Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 145:




Trương Hỉ Muội thăm dò nhìn thoáng qua hỏi: “Tam tiên? Đây là mùi vị gì thế?”
Bữa cơm đoàn viên của thôn Tam Tuyền ăn sủi cảo là truyền thống cũ, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn hồi xưa, kể cả bình thường có không nỡ tiêu, thì Tết nhất này cũng phải cắt mấy cân thịt về làm vằn thắn, có điều nếu như trong nhà có nhiều người, thì nhân sủi cảo này sẽ phải bỏ thêm nhiều đồ ăn hơn, tránh cho cắt thiếu thịt, không đủ nhân để gói.
Bên trong nhân của sủi cảo bỏ đồ ăn gì cũng không có cách nói thống nhất, còn phải xem người trong nhà thích ăn cái gì.
Mùa đông là hay có củ cải trắng nhiều nhất, bởi vì bây giờ đang là mùa ăn củ cải trắng, có nhiều nhất và cũng rẻ nhất.
Nếu như trong nhà giàu có một chút, cũng có thể mua rau cần và củ sen đặt vào trong.
Nếu nhà nào có tiền thì bỏ thêm hành, hành tây là thứ đồ khá kén ăn, không thể bỏ nhiều, bỏ nhiều thì mùi vị sẽ rất kỳ, thế nên hành tây nhân thịt và chỉ mỗi nhân thịt cũng không khác nhau nhiều lắm, đó cũng phải là trong nhà giàu có ít người thì mới được.
Có điều nhân tam tiên này Trương Hỉ Muội cũng là lần đầu tiên nghe thấy, nhân tam tiên này nghe thôi đã biết là ăn rất ngon rồi, cũng không biết là cách làm như thế nào.
Sơn Trà giải thích nói: “Đó là nấm hương mộc nhĩ trứng gà và tôm bóc vỏ, thêm cả một chút cà rốt nữa.”
Trương Hỉ Muội cũng là lần đầu tiên nghe tới nhân sủi cảo như vậy, nghe Sơn Trà nói bên trong có tôm bóc vỏ, bèn nhanh chóng nhìn nhiều thêm hai lần, quả nhiên thấy bên trong một chén nhân sủi cảo tam tiên lớn này có trộn không ít thịt tôm sáng bóng tròn tròn lớn lớn.
“Ồ, đây toàn là tôm sông bỏ vào à?”
Thấy Tạ Tri Viễn gật đầu, cô ấy lại ngạc nhiên mà cảm thán nói: “Tôm sông này cũng không rẻ đâu, trời lạnh cũng không dễ mua, các em mua được ở đâu mà nhiều thế?”
Tạ Tri Viễn nhìn nhìn Sơn Trà nói: “Tìm người hỏi thăm, cũng không nhiều lắm, chỉ mua một túi lưới, ở hết trong này rồi.”
Trương Hỉ Muội vừa nghe là biết đây chắc chắn là Sơn Trà muốn ăn, Tạ Tri Viễn thương vợ mới tìm người mua, cô ấy nhấp môi gật gật đầu, chờ Tạ Tri Viễn xoay người đi ra ngoài chuẩn bị đồ, cô ấy mới nhỏ giọng nói: “Chị nói có khi không phải, Sơn Trà em thật đúng là quá tinh mắt.”
Gả cho Tạ Tri Viễn như vậy có thể coi là tốt hơn một vạn lần so với gả cho Chu Bình An, trước mắt có thể nói thương vợ đến mức như Tạ Tri Viễn thế này, toàn bộ thôn Tam Tuyền cũng tìm không ra được người thứ hai.
Sơn Trà cũng không khiêm tốn chút nào, cười nói: “Đó là đương nhiên.”
Trương Hỉ Muội bật cười ha hả, trong sân truyền ra một trần cười nói vui vẻ.
Trương Hỉ Muội không ở lại chỗ của Sơn Trà lâu, tuy rằng mẹ chồng của cô ấy lúc nghe nói cô ấy muốn đến nhà Sơn Trà, không nói hai lời mà đã ôm hết tất cả việc trong nhà lên trên người mình, để cho cô ấy mau đi giúp đỡ cho Sơn Trà, nhưng dù sao cũng đã là hôm ba mươi rồi, lúc này nhà nào cũng đều đang chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, trong nhà cô ấy cũng có không ít việc cần phải làm nữa.
Cho nên Sơn Trà nghe kể chuyện xong, bèn tiễn Trương Hỉ Muội ra cổng, còn múc một chén nhân tam tiên sủi cảo cho Trương Hỉ Muội mang về nấu cho người trong nhà nếm thử.
Lại qua hơn một giờ, bên nhà bếp kia, Tạ Tri Viễn cũng đã làm xong cơm tất niên.
Tuy rằng trong nhà Sơn Trà chỉ có ba người, nhưng bữa cơm tất niên này lại làm vô cùng phong phú, ngoại trừ hai loại hương vị sủi cảo cùng với mấy thứ đã chuẩn bị tốt từ trước như xương sườn hầm với ngó sen.
Tạ Tri Viễn còn hầm nửa con gà, với một con cá.
Trừ cái này ra, anh còn dùng than lửa nướng mấy miếng thịt dê.
Trước tiên ướp muối thịt dê một ngày rồi để lửa nhỏ từ từ nướng, nướng đến nỗi bên ngoài giòn rụm bóng dầu, mùi thơm ngăn cũng ngăn không được mà bay ra bên ngoài, khắp sân toàn là mùi thịt dê nướng thơm phức.
Bày biện đầy một bàn, quả thật phong phú đến nỗi cả thôn Tam Tuyền còn chưa từng thấy.
Bà Lưu lúc này cũng không lo lắng ăn không hết, bởi vì người của thế hệ trước đều chú ý, mọi khi ăn cơm là phải ăn hết, nhưng cơm tất niên thì lại để thừa mới tốt, thừa mới chứng tỏ năm sau giàu có hàng năm có thừa, cũng mang đến cho năm mới một dấu hiệu tốt.
Một nhà ba người nhà Sơn Trà đang hạnh phúc phấn khởi mà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng trái ngược với bọn họ là nhà họ Chu chỉ cách một con đường lại có vẻ tình cảnh bi thảm.
Chu Bình An đang yên đang lành đột nhiên giải ngũ, đã mang tới cho Tưởng Ngọc Trân và bà cụ Chu một đả kích vô cùng trầm trọng.
Tưởng Ngọc Trân vốn muốn ly hôn với Chu Bình An bằng mọi giá, kết quả phút chót lại bị lời nói của Chu Bình An dọa sợ.
Cô ta không biết rốt cuộc Chu Bình An chỉ hù dọa cô ta hay là sự thật, đành phải loạn thành một đoàn trở về vịnh Thanh Thủy xin giúp đỡ từ Triệu Xuân Hoa, Triệu Xuân Hoa nghe xong quả nhiên giận tím mặt, cũng giống như Tưởng Ngọc Trân hoài nghi lỗ tai của mình, nhưng lại không thể không tin tưởng.
Không đợi Tưởng Ngọc Trân nói cho rõ ràng những lời mà Chu Bình An uy hiếp cô ta với Triệu Xuân Hoa, Triệu Xuân Hoa đã cắn răng vỗ đùi nói trước: “Không được, mặc kệ việc này đến cùng là chuyện như thế nào, chúng ta tuyệt đối không thể cứ thế nuốt trôi cục tức này được!”
Tưởng Ngọc Trân vốn còn đang hoang mang lo sợ, nghe vậy thì vội vàng nhìn về phía mẹ ruột của mình.
Triệu Xuân Hoa oán hận nói: “Lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, cho dù Chu Bình An đã xuất ngũ, nhưng mà nó đã vào quân đội lâu như thế, lúc trước còn ra tay hào phóng như vậy, hẳn là trong tay sẽ phải tích trữ một ít đúng chứ?”
“Chúng ta đã quăng mồi câu nó, nếu như cứ thế mà xám xịt trở lại, vậy thì chẳng phải sau này người trong thôn sẽ chê cười chết chúng ta à, kể cả chúng ta có muốn đi, thì ít nhất cũng phải lấy được một ít thì mới có thể đi được chứ, chứ không một đứa con gái nhà lành như con lại phải gả cho nó, thì chúng ta đã ăn không ít thiệt rồi!”
“Không được, cuộc hôn nhân này của hai đứa tạm thời không thể ly hôn, kể cả có muốn ly hôn, vậy thì cũng phải chờ đến khi lấy được tiền tiết kiệm của nhà nó rồi thì mới được ly hôn!”
“Chúng ta đã ăn thiệt nhiều như thế, không thể cứ để cho nó lại chiếm hời nữa!”
Vẻ mặt Triệu Xuân Hoa căm giận, cứ như thể không phải bọn họ chủ động lừa Chu Bình An cưới Tưởng Ngọc Trân, mà là Tưởng Ngọc Trân bị Chu Bình An lừa bịp vậy, nói cái gì cũng phải đòi vớt vát lại chút gì đó từ trên người Chu Bình An cho đỡ uổng công bọn họ.
Tuy rằng Tưởng Ngọc Trân cảm thấy lời mà mẹ cô ta nói cũng có chút đạo lý, nhưng mà bây giờ cô ta cứ luôn cảm thấy Chu Bình An không được bình thường cho lắm, trong lòng đã có chút sợ.
Nhưng Triệu Xuân Hoa dừng một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Với cả em trai con bây giờ càng lúc càng lớn rồi, chờ nó tốt nghiệp tiểu học, sau này còn phải đi lên trấn trên học trung học, vào trong thành phố học cấp ba, đang là lúc rất cần tiêu tiền, nếu mà bây giờ con không thay nó vớt vát được chút gì từ nhà họ Chu, thì sau này có muốn vớt cũng vớt không được đâu đấy.”
“Cuộc hôn nhân này không thể ly hôn, ít nhất là bây giờ không thể ly hôn, Ngọc Trân, con nghe mẹ đi, chúng ta phải khiến cho họ Chu trả giá một chút mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.