Thất Giới Hậu Truyện

Chương 571: Hữu ái chi tâm (Có lòng yêu thương) – phần 4




Giữa thung lũng băng, Xích Địa toàn thân lửa đỏ rừng rực, ngọn lửa bừng bừng khuếch tán từng đợt sóng này nối tiếp sóng kia từ trung tâm là ông ta, nhắm thẳng vào tám con thú lạ trong thung lũng băng mà dũng mãnh lao đến. Đồng thời, Xích Địa mũi chân điểm xuống, thân thể xoay tròn bay lên, binh khí trong tay múa lên rất nhanh chóng, những lưỡi đao sáng đỏ rực đan xen vào nhau, ngưng tụ thành một cột sáng đỏ rực, sau khi bắn thẳng lên trời chừng vài trăm trượng, cột sáng liền chia ra thành tám, dùng tốc độ nhanh như chớp điện chụp ngược xuống dưới hệt như tám con rồng lửa, trong quá trình chụp xuống thì điên cuồng nuốt lấy lửa đỏ quanh đó để tăng cường uy lực của bản thân.

Trong lúc xoay tròn, thân thể Xích Địa từ từ hóa thành ánh sáng trong lúc vận chuyển rất nhanh, trước hết chính là hai chân của ông, sau đó đến thân thể, hai tay, cái đầu, cuối cùng cả thân mình hoàn toàn hóa thành lửa đỏ, hội tụ vào viên hồng bảo thạch ở trên đầu của binh khí, đạt đến cảnh giới cao nhất. Khi đó, cơ thể huyết nhục và nguyên thần của Xích Địa giao hòa với nhau, hóa thành một luồng sức mạnh mênh mông vô cùng, thông qua sự khuếch đại của viên hồng bảo thạch, chỉ chốc lát đã bộc phát sức mạnh gấp trăm lần, chuyển hóa thành ánh máu rợp trời, phát động tiến công có tính hủy diệt đối với tám con thú lạ trong kết giới. Ánh đỏ rực hẳn, như ngọn lửa đỏ. Sức mạnh cực dương cực cương, cực thánh cực mạnh hóa thành tám con rồng lửa với uy lực không gì ngăn được, không vật gì chống nổi lập tức tác dụng lên người của tám con thú lạ, triển khai một chiêu quyết giết chết, đây chính là chiến thần tuyệt kỹ đệ tam thức – Huyết Nhiễm Càn Khôn!

Đối mặt với tình hình như vậy, tám con thú lạ kinh hoàng né tránh, ý đồ tránh khỏi công kích của Xích Địa, lại không ngờ tám con rồng lửa có khả năng tự động theo sát, tự động truy đuổi, không đạt được mục tiêu thề không dừng lại. Thấy né tránh không tác dụng, chim hai đầu nảy sinh một kế, né tránh ra sau lưng của Xích Thủy, hy vọng có thể có tác dụng. Nhưng kết quả khiến người ta phải kinh ngạc, con rồng lửa bay đến đó lập tức xuyên qua thân thể của Xích Thủy, tác dụng lên người của chim hai đầu, đốt chết tươi cơ thể huyết nhục của nó, luyện hóa nguyên thần của nó mà Xích Thủy vẫn bình an như thường.

Điểm này, chim hai đầu đến chết cũng không hiểu rõ nguyên nhân, không biết được đây là vì cái gì. Trên thực tế, chiến thần tuyệt kỹ do Xích Địa phát xuất có một ưu điểm rất to lớn, đó là những con rồng lửa do những ngọn lửa cấu tạo thành, đủ sức thiêu đốt vạn vật, những đối với thành viên của tộc Bác Phụ thì không những không có tác hại, ngược lại còn có tác dụng trị thương, bồi bổ. Đương nhiên, giá phải trả của Xích Địa là vô cùng nặng nề, chiến thần tuyệt kỹ trừ phi vạn bất đắc dĩ ra, người tộc Bác Phụ đều không dễ dàng thi triển.

Giây lát sau, những con rồng lửa bay lượn trong thung lũng băng rất nhanh chóng biến mất. Kết giới như máu chói mắt cũng dần dần phai màu, để lộ ra Xích Kim, Xích Hà, Xích Vân, Xích Quang, Xích Thủy, Diễm Xích Mã, cùng với đất đai và hố đất cằn cỗi sau cơn thiêu đốt của lửa đỏ. Giữa không trung, Xích Viêm vẻ mặt trầm buồn, lòng bàn tay trái ngửa thẳng lên trên, đỡ lấy một hạt châu đỏ như máu lơ lửng giữa không gian, thỉnh thoảng nó lại lấp lánh ánh sáng như đang âm thầm mô tả điều gì đó.

Trên đầu của Xích Viêm, Bá Thiên Thú vẻ mặt kinh ngạc, nhìn thung lũng hiện ra mảnh đất khô cằn, trong mắt toát ra vài phần lo lắng.

Trên mặt đất, Diễm Xích Mã kinh ngạc, lúng túng nói:

- Như vậy là xong rồi? Một chiêu đã tiêu diệt toàn bộ tám con thú lạ, ngay cả thi thể cũng không hề thấy?

Xích Kim nghe vậy rống to, đau khổ nói:

- Xích Địa, huynh vì sao phải làm như vậy?

Xích Vân khổ sở đáp lại:

- Huynh ấy đi cũng rất thong dong.

Xích Thủy tự trách:

- Xích Địa vì cứu ta mới có kết quả thành ra như vậy, vốn dĩ người chết phải là ta!

Xích Hà an ủi:

- Không cần phải tự trách mình, Xích Địa không hy vọng chúng ta khổ sở, huynh ấy là anh hùng của tộc Bác Phụ, duy trì tôn vinh chiến thần bất bại của tộc Bác Phụ.

Xích Quang nói:

- Định mệnh như vậy, huynh ấy bất quá đi sớm hơn chúng ta một bước mà thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng lại gặp huynh ấy ở một thế giới khác.

Diễm Xích Mã có phần nghi hoặc hỏi lại:

- Vì sao như vậy?

Xích Quang bật cười đau thương tang tóc, trả lời:

- Ý trời an bài, kết quả định sẵn, ngươi sẽ không hiểu được đâu.

Xích Thủy nhìn lên không trung, u oán nói:

- Trong tay của tộc trưởng có phải là di vật của Xích Địa không?

Xích Hà trầm buồn gật đầu khẽ đáp:

- Chắc là Xích Địa để lại lời thăm hỏi cho chúng ta, nó sẽ đi cùng chúng ta đến tận cùng sinh mạng.

Xích Thủy cười buồn như si dại, lớn giọng nói:

- Ta không cần thăm hỏi gì cả, ta thà rằng để Xích Địa ở lại, bản thân mình phải ra đi.

Xích Vân vẻ mặt thất vọng, khẽ nói:

- Thế gian có rất nhiều chuyện đều không phải ta hay muội làm được.

Giữa không trung, Xích Viêm mặc niệm một chốc, sau đó đưa mắt nhìn người trong tộc ở trên mặt đất, vẻ mặt có mấy phần phiền muộn và áy náy.

Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó Xích Viêm liền quét sạch đau thương, thân thể tự động bay lên đến cao độ ngang bằng với Bá Thiên Thú, ánh mắt sắc bén như đao đầy lạnh lùng.

Gầm nhẹ một tiếng, Bá Thiên Thú quát lên:

- Chớ có bày ra bộ mặt xấu xa này, có bản lĩnh thì hãy thể hiện hết ra.

Xích Viêm vẻ mặt lạnh lùng như băng, hờ hững đáp:

- Ngươi có thể còn sống đến bây giờ đó bởi vì ta nương tay mà thôi.

Bá Thiên Thú cười giận nói:

- Nương tay? Ngươi nói ra mà không xấu hổ. Bây giờ người trong tộc của ngươi chết đi một người rồi, không cần phải nương tay nữa, có bản lĩnh thì chúng ta hãy so tài với nhau.

Bá Thiên Thú nói rồi lập tức triển khai tiến công điên cuồng, thân hình khổng lồ của nó, thế công hoang dã điên cuồng của nó phối hợp với vẻ mặt hung tàn của nó quả thật khiến người nghe phải hãi hùng.

Xích Viêm ngạo nghễ bất động, vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn Bá Thiên Thú đang đến gần, trầm giọng nói:

- Chiến thần xuất, quỷ thần khóc. Khai thiên phá địa, vạn vật thần phục!

Tay phải múa lên, búa đá trong tay rung lên, ánh sáng đỏ rực lập tức khuếch tán cùng với sự chấn động âm thầm xé rách không gian quanh đó, ngưng đọng Bá Thiên Thú đang xông đến. Thời khắc đó, vẻ mặt kinh hãi xuất hiện trong mắt của Bá Thiên Thú, nó không thể nào tin tưởng được, Xích Viêm chỉ tùy tiện vung tay lên thì thế giới phải uốn vặn, ngưng đọng bản thân nó, phá giải thế tiến công điên cuồng của nó. Chính vào lúc này, trước mắt Bá Thiên Thú có ánh đỏ lóe lên hệt như một chớp điện phá rách không gian, chớp mắt đã phá vỡ không gian ngưng đọng, khiến cho nó khôi phục lại hoạt động tự do.

Vui mừng dâng lên trong lòng của Bá Thiên Thú, nó nhanh chóng tổ chức công kích, dự tính tiến công lần thứ hai. Nhưng đúng lúc này, thân hình khổng lồ của Bá Thiên Thú đột nhiên chia năm xẻ bảy, sức mạnh to lớn trong cơ thể lập tức giải tán, điều này khiến cho nó khó có thể chấp nhận được.

- Không! Không có khả năng này, điều này không thật!

Tiếng rống như xé rách tim phổi bao hàm rất nhiều thất vọng, Bá Thiên Thú bá chủ một phương căn bản không cách nào chấp nhận được, nhưng nó lại không thể nào thay đổi kết quả.

Thời khắc đó, Bá Thiên Thú thân thể vỡ nát, máu thịt tan biến, chỉ duy có nguyên thần bất diệt là dừng nguyên tại chỗ, nhìn máu thịt từ cơ thể mình rơi xuống mà phát ra những trận rống giận như điên. Xích Viêm vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn nguyên thần của Bá Thiên Thú, tay phải từ từ đưa ra, búa đá trong tay khẽ nảy lên phát xuất những chùm sóng ánh sáng hội tụ vào nguyên thần của Bá Thiên Thú, hình thành một lưới sáng vững vàng buộc chặt lấy nó.

Rống to một tiếng, nguyên thần của Bá Thiên Thú vô cùng nóng nảy, cố gắng giãy dụa ý đồ thoát khỏi khống chế của Xích Viêm, nhưng lại không hề thành công. Xích Viêm từ từ thu tay lại, dùng thực lực cực mạnh của mình nhanh chóng trói lấy nguyên thần của Bá Thiên Thú vào trên đỉnh của búa đá, từng bước từng bước hấp thu nó vào trong viên hồng bảo thạch ở đỉnh búa. Phát hiện được ý đồ của Xích Viêm, Bá Thiên Thú cực lực phản kháng, ý chí vô cùng kiên định, điều này khiến cho hành động của Xích Viêm gặp phải trở ngại cực lớn, hai bên chìm vào quá trình giằng co. Nhưng sự hơn thua cách xa của thực lực quyết định kết quả cuối cùng, Bá Thiên Thú tuy cố gắng giãy dụa, khiến cho Xích Viêm có lúc khó khăn nhất định, nhưng cuối cùng nó vẫn không thể nào thay đổi được vận mạng, bị Xích Viêm mạnh mẽ hấp thu vào trong viên hồng bảo thạch. Thời khắc đó, Bá Thiên Thú trong lòng tràn đầy thất vọng, nó không thể nào có thể ngờ được, bản thân lại bại trong tay của Xích Viêm. Giam cầm được Bá Thiên Thú rồi, Xích Viêm bắt đầu thúc động ngọn lửa trong cơ thể liên tục không ngừng truyền vào trong viên hồng bảo thạch ở đỉnh của búa đá, bắt đầu luyện hóa Bá Thiên Thú.

Biến hóa của hoàn cảnh nhanh chóng khiến cho Bá Thiên Thú cảnh giác, nó lập tức rống lên giận dữ:

- Xích Viêm, muốn giết ta thì ngươi chỉ uổng phí sức lực mà thôi.

Xích Viêm hờ hững đáp lại:

- Phải vậy không? Thế thì hãy chờ xem cho rõ ràng.

Bá Thiên Thú hận thù nói:

- Ta có linh hồn bất diệt, chỉ bằng vào ngọn lửa không thể làm gì ta.

Xích Viêm lạnh lẽo đáp lời:

- Ngươi trước đây lòng tin đầy đủ, nhưng kết quả ngươi thua rồi, ngươi có biết vì sao như vậy không?

Bá Thiên Thú chần chừ giây lát, hỏi lại:

- Vì sao như vậy?

Xích Viêm trả lời:

- Bởi vì giữa chúng ta có bản chất khác biệt.

Bá Thiên Thú hỏi lại:

- Có gì khác nhau?

Xích Viêm vẻ mặt cô độc, điềm nhiên đáp:

- Sức mạnh của ngươi tốt nhất có thể phá hủy vật chất thấy được, sức mạnh của ta tốt nhất có thể xuyên thấu qua thế giới hư không.

Bá Thiên Thú ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Thế giới hư không? Đó là thứ gì vậy?

Xích Viêm đáp:

- Ngươi bây giờ đã không cần phải biết nữa rồi.

Lời còn vang bên tai, toàn thân Xích Viêm lửa đỏ bừng lên, hệt như một đợt sóng biển to lớn đột nhiên ập đến cùng với sức mạnh chấn động kinh hãi lập tức truyền vào trong búa đó, tăng qua sự khuếch đại của viên hồng bảo thạch, luồng sức mạnh cực dương đó lập tức tăng cao đến cực hạn, liền đốt cháy nguyên thần của Bá Thiên Thú.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang vọng không gian cùng với tiếc nuối và cừu hận vô tận, chớp mắt đã theo gió tan biến. Tiêu diệt địch nhân rồi, Xích Viêm thu lại ngọn lửa vào trong cơ thể, vẻ mặt trầm ngâm, trán nhăn lại thể hiện ưu tư nhàn nhạt. Khẽ thở dài một tiếng, Xích Viêm nhìn viên hỏa linh châu trong lòng bàn tay phải, ánh mắt đầy đau khổ trầm buồn, đây chính là sự áy náy không thể nào xua tan của ông ta. Dời mắt đi, Xích Viêm nhẹ nhàng hạ xuống.

Xích Kim, Xích Quang, Xích Thủy, Xích Hà, Xích Vân nhanh chóng vây lại, ánh mắt cùng nhìn vào viên hỏa linh châu, trong mắt lấp lánh ánh lệ.

- Xích Địa, huynh bảo muội phải chấp nhận thế nào đây…

Thanh âm đau thương từ Xích Thủy vang lên, Xích Thủy tự trách nhiều nhất đối với cái chết của Xích Địa.

Xích Vân vẻ mặt khổ sở, u oán than:

- Xích Thủy, muội và Xích Hà có thân phận đặc thù, vì an nguy của các muội, chúng ta có thể không tiếc gì cả.

Xích Thủy đau lòng đáp:

- Muội không cần chiếu cố đặc biệt, muội muốn đồng cam cộng khổ cùng các huynh.

Xích Hà nhìn Xích Viêm, khẽ nói:

- Tộc trưởng, Xích Địa huynh ấy…

Xích Viêm vẻ mặt trầm buồn, chăm chú nhìn viên hỏa linh châu trong tay, từ từ nói:

- Có lòng yêu thương, cùng nhau sống chết. Đây chính là tinh thần của Xích Địa, đại biểu cho sự đoàn kết, chúng ta phải ghi nhớ kỹ càng.

Xích Thủy vẻ mặt thê lương, đau lòng nói:

- Tộc trưởng, Xích Địa chính là vì muội…

Xích Viêm lắc đầu trả lời:

- Có lòng yêu thương không phân chia gì cả. Bất kể là ai có nguy hiểm, Xích Địa đều sẽ động thân xông đến. Muội phải cảm thấy vui mừng có được người đồng bạn như vậy chứ không phải áy náy.

Xích Thủy nghe vậy trong lòng khổ sở, nàng ta không một chút nào cao hứng, cả người tỏ ra có phần mất đi hồn vía. Những người khác tâm tình thất vọng, tuy biết rõ định mệnh như vậy, nhưng khi thật sự đối mặt vẫn khó có thể chấp nhận được.

Diễm Xích Mã từ từ đến gần, ánh mắt phức tạp nhìn Xích Viêm, khẽ nói:

- Trong lòng chủ nhân không nỡ?

Xích Viêm bật cười phức tạp, giọng ẩn chứa thâm ý đáp:

- Bỏ qua được hay không hoàn toàn không phải do ta.

Diễm Xích Mã nói tiếp:

- Nếu chủ nhân không thể bỏ được, có thể nỗ lực tranh thủ.

Xích Viêm lắc đầu trả lời:

- Giữa bỏ hay lấy, chính là nhân quả của định mệnh.

Diễm Xích Mã ngạc nhiên nói:

- Không hiểu.

Xích Viêm nói:

- Không hiểu là phúc. Đi thôi, mang theo thực vật, chúng ta tiếp tục con đường của mình.

Cất bước lên đường, Xích Viêm vẻ mặt nghiêm túc đi thẳng về phía Bắc.

Xích Kim, Xích Vân, Xích Quang nhanh chóng thu lượm thịt của Bá Thiên Thú vung vãi trong thung lũng, theo sau Xích Thủy, Xích Hà và Diễm Xích Mã nhanh chóng biến mất về phía xa xa.

Trận chiến này, người khổng lồ Bác Phụ tiêu diệt một lượng lớn thú lạ thượng cổ, nhưng giá phải trả cũng vô cùng nặng nề, không những Xích Địa hy sinh mà ngay cả tuyệt kỹ chiến thần của tộc Bác Phụ cũng đã tái hiện ở Bắc Quốc.

Tiếp theo đây, Xích Viêm còn dẫn những tộc nhân của ông ta tiếp tục con đường định mệnh, trong lúc đi tiếp bọn họ còn phải gặp những ngăn trở như thế nào đây?

Tuyệt kỹ chiến thần dương danh thiên cổ, uy chấn thiên hạ lại có thể hỗ trợ bọn họ vượt qua mọi thứ thuận lợi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.