Kim Tuệ Tuệ vừa nói xong đã làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ với những việc mà chị ta vừa nói.
Cái gì? Người đàn ông bên ngoài? Đêm khuya khoắt Kim Tuệ Tuệ không ngủ được, nói nhà Sơn Trà có việc, chẳng lẽ việc chị ta nói chính là chuyện này hay sao?
Tình cảm của Sơn Trà cùng với Tri Viễn vô cùng tốt là điều mà ai cũng có thể nhìn thấy, làm sao mà có chuyện cô lén lút quan hệ với người đàn ông khác được cơ chứ?
“Vợ của Văn Bân à, lần trước cô cãi nhau với Văn Bân, đó là do cô không đúng, cô cũng không thể bởi vì việc này mà ghen ghét Sơn Trà rồi đi đặt điều nói bậy về người ta nha. Mối quan hệ giữa Sơn Trà cùng với em rể cô rất tốt, đây cũng là điều mà ai có mắt cũng có thể nhìn thấy, cô đừng có ở đây nói hươu nói vượn nữa.”
Kim Tuệ Tuệ lại không thèm để ý cô ấy: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy có một người đàn ông lén lút đi vào cái sân này, chẳng lẽ còn có thể làm giả được hay sao? Nếu như các người không tin thì chỉ cần gọi người kia ra, vừa thấy là sẽ biết!”
Chị ta hiện giờ vừa nhìn Sơn Trà lại càng cảm thấy không vừa mắt, từ sau khi cô gả đến nhà họ Tạ, chị ta vô cùng không hài lòng với tất cả những chuyện đã xảy ra.
Tạ Tri Viễn vừa kiếm được tiền thì trong mắt cũng không có đặt người chị dâu là chị ta vào, Sơn Trà ở nhà làm cái xưởng gì đấy, cô thà rằng đi tuyển người ngoài rồi cho nhiều tiền như vậy cũng đều không muốn chia cho chị ta một chút.
Lần trước chị ta chạy lại đây nghĩ thầm trong lòng có thể lấy được chút gì đó về cho nhà mình, thế mà không được gì lại còn bị Tạ Văn Bân giáp mặt mắng một trận, sau khi hai người trở về cãi nhau một trận lớn, Tạ Văn Bân còn ăn gan hùm mật gấu, đến bây giờ cũng chưa chịu thua!
Chị ta đối với Sơn Trà là vừa ghen tị lại vừa tức giận, lúc này thật vất vả mới có thể tìm được nhược điểm Sơn Trà, muốn chị ta dễ dàng bỏ qua, sao có thể? Không có cửa đâu!
Chị ta đợi cả nửa ngày, xác định người đàn ông đó đi vào cũng không bước ra, ngay lập tức chị ta liền đi thông báo cho hàng xóm xung quanh, trong lòng thầm nghĩ chính là đợi Sơn Trà vừa vặn mở cửa ra có thể để họ chứng kiến hết thảy.
Trong sân này của Sơn Trà hiện giờ tuy rằng đã tu sửa lớn hơn, nhưng lại chỉ có một cửa chính, cho dù có muốn trèo tường để ra, thì cũng không thể nào thoát khỏi mí mắt của bọn họ, chị ta cũng không tin, con nhỏ khốn nạn này còn có thể đối phó, biện minh được!
“Tưởng Sơn Trà, cô có dám để cho chúng tôi đi vào xem hay không?”
Sơn Trà lạnh mặt nhìn chị ta, ở trong mắt Kim Tuệ Tuệ nhìn biểu cảm của cô lại là vẻ chột dạ.
“Tại sao cô lại không nói lời nào? Có phải là do chột dạ hay không? Thật khổ cho Tri Viễn đối xử với cô tốt đến như vậy, từ khi cô bước vào cửa, cái gì trong nhà cũng chưa từng để cho cô phải đụng tay vào làm, chén không rửa, nồi không chùi, chuyện làm ruộng thì lại càng không cần phải nói, chỉ sợ là ngay cả cái cuốc cô cũng chưa từng khiêng qua một lần nào, hiện giờ làm kiếm được nhiều tiền thì trong ánh mắt chỉ càng có cô mà thôi, ngay cả chúng tôi, anh trai ruột và chị dâu đều bị Tri Viễn gạt sang một bên, cuối cùng thì sao, cô thì hay rồi lại đối xử với Tri Viễn như thế hay sao?”
Sơn Trà thấy chị ta bày ra một dáng vẻ vô cùng đau đớn, trong lòng lại đang bật cười, chờ đến khi chị ta đã nói xong, lúc này mới làm trò ở trước mặt mọi người nói: “Quả thật là anh ấy đối xử với tôi rất là tốt, còn mới vừa giúp tôi bưng nước rửa chân tới.”
“Các người nhìn xem, tôi nói đâu có sai, ngay cả cô ta cũng đã tự mình thừa nhận…” Kim Tuệ Tuệ mới vừa nghe được nửa câu đầu đã nhịn không được kêu la lên, kết quả chỉ mới nói đến một nửa, lại đột nhiên khựng lại.
“Cô ở đó nói bừa gì vậy, ai mà không biết Tri Viễn đi xa vẫn chưa có trở về, nếu không phải bởi vì đi kiếm tiền cho cô, Tri Viễn cũng sẽ không bôn ba ở bên ngoài có thể không thể về ăn tết được. Trong phòng cô giấu diếm người đàn ông khác lại không dám thừa nhận, còn đem tên tuổi ấn lên trên đầu Tri Viễn, nếu cô có bản lĩnh thì cứ để cho chúng tôi đi vào nhìn xem đi.”
Kim Tuệ Tuệ vốn dĩ không tin những lời mà Sơn Trà nói, dù có nghĩ như thế nào thì chị ta cũng đều cảm thấy người đàn ông đó không có khả năng nào là Tạ Tri Viễn, bằng không anh trở về nhà mình còn lén lút để làm cái gì?
Sơn Trà không nghĩ lại đi giải thích với chị ta, cô lạnh lùng nói: “Đây là nhà tôi, dựa vào đâu tôi phải để cho chị đi vào?”
Kim Tuệ Tuệ tức khắc lại vô cùng đắc ý, bất quá không đợi chị ta lại nói nữa, Sơn Trà lại quay đầu vào trong phòng vỗ tay nói: “Xuất hiện đi, để chị dâu nhìn xem người đàn ông mà em lén lúc này lớn lên có dáng vẻ gì.”
Tạ Tri Viễn đã sớm chờ không kịp, sau khi nghe được lời Sơn Trà nói, lập tức từ bên trong rèm cửa đi ra.