Lại nói lúc đầu Triệu Xuân Hoa với Tưởng Ngọc Trân còn tưởng Sơn Trà là bị động kinh nói năng lung tung, lời này của Sơn Trà vừa nói ra, hai người đều luống cuống, tình hình cụ thể thế nào, trong lòng hai người bọn họ cũng biết rõ hơn ai hết, nhưng hồi trước cho dù là có người hỏi, con nhóc Sơn Trà này cũng sẽ tuyệt đối không nói ra ngoài nửa câu, hôm nay đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại còn lôi chuyện này ra uy hϊếp bọn họ nữa chứ?
Tưởng Ngọc Trân cũng không rảnh lo thái độ của Sơn Trà, lập tức vẻ mặt hoảng loạn muốn kéo cô vào nhà: “Sơn Trà, em nhìn xem em nói cái gì vậy, cũng đâu có ai nói em không làm việc chứ.
”
Triệu Xuân Hoa cũng không rảnh lo nghe mọi người mắng Sơn Trà, lập tức lăn long lóc bò dậy, khập khiễng nhảy tới trước cửa lớn, nói với đám người ở bên ngoài.
“Được rồi được rồi, đừng hóng hớt nữa, mau trở về ăn cơm đi thôi.
”
Sau đó không đợi mọi người phản ứng, đã vội vàng đóng cửa lớn lại.
Đám người vây xem còn chưa được xem hết trò hay, lại còn đang đoạn gay cấn, kết quả lại suýt thì bị cái sập cửa của bà ta đập vào mặt, cho nên ngay lập tức thay đổi đối tượng bàn tán.
“Thế này là sao đây? Có gì không thể để cho mọi người biết à?”
“Đúng vậy ấy, thật chả hiểu kiểu gì nữa? Nói chuyện chỉ nói một nửa.
”
“Nói gì vậy nói gì vậy, tôi vừa mới đi bê mâm cơm thôi, còn chưa kịp nghe gì hết, sao đã đóng cửa lại rồi?”
“Ai biết nhà bọn họ làm gì chứ, lôi người tới đây mà còn chưa nói cho rõ ràng đã đóng cửa lại rồi, ván cửa còn suýt nữa thì đạp lên trên mũi tôi nữa kìa, đúng thật là!”
Mọi người thấy không nghe ngóng được tình hình nữa, ở bên ngoài lẩm bẩm vài câu sau, lúc này mới không tình nguyện mà rời đi.
Trong sân, Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân đứng chung một chỗ, như hổ rình mồi nhìn Sơn Trà: “Hôm nay mày phát điên cái gì vậy? Trước mặt nhiều người như vậy lại nói bậy gì chứ?”
Tưởng Vệ Quốc cũng trầm mặt, nhưng dù sao ông ta cũng không có mặt mũi mà nói gì Sơn Trà.
“Tôi nói bậy? Tôi nói bậy lúc nào? Cơm không phải tôi làm? Sân không phải tôi quét sao? Từ lúc dì bước chân vào cửa nhà họ Tưởng, mọi việc lớn nhỏ trong nhà có việc nào không phải là tôi làm? Thậm chí ngay cả giày mà Tưởng Ngọc Trân tặng cho Chu Bình An cũng là do tôi làm, chẳng lẽ mấy người thật sự cho rằng ở trước mắt người ngoài làm bộ làm tịch, thì những việc này sẽ thật sự trở thành do chị ta làm sao?”
Sơn Trà khoanh tay trước ngực, tuy rằng trên mặt nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
Mà đợi đến khi ba chữ Chu Bình An này từ miệng cô nói ra, máu trên mặt Tưởng Ngọc Trân lập tức rút hết sạch.
“Chuyện Chu Bình An, em… Sao em lại biết được?”
Sơn Trà không hề che giấu sự ghét bỏ trong mắt, nhìn đóa hoa sen trắng lòng dạ hiểm độc nhất mà mình từng gặp này.
“Chị đoán xem.
”
Vì sao Sơn Trà lại tức giận như vậy?
Bởi vì sau khi nàng có ký ức của nguyên chủ, mới biết được tất cả những gì nói trong sách đều là giả.
Nguyên chủ chẳng những không lười, mà thậm chí còn rất chăm chỉ, từ sau khi Triệu Xuân Hoa được Tưởng Vệ Quốc cưới vào cửa năm cô ấy bảy tuổi, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều đổ hết lên trên đầu cô ấy.
Nhưng vì sao cô ấy chăm chỉ như vậy mà người trong thôn lại nói cô ấy lười chứ?
Là do Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân.
Triệu Xuân Hoa khắt khe đủ đường đối với nguyên chủ, nhưng lại cố tình không muốn bị mang danh là dì ghẻ.
Ngày thường sai nguyên chủ làm đủ thứ chuyện, đợi tới khi có người đến, lại làm bộ làm tịch giao cho Tưởng Ngọc Trân, truyền ra ngoài thì biến thành bà ta đối xử với nguyên chủ còn tốt hơn cả với con gái ruột, việc nhà toàn giao cho con gái ruột làm.
Mà Tưởng Ngọc Trân thì bên ngoài làm ra vẻ không đồng ý với cách làm của mẹ mình, trên thực tế lại yên tâm thoải mái mà hưởng thụ công lao của nguyên chủ, lúc nguyên chủ bất mãn, thì lại đứng ra nói giúp cô ấy hai câu không đau không ngứa, bày ra dáng vẻ như một người chị gái hiểu chuyện.
Nguyên chủ thì tính tình nhút nhát, tuổi cũng còn nhỏ, bị cô ta an ủi mấy câu, lập tức tưởng là cô ta thật lòng đối tốt với mình, vì thế càng dốc hết lòng dạ đối với cô chị kế này, muốn nói gì cũng đều nói với cô ta, trong lòng cho rằng chỉ có mỗi mẹ kế là không tốt, lại không hề ngờ rằng, cô chị kế này của mình cũng là một đóa bạch liên hoa hiếm có khó tìm ngàn năm có một.
Chờ những việc này truyền tới tai của những người trong thôn, thì đã biến thành nguyên chủ lười biếng, ở nhà không làm việc, còn không bằng một đầu ngón tay của chị kế.
Mà càng khiến cho Sơn Trà tức giận đó là, là cha ruột của nguyên chủ, Tưởng Vệ Quốc biết rõ Triệu Xuân Hoa ức hϊếp nguyên chủ như thế nào, phá hoại thanh danh của nguyên chủ ở bên ngoài ra sao, nhưng lại vì hôn nhân của mình mà lựa chọn im lặng, không hề có ý định muốn ngăn cản.
Cứ như vậy mà mười năm trôi qua, đợi tới khi nguyên chủ tới tuổi có thể lấy chồng, bà mối Trần trong thôn tới nhà làm mối cho nguyên chủ, nhưng không biết làm sao lại bị Tưởng Ngọc Trân xem trọng, Triệu Xuân Hoa lén nguyên chủ cho bà mối không ít của hời, để cho bà ta đến nhà trai truyền đi không ít lời đồn nhảm, nói nguyên chủ ở nhà vừa lười vừa xấu tính, không chịu làm gì cả, lại còn ngày nào cũng chờ người hầu hạ.
Còn nói rằng cô ấy vốn không ưa nhà trai, mắng anh ta đã có con rồi mà còn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Người đàn ông này chính là nam chính ở trong truyện — Chu Bình An.
Tuy rằng không biết anh ta nhìn thấy nguyên chủ ở chỗ nào rồi xem trọng cô ấy, nhưng vừa nghe bà mối nói như vậy, dĩ nhiên là lập tức gạt đi ý định muốn cưới nguyên chủ.
Chuyện sau đó thì càng đơn giản, Triệu Xuân Hoa lại nhờ bà mối tìm mọi cách để đề xuất Tưởng Ngọc Trân, cuối cùng cũng thành công thuyết phục được mẹ của Chu Bình An, ước hẹn xong được cuộc hôn nhân này.
Tất cả những chuyện này, nguyên chủ đều không hề hay biết.
Sau khi Tưởng Ngọc Trân và Chu Bình An kết hôn, vì sợ mọi chuyện bại lộ, Triệu Xuân Hoa bèn tùy tiện tìm một người, qua loa mà gả nguyên chủ ra ngoài, người mà bà ta tìm này là một người lười biếng có tiếng ở khắp làng trên xóm dưới, lại còn nát rượu, từ đây mới dẫn tới nửa đời sau bi thảm của nguyên chủ, hoàn toàn không hề giống như trong sách đã nói! phải trong sách nói như vậy hồi sự!
Mà phân đoạn nội dung cốt truyện mà Sơn Trà xuyên qua, chính là sau khi Tưởng Ngọc Trân đã phá hoại không cho nguyên chủ và Chu Bình An đính hôn, hai mẹ con bọn họ nói lời ngon ngọt dụ dỗ nguyên chủ, thậm chí ngay cả giày trao đổi đính hôn của hai người, cũng là Tưởng Ngọc Trân bảo nguyên chủ làm giúp!
Quả đúng là khinh người quá đáng!
Sơn Trà càng nghĩ càng giận đến phát bực, phẫn nộ nhất vẫn là Tưởng Vệ Quốc đều biết hết tất cả, nhưng ngay cả rắm cũng không thả ra lấy một quả.
Đây là cha ruột đấy ư? Kẻ thù còn chưa ác độc tới như vậy đâu nhỉ?