Thoáng cái thời gian đã trôi qua hơn nửa năm, một làn gió đông cuối cùng cũng tan biến, chừa chỗ cho vạn vật nảy mầm, cây cối đâm chồi.
An Thành bốn mùa xuân hạ thu đông khí hậu rõ rệt, hầu hết mọi người nơi đây đều rất thích không khí mùa xuân, thời tiết mát mẻ, không quá nóng cũng không quá lạnh, chỉ cần mặc một chiếc áo khoác mỏng là có thể ra cửa, không giống mùa hè, đi hai bước đầu đầy mồ hôi, quá mất thể diện.
Cho dù là mùa xuân cũng có những người vội vã mồ hôi chảy rã rời.
"Mang đủ đồ hết chưa? Chậu rửa mặt, chăn, giường đệm chuẩn bị đầy đủ chưa?" Bà Lưu sốt ruột ở trong phòng nhìn tới nhìn lui, cảm thấy cái gì cũng nên cầm theo.
Quản Văn Hoa có chút trấn định nhưng mồ hôi ướt đẫm trên trán biểu hiện trong lòng bà ít nhiều cũng có chút nôn nóng.
"Đệm và chăn thì không cần, bệnh viện có sẵn, có điều chậu rửa mặt, khăn thì cần mang theo, sau khi sinh xong chắc chắn sẽ lau người."
"Cái phích nước nóng kia mang đi, mấy bộ đồ của bé cũng nên mang theo?"
Bà Lưu đẻ con muộn, bằng không từng tuổi này đã sớm có một đàn cháu, có điều bây giờ Sơn Trà sinh em bé, cũng không sai biệt lắm bằng tuổi chắt trai bà.
Đã lâu không trải qua chuyện sinh đẻ, nhất thời quả thật có chút khẩn trương.
Cũng đúng, thời đại bây giờ và trước kia quá khác nhau, nhớ trước đây bà từng sinh mấy đứa, ngay cả bệnh viện cũng chưa đi, chỉ kiếm bà mụ gần nhà đỡ đẻ.
Hồi buổi lạc hậu cũng không còn biện pháp nào, bây giờ chính phủ mở cửa cải cách, điều kiện tốt hơn, cần phải bắt kịp thời đại, không thể để Sơn Trà khó chịu.
Quản Văn Hoa thấy bà đi đi lại lại trong phòng, hiển nhiên là khẩn trương quá mức, nhanh chóng tiến lên lôi kéo tay bà Lưu.
"Bà à, bình tĩnh một chút, bụng Sơn Trà vừa mới có phản ứng, đứa trẻ không sinh nhanh như vậy, cháu đã bảo Phù Y gọi xe, bên này chúng ta thu thập một ít, nghĩ không ra cũng không sao, đến lúc đó để Tri Viễn ra ngoài mua là được, trong nhà chúng ta không thiếu chút tiền này.
Bà Lưu suy nghĩ lại thấy rất đúng, nói:" Đúng, đúng, mỗi lần bà suốt ruột luôn không thể bình tĩnh, cũng không giúp ích được gì, nếu không đợi lát nữa xe tới, các cháu cứ đi trước, bà ở nhà dọn dẹp nhìn xem còn có cái gì muốn mang đi không, đợi một chút lại đến chợ mua con gà mái già hầm canh cho Sơn Trà uống.
Quản Văn Hoa xua xua tay: "Càng vào lúc này, Sơn Trà nhất định hy vọng chúng ta có mặt ở đó cùng cháu ấy, không cần hỗ trợ gì đâu, còn vấn đề ăn uống thì bà Lưu không cần phải lo lắng, cháu vừa báo cho Mộng Quân, bà ấy bảo canh gà hay canh cá cũng đừng làm, đợi chút nữa nấu xong sẽ mang qua.
"Cháu đã sớm chào hỏi qua các bác sĩ trong bệnh viện, bác sĩ Mạnh chịu trách nhiệm kiểm tra tình trạng của Sơn Trà, năng lực của cô ấy rất cao, đứng nhất nhì thành phố An Thành, mấy tháng này Sơn Trà kiểm tra, tình trạng cơ thể luôn khỏe mạnh, sẽ thuận lợi sinh đẻ, chúng ta không cần quá lo lắng, đứng ngoài phòng sinh chờ là được.
Bà Lưu được Quản Văn Hoa trấn an, cuối cùng tâm thả lỏng xuống, an tâm ngồi đợi xe đến, đưa Sơn Trà lên xe đi về hướng bệnh viện.
Lúc này bên trong phòng bệnh, Sơn Trà đang nằm trên giường, ánh mắt Tạ Tri Viễn chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cô.
Buổi sáng Sơn Trà vừa thức dậy rời giường thì có phản ứng khác lạ, nhưng cách ngày dự tính sinh còn mười ngày nữa, vậy nên khi bụng vừa có dấu hiệu đau nhói, cô căn bản còn chưa để trong lòng, kết quả còn chưa rời giường liền thấy có thứ gì đó theo bắp đùi chảy xuống, lúc này mới phát hiện là vỡ nước ối, ngay sau đó bắt đầu chuyển dạ.
Sơn Trà khá bình tĩnh gọi Tạ Tri Viễn, bảo có khả năng cô sắp sinh.
Trước đó một tháng, Tạ Tri Viễn đã bắt đầu tập dượt giả thiết vào ngày Sơn Trà sinh con, anh nên làm thế nào, sinh đứa nhỏ cần đồ vật gì cũng đã chuẩn bị vô cùng rốt, vậy nên khi đến bước này, anh một chút cũng không hoảng hốt, ôm Sơn Trà để cô nằm trên giường, rồi đâu vào đấy ra ngoài báo tin cho bà Lưu cùng Quản Văn Hoa.
Cái gì nên an bài cũng đã an bài xong, mặt ngoài Tạ Tri Viễn trầm tĩnh ngồi bên cạnh Sơn Trà, nhưng bàn tay nắm chặt ý bảo cô đừng sợ.
Sơn Trà sờ vào lòng bàn tay dính nhớp mồ hôi của anh, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhẹ.
Tuy khuôn mặt giả trang nghiêm chỉnh, thái độ bình tĩnh, miệng còn khuyên nhủ cô không cần khẩn trương, nhưng trong lòng so với người khác còn lo lắng hơn, chắc hẳn anh rất khẩn trương, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài, lo sợ khiến cô hoảng hốt.
Em không sợ, mọi người đều ở bên cạnh em thì có gì phải sợ.
Tuy Sơn Trà chưa sinh con, nhưng chuyện gì nên biết cũng đều biết, mấy lần trước đến kiểm tra thân thể bác sĩ Mạnh cũng có nói, tất cả đều bình thường, điều kiện gia đình lại tốt, căn bản là không có gì cần lo lắng.
Tạ Tri Viễn phát hiện chẳng những Sơn Trà không cần anh an ủi, mà trái lại còn an ủi anh, điều này khiến trái tim anh ấm áp nhịn không được cúi đầu, hôn lên trán Sơn Trà một cái.
"Vợ, em vất vả rồi."
Thoạt nhìn tình trạng Sơn Trà rất tốt, khá thoải mái nhàn nhã, nhưng Tạ Tri Viễn biết, ngay cả khi quá trình sinh không có gì hung hiểm, có điều đau đớn trong khoảng thời gian sinh con lại là thật, liền tính anh đau lòng, nhưng không có cách nào thừa nhận nỗi đau này giúp cô.
Cơn đau đột kích thêm một lần nữa, mày Sơn Trà hơi nhăn, Tạ Tri Viễn ngay lập tức hiểu rõ, vươn tay xoa xoa lên bụng cô trấn an.
Chờ cơn đau trôi qua, Sơn Trà đã khôi phục sức lực, đùa giỡn nói: "Còn hơn mười ngày nữa thôi, con còn nhịn không được muốn ra ngoài sớm."
"Chắc là con muốn ra ngoài sớm thấy mặt em."
Tạ Tri Viễn vừa dứt lời, Quản Văn Hoa liền gõ cửa đi đến, trông thấy hình ảnh Tạ Tri Viễn cầm tay Sơn Trà, thần sắc đau lòng bộc lộ hết ra ngoài, ánh mắt Quản Văn Hoa xẹt qua một tia vui mừng, nói: "Xe đã đến trước cửa, đi, chúng ta đi bệnh viện."
Tạ Tri Viễn nghe vậy không nói hai lời, ôm Sơn Trà lên, sau khi ổn định vững vàng người trong lòng lập tức bước ra ngoài.
Quản Văn Hoa cùng bà Lưu cũng đi theo sau, Tạ Tri Viễn quay đầu, về phòng lấy những đồ vật cần thiết rồi mới lên xe, một nhà đầy đủ ngồi trên chiếc xe lăn bánh đi về hướng bệnh viện.
"Chú, Hân Lam và những người khác đâu? Sao còn chưa thấy tới?"
Quản Văn Hoa nói: “Vừa nghe nói cháu sinh cháu ngoại cho tụi nó thì cao hứng vô cùng, lúc nãy dì gọi điện thoại cho chồng có nghe thấy hai đứa nhao nhao đòi tới đây nhưng dì không cho. Hai đứa nó ở đây nháo nhào không biết nặng nhẹ, đợi cháu sinh bảo bảo xong rồi để tụi nhỏ đến thăm cũng không muộn, còn bây giờ đến đây nhất định sẽ quấy rầy cháu nghỉ ngơi."
Phùng Uy cũng đệm vào: "Dì cháu nói đúng, lúc chú sinh ra được dẫn sang nhà hàng xóm để họ biết mặt, đợi cháu sinh xong cũng mang qua cho họ nhìn một chút, khẳng định hàng xóm sẽ cao hứng."
Tiếp đó đoàn người luống cuống tay chân đến bệnh viện, Quản Văn Hoa nhanh chân lẹ tay bảo Tạ Viễn đưa Sơn Trà đến phòng kiểm tra, mấy thứ còn lại để cho bọn họ sắp xếp, Phùng Uy đi nộp viện phí, Quản Văn Hoa và bà Lưu phụ trách xách đồ đến giường bệnh.