Tưởng Ngọc Trân tức giận đến run cả người, cuối cùng xé rách lớp mặt nạ dịu ngoan hiểu chuyện, đối diện cãi nhau với bà cụ nhà họ Chu.
Bà cụ nhà họ Chu tất nhiên không phải là đèn đã cạn dầu.
Mắng càng thêm khó nghe: “Lúc trước nếu không phải các người nhờ bà mối đến đây mặt dày mày dạn nói phải gả cho Bình An nhà chúng tôi, cô cho rằng tôi có thể xem trọng cô sao? Ít ra gì thì đứa em của cô lớn lên còn xinh đẹp, còn cô thì có gì chứ hả? Nếu không phải thấy cô có khả năng ở nhà chịu khổ nhọc thì tôi có thể đồng ý để cho cô bước vào cửa nhà chúng tôi hay sao?"
“Vậy mà còn có suy nghĩ muốn Bình An nhà tôi đưa tiền trợ cấp cho nhà mẹ đẻ mình, tôi khinh! Cũng không nhìn xem bản thân mình có cái đức hạnh gì!"
Lời này quả thực khó nghe đến mức khiến cho những người đang xem náo nhiệt xung quanh cũng đều không nhịn được, không biết ai đã đem chủ nhiệm phụ nữ của thôn Tam Tuyền gọi đến, đang đứng ở một bên tận tình khuyên bảo bà cụ nhà họ Chu.
Nhưng bà cụ nhà họ Chu lại không thuận theo, bà ta chỉ vào cái mũi Tưởng Ngọc Trân mảng đến mức nước miếng bay tứ tung, tay cũng sắp duỗi đến trên mặt cô ta.
Tưởng Ngọc Trân không thể nhịn được nữa, đột nhiên cô ta duỗi tay vùng lên, chỉ muốn đem tay đang chỉ chỉ trỏ trỏ của bà cụ nhà họ Chu gạt sang một bên thôi.
Ai có thể ngỡ rằng cô ta dùng lựuc mạnh đến mức vậy mà lại đem bà cụ nhà họ Chu ngã xuống bà cụ nhà họ Chu đột nhiên té ngã trên đất, cái ót "Âm" một tiếng đập mạnh vào góc tủ ở phía sau.
Tiếng măng đột nhiên im bặt, về mặt bà cụ nhà họ Chu mờ mịt, bà ta duỗi tay sở sở đầu mình, vừa sờ tới đã thấy, vậy mà đã chảy máu cả một bàn tay.
Bà ta trừng mắt nhìn Tưởng Ngọc Trân: “Cái đồ chết tiệt nhà mày vậy mà lại dám đánh tao sao..."
Lời nói còn chưa dứt mắt đã trợn trắng rồi bà ta ngất đi rồi.
Hiện trường ngay tức khắc lặng ngắt như tờ, đầu óc Tưởng Ngọc Trân lúc này trở nên trống rỗng, cô ta căn bản không thể hồi phục được tinh thần lại.
Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm phụ nữ h hô to một tiếng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới đem người đưa đi bệnh viện mau!”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh trở lại, sau đó xúm lại nâng cánh tay nhấc chân, sót ruột đem bà cụ nhà họ Chu nâng lên đi ra ngoài cửa.
Sơn Trà đang ở bên ngoài nghe Trường Hỉ Muội nói nguyên nhân mà Tưởng Ngọc Trân cùng với bà cụ nhà họ Chu cãi nhau thì thành lình bên trong lại không còn âm thanh gì, ngay sau đó chính là tiếng hét to của Vương Quế Anh.
Cô vẫn còn chưa năm rõ được tình huống bây giờ như thế nào, đã thấy mọi người vội vội vàng vàng đi ra kêu loạn cả lên: “Mau đi tìm đại đội tìm máy kéo, bà cụ bị đụng đầu đến mức choáng váng rồi!"
Mọi người đều biết người già không thể bị ngã được, huống chi là đập đầu vào tủ đến chảy máu cả một đâu.
Tuy rằng ngày thường bà cụ nhà họ Chu cũng không được mọi người hoan nghênh lắm, nhưng lúc này ai cũng không dám trì hoãn, sợ bà ta sẽ xảy ra chuyện gì.
Vương Quế Anh chỉ huy người nhanh chóng đem máy lấy đến đây, lại kêu mấy thanh niên cường tráng đến đem bà cụ nhà họ Chu nâng lên trên xe, đang muốn đi theo cùng đưa người dưa đến bệnh viện, lại nghĩ tới cái gì.
Quay đầu lại quát với Tưởng Ngọc Trân: “Cô mau chóng sắp xếp ổn thoả cho ba đứa nhỏ rồi đi theo đi, đứng sững sờ ở chỗ đó làm gì!"
Chuyện này rốt cuộc là do Tưởng Ngọc Trân làm ra, cho dù Vương Quế Anh bà có nhiệt tình cũng sẽ không muốn tự ôm đồm vào bản thân như thể làm gì.
Tướng Ngọc Trân hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ.
Cô ta cũng không ngờ bản thân chỉ vung tay có một cái, làm sao lại có thể vung tay mạnh đến mất làm cho người ta ngã xuống đất như thế, thậm chí còn làm đầu bà ta chảy máu.
Bị Vương Quế Anh hét lên như thế, cô ta hoang mang lo sợ nhanh chóng đi tìm ba đứa con của Chu Bình An.
Người xem náo nhiệt cũng không nghĩ tới sự việc sẽ biến thành như vậy, cũng không dám lại đứng đó xem náo nhiệt, đều nhanh chóng tản đi.
Bất quá Tưởng Ngọc Trân cùng với bà cụ nhà họ Chu cãi nhau, nhưng mà chuyện cô ta tức giận đến mức đẩy bà cụ nhà họ Chu ngã trên mặt đất nhất định dù như thế nào cũng sẽ bị truyền ra ngoài.
Mọi chuyện biến thành như vậy Trương Hỉ Muội cũng không còn tâm trạng đầu mà xem náo nhiệt, lôi kéo Sơn Trà đi đến nơi khác để hàn huyện vài câu, sau đó trở về nhà của mình một cách nhanh chóng.
Sơn Trà cũng quay đầu trở về nhà của mình, khi cô đóng cửa lại đúng lúc nhìn thấy Tưởng Ngọc Trân mang theo ba đứa con của Chu Bình An, Chu Minh Quân, Chu Minh Kiệt cùng với Chu Minh Tường trở về, Chu Minh Quân tuổi cũng có chút lớn nên cũng còn đỡ, Chu Minh Kiệt cùng với Chu Minh Tường là cặp đôi song sinh, năm nay mới vừa năm tuổi, nghe nói Tưởng Ngọc Trân đẩy ngã bà nội của mình nên dọc đường đi bọn chúng đều vừa khóc vừa tay đảm chân đã đối với Tưởng Ngọc Trân, anh cả Chu Minh Quân cũng không cản được.
Đương nhiên nhìn bộ dáng đen mặt kia của tháng bé, nói không chửng cũng không nghiêm túc cản lại.
Tưởng Ngọc Trân vốn đang rất khó chịu, nếu như không phải đang ở trên đường, cô ta thật sự muốn đem bọn chúng đè xuống để đánh một trận.
Sơn Trà cảm thấy không có ý nghĩa gì, cũng không tiếp tục nhìn nữa, cô đóng cửa lại.
Tạ Tri Viễn cũng đã nấu cơm xong, mùi thơm lan tỏa vào sân, lúc này Sơn Trà lúc này mới đem chuyện của Tưởng Ngọc Trân tất cả đều vứt ra sau đầu, cùng với Tạ Tri Viễn ăn cơm.
Mãi cho đến chạng vạng ngày hôm sau, Tưởng Ngọc Trân mới mất hồn mất vía từ trong thành trở về, lúc cô ta trở về thì Sơn Trà không ở nhà, bất quá tin tức đã sớm truyền tới lỗ tại Sơn Trà.
“Nghe nói bà cụ nhà họ Chu bị thương rất nghiêm trọng, cùng không biết làm sao, rõ ràng chỗ bị đụng phải là đầu, làm sao mà khi tỉnh lại chân lại không thể động đậy được, sợ là sẽ phải nằm liệt giường đấy chứ?" Trương Hi Muội ngồi ở trước máy may, một bên dựa theo phương thức xe tuyến Sơn Trà nói, một bên nhịn lại không nhịn được nói chuyện phiếm với cô.
Sơn Trà thật ra cũng không nghĩ tới bà cụ nhà họ Chu bị thương lại nghiêm trọng như thế, bất quả vết thương nghiêm trọng thì đã làm sao, cô cũng mặc kệ chuyện của cô ta, cứ xem như cô là một người ngoài nghe chuyện náo nhiệt một chút mà thôi.
“Với tỉnh cách kia của bà cụ nhà họ Chu nếu như thật sự nằm liệt giường, về sau nhất định Tưởng Ngọc Trân sẽ không có ngày tháng tốt lành."
Trương Hỉ Muội đã biết Tưởng Ngọc Trân là mẹ kế Sơn Trà đưa tới nhà họ Tưởng ở, cũng biết mối quan hệ của hai người không tốt, lúc này mới yên tâm nhiều chuyện ở trước mặt Sơn Trà về có tại
Không cần phải nói Sơn Trà cũng nghĩ như thế, cô cũng đã tận mắt chứng kiến miệng của bà cụ nhà họ Chu kia.
“Ai nha, em nói xem Tưởng Ngọc Trấn này cũng thật là xui xẻo, mới vừa kết hôn không bao lâu mà đã gặp phải lại chuyện này, nghe nói cán bộ trong đội đã gọi điện thoại đến bộ đội, muốn Chu Bình An nhanh chóng trở về, em nói xem Chu Bình An vừa mới đi có mấy ngày thôi, trong nhà đã xảy ra chuyện lớn đến như thế này rồi."
Sơn Trà lại không cảm thấy Tưởng Ngọc Trân gặp xui xẻo, cô ta như thế này rõ ràng là ở ác gặp ác, làm chuyện xấu nhiều nên bây giờ gặp báo ứng.
Trương Hỉ Muội đem chuyện của nhà họ Chu nói với Sơn Trà xong, lúc này mới nói sang chuyện khác, chị ấy hỏi Sơn Trà: “Em để chị làm cái này để làm gì thế?"
Vốn dĩ chị ấy cho rằng Sơn Trà sẽ sử dụng máy may nhà mình, kết quả làm cả nửa ngày lại là chị ấy làm, chị ấy cũng không hiểu mình đang làm gì và cũng không biết rốt cuộc Sơn Trà muốn làm gì.
Sơn Trà nhìn chị ấy làm cả nửa ngày, trong lòng đối với tay nghề của chị ấy cũng đã có chút hiểu biết.
Trương Hỉ Muội làm việc nhanh nhẹn, cắt may cũng không có vấn đề gì, bây giờ chị ấy làm cái này tuy rằng cũng không thành thạo, nhưng khi đã thành thạo rồi, tốc độ nhất định sẽ nhanh hơn bây giờ rất nhiều.
Sơn Trà ở trong lòng đánh giá một chút về chị ấy, lúc này mới hỏi: “Chị có muốn ở nhà mà vẫn kiếm được tiền hay không?"