Sơn Trà tập trung nhìn vào, thật đúng là Tạ Tri Viễn, lập tức nhịn không được mắng: “Anh về nhà của mình sao lại cứ như đi ăn trộm vậy!”
Cô còn tưởng rằng là tên trộm nào không có mắt đi ăn trộm lên trên đầu cô nữa cơ.
Tạ Tri Viễn vội vàng nhanh nhẹn nhận sai: “Anh đây còn không phải tưởng là hai người đều ngủ rồi sao, nghĩ không thể đánh thức em với bà, muộn như thế, sao em còn chưa ngủ?”
Sơn Trà trừng anh một cái: “Anh cũng biết là muộn như thế? Không phải anh đã nói hai ngày nữa mới trở về sao? Sao lại nhanh như thế?”
Tạ Tri Viễn xoa xoa đầu tóc của mình, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười có chút ngượng ngùng, nói: “Vốn dĩ đã mua vé ngày mai, phải tới hôm sau mới có thể về đến nhà, anh chờ không kịp, liền mua vé thường, từ bên kia vòng trở về.”
Sơn Trà nghe xong, cũng lập tức hết giận.
Bây giờ dịp Tết vé trở về An Thành chắc chắn không dễ mua, anh đây là vì có thể được về nhà sớm, cho nên đường gần không đi, đặc biệt chọn chỗ xa mà vòng một vòng.
“Anh có bị ngốc hay không vậy? Chờ một ngày thì chờ một ngày, sao lại phải nóng vội một hai ngày.”
Tạ Tri Viễn không nói chuyện nhưng trong ánh mắt viết rõ ràng, anh nóng vội.
Sơn Trà bị vẻ mặt này của anh chọc cho có chút buồn cười, cũng không hề hỏi nhiều, duỗi tay muốn đỡ lấy đồ trên người Tạ Tri Viễn, anh lại trước một bước gỡ xuống đặt tới trên mặt đất gần mép giường.
“Ở bên ngoài lăn lộn nhiều bụi bẩn, em đừng động vào, không sạch sẽ.”
Nói xong lại muốn đi nấu nước lau, Sơn Trà nhanh chóng ngăn người lại.
“Vội cái gì chứ, anh ăn cơm chưa?”
Tạ Tri Viễn lắc đầu: “Chưa.”
Anh vòng đường xa, muốn sớm một chút trở về cho nên một giây cũng không thể trì hoãn, đến đuổi đến cực kỳ vừa khéo mới được, cho nên hôm nay thời gian cả ngày cũng chưa ăn gì.
Sơn Trà trả lời: “Vậy mà bây giờ anh còn đi tắm cái gì chứ, lạnh muốn chết, ăn gì đó trước đi, buổi tối bà chưng bánh bao cuộn còn thừa đó, ở trong nồi kìa.”
Sơn Trà vừa nói, Tạ Tri Viễn lúc này mới cảm thấy mình đói không chịu nổi: “Anh đi hâm nóng một chút.”
Sơn Trà phủ thêm quần áo: “Em đi cùng anh.”
Tạ Tri Viễn không cho: “Ngoài trời lạnh như thế, em cũng đừng đi ra ngoài, cẩn thận cảm lạnh, anh tự đi là được rồi.”
Sơn Trà không vui: “Nào có dễ dàng cảm lạnh như vậy, hơn nữa em vẽ cả đêm, bây giờ cũng có chút đói bụng.”
Tạ Tri Viễn vừa nghe Sơn Trà cũng đói bụng, lúc này mới không ngăn nữa: “Vậy đi, anh nhóm lửa đun nóng bánh bao cuộn, rồi chưng canh trứng cho anh.”
Nói xong duỗi tay kéo tay Sơn Trà, vừa sờ lại kêu lên: “Tay em sao lạnh thế?”
Sơn Trà không cho là đúng: “Ngồi lâu quá, túi nước ấm cũng hết nóng luôn rồi.”
Tạ Tri Viễn vừa nghe, lại buông tay Sơn Trà ra.
“Vậy em đừng đi ra ngoài, lên trên giường đắp chăn đi, anh bưng lên cho em ăn.”
Nói xong cũng không đợi Sơn Trà nói tiếp, liền mạnh mẽ ấn người ở trên giường ngồi xong, đắp chăn cho Sơn Trà, rồi đi ra ngoài đun nóng bánh bao cuộn và chưng canh trứng cho Sơn Trà.
Sơn Trà nhìn bóng lưng Tạ Tri Viễn chậm rãi cong môi, thầm nghĩ tìm được người đàn ông này quả nhiên là đến được một người chồng biết nóng biết lạnh biết thương vợ.
Tạ Tri Viễn tay chân lanh lẹ, chưa tới chốc lát bánh bao cuộn và canh trứng đều đã chưng xong, một tay anh bưng canh trứng, một tay bưng màn thầu cắm chiếc đũa, dùng chân xốc rèm cửa lên xong, đưa canh trứng lên trên tay Sơn Trà.
“Ăn cái này trước đi, không đủ thì ăn bánh bao cuộn.”
Sơn Trà nhận canh trứng: “Vậy anh ăn cái gì?”
Tạ Tri Viễn: “Anh ăn bánh bao cuộn, bánh bao cuộn này bà chưng thật là ngon, mềm mềm ngửi cũng thơm.”
Sơn Trà lấy cái muỗng ăn canh trứng một nửa, sau đó đưa cho Tạ Tri Viễn nói: “No rồi.”
“Sao chỉ ăn ít như thế?” Tạ Tri Viễn hỏi.
“Ăn uống không nhiều.”
Tạ Tri Viễn nghe vậy thì gật đầu, phụ họa nói: “Giống như mèo con.”
Nói xong cũng một chút đều không chê đó là đồ Sơn Trà ăn còn thừa, nhận lấy ăn mấy cái là hết, bốn cái bánh bao cuộn to như bàn tay cũng đều ăn hết sạch sẽ, nhìn dáng vẻ quả thật là cả ngày cũng chưa được ăn cơm, đói cực kỳ.
Hai người ăn uống no đủ, Tạ Tri Viễn lại tay chân nhẹ nhàng cầm chén đi phòng bếp rửa sạch, lúc này mới bưng hai chậu nước, một chậu cho Sơn Trà ngâm chân ấm áp, một chậu dùng để lau, anh biết vợ mình là người cẩn thận, anh ở bên ngoài chạy một ngày chưa tắm rửa vệ sinh, không thể để cho vợ ghét bỏ.
Tạ Tri Viễn đổ nước rửa chân cho Sơn Trà xong, vừa mới thử nước thấy ấm bỏ chân Sơn Trà vào, bên ngoài lại vang lên một trận tiếng đập cửa ầm ĩ.
Sơn Trà với Tạ Tri Viễn liếc nhau, trong mắt nhau đều có chút nghi hoặc.
Giờ này rồi, ai còn ở bên ngoài gõ cửa?
Hai người còn đang nghi hoặc, người gõ cửa bên ngoài đột nhiên lên tiếng: “Mau mở cửa, Tưởng Sơn Trà, tôi biết cô ở nhà! Tôi đã thấy hết rồi!”
Trên mặt Sơn Trà lập tức hiện lên một trận chán ghét.
“Lại là chị dâu của anh.”
Đồng thời cũng hiểu câu “Thấy” của Kim Tuệ Tuệ rốt cuộc là ý gì.
“Tưởng anh là đàn ông lạ đấy.” Sơn Trà nhìn Tạ Tri Viễn nói.
Tạ Tri Viễn vừa nghe, sắc mặt lập tức đen đi, lập tức đứng dậy: “Anh đi xem.”
Sơn Trà nghe bên ngoài không chỉ có giọng của Kim Tuệ Tuệ, còn có tiếng của những người khác, liền biết Kim Tuệ Tuệ chắc chắn đã sớm nhìn thấy Tạ Tri Viễn, đặc biệt chờ đến lúc này, chắc chắn là tự cho là đã tóm được nhược điểm của cô, cho nên gọi người tới.
Kim Tuệ Tuệ này và Tưởng Ngọc Trân quả thật giống như là hai con chó không cắn chết cô không bỏ vậy, khiến cho Sơn Trà không khỏi thấy phiền, cô kéo Tạ Tri Viễn lại nghĩ ngợi một lát, nói: “Một mình anh đi không thú vị, hai ta cùng đi, không, anh từ từ, em đi trước.”
Tạ Tri Viễn không biết cô muốn làm gì, nhưng thấy dáng vẻ cô như đã định liệu trước, lại nghe xong lời cô nói, đứng ở trong phòng nhìn Sơn Trà quấn chặt quần áo rồi đi ra ngoài mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Kim Tuệ Tuệ liền mang theo đám người thích hóng chuyện xông vào.
Nhìn Sơn Trà kêu gào nói: “Em dâu à, cô cũng thật giỏi quá nhỉ, Tri Viễn của nhà chúng tôi ở bên ngoài mệt chết mệt sống kiếm tiền cho cô tiêu, cô thì khen ngược, ở nhà nuôi một bà già không có quan hệ gì không nói, còn nuôi đàn ông hoang! Bây giờ đúng lúc bị tôi bắt được rồi đúng không? Để tôi xem cô còn có gì để nói!”