Chu Bình An vừa trở về, hai người đã ầm ĩ một trận, cãi nhau đến ỏm tỏi, nghe nói còn sắp tới mức muốn ly hôn luôn rồi, kết quả cũng không biết Chu Bình An dỗ vợ như thế nào mà chỉ qua một buổi tối, đã dỗ được cho cô ta yên.
Cuối cùng Tưởng Ngọc Trân vẫn trở về vịnh Thanh Thủy, nhưng mà là Chu Bình An đạp xe đạp đưa cô ta trở về, để cho cô ta ở nhà mẹ đẻ một ngày, rồi buổi tối hôm hai chín, lại đến vịnh Thanh Thủy đón người trở về.
"Lúc Chu Bình An đi đón Tưởng Ngọc Trân, chị còn thấy, anh ta còn cười trước với chị nữa chứ, một chút cũng không nhìn ra có gì không ổn. Nhưng mà Tưởng Ngọc Trân ngồi ở phía sau thì sắc mặt lại không tốt lắm, cũng chẳng biết rốt cuộc lần này Chu Bình An là nghĩ như thế nào, Tưởng Ngọc Trân với mẹ của cô ta đã chơi trên đầu trên cổ anh ta như thế, mà anh ta lại không để bụng chút nào hay sao?"
Trương Hỉ Muội vừa tay chân thoăn thoắt giúp cán vỏ sủi cảo, vừa nhỏ giọng nói với Sơn Trà.
Tuy rằng cô ấy đã sớm biết Sơn Trà với Tưởng Ngọc Trân không ưa nhau, nhưng lại không nghĩ tới giữa hai người còn có chuyện như thế, thì ra lúc ấy người mà Chu Bình An liếc mắt một cái đã coi trọng lại là Sơn Trà, còn đến nhà Sơn Trà xin cưới, lại bị hai mẹ con Tưởng Ngọc Trân hợp lại lừa.
Có điều Trương Hỉ Muội cảm thấy, tuy rằng trời xui đất khiến, nhưng mà lần ấy Tưởng Ngọc Trân cũng coi như là làm chuyện tốt, nếu không Sơn Trà cũng sẽ không gả đến thôn Tam Tuyền, cũng sẽ không gả cho Tạ Tri Viễn.
Cô ấy cũng cảm thấy chỉ có Tạ Tri Viễn mới xứng với Sơn Trà, nếu như Chu Bình An còn trẻ hơn tầm mười tuổi hay tám tuổi thì còn đỡ, nhưng giờ đã có tuổi có con riêng lại còn có cả một bà mẹ lắm mồm nữa, Sơn Trà không gả vào nhà bọn họ, cũng coi như là may mắn tám đời rồi.
Có điều đây cũng chỉ là người ngoài như cô ấy mới nghĩ như thế, chứ người trong cuộc như Chu Bình An thì trong lòng chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, dù sao lúc ấy người mà anh ta coi trọng chính là Sơn Trà, bị Tưởng Ngọc Trân lừa dối không nói, còn coi anh ta như một thằng ngốc chẳng hay biết gì lâu như thế, nếu đổi lại thành là cô ấy, thì chắc chắn đã tức chết rồi, vậy mà sao Chu Bình An lại còn giống như người không có việc gì vậy chứ, nên sống với Tưởng Ngọc Trân như thế nào thì vẫn sống như thế ấy?
Sơn Trà lại không quá ngoài ý muốn: "Anh ta có gì mà phải để ý chứ, tuy rằng là Tưởng Ngọc Trân lừa anh ta, nhưng anh ta cũng có phải ăn khổ tí nào đâu."
Trương Hỉ Muội vẫn có chút khó hiểu: "Sao lại không tính là bị hại được, anh ta thích cũng không phải là Tưởng Ngọc Trân, còn tốn nhiều lễ hỏi như vậy nữa chứ."
Sơn Trà bật cười: "Chị tưởng là anh ta thích em thật chắc? Thôi bỏ đi, kẻ mà loại người như anh ta thật sự thích, cũng chỉ có chính anh ta mà thôi."
"Nếu như anh ta không thích Tưởng Ngọc Trân đến vậy thật, thì vì sao còn cưới cô ta vào cửa, chẳng phải là ham thứ gì đó ở cô ta sao? Ham gì? Còn chẳng phải là ham sự chăm chỉ của cô ta."
Tưởng Ngọc Trân không phải là thứ gì tốt, Chu Bình An cũng không phải là đèn cạn dầu, tuy rằng cái tiếng chăm chỉ của Tưởng Ngọc Trân là giả, nhưng Chu Bình An có mưu đồ cũng là sự thật.
Tưởng Ngọc Trân gả đến nhà bọn họ làm trâu làm ngựa lâu như thế, đấu với bà cụ Chu đến nỗi hai bên cùng thiệt, nhưng Chu Bình An lại một chút tổn thất cũng không có, một bảo mẫu mà anh ta muốn có thể chăm sóc già trẻ trong nhà anh ta chẳng phải là đã tìm được rồi sao?
Anh ta có thiệt cái gì đâu chứ?
Cho nên anh ta không muốn ly hôn với Tưởng Ngọc Trân cũng là điều bình thường, nếu như Tưởng Ngọc Trân đi mất, anh ta lại muốn tìm một người có thể làm trâu làm ngựa chăm sóc từ già đến trẻ cho nhà anh ta sẽ rất là khó khăn, dù gì bây giờ anh ta cũng đã xuất ngũ, muốn gặp được thêm một người mắt mù nữa giống như Tưởng Ngọc Trân cũng không phải là dễ.
Ngược lại là Tưởng Ngọc Trân, Sơn Trà cho rằng sau khi Chu Bình An xuất ngũ về nhà, cô ta chắc chắn sẽ ly hôn với anh ta cho bằng được. Nhưng cuối cùng cũng không biết rốt cuộc Chu Bình An đã nói với cô ta cái gì, vậy mà cô ta lại cứ như thế bị xoa dịu rồi?
Lần này Tưởng Ngọc Trân cũng là vác đá nện vào chân mình, không nghĩ tới gặp phải cái gai nhọn, sau này chỉ sợ sẽ còn có đấu đá lẫn nhau nữa.
"Em nói cũng có lý, nếu nói như thế, vậy thì chẳng phải Tưởng Ngọc Trân bị cả nhà Chu Bình An bắt làm khổ sai sao? Thế thì cũng quá thảm." Trương Hỉ Muội nói.
Sơn Trà duỗi tay lấy vỏ sủi cảo từ trên bàn qua, nhét vào ít nhân rồi cố gắng nặn thành hình một cái sủi cảo cũng không quá đẹp: "Tự làm bậy không thể sống mà thôi."
Tết nhất, Sơn Trà cũng không muốn đề tài câu chuyện toàn vây quanh hai vợ chồng này, bọn họ đang làm mì vằn thắn cho bữa cơm đoàn viên, nói nhiều hết muốn ăn, quan tâm chuyện bọn họ có ly hôn hay không làm gì chứ, có liên quan gì đến cô đâu? Không ly hôn cũng khá tốt, tốt nhất là cứ để cho hai người này tra tấn lẫn nhau, cũng tránh lại gây tai họa cho người khác.
Sơn Trà nghĩ đến đây, liền thuận tiện dời đề tài đi, đưa sủi cảo duỗi đến trước mặt Trương Hỉ Muội: "Chị xem cái sủi cảo này của em thế nào?"
Trương Hỉ Muội lập tức bị cô dời đi lực chú ý, giương mắt lên nhìn thoáng qua, khen ngợi: "Không tồi không tồi, khá đẹp."
Sơn Trà được khen, đang định gói tiếp cái nữa, Tạ Tri Viễn lại bưng tới một bát nhân sủi cảo có hương vị khác vào, nói: "Nhân tam tiên tới đây."