Thất Giới Hậu Truyện

Chương 573: Tự thị tự phi – phải mà không phải – phần 2




Ngạo Thiên Quân Vương chuyển mình đến gần, khi cách Vân Nghê thánh nữ chừng vài trượng thì dừng lại, không biết vô tình hay cố ý ngăn cách bà với Xà Thần, rõ ràng y có phần cảnh giác với Xà Thần. Thấy vậy, Xà Thần chỉ cười cười, Vân Nghê thánh nữ có biểu hiện khác thường, dùng ánh mắt người ta không hiểu để quan sát Ngạo Thiên Quân Vương. Thời gian trôi qua trong chờ đợi, phía Đằng Long cốc thỉnh thoảng truyền lại những dao động khí tức, biểu đạt động tĩnh phía đó. Khi một đám mây đỏ rực rỡ xông thẳng lên trời cao, Xà Thần đang trầm ngâm đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa xăm, giữa hai mi mắt toát ra biểu tình có vẻ khác thường.

Ngạo Thiên Quân Vương phát hiện được tình hình này, thời gian chỉ một ý nghĩ thoáng qua, lập tức cảm ứng được một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt đang nhanh chóng tiến gần đến.

Bật cười hờ hững, Ngạo Thiên Quân Vương lên tiếng:

- Biến hóa xuất hiện, Đằng Long cốc có cơ hội chuyển mình.

Xà Thần không hề phản đối, chỉ yên yên lặng lặng nhìn Vân Nghê thánh nữ, cất tiếng hỏi:

- Từ khi bắt đầu ngươi đã tính toán được tất cả mọi điều này?

Vân Nghê thánh nữ đáp:

- Phán đoán của ta vốn từ trực giác của ta, hoàn toàn không phải giống như ngươi tưởng tượng ra.

Xà Thần cảm xúc nói:

- Hai ngàn năm trôi qua rồi, ngươi hiện nay không bằng ngày xưa.

Dứt lời, Xà Thần lóe lên biến mất khỏi tầm nhìn của cả hai người. Khoảng chừng chốc lát sau, Xà Thần lại xuất hiện, vẻ mặt hiện ra mấy phần buồn bã thở dài.

Ngạo Thiên Quân Vương có phần không vui, hừ giọng nói:

- Cách làm của ngươi đã vi phạm chữ tín.

Xà Thần đáp:

- Ta chỉ nói hai câu với người đến, không ảnh hưởng đến kết cục.

Vân Nghê thánh nữ hỏi lại:

- Người đến là ai vậy, sức mạnh rất kỳ dị đặc biệt.

Xà Thần vẻ mặt quái dị, khẽ lẩm bẩm:

- Yến Sơn Cô Ảnh khách, một người rất xa lạ, nhưng lại có thực lực rất kinh người.

Ngạo Thiên Quân Vương nói:

- Nếu không phải như vậy, làm sao có thể chuyển đổi được cục diện?

Xà Thần không hề phản bác, chỉ im im lặng lặng nhìn về phía Đằng Long cốc, vẻ mặt rất kỳ dị đặc biệt. Vân Nghê thánh nữ quan sát vẻ mặt của Xà Thần, cất tiếng hỏi:

- Ngươi rất để ý đến người có cái tên Yến Sơn Cô Ảnh khách này?

Xà Thần thản nhiên trả lời:

- Điều ta để ý chính là bí mật ẩn chứa trên người của hắn.

Vân Nghê thánh nữ nói:

- Không vội, chút nữa sẽ hiểu thôi mà.

Xà Thần cũng nói:

- Đúng thế, chút nữa sẽ hiểu thôi, nhưng mức độ hiểu biết có thâm sâu.

Vân Nghê thánh nữ đáp:

- Thế thì phải xem ngươi để ý đến hắn sâu sắc thế nào, cũng như hắn thể hiện được mấy phần.

Ngạo Thiên Quân Vương cau mày nói:

- Theo hiểu biết của ta, người có thể khiến ngươi (Xà Thần) để ý đến thế này thì tìm khắp thiên hạ không được mấy người.

Xà Thần đáp:

- Bởi vì sự xuất hiện của hắn liên lụy đến định mệnh của không ít người.

Vân Nghê thánh nữ cất tiếng hỏi:

- Trong đó bao gồm cả ngươi?

Xà Thần chần chừ một lúc, gật đầu trả lời:

- Đúng thế, sự xuất hiện của hắn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến ta, gián tiếp ảnh hưởng đến các vị.

Ngạo Thiên Quân Vương có phần hoài nghi, khẽ hừ giọng nói:

- Ngươi nói chuyện lòe người thôi.

Vân Nghê thánh nữ nói:

- Xà Thần nói không giả dối, mỗi người xuất hiện vào thời điểm quan trọng đều ảnh hưởng đến chúng ta.

Thấy Vân Nghê thánh nữ mở miệng, Ngạo Thiên Quân Vương không tiện nói nhiều, ba người cứ vậy mà trầm ngâm, yên lặng chờ đợi kết cục cuối cùng. Thời gian trôi qua như chớp, kết cục cũng đã xuất hiện. Thái Huyền Hỏa Quy do bởi sự xuất hiện của Yến Sơn Cô Ảnh khách mà rút lui, điều này đúng với suy đoán của Vân Nghê thánh nữ, Đằng Long cốc tạm thời thoát qua kiếp nạn. Thở dài u oán, Xà Thần trong lòng không biết là vui mừng hay đau thương, vẻ mặt cô độc, tâm tình tỏ ra rất nặng nề.

Ngạo Thiên Quân vương có phần hiếu kỳ, khẽ nói:

- Với uy danh Xà Thần của ngươi lại để ý đến chuyện như thế này?

Xà Thần liếc hai người gần đó, cười khổ đáp:

- Chuyện này đối với các vị chỉ là một cuộc vui đùa, nhưng đối với ta lại là một dự báo, tuy ta sớm có chuẩn bị tâm lý, biết được đây là định mệnh phải trải qua, nhưng khi thật sự đối mặt thì trong lòng tràn đầy thất vọng.

Vân Nghê thánh nữ nói:

- Điều này minh chứng rõ nét nhất cho việc biết càng thêm buồn.

Xà Thần thản nhiên nói:

- Đây cũng là định mệnh của ta. Được rồi, lần này Vân Nghê đã đoán đúng kết quả, ta sẽ cho ngươi biết bí mật có liên quan đến cơn bệnh nặng năm xưa của ngươi.

Vân Nghê thánh nữ nghe vậy sửng mình, sau đó có phần thất vọng khẽ than thở:

- Đây hoàn toàn không phải là bí mật ta hy vọng có được.

Xà Thần cười nói:

- Có một số bí mật cần bản thân ngươi tự mình làm rõ, như vậy mới có ý nghĩa. Năm xưa, ngươi do tương tư mà thành tật, bệnh nặng gần chết, người quyền quý của chín tộc mười tám bộ lạc vì cứu sống ngươi đã không tiếc trả giá thế nào, bề mặt là để cho ngươi tiếp tục đảm nhiệm chức vụ thánh nữ, tế thiên cầu phúc cho người trong tộc, trên thực tế lại có bí ẩn khác.

Vân Nghê thánh nữ kinh ngạc hỏi:

- Có chuyện như vậy sao? Ta không biết chút nào, ngươi làm sao lại biết được?

Xà Thần cười trả lời:

- Bởi vì có người đã từng phát ra lời đồn đãi, nói trong cả chín tộc mười tám bộ lạc, chỉ có mình ngươi có hy vọng đánh bại được ta, đánh ngã được cường địch truyền đời của chín tộc mười tám bộ lạc. Do bởi nguyên nhân này, những người quyền quý đó mới không tiếc gì cả, đem tất cả đồ trân phẩm quý giá đặt hết lên người của ngươi.

Vân Nghê thánh nữ có chút kinh ngạc, mơ hồ hỏi lại:

- Có chuyện này? Lời đồn đãi đó xuất phát từ miệng của người nào?

Xà Thần bật cười kỳ dị, hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy sao?

Dứt lời, Xà Thần lóe lên đi liền, chỉ lưu lại một khúc cười nhàn nhạt.

Vân Nghê thánh nữ có phần kinh ngạc với chuyện này, nhưng lập tức lấy lại tỉnh táo, cất tiếng hỏi giữa hư không:

- Xà Thần, ngươi vì sao lại làm như vậy?

Giữa không trung, tiếng Xà Thần vang lên rõ ràng:

- Bởi vì ta đã từng nhìn rõ được định mệnh của ngươi, biết được những chuyện ngươi trải qua …

Vân Nghê thánh nữ thân thể chấn động, u oán thở dài:

- Té ra đây cũng là ý trời.

Ngạo Thiên Quân Vương nói:

- Nếu nàng tin tưởng thì đây là định mệnh. Nếu nàng không tin, đây chính là người làm ra.

Vân Nghê thánh nữ nhìn Ngạo Thiên Quân Vương, chất vấn:

- Sự gặp gỡ của ta và ngươi là định mệnh hay do người làm?

Ngạo Thiên Quân Vương né tránh ánh mắt của Vân Nghê thánh nữ, khẽ nói:

- Trùng hợp trên thế gian rất nhiều, hoàn toàn không có chuyện mỗi lần trùng hợp đều do ông trời định sẵn. Thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi thôi.

Hờ hững xoay mình đi, Ngạo Thiên Quân Vương khôi phục lại sự lạnh lẽo nhất quán của mình, dừng lại một chút, chốc lát sau đã biến mất vào hư không.

Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt kỳ lạ, khi Ngạo Thiên Quân Vương quay lưng về phía bà, bà đã mấy lần muốn lên tiếng muốn kêu y dừng lại, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cất dấu mãi tận đáy lòng.

Khi Ngạo Thiên Quân Vương đi rồi, Vân Nghê thánh nữ bỏ đi khuôn mặt giả tạo, vẻ mặt thất vọng tự nói:

- Nếu như ngươi không phải là chàng, vì sao lại có ánh mắt tương tự như vậy? Nếu như ngươi không phải là chàng, vì sao chọn lựa lúc ta giải trừ phong ấn để xuất hiện ở nơi này?

Thanh âm u oán đầy nghi hoặc theo gió mà đi, ẩn bên dưới oán hận là tình là nghĩa, vậy làm sao không khiến cho người ta phải thở dài.

Có lẽ, đây chỉ là một quá trình, hoàn toàn không phải là kết cục …

Rời khỏi khu vực Đằng Long cốc, Tây Bắc Cuồng Đao thẳng đường đi về phương Bắc, sau khi bay được ba trăm dặm mới từ từ giảm tốc độ, cẩn thận nhớ lại tất cả mọi thứ vừa nhìn thấy lúc rồi.

Đối với Thái Huyền Hỏa Quy, Tây Bắc Cuồng Đao có sự cảnh giác không tên, nghĩ đến thực lực khủng khiếp của nó, trong lòng hắn không khỏi lo lắng, suy xét cho an toàn của bản thân. Đồng thời, nghĩ đến Thái Huyền Hỏa Quy, Tây Bắc Cuồng Đao còn nghĩ đến một chuyện nữa, đó chính là thanh chiến đao trên tay của hắn, vì sao lại có phản ứng với Thái Huyền Hỏa Quy? Trong đó thật ra ẩn chứa bí mật như thế nào?

Chăm chú nhìn thanh chiến đao trong tay, Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt kỳ dị, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Tìm kiếm đã nhiều năm, đáp án đã trước mắt, ta phải kiên trì tiếp tục hay chọn lựa cách lý trí là bỏ đi?

Thời khắc này, khi đối mặt với chọn lựa, Tây Bắc Cuồng Đao trở nên do dự. Sự mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy khiến hắn nảy sinh sợ hãi trong lòng, nhưng bí mật của thanh chiến đao cứ mãi ảnh hưởng lên suy nghĩ của hắn, điều này thật sự khó mà quyết định được.

Bầu trời, gió lạnh gào thét, hoa tuyết tung bay. Tây Bắc Cuồng Đao lơ lửng giữa không trung, suy tư chìm vào trong yên lặng.

Từ lúc tiến vào Băng Nguyên, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã phát sinh rất nhiều chuyện, so với những chuyện đã trải qua mười năm trước còn kích thích hơn, quả thật là cuộc sống hấp dẫn, không uổng cho chuyến đi gian khổ này. Nhưng càng hấp dẫn thì nguy hiểm càng lớn, Tây Bắc Cuồng Đao lúc này đã hiểu rõ đạo lý này. Nhớ lại đến hôm nay thôi, mọi thứ phát sinh trên Băng Nguyên khiến Tây Bắc Cuồng Đao nhịn không được phải cảm khái, bản thân có thể còn sống là may mắn rồi, nhưng may mắn này có thể duy trì đến lúc nào đây? Có lẽ, vào thời khắc nào đó trong tương lai, bản thân hắn sẽ chết ở nơi này, lúc đó, trước khi chết, hắn có hối tiếc hay vẫn bình tĩnh? Hắn sẽ thản nhiên đối mặt hay là thất vọng chua xót trong lòng? Nghĩ đến đây, Tây Bắc Cuồng Đao đang trầm tư vụt tỉnh lại, quay đầu nhìn qua Băng Nguyên rộng lớn, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng khí lạnh.

Băng Nguyên, từ xưa đến nay chính là đất chết, vạn vật tuyệt tích, chim thú điêu linh. Người sống ở nơi này không lúc nào không tranh đấu với ông trời, niềm chua xót trong lòng bọn họ ai có thể lãnh hội được? Thở dài thườn thượt, Tây Bắc Cuồng Đao thu lại suy tư, xoay mình nhìn về phía Tây Nam, khẽ nói:

- Có lẽ ta phải quay về, ở đó mới là chỗ ta cần canh giữ.

Nhẹ nhàng chuyển động, Tây Bắc Cuồng Đao đã có quyết định chọn lựa rời bỏ khỏi Băng Nguyên, bỏ đi sự hiếu kỳ trong lòng. Tuy hắn có phần không cam lòng, nhưng dù sao sinh mạng cũng là đáng quý nhất, hắn còn chưa mất đi lý trí. Trên đường đi về phía Tây, Tây Bắc Cuồng Đao tâm tình không ổn định, thường xuyên không nhịn được quay đầu nhìn lại xa xăm, dường như có chuyện gì đó không bỏ được trong lòng.

Đột nhiên, Tây Bắc Cuồng Đao đang tiến lên chợt dừng lại, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, vẻ mặt vô cùng cảnh giác, đang xoay tròn tại chỗ tìm kiếm khí tức khả nghi ở quanh mình.

Xoay tròn một vòng, Tây Bắc Cuồng Đao hoàn toàn không phát hiện được bất kỳ bóng dáng nào, trong lòng hơi kinh ngạc, ngầm nói:

- Kỳ quái, rõ ràng cảm ứng được một chút sát khí, vì sao chớp mắt đã biến mất không còn gì cả?

Từ từ xoay mình, Tây Bắc Cuồng Đao giữ nguyên tư thế xoay tròn, chiến đao trong tay đâm xéo lên trời, tay trái đưa ngang trước ngực thể hiện tư thế phòng ngự.

Quanh đó, tiếng gió vẫn như cũ, hoa tuyết vẫn nhẹ bay, không thấy bất kỳ sự khác lạ nào cả. Điều này khiến cho hành động của Tây Bắc Cuồng Đao có phần khác thường. Truy tìm một lúc, Tây Bắc Cuồng Đao vẫn không hề phát hiện được sự khác thường, nhưng bất an trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ, điều này khiến hắn càng thêm phần cảnh giác, không những tăng thêm mức độ truy tìm, còn nhanh chóng từ không trung hạ xuống, lập thành thế kim kê độc lập kỳ quái giữa mặt tuyết phủ. Bốn bề, hoa tuyết tung bay, cuồng phong nổi lên. Lớp tuyết đọng thật dày chớp mắt đã tan biến, để lộ tầng băng cứng rắn dưới lớp tuyết đọng, hình thành một hình vẽ tròn xoay đường kính năm chục trượng. Ở ngay trung tâm, Tây Bắc Cuồng Đao múa đao chỉ lên trời, toàn thân ánh đỏ tràn ngập, tự động hội tụ vào cánh tay phải của hắn, thông qua thần đao Tà Ảnh phóng thẳng lên đến trời cao, hình thành một cột sáng đỏ rực, bên ngoài có gió xoáy thổi quanh, phát ra vô số sóng ánh sáng ngưng tụ thành một lưới sáng màu đỏ nhạt, vừa hay bao trùm cả khu vực hình tròn đó.

Nhìn thẳng về phía trước, Tây Bắc Cuồng Đao lạnh lẽo nói:

- Nếu đến rồi, hà tất phải núp làm gì.

Thanh âm băng lạnh truyền ra phương xa, trong vòng ba dặm đều nghe rõ mồn một. Có lẽ biết hành tung đã bị phát hiện, giữa không trung vang lên một âm thanh trầm thấp mà quỷ dị, có phần kinh ngạc u oán:

- Không nhìn ra thực lực của ngươi cũng bình thường mà cảm giác lại nhạy bén như vậy.

Tây Bắc Cuồng Đao hơi biến sắc, cất tiếng hỏi:

- Người nào đến đây, vì sao không dám hiện thân ra?

Giữa không trung, thanh âm đó đáp lại:

- Không phải không dám mà chỉ sợ dọa cho ngươi khiếp đảm.

Tây Bắc Cuồng Đao hừ giọng đáp:

- Té ra bản thân quá xấu xí, sợ xuất hiện sẽ dọa người khác sợ.

Giữa không trung, thanh âm vang lên có phần không vui vẻ, cười lạnh nói:

- Không nhìn ra được ngươi lại có mồm miệng lanh lợi, nhưng không biết khi ngươi gặp được ta rồi sẽ có biểu hiện thế nào?

Theo câu nói đó vang lên, phía trước mặt của Tây Bắc Cuồng Đao cách chừng trăm trượng, giữa không trung xuất hiện một vầng mây sáng, chỉ trong chốc lát công phu, vầng mây sáng đột nhiên mất đi để lộ ra một bóng người. Quan sát rõ mọi thứ, Tây Bắc Cuồng Đao đề cao cảnh giác, đợi đến khi nhìn rõ bộ dạng của người đến rồi, hắn đang bình tĩnh lạnh lùng chợt thất kinh, cất tiếng hỏi:

- Ngươi thật ra là ai?

- Ngươi là ai đây?

Câu nói khác biệt, thanh âm giống nhau cùng xuất hiện vào lúc đó, khiến cho tình hình càng thêm phần quỷ dị.

Té ra, người mới xuất hiện và Tây Bắc Cuồng Đao giống nhau như đúc, ngay cả khẩu khí thanh âm, thần tình ánh mắt đều không khác biệt, chỉ duy nhất có một điểm khác là người đến không có chiến đao trong tay, nếu không thì hoàn toàn hệt nhau. Gặp phải tình trạng như vậy, Tây Bắc Cuồng Đao trước hết kinh ngạc, sau đó tức giận, ánh mắt bắn ra ánh sáng kinh người, giận dữ trừng mắt địch nhân giống hệt mình kia.

Bật cười tà mị, người mới đến nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, vẻ mặt bình thản nhìn Tây Bắc Cuồng Đao, châm chọc:

- Thế nào rồi? Ta như vậy có phải là xấu đến mức khiến người ta khiếp sợ không?

Tây Bắc Cuồng Đao giận dữ đáp:

- Ngươi là thần thánh phương nào, không ngờ lại dám ngang nhiên giả mạo bộ dạng của ta?

Người đến cười tà dị đáp:

- Ta cũng đang muốn hỏi ngươi đây, ngươi là yêu nghiệt phương nào mà dám lấy bộ dạng của ta?

Tây Bắc Cuồng Đao vô cùng tức giận, rống lên:

- Câm miệng! Ngươi bớt đi hơn thua miệng lưỡi. Nếu như đã đến đây vì ta, ngươi hãy thẳng thắng nói rõ thân phận của mình đi.

Người đến cười tà dị đáp:

- Như vậy không tốt sao? Tự mình giao chiến với mình, đó có thể nói là biết mình biết người, hà tất phải cần đến một khuôn mặt khác lạ, xem ra chẳng được tự nhiên chút nào sao?

Tây Bắc Cuồng Đao trong lòng nóng nảy, gằn giọng nói:

- Lần cảnh cáo ngươi cuối cùng, nếu không nói ra, chớ trách ta vô tình.

Người đến không để ý chút nào, ngược lại khiêu khích cười đáp:

- Với bộ dạng của ngươi như vậy còn dám nói là không lỗ mãng?

Tây Bắc Cuồng Đao không nhịn được, lập tức rống lên giận dữ, tay phải giơ cao đột nhiên chém xuống cùng với một cột sáng đỏ rực bổ thẳng đến người mới tới.

Thấy tình hình như vậy, người đến sớm có chuẩn bị, thân thể bắn mình lên cao, giữa không trung chia ra làm chín, chớp mắt đã xuất hiện quanh mình Tây Bắc Cuồng Đao hình thành một vòng vây. Kết quả như vậy, Tây Bắc Cuồng Đao hoàn toàn không kinh ngạc, khi hắn xuất thủ đã suy tính đến phản ứng của địch nhân, trong lòng cũng đã nghĩ ra chiến lược ứng phó.

Lúc này, Tây Bắc Cuồng Đao tay phải xoay chuyển quét qua khắp hướng, xảo diệu chuyển một đao chém xuống thành quét ngang, hữu hiệu ứng phó với biến hóa của địch nhân.

Bật cười khinh miệt, người đến hừ giọng nói:

- Xem ra ngươi cũng không ngu xuẩn, biết ẩn giấu thực lực, nhưng đáng tiếc ngươi đã bị định sẵn không thoát khỏi tay của ta rồi.

Còn đang nói, chín bóng người đang vây phủ chung quanh Tây Bắc Cuồng Đao nhanh chóng bắn lên, hóa thành chín luồng sáng bắn thẳng vào người của Tây Bắc Cuồng Đao.

Quát to một tiếng, Tây Bắc Cuồng Đao toàn thân ánh sáng rực hẳn, nhanh chóng ngưng tụ thành một kết giới đỏ rực bảo vệ lấy thân thể của hắn. Chín luồng sáng va chạm vào kết giới đỏ rực liền có lay động khe khẽ tại điểm gặp nhau, sau đó luồng sáng kia liền xuyên qua kết giới, đánh trúng vào người của Tây Bắc Cuồng Đao.

Rên lên một tiếng, Tây Bắc Cuồng Đao chấn động thân thể, gầm nhẹ:

- Đáng ghét, ngươi thật ra có lai lịch thế nào?

Té ra, chín luồng sáng đó sau khi đánh trúng vào người của Tây Bắc Cuồng Đao, nhanh chóng dung hợp lại với nhau bao trùm lên người của Tây Bắc Cuồng Đao, tạo thành một lớp mỏng trong suốt, vừa nhanh chóng thu nhỏ lại, vừa xâm nhập vào thân thể của Tây Bắc Cuồng Đao, muốn xâm nhập vào trong máu thịt của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.