Cô ta không tin rằng Sơn Trà thực sự có thể kiếm được bất kỳ khoản tiền nào, và việc Sơn Trà tuyển được hay không cũng không liên quan gì đến cô ta.
Nhưng cô ta không thể chịu được rằng chủ đề của mọi người đều xoay quanh Sơn Trà.
Từ khi Tạ Tri Viễn kiếm tiền trở về, Sơn Trà đã được chú ý quá nhiều ở ngôi làng Tam Tuyền này, mỗi lần nghĩ đến điều đó cô ta lại cảm thấy khó chịu, tưởng tượng ra tất cả những chuyện này đều do cô ta và mẹ cô ta tự thân tạo nên, cô ta càng cảm thấy khó chịu hơn.
Hy vọng cuối cùng của cô ta bây giờ là sự thăng chức của Chu Bình An. Một ngày Chu Bình An không được thăng chức, địa vị cô ta sẽ thấp hơn Sơn Trà ngày đó, cô ta không thể trơ mắt nhìn Sơn Trà càng ngày càng tốt, cho nên chỉ cần Sơn Trà làm chuyện gì, bất luận như nào cô ta đều âm thầm phá hỏng chuyện đó.
Cô ta thấy vui khi Sơn Trà không tuyển được người, càng vui hơn khi tuyển được người còn phải bỏ ra số tiền lớn hơn để trả lương cho người ta, trong lòng cô ta còn vui hơn.
Khi Tạ Tri Viễn quay lại, thấy rằng tất cả số tiền mình kiếm được đã bị Sơn Trà tiêu sạch, cô ta không tin rằng Tạ Tri Viễn vẫn có thể dâng Sơn Trà lên như tổ tiên như bây giờ!
Tưởng Ngọc Trân càng nghĩ càng thấy tâm trạng tốt hơn, dù sao cô ta chắc chắn phải xem được trò đùa của Sơn Trà lần này.
Tưởng Ngọc Trân vui vẻ đi về, nhưng nhìn thấy vợ của lão Tam đang đứng ở góc tường hai tay ôm mình nhìn nàng, trong lòng cô ta không khỏi rên rỉ, dùng lực bình tĩnh nhìn lại rồi hỏi: "Làm sao vậy? Tìm tôi có việc gì?”
Vợ của lão Tam cười nửa miệng nói: “Thật không nhìn ra ngày thường chị nhiều chuyện như vậy.”
Tưởng Ngọc Trân vừa nghe, liền biết những gì mình vừa nói nhất định đã bị vợ của lão Tam nghe được, cô ta cũng chẳng thèm giấu diếm, rụt cổ nói: "Nói gì thì cũng đã nói rồi, làm rồi. Tôi cũng không nói nhảm.”
Vợ của lão Tam càng nhìn càng cảm thấy người này bụng dạ không tốt, không thèm nhiều lời với một người như vậy, cô khịt mũi nói: " Chị tự biết chị có đang nói nhảm hay không, nhưng nếu không có tội, chị nói trước mặt Sơn Trà xem, nói sau lưng có phải nhát gan không?"
“Chuyện Tri Viễn với Sơn Trà thì sao, đó là chuyện của hai vợ chồng họ, đến lượt chị đưa ý kiến chưa? Tự mình đi kết hôn với một người đàn ông nhát gan, hai người sẽ chẳng có cuộc sống tốt đẹp gì đâu, tôi khinh. Cái thứ gì đâu!”
Vợ của lão Tam nói xong, cô liếc mắt nhìn Tưởng Ngọc Trân một cái rồi bỏ đi mà không quay lại.
Tưởng Ngọc Trân run rẩy vì tức giận sau lưng cô.
Sơn Trà rốt cuộc là cái loại hồ ly tinh gì, tất cả mọi người đều giúp cô! Ở thôn Tam Tuyền như này, ở vịnh Thanh Thủy cũng như thế, chính là bởi vì cô ta, thanh danh của cô ta cùng mẹ hiện tại ở Thanh Thủy đều hôi thối không ngửi được.
Mẹ cô ta và Tưởng Vệ Quốc vẫn đang bị chỉ trích và giáo dục ở vịnh Thanh Thủy. Họ bị lấy làm hình mẫu để mang về làng giáo dục. Nếu chẳng phải cô ta kết hôn trước, e rằng cô ta cũng sẽ không được tha bây giờ!
Không phải chỉ vì Sơn Trà giàu có nên mọi người mới nịnh nọt cô ấy sao!
Giả vờ cái gì cơ chứ!
Khi Chu Bình An được thăng chức, cô ta trở thành bà Chu, cô ta muốn xem xem những người này còn dám đối xử với cô ta như thế này nữa không!
Ban đêm, mọi người đều sôi nổi trở về nói cho chồng mình chuyện Sơn Trà muốn thuê nhân sự ở trong thôn, có người đồng ý, nhưng nhìn tổng thể, hầu hết không đồng ý.
Tưởng Ngọc Trân nói không sai, trong thôn, những người đàn ông tuy rằng nghèo, nhưng lại chết vì sĩ diện, chuyện để vợ mình ra ngoài kiếm tiền trợ cấp gia đình khiến cho bọn họ cảm thấy mất mặt.
Hơn nữa, nếu đi thì họ sẽ phải làm tất cả công việc ở nhà, từ khi sinh ra họ chưa bao giờ phải làm nhiều việc bếp núc, bây giờ để họ nấu nướng? Tuyệt đối không thể!
Thế là số người báo về nhà Sơn Trà ngày hôm sau cộng lại cũng lên đến bảy người, trong đó có chị dâu Hà.
Những những lời vợ của lão Tam nói ngày hôm qua cô đem hết để trong lòng, rồi quay lại bàn bạc với chồng mình, ban đầu chồng cô không đồng ý, nói rằng cô không còn quá trẻ, cũng không tốt nếu một ngày không có ai chăm sóc bọn trẻ ở nhà, nghĩ kỹ một chút về những điều này, công việc ở nhà của mình còn bỏ dở, lại chạy đến nhà người khác để làm việc cho người khác.
Chị dâu Hà tức giận đến đang muốn cãi nhau một trận với chồng thì người con cả đứng dậy, nói rằng mẹ yên tâm đi, trong nhà hai ba người làm là được, các em cũng đều đã lớn, một ngày làm tám giờ có thể chiếu cố được.
Chị dâu Hà không ngờ con trai cả lại là người ủng hộ cô nhiều nhất trong lúc này, cô vô cùng cảm kích, lại càng quyết tâm làm việc chăm chỉ nên sáng sớm hôm sau chị đã đến nhà Sơn Trà.
Sơn Trà chỉ cần tổng cộng năm người, hiện tại có bảy người đến, sau khi kiểm tra, sàng lọc hai người không có tay nghề cao, năm người còn lại làm Sơn Trà khá hài lòng.