Tưởng Ngọc Trân và Triệu Xuân Hoa đang trong tình thế khó khăn, cả hai người đều có vẻ mặt xấu xí hơn, nhưng nhân viên bán hàng vẫn rất vội vàng, bên cạnh không ngừng thấp giọng hỏi khi nào thì đi thanh toán.
Sơn Trà khoanh ngực đứng bên cạnh bên cạnh Tạ Tri Viễn nhìn sắc mặt của hai người họ từ xanh sang trắng rồi tái xanh, mỉm cười: "Không phải vừa muốn lấy vội bộ đồ này sao? Sao lại không đi trả tiền đi? Không phải là không có chứ?”
Tưởng Ngọc Trân tức giận đến ngứa răng, cuối cùng vẫn là Triệu Xuân Hoa từ bỏ khuôn mặt già nua, vẻ mặt lưu manh nói: “Ngọc Trân chúng ta có tiền, chỉ là không thích kiểu cách này, không được sao? Ngọc Trân, đi thôi! Cái gì mà lông vịt, nghe cũng chưa từng nghe qua, mà dám đòi 115 tệ, cho rằng mình bán vàng sao, tôi không muốn mua nữa.”
Người bán hàng nghe đến đây liền phá lên cười: "Được rồi, có gì mà không được, nếu chị không muốn mua, tôi cũng không thể ép. Nhưng tôi muốn nói rằng, bộ váy kia quả thực cũng không hợp với cô, cô không đủ trắng, mặc lên chắc chắn cũng không đẹp.”
"Anh..." Tưởng Ngọc Trân không thể tức giận hơn, đây không phải nói cô ta không trắng như Sơn Trà, cũng không đẹp như Sơn Trà!
Tuy tức giận nhưng cô ta cũng không dám nói gì, sợ mình dây dưa thêm hai câu, người bán hàng sẽ bán cho họ hai bộ quần áo này, nhưng cô ta thì đang hết tiền.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng lại khiến chính mình tức giận, cũng không dám nói gì liền kéo Triệu Xuân Hoa đi.
Chờ Triệu Xuân Hoa vừa đi, người bán hàng cùng Sơn Trà đều nhịn không được nở nụ cười.
Rốt cuộc vẫn là hai kiện quần áo này rơi vào trong túi Sơn Trà.
Cô kỳ thật lúc đầu không định nhường cho Tưởng Ngọc Trân thật, cô đã sớm biết, tính tình bà Chu kia keo kiệt, tuyệt đối không có khả năng cho Tưởng Ngọc Trân bao nhiêu tiền, mặc dù cái gì cô ta cũng muốn tranh đấu, vậy thì để cô ta tranh một lần là quá đủ rồi.
Về phần quần áo, cô vẫn muốn giữ cho mình và Tạ Tri Viễn, cô sẽ không nhường nó cho Tưởng Ngọc Trân.
Sau khi xem truyện cười rồi mua quần áo xong, cả hai bước ra khỏi cửa hàng bách hóa.
Chưa kịp rời đi, cô nhìn thấy một chiếc xe Jeep đậu trước mặt, cửa sổ từ từ hạ xuống, khuôn mặt đoan trang nghiêm nghị của Vương Mộng Quân xuất hiện, bà cười nói: “Dì mới vừa nghe Xuyên Bình nói các cháu ở chỗ này, tới kịp lúc, may mắn các cháu còn chưa đi.”
Sơn Trà cũng đã mấy ngày không gặp Vương Mộng Quân, thấy bà đặc biệt tới tìm cô, cô vội hỏi: "Dì Mộng Quân, dì có chuyện gì muốn đến tìm cháu sao?”
Vương Mộng Quân ra hiệu cho hai người họ, khi Sơn Trà và Tạ Tri Viễn cùng nhau bước lên chiếc xe Jeep, bà ấy nói: "Cũng không có chuyện gì, trước đây dì cũng có nói với cháu về việc cùng cháu đến gặp vài người bạn của ta, cũng vừa hay họ vừa đến, các cháu có thời gian đến thăm không?”
Sơn Trà thực sự đã quên chuyện đó, bây giờ khi nghe Vương Mộng Quân nhắc đến, cô mới nhớ ra đúng là bà đã nói chuyện đó với cô.
Lúc đó Vương Mộng Quân nói rằng người bạn đó cũng đến từ vịnh Thanh Thủy và muốn cho cô gặp, cô nghĩ rằng Vương Mộng Quân chỉ nói đùa, nhưng không ngờ rằng bà thực sự muốn giới thiệu họ.
Mặc dù Sơn Trà không hiểu tại sao Vương Mộng Quân lại muốn giới thiệu một người mà cô ấy không hề quen biết, nhưng vì Vương Mộng Quân đã úp mở về chuyện này, dù sao cô và Tạ Tri Viễn cũng không có việc gì, đi gặp cũng không sao, liền gật đầu đồng ý.
Vương Mộng Quân thấy cô đồng ý, khóe miệng mỉm cười, gọi người mở cửa xe Jeep, vẫy tay gọi hai người ngồi vào trong.
“Mau lên đây ngồi, dì cũng đang đi đến nhà cô ấy, vừa khéo đưa các cháu đến đấy luôn.”
Sơn Trà vừa nghe xong liền nắm tay Tạ Tri Viễn lên xe, cô và Vương Mộng Quân đã lâu không gặp, họ bắt đầu trò chuyện ngay khi gặp nhau, Tạ Tri Viễn ngồi cạnh Sơn Trà không nói một lời, chỉ nói một vài từ khi thỉnh thoảng được hỏi giống như vệ sĩ của Sơn Trà vậy.
Vương Mộng Quân đưa hai người họ đến một ngôi nhà nhỏ cổ kính ở phía tây thành phố, xe Jeep từ từ dừng lại, Vương Mộng Quân ngừng nói chuyện và bảo: "Đến nơi rồi."
Sơn Trà xuống xe cùng Vương Mộng Quân, cuối cùng cô bắt đầu cảm thấy có chút tò mò về người mình sắp gặp.
Nếu đây là một người bình thường, Sơn Trà cho rằng Vương Mộng Quân không cần giới thiệu với cô, nhưng nếu người đó không phải người thường, tại sao lại phải gặp cô? Sơn Trà hiểu rõ rằng đây là một người đáng chú ý.
Nghĩ như vậy, Vương Mộng Quân tiến lên gõ cửa, ngay sau đó một người phụ nữ gần ba mươi tuổi như Vương Mộng Quân mở cửa bước ra.
Cô ấy nhìn thấy Vương Mộng Quân đứng ở phía trước, đang định cười nói, đột nhiên nhìn thấy Sơn Trà đi theo sau Vương Mộng Quân, vẻ mặt lập tức cứng đờ, sau khi nhìn Sơn Trà, cô ấy quay đầu không tin nhìn Vương Mộng Quân nói, "Đây là cô gái nhỏ mà chị nói đến sao?"
Vương Mộng Quân gật đầu cười nói: "Nhìn xem, có giống người em đang tìm không?"
Sơn Trà bối rối nhìn Tạ Tri Viễn, cô ấy đang tìm ai vậy? Tìm cô sao? Tìm kiếm cô để làm gì?