Chị ta kinh hoảng đứng một hồi lâu, sau đó đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
“Đều là do cô nói hươu nói vượn! Cô là cái đồ đàn bà thối tha!”
Chị ta vừa hét lên vừa muốn nhào lên người Sơn Trà, Tạ Tri Viễn lại ở thời khắc chị ta vươn tay đến đã hung hăng dùng một tay đem chị ta đẩy ngã ở trên mặt đất.
Sơn Trà ở phía sau Tạ Tri Viễn thò đầu ra nói: “Chị dâu à, chẳng lẽ chị cho rằng người khác cũng sẽ giống với chị hay đi nói bậy nói bạ sao. Tôi có nói bậy hay không thì trong lòng chị là người rõ ràng nhất, dáng vẻ này của chị chính là chột dạ rồi lại là thẹn quá hoá giận có đúng không?”
Kim Tuệ Tuệ bị ngã đến trầy cả da tay, chị ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tạ Tri Viễn mắng: “Tạ Tri Viễn, cậu cứ để mặc cho vợ anh làm trò ở trước mặt người ngoài chà đạp lên chị dâu của mình thế này sao? Tôi đã kết hôn với anh của cậu nhiều năm như thế rồi, phúc chưa hưởng qua nhưng khổ đã ăn không ít, vì nhà họ Tạ các người mà làm trâu làm ngựa, còn sinh hai đứa con nối dõi tông đường, vậy mà các người lại đối xử như thế này với tôi hay sao? Cậu quả thật đã cưới một người vợ tốt rồi đấy, làm cho tôi cùng với anh trai cậu chia cắt đối với các người có chỗ gì tốt hay sao?”
Vào lúc này chị ta đã biết mọi chuyện cũng thành như vậy, cho dù có muốn làm gì cũng không còn kịp rồi, nhất định ngày mai chuyện này sẽ truyền tới lỗ tai Tạ Văn Bân, tuy rằng chị ta đã theo Tạ Văn Bân nửa đời người nhưng cũng không biết sau khi Tạ Văn Bân biết chuyện này xong sẽ giải quyết như thế nào.
Tuy rằng chị ta mỗi ngày đều xách lỗ tai Tạ Văn Bân để mắng anh ta không có tiền đồ, nhưng nếu chị ta thực sự không thể tiếp tục hòa hợp được với Tạ Văn Bân nữa thì có lẽ chị ta sẽ không thể nào tìm được người tốt hơn, cho nên lúc này bất luận như thế nào cũng cần phải thuyết phục được Tạ Tri Viễn, đứng ở phía chị ta, dù là vì lợi ích của hai đứa trẻ, chị ta cũng không thể tách rời Tạ Văn Bân được.
Tạ Tri Viễn từ lúc chị ta kinh hoảng thất thố muốn cướp lá khô từ trong tay Sơn Trà thì sắc mặt anh đã trầm đến mức có thể nhỏ giọt ra rồi, thấy mọi chuyện tới nước này rồi mà chị ta vẫn còn không biết hối cải đem mọi lỗi làm đổ lên trên đầu Sơn Trà, anh càng vô cùng tức giận đến mức siết chặt nắm tay.
Vẻ mặt âm trầm nhìn Kim Tuệ Tuệ nói: “Chị sinh mấy đứa con cũng không có quan hệ gì với tôi, tôi nghĩ chuyện xui xẻo nhất đời này của Kim Bảo và Ngân Bảo đó chính là có một người mẹ giống như chị đấy, nếu như chị còn muốn giữ lại mặt mũi thì tốt nhất chị nên đem chuyện này nói cho rõ ràng với anh trai của tôi đi.”
“Tôi dựa vào mặt mũi của anh trai tôi mới không có đánh chị ra khỏi sân nhà tôi, nhưng nếu như chị vẫn còn ở chỗ này làm ầm tìm vợ của tôi kiếm chuyện nữa, thì cho dù chị có là phụ nữ đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ đánh chị ra khỏi đây.”
“Hiện tại chị hãy cút khỏi sân nhà tôi, đem hết những cái chuyện dơ bẩn đó nói một cách rõ ràng với anh trai của tôi. Anh ấy có thể chịu đựng được nữa hay không thì cũng đều là chuyện của anh ấy, hai người có thể tiếp tục hay là ly hôn thì cũng không có quan hệ gì với chúng tôi. Nhưng từ nay về sau, chị cũng không cần lại bước chân vào nhà tôi dù chỉ một bước, cũng đừng lại để cho tôi nghe thấy chị đi bịa chuyện nói bậy về vợ tôi, bằng không để tôi thấy chị một lần thì tôi sẽ đánh chị một lần, không tin thì chị cứ thử xem.”
Kim Tuệ Tuệ làm gì đã gặp qua Tạ Tri Viễn với dáng vẻ giống như sói như hổ thế này, chị ta sợ tới mức lời gì muốn nói cũng không thể nói ra được, chị ta nhìn thấy nắm tay Tạ Tri Viễn nổi đầy gân xanh, đột nhiên mới ý thức được Tạ Tri Viễn có thể thật sự muốn đánh chị ta.
Nắm tay kia của anh cứng giống như cục sắt vậy, nếu như thật sự bị đấm trúng dù chỉ một chút, chỉ sợ chị ta phải nằm giường mấy ngày cũng không thể ngồi dậy, thấy Tạ Tri Viễn đi tới trước mặt chị ta, tức khắc chị ta đã sợ tới mức lăn long lóc bò dậy rồi chạy ra.