Khỏi phải nói vẻ mặt Tưởng Ngọc Trân có bao nhiêu khó coi, từ sau khi cô ta xác định thông tin Chu Bình An xuất ngũ không phải đang nói giỡn với cô ta mà là thông tin chính xác, ngay lập tức trong đầu cô ta loạn thành một đống bùn nhão, trong lồng ngực cũng bốc cháy lên một ngọn lửa.
Cô ta nhìn lại một chút bản thân mình đã làm việc cho nhà họ Chu hơn nửa năm vừa qua, càng nghĩ càng cảm thấy quả thực chính là việc đáng chê cười nhất trên đời này.
Cô ta đè ép Sơn Trà hơn mười năm, lao lực dùng mọi thủ đoạn để đoạt lấy hôn sự của Sơn Trà, nhưng kết quả thì sao, không có lấy một ngày lành không nói, ngay cả chút ước muốn cuối cùng này của cô ta cũng hoàn toàn tan biến, trong lòng Tưởng Ngọc Trân chỉ cảm thấy vô cùng vớ vẩn lại tuyệt vọng.
Những người xung quanh chuyện không liên quan đến mình còn đứng đó nói chuyện không ngại đau eo mà tận tình khuyên bảo khuyên cô ta nên trở về, Tưởng Ngọc Trân lại cảm thấy tín niệm trong lòng mình đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta hao hết tâm tư để được gả cho Chu Bình An, lại hao hết tâm tư đem Sơn Trà gả cho một tên nhóc nghèo Tạ Tru Viễn hai bàn tay trắng không cha không mẹ, sau đó trơ mắt nhìn Tạ Tri Viễn đem Sơn Trà yêu chiều lên tận trời, bất cứ việc gì trong nhà một chút cũng không cho cô phải động tay làm, mùa đông sợ lạnh mùa hè sợ nóng, đừng nói là việc làm nông, ngay cả một cái chén trong nhà cô cũng không rửa qua lần nào, buổi tối trước khi đi ngủ còn phải đun ấm nước bưng ra hầu hạ cô rửa chân.
Mà cô ta thì làm sao đây? Buổi sáng tinh mơ đã phải đưa Chu Minh Quân đi học, buổi tối bị bà cụ đáng chết kia lăn lộn đến nửa đêm cũng không thể đi ngủ, mà cô ta làm tất cả vì cái gì? Cô ta không phải là đợi ngày sau Chu Bình An có thể thăng quan phát tài thăng chức rất nhanh sao?
Ngực Tưởng Ngọc Trân phập phồng, giấc mơ thật lâu về trước lại lần nữa hiện lên ở trong đầu cô ta, rõ ràng trong mơ hết thảy đều chân thật đến như vậy, sau khi Chu Bình An thăng chức xong sẽ mang theo Sơn Trà đi vào trong thành, ngày đó mặc bộ quần áo có dáng vẻ ra sao cô ta vẫn còn nhớ rõ rành mạch, nhưng rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu được chứ? Vì sao mà cô ta đã dựa theo đường đi của Sơn Trà mà kết quả nhận lại lại hoàn toàn không giống nhau?
Lúc này Tưởng Ngọc Trân quả thực như đã nhập ma, tầm mắt quét một vòng xung quanh, đột nhiên rơi xuống trên người Tạ Tri Viễn cùng với Sơn Trà đang đứng với nhau.
Sơn Trà mặc trên người bộ lông vũ màu trắng kia càng chọc cho cô ta thêm đau lòng, sau khi Tưởng Ngọc Trân hung tợn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên như nổi cơn điên, vừa nhào về phía Sơn Trà vừa hét lên: “Có phải cô đều biết tất cả rồi hay không? Là do cô cố ý có đúng không? Có phải là do cô cố ý làm mọi việc biến thành như vậy đúng không?”
Người đang vây quanh cô ta bị dáng vẻ điên cuồng này của cô ta làm cho hoảng sợ, khi cô ta phát điên sức lực không hề nhỏ, trước mặt có vài người đang đứng đều bị cô ta dùng sức gạt sang một bên, mắt thấy sắp nhào đến Sơn Trà, đột nhiên một trước một sau vươn tới hai bàn tay, động tác nhất trí cùng nhau ngăn cản Tưởng Ngọc Trân.
Giống như môn thần mà nhau ngăn ở trước người Sơn Trà chính là Tạ Tri Viễn, rồi sau đó một người còn lại đang đen mặt túm chặt lấy Tưởng Ngọc Trân chính là Chu Bình An.
Tạ Tri Viễn xem Sơn Trà giống như bảo bối của mình mà bảo vệ ở phía sau, ánh mắt giống như con sói hoang dã nhìn chằm chằm vào Tưởng Ngọc Trân, trầm giọng hỏi: “Chị muốn làm gì?”
Chu Bình An cũng không biết Tưởng Ngọc Trân rốt cuộc muốn làm gì, anh ta cảm thấy bộ dạng hiện tại của cô ta vừa kỳ quái lại mất mặt.
Sau khi đen mặt giữ chặt Tưởng Ngọc Trân xong, ánh mắt anh ta tham lam nhìn về phía Sơn Trà, lại phát hiện cô đã bị Tạ Tri Viễn chắn đến kín mít, trừ bỏ một chút góc áo căn bản cái gì cũng không nhìn thấy.
Tức khắc tâm trạng Chu Bình An càng thêm bực bội, nhìn Tưởng Ngọc Trân bực mình mắng: “Cô đang phát điên cái gì vậy hả?”
Tưởng Ngọc Trân thấy anh ta đã đến lúc này rồi mà vẫn lại một lòng nghĩ đến việc bảo vệ Sơn Trà, tức khắc cô ta giống như cái thùng thuốc nổ bị châm lửa.
“Tôi nổi điên sao? Đúng vậy đấy, tôi điên rồi, nếu như tôi không nổi điên, tôi có thể coi trọng anh sao?”
Chu Bình An vừa nghe, mặt tức khắc đen thành đáy nồi.
“Cô đang nói hươu nói vượn gì vậy hả?”
Lúc này Tưởng Ngọc Trân cũng đã chẳng màng gì cả.
“Thật sự cho rằng bản thân chính là cái bánh ngon hấp dẫn đấy sao? Nếu không phải thấy anh ở bộ đội tham gia quân ngũ, tôi là một đứa con gái ở khuê phòng sẽ có thể gả cho anh loại người đã goá vợ hay sao? Anh nằm mơ đi! Sáng mai, chúng ta liền đi trấn trên ly hôn, tôi cũng muốn nhìn xem anh mang theo ba đứa con vợ trước cùng với một bà cụ đáng chết kia còn có ai có thể gả vào cửa nhà anh hay không!”
Cô ta đã giả vờ hơn nửa năm, mãi cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng lộ ra bản tính thật của mình.
Mà một phen chửi ầm lên này của cô ta, chẳng những mắng đến mức Chu Bình An choáng váng, cũng mắng cho những người đang xem náo nhiệt đều choáng váng, bọn họ ai cũng không nghĩ tới Tưởng Ngọc Trân trong xương cốt thế mà lại lợi hại như thế, nói chuyện còn khó nghe đến vậy.
Chu Bình An sửng sốt cả nửa ngày mới phản ứng lại việc chính mình bị mắng, còn bị mắng rất tàn nhẫn, ngay cả mẹ anh ta và ba đứa nhỏ cũng không buông tha, lập tức trong lòng vô cùng tức giận, đột nhiên anh ta giơ tay lên.
Người vừa thấy anh ta muốn đánh người đã nhanh chóng vây lên đem người ngăn cản.
“Có gì thì cứ từ từ nói, cũng không thể đánh vợ được.”
Tưởng Ngọc Trân còn ở lửa cháy đổ thêm dầu: “Vợ sao? Tôi cũng không phải là vợ của anh ta.”
Thấy Chu Bình An bị người vây quanh, cô ta còn nói thêm: “Anh thích đồ móng heo nhỏ Sơn Trà kia có đúng không? Vừa vặn, hai ta ly hôn, anh có thể thoải mái đi tìm cô ta! Tôi lại nói cho anh biết thêm chuyện này, lúc ấy bà mối nói với anh những lời đó, tất cả đều không phải là do cô ta nói, là mẹ tôi để cho bà mối nói như thế, đáng tiếc anh cái gì cũng không biết, còn giống như đứa ngốc chẳng hay biết gì đâu!”