Gì? Làm ăn buôn bán?
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, ai cũng không biết làm ăn buôn bán mà Sơn Trà nói rốt cuộc là muốn cái làm gì, tuy rằng hiện giờ cải cách mở ra, nhưng người trong thôn đều là người nghèo, đừng nói là không có tiền, cho dù có tiền thì cũng tiếc lấy ra để đi làm ăn, nếu có thể kiếm lời thì còn tốt, nhưng nếu như không thể thì sao?
Đánh bậy đánh bạ đi lên trấn trên bày cái sạp bán chút đồ còn có thể lý giải, nhưng mà mua nhiều máy may về như thế này thì làm ăn cái gì đây?
Bọn họ nghị luận sôi nổi, Sơn Trà cũng không có đi giải thích nhiều với bọn họ làm gì, chờ bố trí ổn thoả hết ở trong nhà cô sẽ cùng với Trương Hỉ Muội cùng nhau chuẩn bị tìm ở trong thôn mấy người phụ nữ thích hợp để làm.
Hiện giờ thời tiết càng lúc càng lạnh, nông sản trong đất cũng không có cần chăm sóc gì, phụ nữ trong thôn rảnh rỗi không có việc gì, họ sẽ thường tụ lại phơi nắng ở trong sân, mọi người buôn chuyện từ đầu làng đến cuối ngõ một cách vui vẻ, chỉ thấy Sơn Trà xách theo cái rổ nói cười vui vẻ cùng Trương Hỉ Muội đi tới.
Hai vợ chồng Sơn Trà hiện giờ là nhân vật nổi danh ở trong thôn, ai cũng đều biết gần đây nhà cô phát tài, xây lại phòng mới vừa rộng lại còn đẹp, đồ trong nhà đặt mua khỏi bàn cũng biết có bao nhiêu tốt, ngay cả bà cụ họ hàng xa mà Sơn Trà đón trở về ở chung kia cũng đều dùng ngăn tủ và chăn nệm mới tinh.
Mấy căn phòng trống không hiện giờ còn để đầy máy may, tuy rằng mọi người đều cảm thấy Sơn Trà mua nhiều máy may như thế có chút phí tiền, nhưng cũng chứng minh nhà người ta có tiền, người bình thường muốn phung phí cũng không có tiền để phung phí như thế đâu.
Từ khi Sơn Trà gả vào, tuy rằng mọi người không nói chuyện với cô nhiều, ngoại trừ những người từng có mâu thuẫn với cô ra còn lại đều rất thích cô, cô gái này không những lớn lên trông xinh đẹp, lời nói ra lại ngọt ngào, còn không phải người keo kiệt, gần đây nhất còn phân phát cho mọi người quả mơ, xây nhà còn chiêu đãi thợ xây thịt để ăn.
Hiện giờ lại trở thành người có tiền, có điều kiện tốt nhất ở trong thôn, mọi người đều cảm thấy hẳn là nên xây dựng mối quan hệ tốt cùng với cô, bởi vậy khi thấy Sơn Trà đi đến bên này mọi người đều nhanh chóng lên tiếng chào hỏi với Sơn Trà.
“Ái chà em gái Sơn Trà đấy à, hai người đang tính đi đâu thế?”
Sơn Trà đi đến chỗ bọn họ, từ trong rổ lấy ra một đống kẹo sữa, phát cho mọi người mỗi người mấy viên, lúc này cô mới nói: “Chính là tới để tìm các chị.”
Kẹo sữa thỏ trắng lớn đối với người trong thôn mag nói đó chính món hàng hoá hiếm thấy, ngày lễ ngày tết mới bỏ tiền ra mua một chút cho đám trẻ trong nhà, còn cất giấu một tí vì tiếc để cho đám trẻ ăn hết chúng ngay lập tức, hôm nay cho một viên, ngày mai cho một viên.
Mà một nắm tay này của Sơn Trà lại cho cả một đống, làm cho mọi người nhìn đến trợn tròn cả mắt, họ nhanh chóng nói cảm ơn với Sơn Trà: “Cho nhiều thế này em khiến tụi chị thật ngại quá, có chuyện gì thì Sơn Trà em cứ nói là được, cho nhiều kẹo thế này cũng quá ngại rồi.”
Tuy họ nói là như thế, trên thực tế mọi người ai cũng chưa nói không cần, sau khi đem kẹo bỏ vào trong túi xong, ánh mắt họ nhìn Sơn Trà không khỏi càng thêm nóng bỏng, làm gì có ai có thể chịu được sự cám dỗ này.
Sơn Trà cũng khách khí vài câu, lúc này mới nói ra mục đích chân chính mình tới tìm mọi người.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi mọi người một chút, có ai có tay nghề dùng máy may tốt muốn làm kiếm thêm ít tiền để mua đồ gia dụng hay không.”
Sơn Trà vừa nói ra lời này, phản ứng đầu tiên của mọi người là sửng sốt, sau đó là những tiếng cãi cọ ồn ào nghị luận.
Người cách Sơn Trà gần nhất là chị Hà vừa phản ứng lại kịp đã nhanh chóng hỏi: “Sơn Trà à, em muốn bán quần áo ở nhà hay sao?”
Chuyện làm ăn buôn bán của Sơn Trà cho đến nay vẫn là một bí ẩn, toàn bộ thôn Tam Tuyền trừ Trương Hỉ Muội ra thì không có ai biết cô đang làm gì, hiện tại máy may cũng đã mua về nhà rồi, cô cũng không cần phải che giấu, ngay thẳng gật gật đầu cười nói: “Đúng vậy, cho nên em mới muốn hỏi một chút xem có ai nguyện ý đến đó làm việc hay không.”
Chị Hà nghe xong trợn tròn cả mắt: “Sơn Trà à, rốt cuộc thì em muốn bao nhiêu người thế?”
Sơn Trà: “Chỉ cần năm người là được.”
Không tính một máy của Sơn Trà kia, số lượng máy may cô mua tổng cộng là tám máy, trừ bỏ hai người mà Trương Hỉ Muội đề cử có tay nghề không tồi ra, còn là cô gái khá tốt, thì vẫn còn dư lại năm máy, chỉ cần tuyển thêm năm người là được.
Mọi người nghe Sơn Trà nói với dáng vẻ nghiêm túc như thế, ai cũng vô cùng hứng thú, có vài người đang có mặt ở đấy giơ lên tay.
“Tôi sẽ đến, tôi sẽ đến.”
Tuy rằng mọi người vẫn là không biết rõ rốt cuộc Sơn Trà dựa vào cái gì để kiếm tiền, nhưng đó cũng không phải là vấn đề để bọn họ cần suy xét làm gì, không cần rời khỏi thôn mà vẫn có thể kiếm tiền? Chuyện tốt như vậy có thể đi đến chỗ nào để tìm, vậy chuyện này nhất định phải đồng ý rồi!
Đa số những người phụ nữ đang ở trong sân đều giơ tay lên, một số ít không có máy may, họ cũng nhịn không được mà nôn nóng hỏi Sơn Trà: “Trà à, nhà em không phải có một ít máy may hay sao? Nếu không cũng tuyển chúng tôi vào đi, chúng tôi tuy rằng không biết nhưng mà chúng tôi có thể học mà.”
Một vài người vừa nghe đã nhanh chóng nói.
“Muốn làm thì cũng phải biết trước đã chứ, các người không biết đi xem náo nhiệt làm gì, đã vậy còn phải trả tiền lương cho các người sao?”
Người đó lại nhanh chóng giải thích: “Học xong lại bắt đâu cũng được mà.”
Sơn Trà đã sớm dự liệu được sẽ có tình huống này, cô không nhanh không chậm lấy trong rổ một tờ giấy ra rồi nói: “Các chị à, mọi người đừng tranh giành, chỗ em có mấy điều kiện trước khi vào làm, các chị cứ nhìn trước xem sao đã, sau đó trở về thương lượng với người trong nhà một chút, nếu như cảm thấy có thể, vào hai ngày sau có thể đến nhà em báo tên.”
Vừa nghe còn có điều kiện trước khi vào làm, mọi người đều nhanh chóng chụm đầu lại đây.
“Cái này, tôi cũng không biết chữ, ai đó đọc cho tôi nghe đi được không?”
Có một người biết chữ đem điều kiện tuyển dụng của Sơn Trà cầm qua đó, vừa nhìn vừa đọc ra thành tiếng từng điều.