Nói đến chuyện vải dệt, Sơn Trà nghĩ đến đầu tiên chính là trước khi cô còn chưa kết hôn với Tạ Tri Viễn, lúc thấy việc nghĩa hăng hái làm bắt ăn trộm gặp được một chị kia làm việc ở xưởng dệt — Hà Văn Hội.
Lúc ấy Sơn Trà nghe nói cô ấy đang đi làm ở xưởng dệt, liền nghĩ sau này nếu như có cơ hội có thể đi tìm cô ấy hợp tác thử xem sao, cho nên đã cẩn thận lưu lại phương thức liên lạc của cô ấy, bây giờ đúng lúc có thể có ích.
Sơn Trà dựa theo địa chỉ viết trên tờ giấy đi vào xưởng dệt nằm ở bên cạnh An Thành.
Trong sảnh có một chú bảo vệ mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi trông cửa, vừa nghe cô nói muốn tìm người, lập tức nhiệt tình đứng ở cửa hỏi: “Đồng chí nhỏ, cháu tìm người tên là gì? Đi làm ở bộ phận nào?”
Tuy rằng Sơn Trà có phương thức liên hệ của Hà Văn Hội liên hệ phương thức, nhưng lại không biết cô ấy có chức vị gì, làm việc ở bộ phận nào, chỉ có thể đúng sự thật nói cho chú bảo vệ trông cửa: “Chú ơi, cháu tìm một đồng chí tên là Hà Văn Hội, cháu cũng không biết cô ấy ở bộ phận nào, cũng chỉ có một tờ giấy ghi địa chỉ để lại cho cháu, nói cho cháu đến nơi này tới tìm cô ấy.”
Không ngờ tới chú bảo vệ giữ cửa vừa nghe Sơn Trà nói, lập tức nở nụ cười.
“Cháu tìm đồng chí Văn Hội sao? Chú biết cô ấy ở đâu, chú dẫn cháu đi.”
Sơn Trà không nghĩ tới chú bảo vệ trông cửa lại biết Hà Văn Hội, lần này lại bớt không ít chuyện rồi, cô vội vàng cảm ơn chú bảo vệ trông cửa, chờ chú ấy giao lại công việc cho một thanh niên trẻ tuổi khác xong, sau đó liền đi theo chú ấy cùng nhau đi vào bên trong khu xưởng.
Chú bảo vệ giữ cửa là một người nhiệt tình có thể trò chuyện, dọc theo đường đi đều nói chuyện với Sơn Trà.
“Đồng chí nhỏ, cháu với Văn Hội là quan hệ gì thế?”
“Không có quan hệ gì ạ, chỉ là lúc trước có một kẻ trộm trộm túi tiền của cô ấy, chúng cháu trùng hợp bắt được tên ăn trộm kia, tìm được ví tiền về.”
Chú bảo vệ giữ cửa nghe xong, đôi mắt lại sáng ngời.
“Thì ra cô gái thấy việc nghĩa hăng hái làm đó chính là cháu sao, chú cũng đã sớm nghe cô ấy kể rồi.”
Sơn Trà không nghĩ tới chuyện nhỏ này của cô mà chú bảo vệ giữ cửa cũng biết, cười nói: “Vừa khéo thôi ạ.”
Chú bảo vệ giữ cửa lại khen ngợi cô một trận: “Vừa khéo hay không không quan trọng, cháu đã giúp cô ấy một lần mà.”
Hai người nói một hồi liền đến trước một tòa ký túc xá, chú bảo vệ chỉ phòng của Hà Văn Hội cho Sơn Trà, nói: “Là phòng đó đấy, chú không lên đâu, cháu tự đi nhé.”
Sơn Trà nhanh chóng cảm ơn chú bảo vệ, sau khi vẫy vẫy tay với chú ấy xong thì lên lầu.
Sơn Trà đi đến ngoài trước cửa gõ gõ cửa, chưa tới một lát cửa đã được mở ra, Hà Văn Hội mở cửa ra, vừa thấy là Sơn Trà, lập tức vẻ mặt khiếp sợ: “Sao em lại tới? Mau vào trong ngồi đi!”
Sơn Trà đi theo cô ấy vào nhà, Hà Văn Hội hết rót nước cho cô, lại bưng đồ ăn vặt ra cho cô, sau đó mới ngồi vào đối diện Sơn Trà hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Là có chuyện gì tới tìm chị hỗ trợ sao?”
Cô ấy là một người phóng khoáng, tuy rằng cùng Sơn Trà chỉ có duyên vài lần nhưng lại rất thích cô gái thông minh có trí tuệ này, lúc trước khi tới nhà Sơn Trà đưa cờ thưởng cũng phát hiện, tuy rằng cô gái này thông minh có trí tuệ, đáng tiếc người trong nhà lại không có gì đặc biệt, cô ấy là một người ngoài khó mà nói cái gì, chỉ có thể để lại tờ giấy, bảo Sơn Trà có chuyện gì thì tới trong thành phố tìm cô ấy, cô ấy không thể giúp chuyện lớn, có thể giúp chút chuyện nhỏ cũng được.
Sơn Trà nghe cô ấy nói như thế, cũng không quanh co lòng vòng nữa, lập tức nói ra ý đồ đến đây của mình.
“Chị Văn Hội đúng là, em có chút chuyện muốn nhờ chị giúp.”
“Em muốn cùng trong xưởng các chị đặt ra một hợp đồng lâu dài, từ chỗ của các chị mua chút vải dệt, chị thấy được không?”
“Cái gì? Em muốn hợp tác mua vải dệt với trong xưởng bọn chị ư?” Hà Văn Hội vừa nghe, quả thực chấn động.
Vốn dĩ cô ấy còn tưởng rằng Sơn Trà nói giúp đỡ, là giúp cô một chút chuyện cá nhân, không nghĩ tới lại nói đến chuyện lớn như là hợp tác mua vải dệt như vậy.
“Nhóc con à, em có thể muốn bao nhiêu vải dệt chứ? Cửa hàng vải dệt trong thành phố này cũng rất nhiều, em không đáng phải mua vải dệt trong xưởng bọn chị chứ?”
Sơn Trà lắc đầu, nói với cô ấy chuyện mình mở một xưởng gia công nội y, cô muốn vải dệt không ít, từ bên ngoài mua cũng không phải không được, nhưng là phẩm loại hình thức cùng giá đều lấy không được ưu đãi gì, nếu có thể trực tiếp liên hệ với xưởng dệt, cô cũng có thể bắt được một tay vải dệt, hơn nữa không có chênh lệch giá do phí hoa hồng từ bên trung gian.
“Em nghĩ khả năng tới nói trong xưởng đúng là không tính là quá nhiều, có điều nếu như mà có thể ấy, em vẫn hy vọng có thể hợp tác lâu dài với bên xưởng, chị Văn Hội chị thấy được không?”
Lời của Sơn Trà lại làm cho Hà Văn Hội lắp bắp kinh hãi, cô ấy còn tưởng rằng cô gái này là một củ cải bị người nhà ức hiếp, không ngờ rằng chỉ mới nửa năm không gặp mà thôi, cô đã tự mình mở một xưởng gia công nội y rồi!
Còn có kiến thức như thế, có thể thành lập quan hệ hợp tác với trung tâm mua sắm quốc doanh nữa!
Cô ấy nhất thời giật mình không biết nói cái gì mới tốt, chỉ cảm thấy cô gái này quả thực hoàn toàn làm điên đảo nhận thức của cô ấy.
“Nhóc con, chuyện này chị nói cũng không nói trước được điều gì, nếu thành công thì chị cũng rất vui, có điều em yên tâm, chỉ cần bên này em xác định muốn, chị sẽ lập tức xin lên với trong xưởng, chỉ là có được chấp thuận hay không cũng không xác định, dù sao xưởng này của bọn chị cũng là xưởng quốc doanh, chuyện hợp tác với cá nhân cũng là lần đầu tiên.” Vẻ mặt Hà Văn Hội có chút xin lỗi.
Chuyện này quả thật không phải một mình cô ấy là có thể quyết định, có điều cô ấy là một người phụ nữ, lại cực kỳ bội phục năng lực trí tuệ và tầm mắt của Sơn Trà.
Ở trong mắt của cô ấy, cô gái nhỏ này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng tương lai chắc chắn sẽ không tầm thường đâu!
“Không có việc gì, chị Văn Hội đồng ý đề xuất lên bên trên cũng đã là giúp em rất nhiều rồi, mặc kệ có thể thành công hay không, cũng vẫn cám ơn chị Văn Hội.” Sơn Trà trả lời.
Hà Văn Hội xua xua tay: “Chuyện này cũng chỉ là thuận tiện mà thôi, chưa tính là giúp được gì cả.”
Nói xong chuyện chính rồi, Hà Văn Hội lại dẫn Sơn Trà cùng đến nhà ăn ăn cơm