Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 128:




Mẹ Kim Tuệ Tuệ lại là người có kiến thức rộng rãi, vừa nhìn thấy bộ dạng này của đứa con gái mình còn có gì mà không rõ, nhưng bà ta cũng biết, cuộc hôn nhân này không thể ly hôn được, nếu như ly hôn vậy bà ta biết đi đâu để tìm lại một người nghe lời con gái bà thế này, còn nguyện ý làm con rể bà đây?
Tròng mắt vừa chuyển, hướng tới người nọ đang nói chuyện dùng sức nhổ một ngụm nước bọt: “Con mẹ nó, mày mau ngậm cái mồm đầy phân của mày lại, chuyện nhà của chúng tao cần một người ngoài nhúng mồm vào sao? Cũng không xem bản thân là cái dạng gì!”
Thấy dáng vẻ bà ta đanh đá vừa nhìn đã biết không phải là loại người dễ chọc, còn có vài đứa con trai đứng ở trước mặt hộ tống, người nói chuyện kia cũng không dám lại hé răng, bà ta thấy thế lúc này mới vừa lòng ngậm miệng lại, sau đó thay đổi phó sắc mặt nhìn Tạ Văn Bân nói: “Con rể à, con gái tôi gả cho cậu nhiều năm đến như thế này, còn vì cậu sinh hai đứa con, cho dù không có công lao cũng có khổ lao mà, làm sao mà cậu lại thà đi tin lời một người ngoài như thế cũng không tin con bé, chuyện này làm sao mà coi cho được đây.”
“Lại nói đến em trai cậu cùng với vợ của nó, thật đúng là một chút cũng không niệm tình cậu mà. Lúc trước tôi cũng đã nghe Tuệ Tuệ nói, vợ của em trai cậu cũng không phải là cái đèn cạn dầu, có thể mê mệt để em trai cậu xoay quanh không nói, hiện tại lại tới châm ngòi quan hệ của hai vợ chồng các người, tôi còn nghe nói hiện tại em trai của cậu vậy mà kiếm được không ít tiền, cha mẹ cậu mất từ sớm, anh cả như cha, cậu ta thân là một người em trai đã không muốn giúp đỡ các người một phen, ngược lại còn để cho vợ mình tùy ý phá hoại tình cảm hai người, thật sự không phải thứ tốt đẹp gì.”
“Cứ nghe theo lời tôi nói, lời của em trai cậu và vợ nó nói không đáng tin…”
Lời giảng của mẹ Kim Tuệ Tuệ còn chưa nói xong, Tạ Văn Bân lại đột nhiên dùng một chân đem giá để chậu rửa mặt ở trước mặt đá bay đi ra ngoài, làm cho mẹ Kim Tuệ Tuệ sợ tới mức run run, lập tức lại thay đổi mặt.
“Con rể Tạ à, tôi đang nói chuyện rất tử tế với cậu, còn cậu đây đang dùng cái gì thái độ gì vậy hả?”
Gương mặt trung thực kia của Tạ Văn Bân ngẩng lên, mặt không biểu tình mà nhìn người đã từng là mẹ với mình rồi nói: “Đừng có nói bậy về em trai tôi cũng như em dâu tôi, ngày hôm nay, bất luận có như thế nào thì tôi cũng phải ly hôn.”
Tạ Văn Bân lớn lên không giống với Tạ Tri Viễn, Văn Bân giống cậu của mình, còn Tri Viễn lại lớn lên giống ba y như đúc, so với anh ta đẹp hơn nhiều, từ nhỏ mọi người đều khen Tạ Tri Viễn lớn lên đẹp hơn anh ta nhiều.
Nhưng hiện tại anh ta rút đi bộ dáng hiền lành ngày thường kia, khi dùng gương mặt không biểu tình nhìn Kim Tuệ Tuệ và mẹ chị ta lại có thể mơ hồ nhìn thấy một chút bóng dáng tương tự giữa đầu lông này của anh ta với Tạ Tri Viễn.
Kim Tuệ Tuệ bị lời này của anh ta dọa cho hoảng sợ, quả thực dáng vẻ này thật giống một người xa lạ.
Mẹ Kim Tuệ Tuệ lập tức nhướng mi mi, nổi giận nói: “Cậu nói cái gì?”
Tạ Văn Bân nói: “Tôi nói cuộc hôn nhân này, ngày hôm nay, cô ta không chịu đi cũng phải ly hôn.”
Nói xong cũng không đợi mẹ vợ nói trước nữa, lập tức nhìn Kim Tuệ Tuệ nói: “Mẹ cô cũng ở đây, lời cần nói tôi cũng đã nói trước mặt bà ấy rồi, đi, đi lên trấn trên ly hôn.”
Nói xong lại tiến lên giữ tay chị ta lại, bắt đầu đem người kéo đi.
Kim Tuệ Tuệ hoàn toàn choáng váng mặt mày, chị ta lại nhanh chóng khóc lóc kêu lên quay đầu lại nhìn về phía mẹ mình cùng với anh trai và bọn em trai để cầu cứu.
Anh em nhà mẹ đẻ Kim Tuệ Tuệ thấy Tạ Văn Bân muốn động thủ, lập tức hiểu ý tiến lên đi xô xát với Tạ Văn Bân.
Cứ như vậy, những người đàn ông đang xem náo nhiệt trong thôn cũng không nhịn được.
“Chuyện gì vậy hả, Kim Tuệ Tuệ đã kết hôn còn không biết điều ở bên ngoài vụng trộm với người ta, hiện tại người ta muốn ly hôn, các người còn không cho, không nói đạo lý còn muốn đánh người ở trong thôn chúng tôi hay sao?”
Hai bên đều là thanh niên cường tráng, thăm hỏi vài câu tổ tông của nhau rồi lập tức tức giận lao vào đánh nhau ầm cả lên.
Tạ Văn Bân bị xô đẩy và đánh vài cái, nhưng anh ta vẫn túm lấy Kim Tuệ Tuệ không buông tay, Kim Tuệ Tuệ sợ tới mức gào lên, đến lúc này chị ta cái gì cũng không dám làm, chỉ dám gân cổ lên cầu cứu.
Hai bên đang tiến đến giai đoạn gay cấn, một bóng người lại đột nhiên từ bên ngoài cất bước tiến vào, chỉ hai ba người mà đã đem mấy người đàn ông của nhà họ Kim cách gần nhất đánh ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó lại tiến vào mấy người đàn ông tuổi trẻ, cảnh tượng ngay lập tức đảo ngược hoàn toàn, mọi người thấy vậy thì nhanh chóng dừng lại, lúc này mới phát hiện người đến vậy mà lại là Tạ Tri Viễn cùng với mấy người anh em anh chơi thân ở trong thôn.
Tạ Tri Viễn đem anh trai Kim Tuệ Tuệ ấn ở trên mặt đất đánh vài quyền, đánh đến mức khóe miệng anh trai Kim Tuệ Tuệ chảy cả máu, lại một chút sức lực cũng không có để phản kháng.
Mẹ Kim Tuệ Tuệ sợ tới mức kêu to, lúc này cũng không rảnh lo cho Kim Tuệ Tuệ, tiến lên xô đẩy Tạ Tri Viễn.
Sơn Trà lại đứng dậy ở một bên rồi nói: “Bác gái à, nắm đấm cũng không có mắt đâu, nếu như bác gái không muốn bản thân cũng bị đánh thì tốt nhất bà nên biết kiềm chế lại một chút.”
Mẹ Kim Tuệ Tuệ tuy rằng chưa từng nhìn thấy cô, nhưng cũng đã đoán được cô là ai, tức khắc hét lên một cách chói tai: “Sao đấy, cô còn dám để người đàn ông của mình đánh tôi, một bà già như thế này nữa à! Tôi nói cho cô biết, nếu như mà cô dám đụng đến một đầu ngón tay của tôi, tôi sẽ nằm ở trước cửa nhà cô, nằm ở đó cả đời!”
Sơn Trà nghe vậy lại chỉ cười khinh một tiếng: “Bác gái cứ nằm đấy, tôi chỉ xem là kẻ ăn xin, tôi cũng không thiếu mấy đồng tiền lẻ đó.”
Mẹ Kim Tuệ Tuệ vừa nghe đã tức giận đến mức xém chút nữa phải ngất đi.
Trong khi hai người họ nói chuyện thì trên mặt anh trai Kim Tuệ Tuệ lại ăn nhiều thêm vài cú đấm, cuối cùng vẫn là Tạ Văn Bân đi tới chỉ một cái đã bắt được cánh tay Tạ Tri Viễn, lúc này mới có thể khiến cho Tạ Tri Viễn ngừng lại.
“Đừng đánh nữa, nếu thật sự bị đả thương sẽ gặp phiền toái.”
Sơn Trà còn sợ lửa cháy chưa đủ lớn mà đổ thêm dầu: “Sợ cái gì, cũng không phải không có tiền đền.”
Loại người này, người đàn ông cô muốn đánh thì cứ đánh.
Sau khi Sơn Trà thốt ra lời khoe khoang sự giàu có này, khuôn mặt vô cảm của Tạ Văn Bân cuối cùng cũng có một chút vết nứt, sau đó lại hiện lên một chút vẻ bất đắc dĩ mà nói: “Có tiền cũng không phải tiêu như thế này.”
Sơn Trà không nói chuyện, ôm ngực đứng ở bên cạnh Tạ Tri Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.