ: "Anh chú ý đến hình tượng một chút đi."
Tạ Tri Viễn ngồi dậy, lại ra vẻ nhân quân tử nói: "Anh rất chú ý đấy."
Sơn Trà oán trách liếc anh một cái, cô lại vén rèm đi vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.